Chạm Vào Tim Em - Hi Dạ Bất Mị

Editor: Gà

Hai giờ sáng, sân bay quốc tế Hải Thị vẫn rực rỡ ánh đèn, thỉnh thoảng có chuyến bay lên xuống, tiếng động cơ gầm rú mang đến sự náo nhiệt cho chốn phồn hoa quạnh quẽ này.

Tuy hành khách ra vào không đông đúc bằng ban ngày nhưng cũng không đến nỗi nào, sau một hành trình dài hầu như nét mặt mọi người đều mang theo vẻ mệt mỏi.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Trên đường băng sân bay, một chiếc phi cơ tầm trung vừa hạ cánh đang lăn bánh trước khi đỗ lại, kiểu dáng và số hiệu trên thân máy chứng tỏ đây là một chiếc máy bay tư nhân giá trị xa xỉ.

Máy bay dừng lại, đám đông nhân viên phục vụ hàng không đứng xếp thành hàng chờ sẵn hai bên đường, càng chứng minh vị khách trên này rất tôn quý.

Cửa khoang chưa mở mà mọi người đã bày ra tư thế ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, nở nụ cười, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón khách quý.

Phía xa, một nhóm tiếp viên xuống máy bay chờ xe đưa đón nhân viên về nhà cũng chú ý đến sự phô trương ở bên này, không khỏi tò mò đánh giá và bán tán.

"Người đi đầu hình như là Trương tổng của Á Hàng* thì phải? Là vị khách quý nào mà khiến người có địa vị như ông ta phải đích thân tiếp đón nhỉ?" Tiếp viên Giáp cảm thán.

(*) Air Asia: Một hãng hàng không Trung Quốc

Tiếp viên Ất liếc vài cái, không quá kinh ngạc: "Khách có địa vị cao ở Á Hàng chẳng hiếm, vấn đề là hơn nửa đêm mà vẫn dựng được giám đốc chi nhánh đích thân đi đón, chắc chắn thân phận không đơn giản."

Tiếp viên Bính trầm mặc một lúc rồi bất ngờ xen vào: "Mấy đứa đọc tin kia chưa? Hai ngày nay rất nhiều đơn vị truyền thông đưa tin CEO tập đoàn Thế Đình đã hoàn tất công việc ở nước ngoài, chuẩn bị về nước tiếp quản doanh nghiệp, chính là người đã thu mua thành công JR hồi đầu năm, idol mà nhóm trưởng tôn sùng đó! Cô ấy vẫn luôn là VIP của VIP ở Á Hàng, mỗi lần về nước đều khiến Á Hàng phải ra quân ồ ạt!"

Tiếp viên Giáp: "Có nghĩa là... khách VIP mà Trương tổng đích thân đón này chính là [Nữ vương của Thế Đình]? Ai nhỉ? Tên là gì?"

Tiếp viên Bính nghĩ nghĩ: "Tịch Dĩ An."

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Cửa khoang từ từ mở ra, hai vệ sĩ cao to vạm vỡ bước ra đầu tiên, bọn họ đều mặc vest đen vừa lạnh lùng vừa chỉn chu.

Tiếp theo, mấy người trông giống như trợ lý lần lượt bước ra, sau đó mới là một màu đỏ rực rỡ xuất hiện trong tầm mắt.


Chiều cao của người con gái đứng trước cửa khoang cực kỳ nổi bật, khoảng hơn một mét bảy, giày cao gót dưới chân càng khiến đôi chân cô thon dài hơn.

Tây trang đỏ rực cắt may cẩn thận, quần tây phối sơ mi trắng bằng tơ tằm tôn lên vóc dáng mảnh mai, vòng eo thon và đôi chân dài chẳng kém siêu mẫu.

Cùng phối hợp với "dáng vóc yêu tinh" đương nhiên phải đi cùng "gương mặt thiên thần."

Ngũ quan tinh xảo diễm lệ, mắt hạnh mi dài được chuốt cong càng thêm quyến rũ, đôi môi đỏ rực không mỏng không dày rất hoàn mỹ.

Mái tóc đen dày óng ả buông thả tự nhiên, rẽ ngôi giữa đơn giản vén sau tai để lọ đôi hoa tai kim cương lộng lẫy trên vành tai.

Trên người cô không có nhiều trang sức nhưng chỉ cần đôi hoa tai cũng đủ bắt mắt, chưa kể ngoại hình xinh đẹp đã thừa để đánh bại vô số phục sức khác, thậm chí màu sắc sáng chói của quần áo cũng không thể lấn át đi các đường nét tinh diễm trên gương mặt cô.

Càng khiến người ta không thể bỏ qua chính là khí chất mạnh mẽ toát ra một cách vô hình.

Tiếng gót giày hạ xuống nền đất tựa như một giai điệu tinh khiết, cùng nhịp trống gõ vang trong lòng.

Hết tiếng này lại đến tiếng khác.

Khiến cho tâm trí con người ta bất giác bị khống chế bởi giai điệu tuyệt vời này, đồng hóa, không thể thoát ra.

"Hoan nghênh Tịch tiểu thư về nước."

Lấy Trương tổng của Á Hàng làm đầu, xếp thành một hàng dài long trọng dưới chân cầu thang chỉ để nghênh đón sự xuất hiện của cô.

Tịch Dĩ An chậm rãi bước xuống bậc thang cuối cùng, gật đầu với Trương tổng, khóe môi cong lên một nụ cười rất nhạt.

Khi cô cười, bên má phải xuất hiện một lúm đồng tiền rất nông khó nhận ra, có lẽ vì nụ cười của cô quá mức lãnh đạm.

"Trương tổng khách sáo."

Thái độ không nóng không lạnh, Trương tổng đã xem đó là chuyện đương nhiên, ân cần dẫn người lên chiếc xe đặc biệt chờ từ lâu, cho đến khi đoàn xe chạy đi ông ta mới thở hắt ra một hơi như trút được gánh nặng.

Thiên kim Tịch gia Tịch Dĩ An về nước chính thức tiếp nhận quyền quản lý tập đoàn, mở ra bước tiến mới trong việc hợp tác cùng Á Hàng.

Lúc này, Trương tổng chỉ còn cách cẩn thận hầu hạ vị khách nặng ký này thật tốt, mới tô điểm thêm chút màu sắc cho lý lịch nghề nghiệp của mình.


[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

"Chỗ ở của ngài đã được chuẩn bị, nhà mới trang trí lại thay bằng đồ nội thất của JR, chủ yếu là của Muses. Lần trước về nước ngài từng đề cập đến việc người dọn vệ sinh làm việc không cẩn thận, muốn thay người khác, dì Chu trước đây vẫn phụ trách nấu ăn, ngài cũng vừa ý vời tay nghề của bà ấy..."

Trợ lý cuộc sống, trợ lý Trần nghiêm túc báo cáo những sắp xếp hàng ngày, chi tiết không một lỗ hổng.

Tịch Dĩ An lẳng lặng nghe, dẫu đêm đã khuya nhưng trên mặt vẫn không lộ ra vẻ mệt mỏi, ngay cả tư thế ngồi cũng đoan trang, tao nhã như thường.

Ánh mắt cô dừng trên ngọn đèn neon xa hoa ngoài xửa sổ xe, Trần Như nói được hơn nửa cô mới nâng tay ngắt lời : "Đi Huy Sơn."

Trần Như suýt chút nữa buột miệng thốt lên "Ngài không trở về chỗ ở sao", sau đó lập tức nghĩ đến tính khí của bà nhủ nhà mình bèn thức thời ngậm miệng, bảo tài xế thay đổi tuyến đường đến viện điều dưỡng Huy Sơn.

Ngồi bên cạnh Trần Như còn một người nữa, trợ lý của chủ tịch tập đoàn Thế Đình Huệ Tâm Quỳnh, thường xuyên đóng quân tại trụ sở chính Hải Thị giúp Tịch Dĩ An xử lý công việc, địa vị tương đương với một nửa CEO.

Huệ Tâm Quỳnh hơn ba mươi gần bốn mươi tuổi, trông bề ngoài có vẻ ít nói ít cười nhưng thật ra lại là một chị gái rất nhã nhặn, nhiều năm qua rất được Tịch Dĩ An tin tưởng, cũng là một trong số ít những người ở Thế Đình dám "chống đối" Tịch Dĩ An.

"Giờ này chắc ông cụ đã đi ngủ rồi." Huệ Tâm Quỳnh cười nhẹ, "Cô không báo với ông cụ hôm nay về, ông ấy không chờ cô đâu."

Ánh mắt Tịch Dĩ An chợt chững lại, nhưng chỉ trong chớp mắt cô lại lẳng lặng quan sát cảnh đêm thành phố ngoài cửa sổ như cũ, ánh đèn rực rỡ phản chiếu trong mắt lộng lẫy mà mơ màng, khiến đôi mắt kia càng trở nên quyến rũ khác thường.

Nhưng giọng nói của cô lại thong dong lạnh nhạt hơn so với vẻ ngoài của mình: "Không sao."

Huệ Tâm Quỳnh bất lực liếc cô mấy lần, cuối cùng vẫn không nói gì.

Về nước lần nào, chuyện đầu tiên phải làm là đến thăm ông cụ, ai khuyên cũng vô ích.

Người có thể quản được cô đang đợi trong viện điều dưỡng, ai dám thay đổi quyết định của cô chứ.

Nửa đêm, đường phố Hải Thị thông thoáng dễ đi, từ sân bay đến Huy Sơn phải chạy gần hết nửa thành phố, tốn hơn một tiếng đồng hồ mới đến.


Huy Sơn là viện điều dưỡng tư nhân hàng đầu thành phố, bao quanh bởi núi và sông, không gian yên tĩnh, bệnh viện xây dựng theo kiểu biệt thự liền kề, người đến đây phần lớn không phú thì cũng quý.

Ông cụ Tịch sống ở căn Ôn Trì Viện phía đông, vì gần suối nước nóng tự nhiên nhất nên đã đặt cái tên này.

Hộ lý ngủ ở gian ngoài trong cùng một phòng ngủ của ông cụ dưới tầng một, cách một cánh cửa sổ bằng thủy tinh, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe thấy động tĩnh bên trong để vào chăm sóc.

Không ngờ cô Tịch nửa đêm lại đến thăm, toàn bộ hộ lý Ôn Trì Viện đều bị dọa sợ, nhưng không thể không nói thật, trễ thế này ông cụ đã ngủ mất rồi.

Tịch Dĩ An không định vào trong mà chỉ muốn ở một nơi gần nhất cho yên tâm, nhìn ông ngoại đang ngủ ngon qua cửa kính một lúc rồi dời mắt, đi sang phòng bên cạnh.

Mỗi lần đến cô đều ở lại hai ngày, bọn họ nhanh chóng thu dọn một căn phòng bên cạnh ông cụ cho cô, quả nhiên là tiêu chuẩn của phòng khách sạn năm sao, không tìm ra một hạt sạn nào.

Gặp được người Tịch Dĩ An mới buông lỏng một chút, thậm chí giường chưa chạm đã dựa vào ghế sô pha bất giác ngủ thiếp đi.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Cùng lúc đó, trong tiểu viện Giác Thúy Hồ ở góc đông nam viện điều dưỡng Huy Sơn.

Người đàn ông cao lớn ra khỏi cửa, bước chân ổn trọng, xoay người dựa vào lan can, vừa định rút bao thuốc lá trong túi đã bị ông chú trung niên đi theo ngăn lại: "Tiên sinh lại quên rồi? Viện điều dưỡng cấm hút thuốc."

Người đàn ông trẻ tuổi khinh thường khẽ hừ một tiếng nhưng vẫn dừng động tác, hơi ngẩng đầu lạnh lùng liếc ông chú kia: "Còn không phải nhờ ơn lão tiên sinh nhà mấy người, ép tôi thành tên nghiện thuốc lá hiếm thấy trong vòng 800 năm đấy à?"

Ngọn đèn dưới hiên nhà tỏa ra vầng sáng màu vàng nhạt không quá chói mắt. Ánh đèn tà tà rọi xuống, khuếch trương chiều dài cái bóng vốn dĩ đã cao lớn của anh.

Dẫu chiếc bóng đã được phóng đại, nó vẫn mô phỏng triệt để lợi thế bờ vai rộng, thắt lưng hẹp và đôi chân dài của bản gốc. Chỉ cần nhìn chiếc bóng cũng đoán được ngoại hình chủ nhân nó là một người đàn ông xuất chúng đến mức nào.

Khi anh ngẩng đầu, đường nét gương mặt nửa ẩn nửa hiện dưới ánh áng, tỉ mỉ đánh giá sẽ thấy sự sắc bén vô hình, nhìn thêm lần nữa lại cảm nhận được sự thâm trầm trong vẻ điển trai đó.

Giữa đêm khuya, chỉ bằng một cái liếc mắt cũng dễ dàng khơi dậy sự mến mộ của những cô gái ngây thơ.

May mắn, giờ phút này người đứng trước mặt anh không phải một cô gái không rành thế sự.

Ông chú trung niên nghe xong không biết nên tán thành hay không, cười khổ an ủi: "Ông cụ lớn tuổi rồi, trái lại thích đùa giỡn một chút."

"Vậy nên tôi phải ở đây đánh cờ với ông cụ ba tiếng? Đã không được thắng còn không được tùy tiện thua, nhất định phải thua có trình độ?"

Ông chú nghẹn lời: "Cái này..."

Người đàn ông xua tay phản đối: "Được rồi chú Tống, ngày mai chú thu dọn đồ đạc đưa ông cụ về nhà đi, đừng ở đây chiếm dụng tài nguyên chữa bệnh nữa, đánh cờ mấy tiếng đồng hồ không mệt không thở dốc thì chẳng đau ốm gì đâu, ông ấy đến đây chữa bệnh cô đơn thì có!"


Chú Tống lắc đầu tỏ vẻ bất lực: "Việc này tôi không làm chủ được, lão tiên sinh đã hẹn bạn tốt mỗi ngày đánh hai ván cờ, ông ấy tuyệt đối không đi."

"Bạn tốt?" Người đàn ông nhíu mày, "Ông cụ Tịch bên Ôn Trì Viện?"

"Còn không phải sao, kỳ nghệ của Tịch tiên sinh tinh tế, lần nào cũng khiến lão tiên sinh nhà chúng ta thua tâm phục khẩu phục!"

Thì ra là đồng đội biến viện điều dưỡng thành công viên giải trí, nếu lão tổ tông kia cảm thấy thư thái không muốn đi, chẳng ai có thể ép ông đi được.

Quên đi, lười khuyên.

"Đi đây." Chàng trai đứng thẳng người vẫy vẫy tay đầu cũng không quay lại, vào ga ra bên hông khởi động chiếc xe SUV màu đen rời đi.

Vẻ ta đây không lưu luyến này chỉ khiến chú Tống đứng ngoài cửa lắc đầu cười than: "Đôi ông cháu oan gia này thật là!"

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Trong viện điều dưỡng thật yên tĩnh, Thương Yến Bạch không muốn lái con xe thể thao của mình gây ồn ào làm phiền người khác, nhất là đêm hôm khuya khoắt càng không tiện.

Có điều xúc cảm và tốc độ thật sự không bằng siêu xe.

Khi chiếc SUV chạy từ Thúy Hồ Viện đến cổng viện điều dưỡng, đoạn đường này sẽ đi ngang qua Ôn Trì Viện, có lẽ mới nãy vừa nhắc tới nên lúc đi ngang qua anh bất giác để ý thêm mấy lần.

Ngoài viện đèn đuốc sáng trưng, vẫn còn vài phòng sáng đèn, xem ra vì hôm nay có anh cho nên nhiều người đến hơn.

Trước cổng lớn tăng thêm bảo vệ đang gác đêm, anh nhớ mang máng trước đây không có nhiều người như vậy. Đúng lúc này có người từ bên trong đi tới.

Thương Yến Bạch nhận ra người dẫn đầu là trợ lý đặc biệt của Thế Đình Huệ Tâm Quỳnh, bọn họ từng chạm mặt trong các bữa tiệc xã giao.

Nhưng chỉ quen biết sơ sơ.

Ngay cả khi ông cụ Tịch quen thân với lão tổ tông trong nhà cũng không đáng để anh phải ở lại, chỉ vì để chào hỏi vô vị.

Chiếc SUV màu đen không giảm tốc độ, lao thẳng về phía trước.

-----

Gà: Hố mới nhà mình nè, một chiếc nam truy thay đổi khẩu vị cho các chụy em =)))

Mọi người tích cực vote giúp mình để truyện lên top với nha nha nha <3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận