Chạm Vào Tim Em - Hi Dạ Bất Mị

Editor: Gà

Khoảng chín giờ tối, thời điểm quán bar Đêm Trắng náo nhiệt nhất. Tối nay, Quách Ngôn Tử đặc biệt yêu cầu phòng VIP trên tầng. Ngày trước trong một lần đến bar, cô ấy mới biết chuyện thẻ thành viên màu vàng đen của mình đã được nâng cấp. Trở thành khách hàng VIP trọn đời của toàn bộ quán bar trên dãy phố Thuỳ Vân, đồ uống và đồ ăn đều được miễn phí. Hỏi qua mới biết do Thương Yến Bạch chỉ thị.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Không cần nghĩ cũng biết, nhất định nhờ cái danh "bạn thân của Tịch Dĩ An" này. Cho nên lần này không cần phải đặt trước, trực tiếp rút thẻ VIP ra là có thể tận hưởng dịch vụ tốt nhất ở đây.

Lùi một vạn bước mà nói, cho dù Thương Yến Bạch có thật sự làm sai, Quách Ngôn Tử cũng định tối nay sẽ "xử" anh thật đau, coi như phần thưởng đã vì anh vất vả mấy năm nay.

Cùng lắm thì sau này đổi một công việc khác thú vị hơn.

Quách Ngôn Tử tắt điện thoại, ngẩng đầu lên nói với Tịch Dĩ An đang ngồi trên ghế sô pha đơn bên cạnh. "Được lắm, toàn bộ hot search đã bị xóa sạch."

Tịch Dĩ An không nói chuyện, hàng mi dài rậm tạo thành phiến quạt khi mí mắt hơi rũ xuống, toàn thân đều rơi vào tĩnh lặng.

Quách Ngôn Tử bên cạnh cô hơn mười năm, lần đầu tiên cô ấy không thể phân biệt được cô đang tức giận hay không.

Nếu nói giận, một chút dấu hiệu cũng không có. Còn nói không giận, lại không hẳn sẽ thờ ơ như vậy.

Cô ấy ngập ngừng tiếp tục giải thích: "Thương... Không biết chỗ anh ta sao rồi, không liên lạc được, nhưng từ lúc xuất hiện hot search trợ lý của anh ta đã lập tức thông báo cho phòng PR, trên mạng bây giờ đến nửa câu liên quan cũng không tìm thấy, chắc đã bị xóa sạch!"

Dừng một chút, thấy Tịch Dĩ An không có phản ứng, Quách Ngôn Tử lại nói: "Đúng ra thì... Có khi nào anh ta thật sự vô tội cái gì cũng chẳng biết không nhỉ?"

Sau đó lại tự bác bỏ: "Không đúng, nhà anh ta sống ở Bãi Nguyệt Lượng cùng một cấu hình với nhà của cậu, thậm chí còn tốt gấp đôi. Nếu anh ta chưa đồng ý, làm sao Thẩm Phức có thể vào được?"

"Không đúng, chuyện này có quá nhiều điểm đáng nghi."

Quách Ngôn Tử vừa nói vừa nhíu mày suy tư, tựa như bản thân hóa thành thám tử Sherlock Holmes lừng danh vậy. Hiềm nỗi, mạch suy nghĩ của cô ấy đã sớm bị gián đoạn bởi tiếng nhạc chuông điện thoại.

Sau khi nghe điện thoại, nụ cười rạng rỡ lập tức trở lại trên gương mặt: "Bạn thân yêu của tớ ơi, chờ chút xíu nha! Hôm nay tớ sẽ tặng cậu một món quà lớn! Đến ngay thôi?"

Năm phút sau, trong phòng bao lần lượt xuất hiện mấy anh chàng người mẫu cao to đẹp trai chân dài.

Tịch Dĩ An không hiểu chuyện gì từ trong trầm tư ngẩng đầu lên, trông thấy cảnh tượng trong phòng bao, chậm rãi nhíu đôi mày dài tinh xảo, nhìn chằm chằm mấy người đàn ông trong phòng.

Khó trách đều nói phụ nữ càng đẹp càng khó nắm giữ trái tim, người đẹp chỉ cần nhíu mày đã khiến người ta phải quy phục!

Tịch Dĩ An hỏi Quách Ngôn Tử: "Cậu làm gì vậy?"

Quách Ngôn Tử hào hứng giới thiệu với cô: "Tới mới quen biết mấy em trai này đó! Đều là người của công ty người mẫu, cậu xem này, vai rộng eo thon chân dài! Tuy so với Thương Yến Bạch vẫn hơi kém, nhưng cũng rất khá nha! Thích ai cậu cứ chọn đi!"

Trên mặt Tịch Dĩ An hiện to một dấu chấm hỏi: "Chọn làm gì?"

Quách Ngôn Tử: "Uống rượu, chơi với cậu đó! Yên tâm đi, bọn họ đều là những người tử tế! Mọi người chỉ vui chơi cùng nhau thôi, nếu cậu thích cái gì thì có thể tiến thêm một bước, không nhất thiết phải treo mãi trên một nhánh cây đúng không?"


Tịch Dĩ An: "..."

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Cùng lúc đó, ở một phòng bao khác cách đó không xa, Hồ Vi Dịch ủ rũ ngồi trên ghế, mắt trái viết ngàn câu chán nản, mắt phải viết tâm như tro tàn. Tưởng Lâm Việt và mấy cậu ấm khác ngồi xung quanh, nhìn anh ta tràn đầy đồng tình.

Tưởng Lâm Việt cố gắng an ủi: "Không phải toàn bộ hotsearch đều bị xoá rồi sao? Yến ca hẳn không nhìn thấy đâu."

Hồ Vi Dịch tuyệt vọng lắc đầu: "Chung Bình biết rồi, cậu cảm thấy cậu ta sẽ không biết à? Cậu tưởng tôi thiểu năng hay cậu ta thiểu năng?"

Tưởng Lâm Việt: "Nhưng... Nói chung cũng tại anh cơ! Đang yên đang lành buổi tối khi không chạy đến nhà anh ấy làm gì! Biết rõ Yến ca đang theo đuổi Tịch tiểu thư còn gây rắc rối cho anh ấy! Anh xem anh... Còn nữa, em nhớ cô bạn thân của vị đại thư kia là Quách Ngôn Tử, tổng giám phòng PR trong công ty các anh, chuyện này chắc chắn đã đến tai Tịch tiểu thư rồi!"

Hồ Vi Dịch: "Trách tôi! Nhà nào của cậu ta? Do cậu ta một hai phải đổi với tôi chứ! Tối qua tôi chỉ muốn về nhà mình cũng không được à! Cái nết của Thương thiếu người ta như thế nào cậu còn không biết hả? Cũng trách tôi không tính toán trước cứ thế đổi, quản lý lại nói tôi chưa có quyền chỉ đành đi đến đối diện! Nào biết cái cô Thẩm gia đại tiểu thư kia lại đột nhiên. . . "

Hồ Vi Dịch không muốn nói tiếp, nói ra chỉ toàn là đau khổ.

Chỉ vì hôm qua anh ta có buổi xã giao gần Bãi Nguyệt Lượng, uống hơi nhiều nên định về đó nghỉ ngơi. Trợ lý lái xe không biết chuyện đổi nhà nên trực tiếp đưa anh ta đến khu B. Lúc lên lầu mới biết, quản lý thông báo quyền kiểm soát ra vào của căn nhà này đã được giao cho Thương Yến Bạch, chưa được sự cho phép không thể vào. Ngay cả Hồ Vi Dịch là chủ sở hữu cũng không qua nổi ông chủ Thương.

Cũng may toà A bên kia Thương Yến Bạch đã sớm đánh tiếng, Hồ Vi Dịch tuy chưa bàn giao xong, quản lý vẫn mở cửa và đưa anh ta lên. Nào biết, lúc Hồ Vi Dịch đang chuẩn bị nghỉ ngơi, quản gia gọi đến nói có cô Thẩm Phức đang chờ trong phòng khách dưới sảnh, hỏi anh ta có thể lên tầng cao nhất không.

Người quản lý đã qua đào tạo chuyên nghiệp, hàng ngày tiếp xúc với những nhân vật trong giới hào môn Hải Thị, đương nhiên nhận ra con gái nhà họ Thẩm, minh tinh nổi tiếng Thẩm Phức.

Anh ta không thể chủ động từ chối, đành phải hỏi ý kiến Hồ Vi Dịch trước.

Hồ Vi Dịch đoán Thẩm Phức đến tìm Thương Yến Bạch, hiềm nỗi Thương thiếu không ở đây. Lúc đó anh ta đã say chếnh choáng, không tiện gặp người nên bảo quản lý từ chối.

Thẩm Phức ngay cả lên tầng cũng không được. Ai có thể ngờ rằng sang ngày hôm sau, trên mạng đã tràn lan mấy loại tin tức giả dối không thể tưởng tượng được như "cuộc gặp gỡ bí mật", leo lên hot search. Gần đây Thương thiếu thật đúng là khách quen của bảng hot search mà.

Cũng may hiện tại anh không ở Hải Thị, phỏng chừng cũng không có thời gian lướt mạng, nếu không Hồ Vi Dịch nào được bình yên ngồi đây than thở.

Hồ Vi Dịch: "Các cậu nói xem, nếu tôi nói thật với Thương thiếu, cậu ấy có bỏ qua cho tôi không?"

Tưởng Lâm Việt ăn ngay nói thật: "Anh ấy sẽ hỏi anh muốn chết thế nào?"

Hồ Vi Dịch: "..."

Tưởng Lâm Việt nhìn thấy bộ dạng chó nhà có tang của anh ta, chậc lưỡi nói: "Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông! Nếu là trước đây, xoá toàn bộ tin tức đi là xong, dù sao cũng không có chuyện gì, có điều nay đã khác xưa nha! Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt đối với Yến ca, làm sao anh ấy có thể có chuyện dây dưa với người phụ nữ khác được! Cho nên..."

"Cho nên?"

"Cho nên anh có thể đi tìm Tịch tiểu thư giải thích một chút, hoá giải hiểu lầm, chờ Yến ca trở về, nói không chừng phải nhớ công ơn của anh!"

Nghe ý tưởng của Tưởng Lâm Việt, Hồ Vi Dịch rơi vào trầm tư. Ngay khi anh ta cảm thấy ý tưởng này không tồi, cửa phòng bao bị gõ vang.


[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Quản lý Triệu của quán bar vội vã chạy vào, nhìn những thiếu gia có mặt, cuối cùng chuyển tầm mắt sang chỗ Hồ Vi Dịch.

Khoảnh khắc cửa bị gõ, Hồ Vi Dịch lập tức ngồi thẳng dậy, khôi phục dáng vẻ lịch lãm thường ngày. Quản lý Triệu không nghi ngờ anh ta, báo cho Hồ Vi Dịch có chuyện gấp cần nói. Quán bar này mặc dù trên danh nghĩa là của Thương Yến Bạch, nhưng Hồ Vi Dịch cũng góp một phần. Lúc Thương thiếu không có mặt, quản lý sẽ trực tiếp gặp Hồ Vi Dịch để báo cáo.

Hai người đi sang một bên nói chuyện.

Quản lý Triệu: "Hồ tổng, Tịch tiểu thư và Quách tiểu thư đang ở phòng số 3 bên cạnh."

Phòng bao của Đêm Trắng không dựa theo số tầng, mà xếp theo số thứ tự, đơn giản lại thuận tiện.

Hồ Vi Dịch nhướng mày.

Đây là buồn ngủ đúng lúc gặp chiếu manh?

Anh ta còn đang do dự có nên đến gặp Tịch tiểu thư không đây.

Sắc mặt quản lý Triệu kỳ quái: "Bọn họ tới nửa giờ trước, lúc đầu chỉ có hai người, nhưng vừa rồi đột nhiên có thêm mấy người đi vào."

Hồ Vi Dịch cảm thấy có gì đó không ổn, căng thẳng hỏi đồn: "Là ai?"

Quản lý Triệu: "Ba bốn người đều là nam, nhìn như người mẫu, cao nhất khoảng 1m90, thấp nhất 1m80, trông khá sạch sẽ."

Đây chẳng phải host khuôn mẫu sao?!

Hồ Vi Dịch biến sắc, phát hiện có chuyện bất ổn.

Thương thiếu gặp nguy!

Reng reng reng-

Đột nhiên, chuông điện thoại của Hồ Vi Dịch reo lên.

Anh ta rút điện thoại ra, cái tên vừa rồi còn trong đầu anh ta giờ này đang xuất hiện trong màn hình điện thoại. Trượt lên nghe máy, giọng nói của Thương thiếu lạnh đến mức có thể chết cóng: "Cậu ở Đêm Trắng? Lăn ra đây."

Rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức chỉ còn lại sát khí.

Một giây trước khi Thương Yến Bạch cúp máy, Hồ Vi Dịch đã vội vàng nói: "Tịch Dĩ An cũng ở đây!"

"..."


Ok, anh không cúp máy.

Hồ Vi Dịch: "Thương thiếu, chuyện là như vầy, tôi thấy cần báo với cậu chuyện này..."

Người anh em, trên đầu cậu hình như hơi xanh xanh.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Phòng bao số 3.

Tịch Dĩ An bất đắc dĩ thở dài, chống cằm, không thèm nhìn đám đàn ông trong phòng.

"Cho bọn họ ra ngoài đi, tớ không cần."

"Đừng mà!"

Quách Ngôn Tử tiếc nuối: "Tớ vất vả lắm mới hẹn được đó!"

Tịch Dĩ An: "Vậy cậu chơi đi, tớ đi trước."

Quách Ngôn Tử đành phải thú nhận: "Được rồi, được rồi, cậu không thích thì thôi, thật ra tớ cũng không có ý gì cả, chỉ muốn làm cậu vui một chút, quên đi..."

Không còn cách nào khác, Quách Ngôn Tử chỉ đành đuổi người đi.

Mấy cậu chàng nhìn cao to, hiền lành, bảnh bao tính tình lại rất tốt, mới vào phòng bao ngồi chưa kịp nóng mông đã bị đuổi đi cũng không có nửa câu oán hận.

Lúc gần đi còn một câu chị hai câu chị, khiến Quách Ngôn Tử vui đến nở gan nở ruột.

Thời điểm Thương Yến Bạch ra khỏi thang máy, tình cờ chạm mặt mấy cậu chàng này. Quả nhiên đúng như Hồ Vi Dịch nói, một đám tiểu bạch kiểm.

Đẹp chứ không xài được.

Xét bằng cả lương tâm, còn chẳng đẹp trai bằng anh.

"Ê này, băng sơn mỹ nhân vừa nãy đẹp quá, tôi thấy nữ minh tinh giới giải trí còn không đẹp bằng cô ấy nữa đó!"

"Tôi cũng thấy vậy, nhưng mà hơi lạnh lùng, không hay cười, nhìn có hơi nhút nhát thì phải."

"Nếu cô ấy cười với tôi một cái, tôi tình nguyện vì nàng hát tình ca!"

"Đừng mang cái giọng phá làng phá xóm của cậu đi doạ người, ha ha ha..."

...

Ha, muốn cô ấy cười với mi.

Nằm mơ.

Thương Yến Bạch trầm mặt đi vào hành lang.


Đám người Hồ Vi Dịch và Tưởng Lâm Việt chạy ra ngoài đón người. Thương Yến Bạch phớt lờ họ, lập tức chỉ thị cho Quản lý Triệu: "Xếp những người vừa mới đi xuống kia vào sổ đen."

Một dạng giống tiểu bạch kiểm, không biết còn tưởng làm chuyện bất chính, lỡ làm hoen ố thanh danh quán bar thì phải làm sao.

Quản lý Triệu: "Vâng, Thương tiên sinh."

Lúc này, hành lang bên kia truyền đến động tĩnh.

Cửa phòng bao số ba mở ra, Thương Yến Bạch vội vàng sải bước tới.

Người ra trước là Quách Ngôn Tử.

Đối mặt với Thương Yến Bạch, cả người cô giật thót, đầu óc như bị phát ngốc.

Tình huống gì đây?!

Chân trước mấy tiểu thịt tươi vừa đi, chân sau Hải thị nhất thiếu đã tới. Sao mà cảnh này giống như bắt... Nhỉ?

Thương Yến Bạch không nhìn Quách Ngôn Tử, đi lướt qua cô nàng.

Tịch Dĩ An đang nói chuyện điện thoại, từ bên trong đi ra.

Thương Yến Bạch đứng ở ngoài cửa, nhẹ nhàng nhấc chân, ngăn cô lại.

Hai tay đút túi quần nghiêng người tựa vào khung cửa, cả người lộ ra vẻ lười biếng.

Cả đoạn đường tới đây đều lái xe thể thao, vài sợi tóc bị gió thổi loà xoà trước trán, tăng thêm vài phần phóng khoáng.

Nhìn dáng vẻ của anh, Quách Ngôn Tử đứng một bên không khỏi thầm than: Tên giặc này mẹ nó quá đẹp trai!

Đôi môi mỏng của Thương thiếu khẽ nhếch, mỉm cười nhìn Tịch Dĩ An đang ngẩng đầu lên. Nói thế nào nhỉ, với khí chất của anh, chỉ có bốn từ để hình dung-

Thở thôi cũng đẹp.

"Tịch tổng thích tiểu bạch kiểm sao? Trông tôi thế nào? Mặt tôi cũng trắng lắm."

Đám đông quần chúng: "..."

Chỉ thấy Tịch tổng lạnh lùng lườm anh một cái, môi đỏ hé mở, hơi thở như lan.

"Cút."

Sau đó tiếp tục gọi điện thoại, rời đi.

Thương – mặt trắng – thiếu chôn chân tại chỗ, mãy khẽ nhướng.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Tác giả có lời muốn nói: Thật chẳng dám giấu, thật ra mặt của Thương thiếu chính là bánh ngàn lớp  ̄▽ ̄


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận