Cậy huynh mà sủng

@Cũng chỉ muốn nắm vậy thôi@
Hứa Tri Vụ vốn nghĩ chạy đến trước mặt hắn sau đó mới dừng lại, nhưng ca ca đã chuẩn bị xong tư thế đỡ lấy nàng. Nàng cũng không thể vứt bỏ thể diện của huynh ấy đúng không nào?
Bước chân không dừng lại, cứ như vậy đâm thẳng vào vòng tay của huynh ấy, sau đó dựa vào vai hỏi: “Ca ca nhìn đầu muội này, có phải có nhiều tuyết đọng bên trên lắm không ?”
Tạ Bất Quyện nhấc mi lên xem thì thấy trên mái tóc dày đen nhánh của nàng phủ thêm một tầng tuyết mỏng trắng xóa. Chỗ thì ít chỗ lại nhiều không đều nhau liền nói: “Không nhiều lắm chỉ là một chút thôi, nhìn đủ đẹp.”
Lời dỗ ngọt này làm tiểu cô nương cười vui đến híp mắt lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là đêm đầu tiên sau khi nhập kinh của Hứa Tri Vụ, Kinh Thành cách Biền Châu xa xôi vời vợi, thậm chí xa đến nỗi nàng rời Biền châu ngày tuyết rơi đã cách một tháng, thì Kinh Thành mới đón đợt tuyết đầu tiên. Bông tuyết nhỏ bé ôn nhu vừa mới rơi xuống dễ làm cho người ta nhầm thành mưa bụi.
Nàng ngồi trong bồn tắm hơi nóng phả lên khắp gương mặt, nàng không tự chủ nghĩ đến cha nương giờ này chắc là đang dùng bữa tối nhỉ? Thời điểm này năm ngoái cha bận đến chân không chạm đất, còn mẫu thân thì sợ lạnh hầu như không ra khỏi cửa…
Hứa Tri Vụ nghiêng mặt xuyên qua một khe hở của bình phong, nhìn về phía phòng ngủ của ca ca. Căn phòng nàng và ca ca đang ở là một căn phòng rộng lớn và sâu dài. Bởi vậy có bình phong ngăn cách thành hai gian, mỗi gian có một phòng nhỏ khác.
Hai mặt của căn phòng đều có thể ra ngoài, từ phòng ca ca đi ra sẽ là ao nước, còn từ phòng Hứa Tri Vụ đi ra sẽ là tầng gác. Dù có ở bên nào đi chăng nữa thì cách cửa cũng rất gần, nhưng còn một hướng đi không được. Bởi vì phủ đệ này là nơi dành cho Hoàng đế trước khi lên ngôi thuộc quy chế phủ Thái tử, nên để tránh không vi phạm quy chế, thì phải phong tỏa một mặt lại.
Hứa Tri Vụ không ngừng nghĩ ngợi, trong đầu toàn là bố cục của phủ đệ, vậy mà cảm thấy nơi vắng vẻ bọn họ đang ở này lại hết sức quan trọng. Đợi Tam hoàng tử được sắc phong thái tử thì trạch viện này sẽ là trung tâm của cả phủ đệ rồi.
Tam hoàng tử tại sao an bài cho ca ca ở đây, rốt cuộc có dụng ý gì?
Hay muốn đợi hắn trở thành thái tử sẽ ném nàng và ca ca ra ngoài?
Hứa Tri Vụ nghĩ linh tinh, cảm thấy vô cùng bất an khuấy nước trong bồn tắm.
“A Vụ đừng nghịch nước nữa cần thận nhiễm lạnh đó.”
Là giọng của ca ca.
Hứa Tri Vụ ngơ ngẩn, trong phút chốc lại hoảng hốt. Tư vị này giống như ca ca đứng ngay bên cạnh nhìn nàng vậy.
Đợi khi nàng phản ứng mới nhớ ra nơi này cách chỗ huynh ấy ở chỉ có tấm bình phong, âm thanh to chút thì cũng sẽ nghe thấy thôi. Nàng liền nói: “Biết rồi ca ca.”
Lúc đi ra Lục Chức giúp nàng lau khô tóc dài, Hứa Tri Vụ lấy áo ngủ một tay nâng tóc còn một tay vơ lấy đồ vật nhỏ trên bàn cầm theo. Những thứ này đều do nàng đem đến muốn giúp ca ca bố trí thêm mấy đồ chơi nhỏ trong phòng mà thôi. Mấy tượng điêu khắc đều là các động vật nhỏ bằng nắm đấm tay được đặt chỉnh tề trên kệ.
Hứa Tri Vụ còn rất tri kỷ sắp xếp lại vị trí cho chúng nó, giúp mấy nhóc con đáng thương xếp xa mấy con thiên địch của mình.
Lục Chức thấy vậy cười nhắc nhở nàng: “Cô nương, nên đi ngủ rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được được ta đi ngủ giờ đây.” Hứa Tri Vụ nằm lên giường xong, Lục Chức mới thổi tắt nến.
Không biết qua bao lâu hoặc cũng chỉ một chút thời gian Hứa Tri Vụ lại mở mắt, nàng không tài nào ngủ được.

Vì vậy liền nhỏ giọng gọi ca ca nhưng bên đó không hề có động tĩnh.
Nàng lại nhẹ nhàng nhón chân xuống giường đi đến trước bình phong gõ gõ, bên đó truyền đến tiếng nói: “A Vụ sao thế?”
Hứa Tri Vụ cười một tiếng nói: “Ca ca, ta không ngủ được, huynh đang đọc sách đó hả?”
“Ừm.”
“Muội biết ngay mà, huynh mà chưa ngủ thì chắc chắn chỉ có đọc sách thôi.” Lại nói: “Nếu viện này gọi là ‘Minh Nguyệt’ vậy phải có nơi ngắm trăng chứ. Hay chúng ta đi xem nhé?”
Ca ca cười nhẹ hai tiếng: “A Vụ quên mất thời tiết bên ngoài rồi à?”
Ừ nhỉ bên ngoài tuyết đang rơi rất dày nên khẳng định phân nửa không có trăng rồi.
“Nhưng mà nếu không ngắm được trăng cũng có thể đi ngắm tuyết mà. Có đi không nào?” Tạ Bất Quyện một bên hỏi một bên gõ gõ mặt bình phong tách bọn họ ra.
Hứa Tri Vụ mắt sáng lên đáp: “Đi.”
Rất nhanh liền nghe thấy tiếng ca ca phân phó tùy tùng, sau đó lại một trận sột soạt, hình như là tiếng mặc đồ. Hứa Tri Vụ ở tại chỗ vui đến mức xoay vòng, chạy đến trước bàn trang điểm buộc qua mái tóc dài. Sau đó lại tiếp tục đi tìm áo khoác lên. Lúc này nàng mới cảm nhận được niềm vui cùng ca ca ra ngoài đi dạo ---không bị quản thúc.
Ca ca đối với nàng không quản chặt như phụ mẫu.
Lục Chức bị động tác của hai người làm tỉnh, thấy Hứa Tri Vụ tìm áo khoác liền quay người xuống giường đưa áo ngày mai cần mặc cho nàng. Sau đó lại nhìn cô nương nhà nàng hưng phấn như thế nhất thời có chút nói không nên lời.
“Lục Chức làm sao thế? Muốn nói cái gì à?”
Lục Chức nhìn sau bình phong một cái có chút kiêng kị, nàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô nương giờ cũng muộn rồi, còn muốn cùng công tử ra ngoài ư?”
“Có gì mà không thể được, huynh ấy là ca ca của ta, ngươi còn không yên tâm à?”
Lục Chức mặt nín đến hồng lên, nàng sao có thể yên tâm được? Công tử nhìn bề ngoài và tâm tư không hề đồng nhất, lúc nào muốn ăn cô nương vào trong bụng. Cô nương nói không thì cũng chẳng ai biết công tử sẽ làm ra chuyện gì.
Nhưng Hứa Tri Vụ hiển nhiên nghe không hiểu ẩn ý trong đó.
Lúc này Hứa Tri Vụ đã mặc áo xong, lại mặc thêm một cái áo choàng, chỉ là mái tóc dài của nàng cứ thế xõa xuống tản ra trước ngực, nhưng nàng đã chạy ra trước bình phong gọi lớn: “Ca ca muội xong rồi!”
Phía đối diện không ai trả lời, Hứa Tri Vụ đi ra ngoài cửa đã thấy ca ca đứng trước phòng của nàng, trên tay còn cầm theo một cái ô giấy, tay còn lại cầm một cái đèn lồng.
Gió nổi lên rồi đến cả hoa tuyết tung bay trước mắt nàng rơi xuống, có bông tuyết rơi rụng qua trước ánh đèn tạo nên một bóng đen nhỏ nhỏ.
Xung quanh đều là một mảng tối đen u ám chỉ có ngọn đèn trong tay ca ca soi sáng cho nàng.
Nàng cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ kỹ lắm.
Nếu ca ca đã cầm ô thì nàng cũng nên cầm đèn.

Trong giây tiếp theo ống tay áo của ca ca rủ xuống, đưa tay dắt nàng đi về phía tầng gác.
Hứa Tri Vụ được ca ca nắm tay đi nên không thèm nhìn đường.
Nàng ngắm nghía hai ống tay áo trùng điệp, lại nhìn gò má của ca ca, có chút khó nhịn hỏi: “Ca ca, huynh lo muội sẽ bị ngã hay lo cái ô sẽ bị muội đẩy ra bên ngoài?”
“Không phải như vậy.”
“Vậy?” Hứa Tri Vụ lắc lắc cánh tay của hai người.
“Chỉ là cầm tay mà thôi.”
Hứa Tri Vụ lúc này mới đột nhiên ngộ ra cảm giác như ca ca nàng ngày càng nghiện đụng chạm da thịt rồi.
Đi đến tầng gác, Tạ Bất Quyện mới gập ô lại sau đó đẩy cửa đi vào.
Hứa Tri Vụ lúc này mới nhìn thấy hết bày biện trong tầng gác, từng hàng đồ vật xếp kế nhau đến kệ trên là sách.
Hay người đi đến bậc thang đi lên tầng, tầng dưới có ít sách nhưng ít hơn tầng trên nhiều. Còn có thêm một cái ghế dài, tứ phía đều có cửa sổ chỉ cần mở ra là có thể thấy cảnh đêm trong phủ đệ của Tam hoàng tử.
Tạ Bất Quyện đẩy một cái trong số đó ra, Hứa Tri Vụ cũng theo đó nhìn một cái. Mỗi một tòa nhà trong phủ đều giống như một con cự thú ẩn nấp đang lặng lẽ bò trong đêm tối đen. Giống như khắp nơi cũng chỉ có nơi này của bọn họ mới có ánh sáng, ngọn đèn treo trên giá cũng bị gió tuyết thổi lung lay, chiếu rọi lên cây cầu và ao nước phía trước.
Hứa Tri Vụ cảm khái phong cảnh trước mắt, xong lại bất chợt sinh ra nhiều điều lo lắng, không khỏi hỏi ca ca nàng:
“Ca ca, nếu Tam điện hạ mà thấy chúng ta vào đây ngắm tuyết liệu có dạy dỗ huynh một bài học không?”
“Không đâu, điện hạ đang dưỡng thương nên sớm đã đi ngủ rồi.”
Hứa Tri Vụ gật đầu, nàng quên mất chuyện này rồi.
“Vết thương ngài ấy đã chữa lâu vậy rồi vẫn chưa khỏi ư? Không biết bị thương ở chỗ nào nhỉ, có nghiêm trọng quá không? À đúng rồi, muội có nên đi bái kiến ngài ấy không nhỉ, nếu để ngài ấy nghĩ chúng ta không có lễ nghi thì phải làm sao?”
Một chuỗi vấn đề tuồn ra ngoài làm Tạ Bất Quyện chỉ đành hỏi lại một câu: “A Vụ sao quan tâm đến chuyện Tam điện hạ bị thương thế?”
“Phải quan tâm rồi, đó là điều đương nhiên mà.” Hứa Tri Vụ tiến lại gần hắn, sau đó thì thầm bên tai: “Ca ca không phải đứng về phía Tam điện hạ sao? Đương nhiên muội cũng hy vọng ngài ấy bình an vô sự. Nếu ngài ấy không ổn thì Hoàng đế nhất định sẽ vì huyết mạch hoàng gia bắt ngài ấy sinh con. Nhưng mà làm Hoàng tử thì một đời cũng phải sinh mấy đứa, đến lúc đó ca ca lại đứng về phe ai trong đó? Mấy đứa nhỏ hoàng tôn này nếu như tranh đấu tiếp thì biến số cũng khó nói lắm.”
Nhìn đồ ngốc này trong đầu cũng không ít thứ.
Tạ Bất Quyện nghe xong vẻ mặt đột nhiên trở nên cổ quái, vành tai dần dần trở thành màu đỏ, sau đó mím môi ho nhẹ một tiếng: “A Vụ không cần nghĩ nhiều thế đâu, điện hạ ngài ấy không sao cả… hơn nữa trong thời gian dưỡng thương, ngài ấy sẽ không gặp khách đâu, nên muội không cần phải đi bái kiến ngài ấy làm gì.”
“Vậy thì tốt rồi.” Hứa Tri Vụ thở nhẹ một hơi, nói thật lòng nàng thật sự không muốn đi gặp Tam hoàng tử.
Nàng cứ như vậy ở bên ca ca, ngồi ngắm tuyết rơi, hai người không ai nói gì nữa chỉ im lặng ngắm tuyết. Bốn phía khung cảnh tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng thở giao nhau giữa hai con người.

Hứa Tri Vụ vẫn không nhịn được cảm xúc xuống dốc của mình, nàng nói: “Nhớ phụ mẫu rồi.”
Tạ Bất Quyện đặt tay lên vai nàng nhẹ nhàng vỗ về, khi hắn quyết định đón nàng về kinh đã sớm dự đoán được nàng sẽ nhớ nhà, nên nói trước với nàng nếu thường xuyên về Biền Châu sẽ mất đi trọng dụng của điện hạ.
Bây giờ nàng vẫn nhớ nhà sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định quay về nữa.
“Mỗi năm cứ vào khoảng thời gian này cha có rất nhiều sách cần phải xem, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, thậm chí bận đến mức sau bữa tối mới có thể gặp người. Năm nay cha phải vào kinh thành để báo cáo công vụ ắt hẳn phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Có lẽ người sẽ không có nhiều thời gian nhớ đến muội…”
Hứa Tri Vụ chậm rãi nói: “Nhưng mẫu thân lại rất ít việc, với thời tiết như bây giờ sẽ không tụ hội với các phu nhân khác. Bà ấy có đống thời gian lại không thích ra khỏi cửa, nên giờ này chắc đang nhớ muội cũng tiện thể nhớ thay cả phần cha nữa.”
“A Vụ muốn viết thư không?”
“Muốn.”
Tạ Bất Quyện gọi một người gác đêm đến, hắn phân phó đi lấy giấy mực đến đây. Thủ hạ gác đêm không một tiếng động lui xuống sau.
Dọa Hứa Tri Vụ hết hồn: “Chỗ này vẫn còn có người à? Vậy những lời muội vừa nói liệu hắn có nghe thấy hết rồi không?”
“Không đâu, A Vụ lúc nãy nói nhỏ lắm.”
Hứa Tri Vụ thở ra nhẹ nhõm.
Rất nhanh gác đêm đã quay lại, cung kính đặt giấy mực lên trên bàn sau đó lui xuống.
Hứa Tri Vụ cười lên ngồi xuống ghế, duỗi tay cầm lấy bút trên giá xuống, sau đó tự nhiên nói với Tạ Bất Quyện: “Ca ca, huynh giúp ta mài mực đi.”
Không hề hay biết câu nói này làm cho người gác đêm bên ngoài bị dọa không nhẹ.
Đang lúc hắn thấy khó hiểu, thì dưới chân vô ý mắc phải mấy đồ vật trên giá làm nó đổ xuống kêu lên lộc cộc một tiếng.
Tạ Bất Quyện nghe thấy tiếng động đi qua bên này, tên gác đêm thấy vậy liền nhanh chóng quỳ xuống thỉnh tội.
Hứa Tri Vụ vốn đang vuốt giấy viết cũng phải nhìn qua bên này, thì chỉ thấy người gác đêm quỳ dưới đất cả người run lên nhè nhẹ.
Không khí trong tầng gác vô cùng quỷ dị.
Phải đợi đến khi Tạ Bất Quyện nhàn nhạt lên tiếng: “Không sao, lui xuống đi.”
Không khí mới trở lại bình thường.
Hứa Tri Vụ đợi người gác đêm đi ra mới nghi hoặc hỏi: “Ca ca, sao hắn sợ huynh thế?”
“Hắn từ lúc sinh ra đã nhát gan cũng khó giao tiếp, nên mới được phân phó gác đêm ở đây.”
“Thảo nào. Muội thấy huynh dịu dàng như vậy đến tính cách cũng tốt lắm, nên thường sẽ ít người sợ huynh đến thế.”
Tạ Bất Quyện cười cười cầm lấy nghiên mực bắt đầu mài. Đối với hắn mà nói thì chuyện mài mực cho A Vụ chỉ là chuyện quá đỗi bình thường thôi. Nàng yếu đuối như vậy, nếu tự mài nhất định sẽ mỏi tay.
Sau khi đã mài xong mực, Hứa Tri Vụ cầm bút viết từng chữ từng câu xuống: “Cha mẹ, thấy chữ như gặp người. Con đã đến Kinh Thành rồi, đang ở trong phủ của Tam điện hạ.” Nàng dừng lại đôi chút nhìn ra tuyết rơi ngoài cửa sổ viết thêm: “Nơi ở rất đẹp còn có cả một tầng gác bên cạnh có thể ngắm nhìn phương xa. Bây giờ Kinh Thành đang có tuyết rơi, cả con và ca ca…”
Tạ Bất Quyện không ngừng tay mài mực, vừa nhìn nàng viết thư, thấy vậy liền cất lời: “A Vụ chớ nên viết nửa đêm cùng ta đi ngắm tuyết, nếu không họ sẽ mắng đó.”
“Muội hiểu mà. Bọn họ nhất định sẽ nói ‘lúc nên đi ngủ thì không ngủ’.”

Viết thêm vào: “Con và ca ca nhớ về mùa tuyết ở Biền Châu.”
Ánh nến vẫn sáng rọi, lâu lâu sẽ bùng lên một chút.
Ánh mắt của Tạ Bất Quyện chuyển từ bức thư đến mái tóc của nàng, mặt nàng và cuối cùng dừng lại trên cổ tay trắng nõn.
Lúc nàng chăm chú viết thư như một nữ nhân duyên dáng thành thực, không còn vẻ trẻ con nghịch ngợm như bình thường.
Hứa Tri Vụ ngừng bút, từ bức thư ngẩng đầu lên, không cẩn thận va phải ánh mắt của Tạ Bất Quyện.
Nàng sững sờ sau đó giả vờ ưu sầu nói: “Ca ca trong hoàn cảnh này mà có thêm rượu thì tốt rồi.”
Tạ Bất Quyện lại lên tiếng gọi: “Đem một hũ rượu đến đây.”
Hắn biết Hứa Tri Vụ lúc này đang cười thầm nhưng không sao cả.
Mà Hứa Tri Vụ đã khẳng định, mỗi lúc nàng nhớ nhà thì ca ca phải chiều theo ý nàng một lần. Nhưng bao dung có giới hạn nên không thể sử dụng hết một lần được.
“Ca ca, mực không đủ rồi kìa, giúp muội mài thêm chút đi mà. Muội muốn gửi cho A Nhàn một bức thư nữa.”
“Được.”
Vậy nên lúc viết thêm một lá thư cho Ngụy Vân Nhàn, nàng lâu lâu lại uống một ngụm rượu. Ban nãy ca ca sai người đem đến là một hũ rượu hoa quả ngọt ngọt chua chua rất vừa miệng.
Nàng viết: “A Nhàn à, Kinh Thành tốt hơn trước kia nhiều lắm, nếu tỷ đến kinh thành có thể nói với bá phụ bá mẫu như vậy để bọn họ yên tâm. Ngoài ra Kinh Thành lập đông muộn hơn so với Biền Châu nên cũng không lạnh lắm đâu, thời tiết cũng coi như thoải mái. Nhưng hôm nay ta mới nhập kinh thôi còn chưa đi ngắm thử đường phố ra sao, đợi ta về rồi sẽ viết thư kể sau nhé.”
Giống như chỉ qua kinh thành thăm dò trước, nếu cảm thấy chơi vui thì mới đề cử cho tỷ muội tốt cũng đến xem sao.
Nàng đặt lá thư dưới sáp nến sau đó thổi để nó khô nhanh hơn.
Bất thình lình ca ca ở một bên hỏi: “Còn viết không?”
“Hả?” Hứa Tri Vụ nâng lá thư lên kinh ngạc hỏi: “Cái gì?”
Tạ Bất Quyện chớp mắt, giấu đi cảm xúc trong mắt sau đó nâng mi nhàn nhạt hỏi:
“A Vụ còn muốn viết thư cho ai nữa không?”
Hứa Tri Vụ theo lời ca ca nói, nghĩ ngợi có nên viết thêm cho phu nhân của Lâm Danh một bức không? Nhưng nàng nghĩ lại dù có trò chuyện với Tang Nguyệt rất vui nhưng cũng chẳng quen thân lắm sợ sẽ có chút mạo muội.
Còn ngoài nữ tử nàng quen thuộc ra, thật sự không cân nhắc đến ai nữa, tóm lại mọi người đều là người lớn cả rồi, đều đã ở cái tuổi nên kết hôn lập gia nên viết thư rất dễ sinh ra hiểu lầm.
Hứa Tri Vụ nghiêng đầu, quả thực không nghĩ ra được nữa.
Nàng hỏi: “Còn ai nữa nhỉ? Ca ca giúp muội nghĩ đi,có phải quên mất người nào rồi không?...”
Thấy nàng không hề nhớ đến Ngụy Vân Tiêu, Tạ Bất Quyện mới nhịn không được kéo khóe môi cười dịu dàng nói: “Không có, A Vụ không quên ai cả.” 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận