Chạm Vào Tim Em - Hi Dạ Bất Mị

Editor: Gà

Tịch Dĩ An tính tình lạnh nhạt, Quách Ngôn Tử vừa hay ngược lại với cô, hai con người như vậy lại có thể chơi với nhau, xứng với đánh giá của ông cụ Tịch: Nóng lạnh bổ sung.

Sau khi tốt nghiệp cấp hai, Tịch Dĩ An đi du học nước ngoài, nhân tiện đi theo sắp xếp của Tịch Tế Khiên học cách quản lý công việc ở chi nhánh của tập đoàn.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Những năm gần đây, mỗi năm cô chỉ về nước hai ba lần, hai năm nay bận thu mua JR nên không kịp quay về dịp tết Trung Thu và Tết âm lịch, cách lần trước cũng gần một năm chưa trở lại.

Quách Ngôn Tử là khuê mật của cô, mấy năm qua chỉ cần không bận việc hoặc dịp lễ Tết đều đến Huy Sơn thăm ông ngoại của bạn thân, giúp cô báo hiếu.

Ông cụ coi cô ấy như cháu gái trong nhà.

Ba người ngồi ăn cơm cùng nhau không hề xa lạ, nói nói cười cười, không khí hòa thuận vui vẻ.

"Ngôn Tử bằng tuổi với Dĩ An, năm nay 26 rồi nhỉ?" Đột nhiên ông cụ Tịch hỏi.

Quách Ngôn Tử gật đầu, nuốt đồ ăn trong miệng xuống không nhanh không chậm đáp lời: "Dạ đúng rồi ông ngoại, cháu lớn hơn Dĩ An hai tháng."

Tịch Dĩ An không nói chuyện, yên lặng gắp miếng thịt bò vào bát Tịch Tế Khiên.

Ông cụ Tịch quay sang lườm cô: "Đừng gắp nữa, một bữa cơm cháu chỉ lo phục vụ cho ông, bản thân chưa ăn được mấy miếng!" Nói xong ông gắp một miếng cà tím nướng vào bát cô.

Ông cụ không bên nặng bên nhẹ, cũng gắp cho Quách Ngôn Tử ít rau dưa, cười tủm tỉm hỏi: "Ngôn Tử có bạn trai chưa?"

Quách Ngôn Tử im lìm một lúc mới đáp: "Có ạ."

Một tia tiếc nuối thoáng qua trên mặt ông cụ Tịch, ngay sau đó lại quan tâm theo thói quen: "Có thì tốt, đến tuổi này thích hợp để tìm đối tượng rồi, gia đình bên kia là người thế nào? Tướng mạo tốt không?"

Quách Ngôn Tử nhất thời nghẹn lời, lúng túng không biết nên nói thật hay không. Bạn trai kém cô vài tuổi và đang là nghiên cứu sinh.

Tịch Dĩ An thăm dò liếc cô nàng một cái, biết rõ bạn thân thích tiểu thịt tươi, bạn trai nào cũng phải nhỏ tuổi hơn mình, có điều tuy nhỏ tuổi nhưng đều đã trưởng thành.

Quách Ngôn Tử mê chơi nhưng vẫn có giới hạn của bản thân, không làm hải vương tra nữ, mỗi lần kết thúc một mối quan hệ trước rồi mới bắt đầu đoạn tình cảm tiếp theo.

Hiềm nỗi, cách sống này ở trong mắt các ông bô bà bô nhất định không được chấp nhận, cho nên không cần thiết phải nhắc đến.

Tịch Dĩ An búng ngón tay trước mặt ông cụ: "Tịch lão tiên sinh, cháu hầu hạ ông nửa ngày mà một bát cơm ông cũng chưa ăn xong đấy."

Lúc này Tịch Tế Khiên mới quay lại, bất mãn lườm cháu gái: "Người ta nói tân quan nhậm chức có ba đám lửa*! Lửa này của cháu lại đốt lên người ông đầu tiên, Tịch tổng thật khó lường!"

(*) Có tiền thân từ câu "ba trận lửa Gia Cát Lượng nhậm chức". Theo [Tam quốc chí], vào thời Tam Quốc, Gia Cát Lượng đã trở thành quân sư của Lưu Bị và tấn công Tào Tháo ba lần trong một khoảng thời gian ngắn. Lần thứ nhất châm lửa thiêu rụi sườn núi Bác Vọng, chỉ còn lại mười vạn Tào binh dưới trướng Hạ Hầu Đôn. Lần thứ hai ở Tân Dã, ngọn lửa đã đốt trụi gần như toàn bộ mười vạn nhân mã của Tào Nhân và Tào Hồng. Trận thứ ba thiêu rụi Xích Bích, trăm vạn quân Tào thảm bại, cuối cùng chạy trốn theo Tào Tháo, chỉ còn lại 27 người. Khi đó người ta gọi ba trận lửa này là "ba vụ cháy Gia Cát Lượng nhậm chức", về sau nó trở thành câu thành ngữ mọi người thường nói "tân quan nhậm chức ba đám lửa" – Ẩn dụ để nói các quan chức mới phải làm một vài việc có ảnh hưởng trước để thể hiện tài năng và giải quyết những bất lợi. Nói trắng ra chính là lập uy với người khác, để mọi người tâm phục khẩu phục.

Quách Ngôn Tử cười trộm, nhưng cô nàng không dám cười quá trắng trợn, sợ thu hút sự chú ý của ông cụ Tịch.

"Đúng là khó lường." Tịch Dĩ An cong môi: "Cháu nói ông có nghe không."

"Nghe! Nghe nghe nghe!" Tịch Tế Khiên than thở bưng bát lên, nụ cười trên miệng cho thấy tâm trạng rất tốt.

Thế nhưng vừa ăn xong miếng thịt bò được chọn lựa tỉ mỉ, ông cụ lại không chịu nhàn rỗi thở dài nói: "Hôm nay ông chơi cờ với lão Thương, lão già kia đang phát sầu chuyện chung thân đại sự của thằng cháu, do ông thấy tuổi của Ngôn tử thích hợp, đang định giới thiệu..."


Ai mà biết cô gái nhà người ta đã có bạn trai, đành từ bỏ thôi.

Nghe thấy hai chữ "lão Thương" hai mắt Quách Ngôn Tử lóe lên, tự hỏi một lúc không nhịn được thăm dò: "Ông ngoại, người ông nói là Thương lão tiên sinh của Hoa Mậu sao?"

Ông cụ Tịch gật đầu: "Ừ, chẳng phải cháu đang làm việc trong công ty của tiểu tử nhà họ Thương sao? Ông thấy hai đứa rất hợp..."

Tập đoàn Thế Đình và tập đoàn Hoa Mậu đều là những gã khổng lồ trong lĩnh vực kinh doanh của mình, Thương gia Hoa Mậu, Thế Đình Tịch gia là những gia đình hào môn đứng đầu cả nước.

Quách Ngôn Tử đang làm việc ở tập đoàn Quang Niên, chính là nơi cậu chủ nhà họ Thương gây dựng nên đế chế công nghệ của riêng mình.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

"Không hợp, không hợp, không hợp!" Quách Ngôn Tử sợ tái mặt. "Ông ngoại, xin đừng! Cháu với Thương thiếu thật sự không hợp đâu!"

Tịch Tế Khiên cười to hai tiếng: "Hầy! Con bé này sao gấp vậy hả? Cháu có bạn trai rồi ông còn làm gì được chứ?"

"Phù..." Quách Ngôn Tử thở hắt ra nhẹ nhõm, vuốt ngực vẫn còn sợ hãi trong lòng: "Ông ngoại đừng làm cháu sợ, cháu không trèo cao tới chỗ ông chủ lớn được đâu."

Không trèo cao được, cũng không dám trèo.

Người tên Thương Yến Bạch đó, người khác chỉ có thể nhìn từ xa, không thể khinh nhờn.

Trong mắt Quách Ngôn Tử, tổng giám đốc phòng quan hệ công chúng là vị trí xui xẻo nhất, chớp mắt mất mạng như chơi.

Sau khi buông lỏng tâm trạng, Quách Ngôn Tử vô ý bán đứng khuê mật: "Sao ông ngoại không hỏi Dĩ An? Con bé này vẫn còn độc thân, Thương gia và Tịch gia cũng môn đăng hộ đối mà?"

Bị Tịch Dĩ An liếc xéo, Quách Ngôn Tử sợ tới mức rụt vai co người lại.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Quách Ngôn Tử chắc chắn đã chết dưới con mắt Tịch Dĩ An.

Ông cụ Tịch nghe xong thì ngẩn người một lúc mới mỉm cười thở dài: "Bọn nó không hợp..."

Nhưng để nói thế nào mới hợp thì ông cụ đột nhiên trầm mặc.

Ông chỉ mong rằng cháu rể tương lai tính tình ôn hòa, có thể hiểu cho tâm sự nghiệp của cháu gái ông, có thể bao dung nhường nhịn cô mọi thứ.

Nhưng chợt nhớ ra, "con rể quý" của mình lúc đầu không phải cũng có bộ mặt giống như vậy sao?

Suy cho cùng, có hợp hay không không quan trọng, điều quan trọng là trái tim có thật lòng hay không.

Tịch gia không thể dẫn sói vào nhà lần thứ hai. Tịch Tế Khiên càng không hy vọng cháu gái dẫm lên vết xe đổ của mẹ cô.

Tiểu tử nhà họ Thương kia, nếu xét về năng lực chắc chắn đứng đầu trong lứa cùng tuổi.

Nhưng tính tình thì...

Nghe nói khá bất thường, chỉ sợ không thể ứng phó được với cháu gái nhà mình.

Tịch Tế Kiên âm thầm lắc đầu, quyết định không nhúng tay vào việc của đứa cháu nhà lão Thương nữa, tránh khỏi làm mai lung tung.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]


*

Ngồi trong xe rời khỏi Huy Sơn, Quách Ngôn Tử cẩn thận liếc trộm cô bạn vài lần, thấy cô không phản ứng lại cuối cùng cô nàng cũng nản lòng rũ vai xuống, chủ động nhận lỗi.

"Tịch tổng, tớ sai rồi! Tớ xin thề không bao giờ làm vậy nữa!"

Tịch Dĩ An chậm rãi dựa vào tay vịn, vẻ mặt đạm nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói còn lạnh hơn: "Không làm cái gì?"

"Không đẩy cậu ra làm bia đỡ đạn! Cậu đại nhân đại lượng từ bi tốt bụng anh minh thần võ giúp tớ chuyển đề tài, tớ lại lòng lang dạ thú lấy oán trả ơn... À không, vong ân phụ nghĩa bán đứng cậu! Tớ đúng là khốn nạn bỉ ổi, nếu còn có lần sau tớ sẽ tự nguyền rửa bản thân..."

Nói được một nửa đột nhiên cô nàng im bặt, như đang nghiêm túc nghĩ xem nên rủa cái gì mới tốt.

Tịch Dĩ An tốt bụng nghĩ dùm: "Béo lên mười cân."

"???"

"Trên mặt nổi mụn."

"??????"

"Rụng tóc."

"!!!!!!!!" Quách Ngôn Tử trợn tròn mắt bi phẫn lên án: "Tịch Dĩ An cậu còn là người không?!"

Tịch Dĩ An nghiêng đầu cười với cô nàng, dung nhan diễm lệ cực điểm: "Cậu nói xem?"

"...Đương nhiên không phải! Cậu là tiên nữ nha!" Quách Ngôn Tử không biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể tiếp tục khiêm tốn như cô vợ nhỏ dỗ vị đại tiểu thư này nguôi giận.

Thấy bầu không khí đã dịu xuống, cô nàng vẫn không kìm được mà nhỏ giọng bức xúc: "Nói thật, mình cảm thấy cậu và Thương Yến Bạch rất xứng đôi."

"Thương Yến Bạch?" Tịch Dĩ An khẽ nhíu mày, sắc mặt thản nhiên: "Ông chủ Hoa Mậu?"

"Ừ, cậu có cảm thấy Thương Yến Bạch rất giống cậu không..."

Đứng ở địa vị cao trong Quang Niên lại còn trà trộn khắp giới hào môn nhiều năm, Quách Ngôn Tử hiểu biết nhất định về ông chủ kiêm quý công tử số một Hải Thị, Thương Yến Bạch.

Về gia cảnh, bố mẹ anh liên hôn gia tộc tình cảm bất hòa, họ đã sớm ly hôn. Bố anh mất vì bệnh khi anh còn nhỏ, mẹ anh thích tự do, tính cách phóng túng, chu du khắp thế giới làm những điều mình thích, hồn nhiên không đặt con trai ở trong lòng. Anh lớn lên bên cạnh ông nội từ nhỏ, tình cảm của hai ông cháu rất sâu sắc.

Về năng lực, Thương Yến Bạch không tiếp xúc với xí nghiệp gia tộc từ sớm như Tịch Dĩ An, tuy nhiên anh đã tự gây dựng sự nghiệp, thành lập đế chế công nghệ của riêng mình, tập đoàn Quang Niên hiện nay đã trở thành thương hiệu nổi tiếng toàn quốc.

Xét về ngoại hình dáng người, Thương Yến Bạch được công nhận là con trời trong đám công tử nhà giàu, đặt vào trong giới giải trí người đẹp như mây chắc chắn anh sẽ đứng trên top đầu.

Về tính cách... Đây là điểm gây tranh cãi duy nhất.

Tính khí của Thương Yến Bạch nổi tiếng tệ trong giới, bất kể là kẻ khó chơi đến mức nào, đứng trước mặt anh cũng lười nhìn.

Nói dễ nghe một chút, chính là kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì. Nói khó nghe chính là hỗn thế ma vương trái tính trái nết.


Nghĩ đến những kinh nghiệm đau thương, Quách Ngôn Tử hạ quyết tâm: "Thôi, thôi, ngoài cái mặt với năng lực ra, anh ta không đáng một xu xứng với cậu!"

Rời đi nhiều năm, đối với vòng luẩn quẩn ở Hải Thị, Tịch Dĩ An cảm thấy khá mới lạ, mơ hồ có ấn tượng về cái tên "Thương Yến Bạch" này, nhưng nhất thời không nghĩ ra.

Dứt khoát lười động não.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Số 66 phố Thủy Vân, quán bar Đêm Trắng.

Tiếng ca hát, nhịp gõ nhạc cụ và tiếng hò reo của đám đông trộn lẫn vào nhau, điên cuồng phát tiết cảm xúc trong sự phóng túng, gần như lật tung cả nóc nhà.

Phòng VIP cách âm cực tốt, tiếng ồn ngoài cửa vẫn có thể nghe thấy nhưng không rõ ràng.

Phòng bao rất lớn và nhiều khách ra vào, chia theo nhóm để chơi.

Nhóm chơi xúc xắc uống rượu náo nhiệt nhất, còn nhóm chơi bài lại yên tĩnh nhất.

Họ rõ ràng ở trong cùng một không gian nhưng giống như chia thành hai thế giới khác nhau, không đụng chạm làm phiền nhau dù chỉ một chút.

Chơi được một lúc, có người trong nhóm quay xúc xắc đột nhiên nói: "Chơi với bọn mày chán quá, tao chỉ có thua, chả bằng đi tìm tên họ Phạm kia!"

"Họ Phạm? Ý mày là cậu ấm nhà họ Phạm, Phạm Hoành Hâm? Mày dính líu đến thằng đó từ lúc nào?"

Giới thượng lưu cũng phân chia cấp bậc, nhóm người này hoặc là từ những gia đình hào môn đứng đầu Kim Tự Tháp Hải Thị, hoặc bản thân có năng lực phi thường, có giao tình với ông chủ ở đây.

Người giống như Phạm thiếu gia không bản lĩnh không bối cảnh, quả thực không có chỗ đứng ở đây.

Người nọ cười mỉa: "Có lần đánh bài gặp được, thằng nhãi kia nghiện chơi lớn bị tao chơi cho thua đến thảm, thua thì nhận đi còn ra vẻ muốn làm bạn với tao."

"Nói đến người này, dạo này mày đọc tin tức chưa? Tao đoán lúc này mày không tìm được nó đâu."

"Có chuyện gì?"

"Đây, tự xem." Người kia loay hoay điện thoại tìm kiếm tin tức mới nhất đưa đến trước mặt người nọ.

Đọc xong người nọ chợt hiểu ra, im lặng ngậm miệng không nói gì.

Trong nhóm có một cậu thanh niên trông còn ít tuổi, cảm nhận được bầu không khí xấu hổ xung quanh, nghe đoạn đối thoại của hai người kia, mặt hiện vẻ tò mò.

Cậu ta cũng biết Phạm Hoành Hâm, thái tử gia của tập đoàn Thành Uẩn, bọn họ đã gặp nhau trong vài cuộc chơi.

Nhưng đúng là dạo này không thấy người đâu.

Cậu ta túm lấy người quen bên cạnh chỉ vào hai người vừa lên tiếng: "Dịch ca, bọn họ đang nói gì vậy?"

Người bị giữ chặt có dáng vóc cao cầy, đeo một cặp kính gọng vàng trên sống mũi trông khá nhã nhặn, tên anh ta là Hồ Vi Dịch, tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Quang Niên, cũng là bạn thân của ông chủ Quang Niên, Thương Yến Bạch.

Còn thanh niên trẻ tuổi kia được Hồ Vi Dịch gọi tới, công ty nhà cậu ta có mấy hạng mục hợp tác cùng Quang Niên, bản thân cũng là một phú nhị đại có tài cán, nhờ vào mối quan hệ này mới có thể trà trộn vào lớp thượng lưu đứng đầu Hải Thị.

Quan hệ của hai người không tồi, Hồ Vi Dịch vui vẻ giải đáp nghi vấn cho cậu chàng: "Còn chẳng phải do chim đã về, đương nhiên tú hú chiếm tổ phải vội vàng chạy trốn khỏi nguy hiểm."

"Chim?" Cậu thanh niên càng bối rối hơn.

Cậu ta hiểu ý nghĩa câu tu hú chiếm tổ, nhưng lại không hiểu Phạm Hoành Hâm có liên quan gì tới câu này.

Có người nghe kiểu giải thích của Hồ Vi Dịch lập tức ré lên: "Lão Hồ chú ý dùng từ! Đó đâu chỉ gọi là "chim"? Phải là "Phượng Hoàng" mới đúng!"


"Đúng đúng! Tao không cho phép mày coi thường nữ thần của tao!"

"Cút ngay, là nữ thần của ông được không?"

Lũ đàn ông nói năng không đứng đắn này chọc cười không dứt, Hồ Vi Dịch không thèm quan tâm tới bọn họ, tiếp tục phân tích cho người bên cạnh: "Biết tập đoàn Thế Đình không?"

Chàng thanh niên suy tư một lúc rồi gật đầu.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Khi công việc kinh doanh của gia đình mới đi vào quỹ đạo, mẹ cậu ta muốn nâng cấp tủ quần áo cho cả nhà, trong đó hai phần ba thương hiệu quần áo đều của Thế Đình Kỳ Hạ.

Tập đoàn thời trang nổi tiếng thế giới, chuẩn mực cho các thương hiệu quốc gia vươn ra quốc tế, từng được mệnh gia là "Ánh sáng của nhân dân".

Đặc biệt là đầu năm nay, thương hiệu xa xỉ có lịch sử gần trăm năm JR đã được Thế Đình thu mua, một người không quan tâm đến thời trang như cậu ta cũng nghe thấy rất nhiều tin tức. Đi bên cạnh cùng những tin tức này là cái tên Tịch Dĩ An.

Người dẫn đầu vụ thu mua JR và đồng thời là người thừa tế của tập đoàn Thế Đình.

Hồ Vi Dịch tiếp tục: "Vị thiên kim Tịch gia kia mới vừa tiếp nhận chức vị chủ tịch Thế Đình, trong hôm nay."

Sáng nay Thế Đình động tĩnh lớn như vậy, tin tức đã lan truyền khắp thương giới và những kẻ có lợi ích liên quan.

Cậu thanh niên nghe xong không biết nghĩ thế nào lại lặng lẽ liếc nhìn Thương Yến Bạch đang chuyên tâm đánh bài bên kia.

Hai đại gia tộc sừng sững như Kim Tự Tháp ở Hải Thị, một bên là Thương gia, một bên là Tịch gia. Gia tộc cường thịnh, ngay cả người thừa kế cũng rất xuất sắc.

Hồ Vi Dịch "thêm mắm dặm muối" giải thích dăm ba câu, cuối cùng cậu thanh niên cũng hiểu mối quan hệ giữa Tịch gia và Phạm gia.

Còn nói một cách hẳn hoi thì người nhà Phạm gia chính là "sói mắt trắng."

Những người bên cạnh vẫn đang tranh cãi nháo nhào.

"Chẳng phải trước kia lão Hồ từng tổ chức bỏ phiếu kín sao? Gọi là cái gì... Top người tình trong mộng mà những cô gái ở Hải Thị muốn gả nhất! Liệu có phải toàn bộ nam nữ trong phòng này ngay từ đầu đều bình chọn cho Thương thiếu không vậy? Tôi đề nghị đổi thành cái khác, gọi là 'người tình trong mộng mà những anh chàng đẹp trai muốn cưới nhất!' Tôi bỏ phiếu đầu tiên cho Tịch Dĩ An!"

"Thôi đi ông! Biết mặt mũi người ta thế nào chưa mà đòi cưới?"

"Nghe là biết ông không thường xuyên đọc báo! Tịch Dĩ An vừa mới xuất hiện trên trang bìa [Kinh tế Tài chính quốc tế] tháng này, tôi còn giữ lại ảnh của nàng đấy, mấy người chưa thấy hả! Gương mặt đó phải gọi là tiên nữ, tôi tình nguyện vì nàng làm lãng tử quay đầu hoàn lương cả đời!"

"Tạp chí nào?"

"Bảo mù văn hóa còn cãi! [Kinh tế Tài chính quốc tế]! Nếu tôi nhớ không lầm, doanh nhân trẻ xuất sắc toàn cầu dưới ba mươi nhận phỏng vấn của Kinh tế Tài chính quốc tế là Thương thiếu đúng không?"

Có lẽ vì đề cập đến những thuật ngữ quen thuộc, còn liên tục cue mình vào, cuối cùng Thương Yến Bạch cũng ghé mắt sang bên này.

Một ánh mắt nhẹ nhàng quét qua, trong chốc lát cả phòng đều im bặt.

Xong rồi, Thương thiếu dường như không thích đặt tên anh và phụ nữ cạnh nhau, đặc biệt là những người phụ nữ mà anh không quen biết vào chung một chủ đề.

Cho dù người đó là Tịch Dĩ An.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Tác giả có lời muốn nói:

Chả thế, Thương thiếu chưa cấp đủ vốn nên không xếp cho anh nhiều đất diễn, đợi thêm hai ngày nữa anh sẽ tự ném tiền điên cuồng mua tồn tại thôi...

Nhớ cho kỹ nam chính lạnh lùng ít nói vừa nãy đi, sau này không dễ gặp lại anh ta đâu ha ha ha ha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận