Chạm Vào Tim Em - Hi Dạ Bất Mị

Editor: Gà

Người cao tuổi ngủ rất ít, bình thường sẽ không ngủ thẳng đến sáng sớm tự nhiên tỉnh lại.

Ông cụ Tịch Tế Khiên được hộ lý giúp rửa mặt xong, đang chuẩn bị đi ăn sáng thì cửa phòng đột nhiên bị người bên ngoài nhẹ nhàng đẩy vào.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Tịch Dĩ An để mặt mộc đứng trước cửa, tóc dài xõa trên vai phối hợp với tây trang, khẽ mỉm cười nhìn ông, lộ ra lúm đồng điếu như lốc xoáy.

Gương mặt không trang điểm vẫn rạng rỡ lóa mắt, nhưng lại có thêm vài phần mềm mại, dịu dàng.

Tịch Tế Khiên ngẩn người, bất động thanh sắc đánh giá cô, một lúc lâu sau mới hỏi: "Về lúc nào?"

Rõ ràng trợ lý báo với ông phải hai ngày nữa nha đầu này mới về.

Tịch Dĩ An thong thả bước vào, ngồi xuống bên cạnh ông cụ cầm chén cháo từ tay người giúp việc, trả lời: "Đêm qua hạ cánh, đến ăn sáng với ông."

Giọng nói mềm nhẹ, bên cạnh sự mềm mại còn có một chút gì đó thân thiết.

Cô đưa bát cháo qua, cười với ông: "Ông ngoại, ăn cháo đi."

Nụ cười này càng khiến lúm đồng điếu nơi khóe miệng lộ rõ, thần sắc lạnh nhạt dần xuất hiện hơi thở ấm áp.

Tịch Thế Khiên ngơ ngẩn nhìn cô chăm chú một lúc lâu, sau đó mới bất giác nhận bát cháo, bàn tay khác nắm tay cô siết chặt, nếp nhăn trên mặt giãn ra, ánh mắt hiện lên vẻ nhẹ nhõm tràn đầy vui mừng: "Về sớm càng tốt, càng tốt!"

Chậm rãi ăn xong hai thìa cháo, sực nhớ ra phải phê bình cô: "Cháu giỏi quá nhỉ! Lần sau không được phép làm như vậy! Hơn nửa đêm còn tự làm khổ mình! Tối qua có phải ngủ không ngon không?"

Trong giọng điệu trách móc không mất đi sự yêu thương bảo bọc.

Ông đoán cháu gái ngủ trong phòng cho khách bên cạnh thì khẽ cười: "Cháu thích sạch sẽ, phòng cho khách ngày nào cũng có người quét dọn, hai ngày lại đổi một bộ ga mới, sợ lúc cháu về không thích dùng đồ cũ.

Tịch Dĩ An cẩn thận đánh giá ông cụ, thấy sắc mặt ông hồng hào nét mặt khoan thai thì đoán gần đây điều trị không tồi, đáy lòng cũng thả lỏng hơn nhiều.


"Đâu có không thích." Cô trả lời thành thật.

Miễn là được ở bên cạnh người thân của mình, đối với cô không còn gì quan trọng hơn tình cảm chân thành.

Sau khi hai ông cháu vui vẻ hòa thuận ăn xong bữa sáng, Tịch Tế Khiên nói việc chuyển về trang viên Tịch gia, sợ Tịch Dĩ An ở một mình buồn chán, muốn trở về bầu bạn với cô nhưng cô không đồng ý.

Cơ sở y tế của Huy Sơn đứng hàng đầu, môi trường tốt, những năm trở lại đây sức khỏe của Tịch Tế Khiên đã khá hơn rất nhiều sau khi đến đây, Tịch Dĩ An tạm thời không định để ông chuyển về nhà. Huống hồ, cô biết ông cụ và mấy người bạn cũ ở đây có thể tán gẫu với nhau, bình thường không có việc gì lại tụ tập trò chuyện hay chơi cờ, đời sống tương đối thi vị.

Nếu chuyển về, bạn bè thì ở xa còn cô ngày nào cũng bận bịu với công việc không thể ở cạnh ông, dù trong trang viên nhiều người giúp việc thì vẫn tồn tại khoảng cách, làm sao ông cụ có thể sống thư thái như bây giờ.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Trước khi về nước, Tịch Dĩ An đã bảo người chuẩn bị chỗ ở gần Thế Đình, chỉ mất mười phút lái xe.

Về nước cô có rất nhiều việc phải làm, khoảng thời gian sắp tới không thể thường xuyên ở cùng ông cụ, vậy nên cô mới đến đây trước sau đó lập tức quay về công ty.

Vẫn còn thời gian, Tịch Dĩ An về phòng trang điểm, lúc ra ngoài gây ra tiếng động.

Tịch Tế Khiên đoán người tới là Tịch Dĩ An, không cố giữ lại, chỉ đợi cô lại gần rồi dặn dò: "Mấy ngày tới có lẽ Phạm gia sẽ gọi cháu đến ăn cơm, chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Tịch Dĩ An gật đầu, sắc mặt thản nhiên, dung nhan diễm lệ nhuốm thêm vài phần lạnh lùng: "Trong lòng cháu tự biết."

*

Chiếc xe chạy về hướng công ty, trợ lý đặc biệt Sở Vân Úy đang sửa sang lại mấy tấm thiệp mời để riêng ra: "Nghe nói ngài sắp về nước, rất nhiều đối tác đã gửi thiệp mời dự tiệc chiêu đãi doanh nghiệp và tiệc riêng tư, đây là một số nơi không thể từ chối mà tôi chọn ra, ngài xem đi."

Tịch Dĩ An ghé mắt tùy ý liếc vài cái: "Không tiện từ chối thì thôi, cứ sắp xếp thời gian đi."

Sở Vân Úy: "Vâng."

Tiếp tục báo cáo công việc khác.

Một tay Tịch Dĩ An chống trán, dựa vào cửa sổ xe ngẩn người, đầu ngón tay gõ lên đầu gối có quy luật ám chỉ cô nghe rõ từng câu từng chữ của trợ lý.


Đúng giờ cao điểm buổi sáng, xe bị kẹt cứng trên cầu vượt.

Nếu tiếp tục bị chặn e rằng sẽ đến muộn cuộc họp buổi sáng, Sở Vân Úy bụng bảo dạ lát nữa có nên gửi thông báo hoãn cuộc họp sáng nay không.

Tịch Dĩ An không lo lắng, ánh mắt lưu chuyển dừng bên ngoài cửa sổ, dường như rất có nhã hứng thưởng thức khu rừng thép khổng lồ và lạnh băng ngoài kia.

"Nói về Phạm gia." Cô thản nhiên thay đổi tư thế, nhẹ nhàng chống cằm, trên mặt không tồn tại biểu cảm dư thừa nhưng đã đủ lóa mắt.

Sở Vân Úy thầm cảm thán một câu, khuôn mặt bà chủ nhà mình thật sự là 360 độ không góc chết, ngược lại trên mặt vẫn biểu hiện bình tĩnh công thức hóa: "Hai năm nay sức khỏe của Phạm đổng không được tốt, hai vị thiên kim công tử Phạm gia một người làm việc đàng hoàng một người năng lực có hạn, vừa đấu đá căng thẳng với bên ngoài mà bên trong xích mích nội bộ cũng ác liệt, cứ thế mãi chỉ sợ Thành Uẩn sẽ không đương đầu được bao lâu.

Khi Tịch Dĩ An nghe đến hai chữ "Thành Uẩn", đáy mắt bỗng thất thần trong giây lát.

Ngày trước người xưng là bố của cô vì để được Tịch gia chống lưng mà tự trang bị một chiếc mặt nạ hoàn hảo, công ty do một tay sáng lập cũng đặt theo tên của người vợ đã khuất.

Đến bây giờ vẫn không sửa.

Đương nhiên ông ta không thể sửa, cũng không muốn sửa, vì dù ông ta đi đến hiện tại Phạm gia vẫn không có khả năng tranh thiên hạ với Thế Đình, thậm chí còn không thể đắc tội với Tịch gia.

Huống chi hiện giờ phần lớn cổ phẩn của Thành Uẩn đang nằm trong tay Tịch Dĩ An, cổ đông thứ hai sau Phạm Thành Công, sao ông ta dám không kiêng dè cô cho được.

Chẳng biết đến lúc nào Phạm tiên sinh mới mời cô đến dự "Hồng Môn Yến".

Tịch Dĩ An không sốt ruột, cô đủ kiên nhẫn để kéo dài cùng bọn họ.

May mà dòng xe cộ không bị tắc nghẽn quá lâu, cách cuộc họp chừng mười phút, xe của Tịch Dĩ An dừng lại trước cửa chính tòa nhà Thế Đình.

Chí ít đây cũng là cuộc họp đầu tiên sau khi về nước tiếp quản chức chủ tịch, đêm hôm qua tin tức đã truyền đến các vị cổ đông cấp cao của tập đoàn, màn chào đón khá hoành tráng, các quản lý cấp cao của một số bộ phận cốt cán đã theo sát cô từ lúc xuống xe, một đám người vây quanh bước nhanh như gió vào cửa.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Họ đi đến đâu, nhân viên của tòa nhà đều vội vàng dừng lại, cúi người chào hỏi.


Sau đó, tin tân chủ tịch Thế Đình mới nhậm chức hôm nay lan truyền nhanh chóng khắp toàn bộ nhân viên.

Có người đăng lên diễn đàn nội bộ bức hình chụp trộm bóng lưng của tổng tài, cùng với tấm ảnh bìa phỏng vấn một hãng truyền thông Kinh tế – Tài chính nổi tiếng hồi đầu tháng, giống như một quả bom thả xuống mặt hồ, ngay lập tức cuốn trôi hết vẻ uể oải sáng sớm.

Lại sau nữa, không biết có bao nhiêu nhóm chat đã âm thầm đổi tên thành "Hội những người hâm mộ Tịch tổng toàn cầu", "Hậu cung của Tịch tổng", "Tịch tổng yên tâm bay chúng tôi sẽ mãi mãi..."

*

Bình thường quan hệ của Huệ Tâm Quỳnh với nhân viên trong công ty khá hòa thuận, tính tình hiền lành thân thiện không khoảng cách, mấy thư ký dưới tay đều xem cô như người chị cả.

Bọn họ lập một nhóm nhỏ, chuyên tán gẫu những vấn đề trong công việc, và một số tin tức thú vị trong cuộc sống khi nghỉ ngơi.

Cũng giống như hôm nay.

Vừa sau hội nghị cấp cao, Huệ Tâm Quỳnh mở điện thoại lên thấy một cô bé chia sẻ nội dung trong nhóm, đúng lúc chị ấy đang trong phòng làm việc của Tịch Dĩ An, bèn đưa màn hình điện thoại đến trước mặt cô lắc lư.

"Cô xem đi, mới đi làm ngày đầu tiên đã trở thành ngôi sao nổi tiếng của Thế Đình chúng ta rồi!"

Tịch Dĩ An liếc qua loa một cái, đại khái đoán cũng đoán được nội dung là gì, nét mặt vẫn không có nhiều thay đổi.

Huệ Tâm Quỳnh tiếp tục: "Đợt trước cô nhận lời phỏng vấn công khai chị còn không tán thành lắm, giá mà biết lộ khuôn mặt này có thể giúp cổ phiếu của chúng ta tăng lên nhiều như thế, chị đã đẩy cô ra ngoài làm bảng hiệu từ lâu!"

Cuộc phỏng vấn tháng trước xem như buổi ra mắt truyền thông của Tịch Dĩ An.

Trước kia cô gần như chưa từng lộ mặt trên các phương tiện truyền thông.

Đầu năm nay, Thế Đình đã thành công mua lại thương hiệu quốc tế cao cấp JR dưới sự chỉ đạo của Tịch Dĩ An, nhận được vô số lời mời truyền thông, danh tiếng có một không hai.

Lần này cô nhân cơ hội phỏng vấn tạp chí để lộ mặt, người ngoài cho rằng cô vì muốn tạo thế cho việc về nước tiếp nhận chức vụ CEO của Thế Đình. Ấy vậy mà Tịch Dĩ An chỉ lấy một câu để giải thích cho nguyên do – Không muốn những người không có mắt lao tới trước mặt mình.

Thời gian của cô rất quý giá, lười giải quyết những rắc rối ngoài công việc.

Hội nghị buổi sáng kéo dài trong vài giờ, các trưởng bộ phận đã báo cáo với chủ tịch tân nhiệm – Tịch Dĩ An về công việc trong nửa đầu năm, nhân tiện lên kế hoạch cho sáu tháng cuối năm.

Sau khi kết thúc đã gần đến giờ ăn trưa.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]


Huệ Tâm Quỳnh muốn tán dóc với cô những chuyện trong tập đoàn, trợ lý bèn gọi cơm rồi đưa thẳng vào văn phòng, hai người vừa ăn vừa nói.

Giữa chừng điện thoại Tịch Dĩ An đổ chuông, là cô bạn thân Quách Ngôn Tử gọi đến.

"Tịch tổng ~" Giọng nói véo von bị Quách Ngôn Tử cố tình kéo dài âm cuối, rõ là muốn trêu chọc, "Sao về mà không nói với tớ một tiếng, có phải tình cảm phai nhạt tình yêu tan biến rồi không?"

Tịch Dĩ An liếc lịch làm việc trong tay, tự giác nói: "Ngày mai mời cậu ăn cơm."

Giọng điệu nghe có vẻ bình thản, nhưng hàng mày lại tự động giãn ra.

Quách Ngôn Tử bật cười: "Vậy sao được! Để tớ mời, đón gió tẩy trần cho ngài được không? Ngày mai không có thời gian, có một bữa tiệc, đêm nay nhé?"

Quách Ngôn Tử hiện là tổng giám đốc bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Quang Niên, là một nữ cường nhân tự do sải cánh chốn công sở.

Quang Niên là tập đoàn công nghệ đang nổi lên trong những năm gần đây, tài lực hùng hậu, bối cảnh hoành tráng, ở một mức độ nào đó mà nói thì vị trí tổng giám đốc quan hệ công chúng của cô nàng không hề nhàn nhã hơn Tịch Dĩ An.

Tịch Dĩ An đáp: "Tối nay phải đến Huy Sơn ăn cơm với ông ngoại."

"Khéo quá!" Quách Ngôn Tử cao giọng: "Cũng đã lâu tớ chưa đến thăm ông cụ rồi, không ngại thêm đôi đũa chứ Tịch tổng?"

Cơm đã ăn gần xong, Tịch Dĩ An ấn cuộc gọi nội tuyến cho thư ký vào thu dọn, đồng thời nhìn Huệ Tâm Quỳnh ý bảo chị chờ một lát: "Không ngại."

Huệ Tâm Quỳnh đẩy tài liệu về phía trước, vỗ vỗ mặt trên cùng ý bảo cho cô xem từ từ, nhếch môi ra hiệu "tôi về văn phòng trước", rồi tươi cười đứng dậy rời đi.

Chị ấy làm việc gì cũng cẩn thận thỏa đáng, toàn bộ văn kiện báo cáo cần xem đều mang đến, tán dóc trong một lúc không thể kết thúc bèn bảo Tịch Dĩ An xem trước, xem xong muốn hỏi vấn đề gì thì gọi chị ấy đến.

Văn phòng chỉ còn lại Tịch Dĩ An, cô vào phòng nghỉ súc miệng và trang điểm lại, mở loa ngoài nói chuyện với Quách Ngôn Tử.

"Ăn tối xong có sắp xếp gì không? Tối nay phố Thủy Vân có bar tư nhân mới khai trương, tớ tính đến đó góp vui... Quên đi, ở đó náo loạn lắm, đổi sang một hội sở yên tĩnh thì sao? Đã lâu không được tâm sự cùng cậu."

Quách Ngôn Tử thích náo nhiệt, quán bar nào ở Hải Thị cũng bị cô nàng càn quét một lần, cùng một phố Thủy Vân kia, cơ sở vật chất tốt, rượu ngon, không có kẻ tạp nham là hợp ý cô nàng nhất.

Tuy rằng Tịch Dĩ An không thường xuyên đến nhưng nơi như vậy, nhưng cô rất vui vẻ thỏa mãn sở thích của bạn bè: "Đến phố Thủy Vân đi."

Khóe môi cô cong cong: "Kính nhờ Quách tổng dẫn tớ vào đời."

Quách Ngôn Tử lập tức cười khinh khích vui sướng: "Đâu có đâu có."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận