Chạm Vào Tim Em - Hi Dạ Bất Mị

Editor: Gà

Cả một ngày, Thương Yến Bạch lấy thân phận khách quý đi theo Tịch Dĩ An. Anh cũng không phải chưa chuẩn bị đã đến, Quang Niên gần đây đang lên kế hoạch cho việc đổi mới, tìm kiếm cơ hội hợp tác với những thị trường kinh doanh khác nhau, đối với một tập đoàn xa xỉ phẩm khổng lồ như Thế Đình, nếu song phương đạt được sự thống nhất, tương lai sẽ rất có triển vọng.

Trước khi xuất ngoại, anh đã thông báo cho phòng kế hoạch chuẩn bị một bản kế hoạch có khả thi. Nếu không có phương án hỗ trợ, anh sẽ không dễ dàng nhận được sự đánh giá cao của Giám đốc chi nhánh Thế Đình, và cũng không thể bình tĩnh xuất hiện trước mặt Tịch Dĩ An, cho cô một "bất ngờ" như vậy.

Show diễn kết thúc, ban lãnh đạo sẽ dùng bữa cùng nhau, chủ đề này được tiếp tục một cách tự nhiên. Giữa bữa ăn, Sở Vân Uý tiến vào, ghé gần tai Tịch Dĩ An nói mấy câu.

Không nghe rõ cô ấy nói gì nhưng nhìn sắc mặt có chút kỳ lạ, khi vào cửa, ánh mắt của cô ấy dường như trộm lướt qua Thương Yến Bạch. Quả nhiên, sau khi nghe báo cáo, Tịch Dĩ An đánh mắt sang Thương thiếu đang ngồi bất động bên cạnh, trầm giọng dặn dò.

Ngẩng đầu lại, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, kiên nhẫn lắng nghe cấp dưới thảo luận.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Tiệc tối kết thúc, Tịch Dĩ An đứng dậy trước, vô cảm nói với Thương Yến Bạch một câu "Đi theo tôi", sau đó rời khỏi nhà hàng.

Những người có mặt đều mang ánh mắt sắc bén, ít nhiều nhìn ra manh mối giữa hai người, cũng không nhiều lời, trên mặt vẫn mang nụ cười ôn nhu thiện ý nhìn hai bọn họ rời đi.

Sở Vân Uý chờ bên ngoài cửa, thấy bọn họ đi ra, lập tức tiến lên: "Tịch tổng..." Lại liếc sang người đàn ông có cảm giác tồn tại mạnh mẽ bên cạnh, bất chấp lên tiếng: "Thương tiên sinh."

Sau đó mới tiếp tục nói: "Chị Huệ đã biết chuyện, ngài có muốn sắp xếp để xoá tin không?"

Tịch Dĩ An ngó người đàn ông đang nghiêm chỉnh đứng chờ cô "phân phó", nói với Sở Vân Uý: "Hỏi anh ấy."

Dứt lời nhấc chân bước đi.

Sở Vân Uý khó xử vô cùng, căng thẳng đối diện Thương Yến Bạch: "Thương tiên sinh, ngài đã xem tin tức mới chưa?"

Thương Yến Bạch không muốn khiến trợ lý của Tịch Dĩ An phải khó xử, tự động rút điện thoại ra lên mạng xem. Hot search bắt đầu từ hôm qua, có rất nhiều thông báo chia sẻ và tin nhắn riêng, hôm nay thậm chí còn tệ hơn. Mức độ phổ biến của các chủ đề liên quan vẫn rất hot trên mạng xã hội cả trong lẫn ngoài nước.

Ngoài hot search mấy ngày trước, "Hải thị nhất thiếu xem pháo hoa cùng cô gái bí ẩn", bên cạnh còn một hotsearch khác đang nổi dần lên.

# Thương Yến Bạch – nữ tổng tài Thế Đình #

Thêm một tiêu đề bên dưới.

# Mỹ nữ trong show thời trang Thế Đình #

Show diễn lớn ngày hôm qua, rất nhiều phương tiện truyền thông được mời đến đã chụp được không ít ảnh Thương Yến Bạch và Tịch Dĩ An ngồi cạnh nhau, show diễn kết thúc, bản thảo hình ảnh lập tức được tung lên mạng.

Sau một ngày, nhiệt độ dần lan rộng.


Đơn giản chính là thảo luận vẻ ngoài vô song của Tịch Dĩ An và Thương Yến Bạch, về mối quan hệ giữa hai người.

Một số người còn liên hệ sang hot search cùng xem pháo hoa lần trước, trải qua một phen phân tích như Sherlock Holmes và Leeuwen Hooke thì đã chắc tới 60% – 70%, cô gái bí ẩn ngắm pháo hoa cùng nhất thiếu chính là vị tổng tài xinh đẹp của Thế Đình, người mà hai ngày sau đó sóng vai cùng Thương Yến Bạch trong show diễn thời trang.

Thương Yến Bạch thích thú đọc bình luận của cư dân mạng khen ngợi vẻ đẹp của Tịch Dĩ An một lúc, âm thầm nhớ kỹ mấy câu thả thính đặng để dành sau này dùng.

"Cứ giao cho tôi." Nói vài câu với Sở Vân Uý, anh sải bước đuổi theo Tịch Dĩ An.

Mười phút sau, toàn bộ hot search đã biến mất không sủi tăm.

Trong những năm học đại học, Thương Yến Bạch đã tích luỹ cho mình một số nhân mạch, những mối quan hệ này không chỉ giúp anh thành lập Quang Niên, mà còn kịp thời hỗ trợ anh xử lý những tin tức liên quan.

Dù nhiều người nói anh xứng đôi vừa lứa với nữ tổng tài xinh đẹp, con của hai người nhất định sẽ độc nhất vô nhị, nên vội vàng tranh nhau đăng ký làm con dâu (con rể) tương lai. Đáng tiếc, anh vẫn chưa theo đuổi thành công, hơn nữa hình như Tịch tổng đang không vui, tốt nhất nên khiêm tốn một chút.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

...

Chưa nói đến chuyện Tịch Dĩ An tức giận hay không, hình ảnh trong show thời trang có thể tung ra bởi được cô ngầm cho phép, chẳng qua Weibo trong nước xảy ra phản ứng hoá học vì các hot search, khiến hướng gió bất ngờ thay đổi.

Những gì mọi người đang thảo luận đã lệch khỏi phạm vi show thời trang, đổi thành mối quan hệ mập mờ giữa cô và Thương Yến Bạch. Tất cả chỉ vì sự bất cẩn của ai đó, biết sẽ rắc rối lớn vẫn không có ý định ngăn cản. Hiện giờ hai người chưa có liên quan gì đến nhau đã trở thành đề tài thảo luận của người khác, tựa như quan hệ của bọn họ đã định trước kết quả.

Nói không chừng ai đó còn đang mừng thầm trong bụng.

Chẳng biết vì cớ gì, cô không thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ "tiểu nhân đắc ý" của anh.

Khi Thương Yến Bạch đuổi kịp Tịch Dĩ An, cô đã đi đến cửa, xe chuyên dụng đang chờ sẵn ở đó. "Buổi tối có thời gian không? Cùng nhau ăn một bữa cơm?" Thương Yến Bạch làm như không có chuyện gì đưa ra lời mời, để tỏ vẻ trịnh trọng hơn còn bổ sung một câu: "Tịch tổng."

Tài xế thay Tịch Dĩ An mở cửa ghế sau, cô dừng bước quay đầu lại: "Tôi muốn đến chi nhánh công ty."

Thương Yến Bạch không tiếp lời, đợi cô nói hết.

Tịch Dĩ An: "Có lẽ không có thời gian, anh cứ bận việc của mình đi."

Dứt lời liền lên xe.

Sở Vân Uý lon ton đuổi theo, khi đi ngang qua Thương Yến Bạch, cho anh nợ một ân tình, sau đó rẽ sang hướng khác lên xe của Tịch Dĩ An.

Thương Yến Bạch chứng kiến toàn bộ quá trình: Không biết vị trí trợ lý chủ tịch yêu cầu ứng tuyển cụ thể ra sao, anh thật muốn thử một lần.


[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Chín giờ tối, Tịch Dĩ An về nơi ở của mình.

Tịch Dĩ Nam vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên sô pha, vừa đắp mặt nạ vừa chơi điện thoại.

Trông thấy cô vội vàng nhảy xuống sô pha: "Chị! Chị về rồi!"

Sau show diễn, Tịch Dĩ An dặn trợ lý sinh hoạt Trần Như sắp xếp người đưa Tịch Dĩ Nam về trước, cô ấy đã ở đây một mình gần như cả ngày.

"Sao vậy?" Tịch Dĩ An vào phòng bếp rót một ly nước ấm uống vài hớp.

Tịch Dĩ Nam rất hưng phấn: "Chị đã xem hot search hôm nay chưa? Mấy đứa bạn em đều đang tám chuyện này đó, bọn họ rất tò mò mối quan hệ của chị và anh đẹp trai kia nha! Đến cả anh họ cũng nhắn tin hỏi em là chuyện gì cơ!"

Lúc này Tịch Dĩ An mới nhớ ra, từ khi rời đi lúc trưa cô vẫn chưa liên lạc lại với Thương Yến Bạch. Không biết bây giờ anh đang làm gì.

Trong lòng rõ ràng đang suy nghĩ chuyện liên quan, nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên: "Không có chuyện gì, em ngủ sớm đi."

Về phòng ngủ, Tịch Dĩ An mở Wechat, đúng như dự đoán, Thương Yến Bạch đã gửi tin nhắn cho cô.

[Thương: Có một số việc cần phải xử lý, tôi về nước trước, chúc tuần lễ thời trang của em thành công tốt đẹp.]

[Thương: Em giỏi nhất.jpg]

[Thương: Nếu xinh đẹp là một cái tội, thì tội của em sẽ không được tha thứ.jpg]

Tịch Dĩ An nhìn chằm chằm nhãn dán cuối cùng một lúc, linh vật với biểu tình hài hước khoanh tay lại cùng đôi mắt sáng linh lung.

Rốt cuộc vẫn không nhịn được cười thành tiếng.

Lúm đồng tiền trên má hãm sâu, bất giác lộ ra một cảm giác kỳ lạ tinh tế.

.

Mặc dù Thương Yến Bạch không đứng trước mặt Tịch Dĩ An, nhưng anh vẫn không quên dùng cách của mình để tạo cảm giác tồn tại.


Những ngày tiếp theo, mỗi ngày Tịch Dĩ An đều nhận được các loại hoa tươi khác nhau, giống như trong nước, show thời trang của Thế Đình cũng nhận được hoa tươi chúc mừng.

Người gửi vẫn là "S" tiên sinh.

Để không trở thành nữ chính trong mấy tin đồn nhảm một lần nữa, Tịch Dĩ An đã ra lệnh nghiêm cấm toàn bộ nhân viên của trương trình không được tiết lộ ra ngoài.

Gió yên sóng lặng trải qua những ngày cuối cùng, Tịch Dĩ An tiếp tục bay đến một kinh đô thời trang khác để chủ trì lễ khai mạc tuần lễ thời trang tiếp theo, với tư cách là phó chủ tịch danh dự của Hiệp hội thời trang cao cấp thế giới.

Mãi cho đến khi tuần lễ thời trang xuân – hè kết thúc, Thương Yến Bạch cũng không đuổi tới đây. Thậm chí tin nhắn hàng ngày cũng hiếm khi gửi, ngoài mấy câu chào buổi sáng sáng và buổi tối ra, trước kia thi thoảng còn đi kèm vài lời hẹn ăn cơm hoặc mấy gói nhãn dán cũng không thấy xuất hiện.

Có lẽ là công việc nào đó khó giải quyết.

Tịch Dĩ An cho là vậy.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Tuần lễ thời trang kết thúc, Tịch Dĩ An ở lại chi nhánh Thế Đình xử lý một số công việc bị trì hoãn, sau đó lên máy bay về nước.

Tịch Dĩ Nam định về nước sau khi tuần lễ trời trang kết thúc, nhưng cô ấy muốn về Bắc Kinh nên không làm phiền Tịch Dĩ An, tự mua vé về trước.

Khi xuống máy bay, Hải Thị đã vào buổi tối. Lần này không hạ cánh vào sáng sớm như lần trước. Phố vừa lên đèn, xe xuyên qua khu đô thị rực rỡ ánh đèn, cuối cùng lái về Bãi Nguyệt Lượng.

Sau hơn nửa tháng làm việc liên tục, ai nấy đều mệt mỏi. Tịch Dĩ An cho nhân viên đi cùng nghỉ một ngày.

Trở về nơi ở của mình, cô gọi đến Huy Sơn cho ông cụ Tịch, hẹn chuyện ngày mai sẽ đến thăm ông.

Sức khoẻ của ông cụ Tịch đã tốt hơn so với hai năm trước, nhưng vẫn cần tỉ mỉ chăm sóc, không được để ông chịu mệt mỏi và kích thích. Ôn Trì Viện có suối nước nóng nên mùa đông tương đối ấm áp, ông cụ tính hết mùa đông sẽ quay về trang viên Tịch gia.

Môi trường của viện điều dưỡng dù thoái mái đến đâu cũng không bằng ở nhà. Tịch Dĩ An nói chuyện điện thoại xong, cô lên lầu, lúc đi qua ban công hướng tây bỗng dừng lại, nhìn qua cánh cửa sát đất.

Đèn trong căn nhà cao nhất của toà nhà đối diện đang sáng đèn.

Cô nhớ Quách Ngôn Tử từng nói, tầng trên cùng toà A đối diện là của Thương Yến Bạch, căn nhà trong toà B là của bạn anh.

Anh đang ở nhà ư?

Ý nghĩ này xuất hiện trong tích tắc, cô khẽ nhíu mày, cố gắng bỏ qua sự khác lạ trong lòng, lên lầu thay bộ quần áo ở nhà thoải mái, vẫn như thường lệ, cô tập yoga xong mới đi tắm rồi lên giường.

Ngày hôm say, Tịch Dĩ An ở nhà nghỉ ngơi, sáng sớm đã đến Huy Sơn.

Ông cụ Thương từ Tết Trung Thu vẫn chưa quay lại viện điều dưỡng, nhưng vẫn cử người mang quà đến cho ông cụ Tịch, hai người còn gọi Wechat cho nhau mấy lần. Ông cụ Thương còn mời ông Tịch đến Thương gia làm khách.

"Không phải lễ Tết, đừng đến làm phiền người ta thì hơn." Ông cụ Tịch nhắc đến chuyện này với Tịch Dĩ An, đồng thời cũng thể hiện thái độ của mình.

Dạo gần đây, ông hay nhận được mấy cuộc gọi thăm dò mối quan hệ của Tịch Dĩ An và người thừa kế Thương gia. Mới đầu ông còn không hiểu tin tức vì sao lại lọt ra ngoài, sau đó được Nhậm quản gia nhắc nhở mới biết chuyện của hai người trẻ tuổi đã bị công khai trên mạng, cả nước đều biết.


Có điều, ông sẽ không tìm cháu gái để "hỏi tội", mà chỉ đối phó chung chung với mấy người dò la.

Nếu vào lúc này ông đồng ý lời mời của ông cụ Thương, đó chẳng phải là một lời khẳng định hay sao? Hai đứa nhỏ còn chưa định ra đâu, mấy lão già các ông vẫn nên sống yên yên ổn ổn, đừng gây thêm phiền phức cho bọn trẻ.

Nói thì nói thế, ông cụ Tịch vẫn không nhịn được, hỏi ra câu đã suy nghĩ bấy lâu: "Dĩ An, cháu nói thật cho ông ngoại biết, cháu thấy thằng nhóc Thương kia thế nào?"

Ông còn nhớ ngay từ đầu cô đã dứt khoát nói không thích người nào đó. Ngược lại, lúc này Tịch Dĩ An bỗng có chút do dự.

Cô muốn trả lời rằng, "cháu không liên quan gì đến anh ta."

Lại không thể nói ra miệng.

Có chút trái với lương tâm, nhưng nếu nói để có gì đó thì thực sự vẫn chưa đến mức ấy.

Thấy Tịch Dĩ An do dự, ông cụ Tịch còn có gì mà không hiểu, ông tỏ vẻ đã biết gật đầu, xua tay thở dài: "Được rồi được rồi, ông chỉ thuận miệng hỏi thôi, tốt xấu gì cũng tùy cháu, ông nội tin cháu."

"Cháu với anh ấy..." Tịch Dĩ An cân nhắc một chút, đang định nói đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Cô lấy ra mới biết Quách Ngôn Tử gọi tới.

Sang một bên nhận điện thoại, giọng Quách Ngôn Tử dồn dập: "Cậu xem Weibo chưa?"

Tịch Dĩ An: "Chưa, tớ đang ở Huy Sơn."

Quách Ngôn Tử: "Vậy được! Đừng xem! Từ giờ trở đi, cái tên họ Thương kia trong mắt chúng ta xem như đã chết! Ta phi!"

Tịch Dĩ An cau mày: "Làm sao vậy?"

Quách Ngôn Tử: "Không có gì! Để tớ mua một ít thủy quân đi mắng anh ta cho cậu! Cậu yên tâm, tiền này tớ ra! Không cần cậu trả!

Tịch Dĩ An: "Rốt cuộc là làm sao?"

Quách Ngôn Tử: "...Hay là tự cậu xem Weibo đi."

Tịch Dĩ An không cúp điện thoại, trực tiếp mở Weibo.

Hotsearch đầu tiên vô cùng bắt mắt, tiêu đề rất rõ ràng, sau chữ "hot" trực tiếp đi thẳng vào chủ đề câu chuyện.

# Thẩm Phức đến khu nhà cao cấp của Hải thị nhất thiếu ở Bãi Nguyệt Lượng #

Thoạt nhìn, tiêu đề này còn bùng nổ hơn so với màn xem pháo hoa Tết Trung Thu.

Tịch Dĩ An bình tĩnh xem điện thoại, không buồn không giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận