Chạm Vào Tim Em - Hi Dạ Bất Mị

Editor: Gà

Trước khi vào thang máy, Tịch Dĩ An đã kết thúc cuộc gọi. Quách Ngôn Tử im lặng đi theo phía sau. Trong thang máy, Quách Ngôn Tử quan sát vẻ mặt của cô, cảm thấy vở kịch tối nay dường như có bước chuyển hơi kì dị.

"Tịch tổng, cậu sao rồi?"

Tịch tổng lạnh lùng đáp: "Không phải nói anh ta là người chết sao?"

Quách Ngôn Tử: "..."

Chết thật à?

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Thang máy đến lầu một, hai người đi qua hành lang bên kia xuống bãi đậu xe ngoài trời phía sau. Hôm nay, Quách Ngôn Tử lái xe đưa Tịch Dĩ An ra ngoài. Ban đầu chỉ nghĩ muốn an ủi cô, cuối cùng mới phát hiện, người ta cũng đâu có cần.

Mới đi được vài bước, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân.

Thương thiếu đuổi kịp.

Tịch Dĩ An vẫn bảo trì tốc độ, đôi giày cao gót nện xuống sàn phát ra âm thanh cộp cộp. Đi đến cửa, Quách Ngôn Tử cố ý nói: "Cậu ở đây chờ đi, tớ lái xe qua."

Dứt lời vội vàng chạy đi.

Dĩ nhiên Tịch Dĩ An nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, cũng nhận ra Quách Ngôn Tử cố tình chừa không gian cho họ, nên thuận thế đứng ở bậc cửa không di chuyển.

Trong bãi đậu xe rất nhiều loại xe sang, thi thoảng có người ra vào. Trông thấy mỹ nữ đứng bất động trước cửa, hắn nổi tâm tư định bắt chuyện, bất ngờ bị người bạn đi cùng ngăn lại, ghé vào tai nói nhỏ: "Cậu ăn no hết chuyện để làm à? Không thấy người đứng sau mỹ nữ hả?"

"Là ai vậy?"

"Ông chủ ngầm của quán bar này! Cũng là ông chủ của cả dãy bar! Cậu so được với người ta không?"

"..."

Đó không phải là ông chủ đứng sau màn của phố Thuỷ Vân sao?

Không thể so sánh.

Vô hình trung, anh đã gián tiếp giúp Tịch Dĩ An đuổi đi không ít lạn đào hoa. Thấy Tịch Dĩ An dừng lại, Thương Yến Bạch cũng giảm tốc độ, bước tới bên cạnh cô thì dừng lại, bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cô.

"Tịch tổng, cho tôi một cơ hội giải thích."

Nét mặt Tịch Dĩ An vạn năm không đổi, nhìn từ góc nghiêng càng thêm tinh xảo, quyến rũ.

Đợi một lúc, Thương Yến Bạch vẫn không nhận được câu trả lời, vừa định nói tiếp, một câu "Giải thích" trong trẻo lạnh lùng phát ra từ đôi môi đỏ mọng xinh đẹp.

Cô vẫn không nhìn anh.


Thương Yến Bạch trầm ngâm một lúc, rồi mở miệng: "Mấy ngày nay tôi không ở Hải thị, mới vừa xuống máy bay, hot search trên Weibo kia tôi thật sự không biết..."

Anh lời ít ý nhiều giải thích rõ ràng ngọn nguồn sự việc. Sở dĩ người trong nhà anh đêm qua không phải anh, là Hồ Vi Dịch.

Về phần Thẩm Phức, đừng nói đến bí mật gặp nhau, nghe Hồ Vi Dịch kể, thậm chí cả lên tầng cũng chưa được lên. Song, mặc kệ anh có ở trên đó hay không cũng không quan trọng, dù sao người trong nhà không phải anh.

Thương Yến Bạch: "Nếu em không tin, có thể gọi tổng đài dịch vụ hàng không, bên đó còn lưu lại thông tin chuyến bay của tôi."

Tịch Dĩ An nghe anh nói xong, thần sắc bất biến, chỉ nhàn nhạt đáp: "Đã biết."

Thương Yến Bạch nhìn cô: "Lần này trở về tôi có chuẩn bị quà cho em đó, muốn xem không?"

Tịch Dĩ An: "Không cần..."

Lời còn chưa dứt, di động đã vang lên, hiển thị Quách Ngôn Tử gọi đến.

"Dĩ An ơi, tớ có việc gấp phải đến công ty một chuyến, thật xin lỗi! Gọi tài xế lái xe đến đón cậu được không? Hay là... Hình như Thương Yến Bạch cũng có xe mà nhỉ? Để anh ta tiễn cậu đi! Vậy nhé, tớ đi trước, cúp máy đây!"

Thương Yến Bạch đứng khá gần, giọng nói của Quách Ngôn Tử rất lớn, tựa hồ đang cố tình.

Anh đại khái nghe được một nửa.

Đồng thời trong lòng cũng âm thầm lên kế hoạch, liệu có nên tăng gấp đôi tiền thưởng cuối năm cho bộ phận quan hệ công chúng (PR – Public Relations).

Quách Ngôn Tử vội vàng cúp máy, thở hắt ra một hơi, sau đó mở Wechat bấm vào người đầu tiên trong list bạn bè.

[Athena: Hồ tổng, đã xong!]

[Hồ Vi Dịch: Tốt tốt! Cô đúng là ân nhân cứu mạng của tôi! Tiền thưởng tháng này tăng cho cô gấp đôi, cứ rút trong tài khoản của tôi nhé.]

[Hồ Vi Dịch: Quỳ xuống lạy bạn.jpg]

[Athena: Không có gì không có gì.]

Vừa rồi Hồ Vi Dịch đã giải thích rõ ràng với Quách Ngôn Tử, đồng thời nhờ cô giúp tạo cơ hội để hai người kia hoá giải hiểu lầm.

Bằng không, đến cùng người ăn khổ là bọn họ.

Quách Ngôn Tử cảm thấy cũng có lý, vì hạnh phúc của bạn hiền, cô buộc lòng phải làm vậy! Hoàn toàn không phải vì tiền thưởng!

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Tịch Dĩ An nhìn cô bạn thân chớp mắt đã cúp máy, sững sờ một lúc lâu. Bất ngờ chưa, Quách Ngôn Tử thế mà dám trắng trợn bán đứng bạn bè.


Thương Yến Bạch cố nén vui mừng trong đáy mắt, giả vờ lơ đãng nói: "Bạn của em đi rồi à? Hay để tôi tiễn em nhé?"

Rốt cuộc Tịch Dĩ Anh cũng chịu quay đầu nhìn anh, trên mặt lộ vẻ phức tạp không thể nói thành lời. Cuối cùng tất cả biến thành một tiếng hừ lạnh.

Thương Yến Bạch bỗng cảm thấy, cô lúc này thật sự quá đáng yêu.

Vừa rồi anh vội vàng chạy đến nên trực tiếp đậu xe ở bãi giữ xe trước cửa. Được Tịch Dĩ An đồng ý, hai người đến cửa trước từ lối đi riêng.

Sau khi lên xe, Thương Yến Bạch liếc sang bên cạnh, ướm lời: "Có muốn tôi thắt dây an toàn giúp em không?"

Lúc này Tịch Dĩ An mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, cả đoạn đường tới đây cô đều chìm trong suy nghĩ, Thương Yến Bạch mở cửa xe, cô ngồi vào nhưng không nhớ phải thắt dây an toàn.

"Không cần, tôi có tay." Tịch tổng lạnh lùng nói xong, thắt đai an toàn.

Thương Yến Bạch vẫn duy trì nụ cười mê hoặc như cũ.

Anh cảm thấy tối nay cô chỗ nào cũng đáng yêu.

Đáng yêu đến mức trêu chọc vào lòng anh.

Trên đường đi, Tịch Dĩ An cũng không chủ động nhắc lại "món quà" đó. Cho đến khi được lái vào gara ngầm của Bãi Nguyệt Lượng. Các gara đều thông nhau, Thương Yến Bạch lái thẳng xuống gara riêng của mình, xung quanh anh có bốn, năm chiếc xe thể thao đủ mọi kiểu dáng, nhãn hiệu khác nhau. Vì không gian hữu hạn, đó chỉ là một phần nhỏ trong bộ sưu tập của anh.

Đèn trần nhà để xe phát ra ánh sáng vàng nhạt, độ sáng vừa phải.

Thấy cửa xe không di chuyển, Tịch Dĩ Anh quay đầu về phía Thương Yến Bạch, trong đôi mắt trong veo tựa như ghi dòng chữ "anh còn việc gì."

Một câu hai nghĩa.

Thương Yến Bạch rút ra một thứ màu đen trong túi tài liệu. Tịch Dĩ An nhìn thoáng qua logo được đóng dấu trên túi: S&S.

Đó là tên của trang trại rượu mà cô từng thích và có dự định mua lại.

Sao anh có thể...

Nét mặt cô thay đổi, hàng mi khẽ rũ xuống, che đi cảm xúc dao động trong mắt.

"Đây là giấy tờ nhượng quyền trang trại rượu S&S, mấy ngày nay tôi đều ở nước ngoài bận việc này." Thương Yến Bạch không đợi cô lên tiếng hỏi đã giải thích.

"Thật ra, lần trước trong tiệc sinh nhật Tưởng lão tiên sinh, tôi đã phát hiện được một số chuyện, nhưng lúc đó không tìm hiểu đến cùng."

Đêm hôm đó, Tịch Dĩ An không đụng đến một giọt rượu vang đỏ, loại rượu do trang trại rượu S&S sản xuất. Huệ Tâm Quỳnh lúc ấy không đầu không đuôi khịa cô "tính trẻ con", cô cũng không bác bỏ.

Tựa như có ẩn tình khác.

Thương Yến Bạch nhớ kỹ trong lòng.


[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Anh không có lập trường để đi hỏi nguyên do, nhưng rượu trang này là của anh, dứt khoát cho người của rượu trang đi điều tra một chút. Không ngờ thật sự có thu hoạch.

Vài năm trước, người của Tịch Dĩ An đã đến tìm người phụ trách rượu trang, định mua lại toàn bộ trang trại. Những người được cử đến ngỏ ý bà chủ của họ rất thích rượu do trang trại rượu sản xuất, thái độ chân thành, báo giá cũng rất cao. Quản lý rất khó xử, bèn liên hệ với Thương Yến Bạch hỏi ý kiến anh.

Rượu trang S&S là một trong những món quà mà cha của Thương Yến Bạch tặng anh lúc còn bé, dĩ nhiên anh từ chối bán, cũng không hỏi người mua là ai, thẳng thừng đáp lại một câu "không bán".

Người của Tịch Dĩ An nhiều lần liên lạc với quản lý rượu trang, thấy đối phương đã hạ quyết tâm, đành phải ra về tay không. Kể từ đó, Tịch Dĩ An không bao giờ uống rượu do S&S sản xuất.

Có lẽ Huệ Tâm Quỳnh cũng biết chuyện này, cho nên đêm đó mới trêu cô tính trẻ con. Thích là phải mua về làm của riêng, nếu không thì thà không chạm vào còn hơn.

Sau khi biết chuyện này, tâm trạng của Thương Yến Bạch khá phức tạp. Anh không ngờ rằng, giữa bọn họ đã từng có những phút giây giao thoa gián tiếp như vậy.

"Rượu trang này là quà sinh nhật của bố tôi, ông ấy mất sớm, quà tặng sinh nhật cho tôi rất ít, thế cho nên tôi đã từ chối em không cần suy nghĩ." Thương Yến Bạch nhéo nhéo lông mày.

Tịch Dĩ An bận rộn, anh cũng bộn bề nhiều việc, vừa xuống máy bay đã vội vã chạy tới, khó tránh khỏi có chút mệt mỏi, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.

Hơn nửa tháng trước, anh gấp rút trở về nước giải quyết công việc, tạm thời sắp xếp một số chuyện, sau đó nhận được email của quản lý rượu trang, lập tức lên máy bay ra nước ngoài đích thân lập thoả thuận nhượng quyền và hoàn thành các thủ tục. Khi công việc hoàn thành, tuần lễ thời trang nước ngoài đã kết thúc, Tịch Dĩ An cũng về nước, anh lại ngựa không ngừng vó vội vàng trở về.

Nào biết hotsearch từ trên trời rơi xuống, anh vừa nghe trợ lý Chung Bình báo cáo đã hận không thể đánh Hồ Vi Dịch một trận.

Trên thực tế, anh quả thực có ý định làm như vậy.

Cũng may Hồ Vi Dịch, thằng nhãi này coi như thức thời, lấy công chuộc tội.

"Nói thật, cho đến bây giờ tôi không hối hận khi năm đó từ chối em, nếu không từ chối, hiện tại tôi cũng không có cơ hội tự tay tặng S&S cho em."

Thương Yến Bạch nhìn sâu vào mắt cô, cố tình hạ thấp giọng: "Em bây giờ còn muốn không?"

Tịch Dĩ An khẽ mím môi trầm mặc không nói, vẻ mặt sững sờ nhìn nét chữ màu đồng trên tệp tài liệu màu đen. Có lẽ tình huống lúc này đến với cô quá bất ngờ. Qua một lát, Tịch Dĩ An mới nhàn nhạt hỏi: "Quà mà cha anh tặng, anh dễ dàng sang tay như vậy?"

Ánh mắt cô trong trẻo nhưng mang hơi lạnh, không giận tự uy. Đối diện với một ánh mắt như vậy, thật khó để khiến người ta không thú nhận tất cả.

Thương Yến Bạch trịnh trọng đáp: "Hết thảy những thứ mà tôi trân trọng, đều muốn chia sẻ với em vô điều kiện."

Anh nhìn cô chuyên chú: "Em không muốn cũng không sao, dù gì nó cũng là của em, cho dù em không muốn quản đã có người khác quản thay em, nếu em muốn đi xem, bất cứ lúc nào cũng có thể."

"Tôi biết em không thiếu một trang trại rượu này, chỉ cần em thích, muốn mua bao nhiêu cái cũng được, nhưng mà..."

Anh dừng một chút, ngữ khí trở nên nghiêm túc hơn: "Tôi muốn cho em những gì tôi có, em muốn cái gì, tôi đều có thể cho cái đó."

"Bao gồm cả tôi."

Sau một hồi im lặng, Tịch Dĩ An bỗng nhiên nâng mắt lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.

"Anh cho rằng tôi muốn anh?"

Thương Yến Bạch: "..."

Mặc dù anh không có ý đó, nhưng anh vẫn rất muốn có ý đó.

"Tôi..."


Lần này chưa đợi anh nói xong, Tịch Dĩ An đã tháo dây an toàn, tự mở cửa.

Anh không khoá cửa xe.

Cô bước xuống, đứng bên cạnh ghế phụ quay lưng về phía anh.

Thương Yến Bạch đang định xuống xe đuổi theo, chợt thấy cô dừng lại, nghiêng đầu nhìn qua.

"Tôi sẽ suy nghĩ."

Nói xong liền rời đi.

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

Khi gần đến cửa gara, Thương Yến Bạch đã tự giác mở cửa cho cô, không ngăn cản, cũng không tiếp tục đi theo.

Có thể nhận được đáp án này, đã là một điều kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng) ngoài dự đoán của anh.

Trở lại tầng 48 không bao lâu, Tịch Dĩ An nhận được tin nhắn của Quách Ngôn Tử.

[Ngôn Tử: Thế nào? Có nói chuyện không?]

[Ngôn Tử: Xoa tay phấn khích.jpg]

[Ngôn Tử: Âm thầm quan sát.jpg]

[Ngôn Tử: "Tớ thú nhận! Thật ra vừa lên xe Hồ Vi Dịch đã gọi cho tớ, anh ta giải thích rõ ràng việc kia với tớ, Thương thiếu sạch bong kin kít nha! Cho nên tớ mới tạo không gian cho hai người bọn cậu hoá giải hiểu lầm!]

[Ngôn Tử: cúi đầu nhận sai.jpg]

Tịch Dĩ An hồi lâu không trả lời, Quách Ngôn Tử sợ cô giận thật, vội vàng gọi điện thoại. Phải mất bảy đến tám hồi chuông mới được kết nối.

Quách Ngôn Tử: "Bạn yêu ơi đừng giận mà! Tớ sai rồi! Tớ không dám nữa! Cho tớ thêm một cơ hội đi!"

Giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh của Tịch Dĩ An truyền đến: "Tớ không giận, vừa nãy đang suy nghĩ một chuyện."

Quách Ngôn Tử: "Chuyện gì vậy? Các cậu nói chuyện gì à?"

Tịch Dĩ An: "Tớ đang nghĩ, sáng nay lúc xem tin tức, trạng thái không đúng lắm."

Quách Ngôn Tử: "Ể? Sao lại không đúng?"

"Tớ đã tức giận, vì cảm thấy có người chạm vào đồ của mình." Tịch Dĩ đi đến ban công phía tây, đối diện với tầng cao nhất của toà A.

Nơi đó tối đen một mảnh, chủ nhân của có không ở nhà.

Cô ngây người nhìn chằm chằm, ngữ khí hơi trầm xuống: "Bởi vì tớ chợt nhận ra, tớ đã xem Thương Yến Bạch là vật sở hữu riêng của mình."

[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà. Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]

*

Tác giả có lời muốn nói: Ta nguyện xưng là 《 Tịch tổng bá đạo cùng tiểu kiều phu bánh ngàn lớp của cô 》 ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận