Cậy huynh mà sủng

◎Ca ca, ca giúp muội leo lên đi!◎
Hứa Tri Vụ không biết mình đã ngủ từ lúc nào, từ sau khi viết bức thư thì nàng cũng không còn nhớ gì nữa.
Nhưng nàng không để tâm, vén chăn lên rồi đi xuống giường, vươn người thật dài. Nàng vừa quay đầu, đã đụng phải ánh mắt của Lục Chức, Hứa Tri Vụ dừng lại: “Lục Chức, sao vậy?”
Lục Chức mím môi, không nói gì: “Cô nương, để nô tỳ giúp người rửa mặt chải đầu.”
“Lục Chức, gần đây ngươi kỳ lạ lắm, giống như có chuyện gì đang giấu ta vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Tri Vụ ngồi xuống trước gương trang điểm, để Lục Chức chải đầu cho nàng, tay mình cũng không nhàn rỗi, sờ vào từng cái tượng gỗ nhỏ.
Lục Chức ở phía sau cẩn thận chải gọn mái tóc dài của nàng, đột nhiên nói: “Cô nương, nô tỳ cảm thấy, người và công tử đi quá gần nhau. Cô nương đối xử với công tử như ca ca, nhưng công tử chưa chắc đã như vậy.”
Bàn tay đang sờ tượng gỗ của Hứa Tri Vụ ngừng lại, nàng nhìn bản thân mình ở trong gương đồng: “Vậy hắn có thể coi ta là gì?”
“...” Lục Chức cảm thấy nếu mình còn nói nữa, thì rất nguy hiểm.
Hứa Tri Vụ bất đắc dĩ thở dài một cái, nhớ tới mấy ngày gần đây Lục Chức vẫn luôn vô tình hay cố ý nhắc nhở nàng chuyện gì đó, nàng cũng không phải là kẻ ngốc, có thể nghe ra nỗi lo của Lục Chức, nên nói: “Lục Chức, ngươi nghĩ nhiều quá rồi, cho dù ca ca không phải là ca ca ruột của ta, thì bọn ta cũng lớn lên cùng nhau, hơn nữa...”
Nàng đè thấp giọng nói: “Có phải ngươi vẫn chưa biết, thực ra ca ca là nhi tử của đại bá? Cho dù không tính tới tình cảm lớn lên cùng nhau, thì hắn cũng là đường ca của ta, biết chưa?”
Lục Chức trợn mắt há hốc mồm. Bởi vì Lục Khởi trầm mặc ít nói, chưa bao giờ nói chuyện phiếm với nàng ta, bản thân nàng ta cũng sẽ không lắm mồm đi hỏi chuyện của công tử, vì vậy hôm nay quả thực là lần đầu tiên nàng nghe nói công tử là nhi tử của đại bá Hứa gia.
Nếu đã vậy thì cô nương chính là đường muội của công tử, cùng một họ, đừng nói là hơn năm thế hệ, hai người đến cả ba thế hệ cũng không hơn, cùng một tổ phụ tổ mẫu... Sao công tử có thể xuống tay được?
Trước mắt hiện lên cảnh tượng tối qua công tử ôm cô nương nhà nàng ta về phòng, mặt Lục Chức tái mét.

Sau khi Hứa Tri Vụ rửa mặt chải đầu xong thì đi gõ tấm bình phong chắn giữa nàng và ca ca, nhưng bên kia không có động tĩnh.
Một lúc sau, nàng đi tới trước phòng ca ca thì chạm mặt Lục Thủy giống như đang cố ý đợi nàng, Lục Thủy nói với nàng: “Tam điện hạ đã dưỡng thương xong, hôm nay đã đi thượng triều rồi, còn công tử cũng đã đi theo điện hạ cho nên đến buổi chiều mới trở lại. Nếu cô nương có chuyện gì, xin cứ việc phân phó cho Lục Thủy.”
Hứa Tri Vụ gật đầu, cảm ơn gã, lại nghĩ, chẳng lẽ ca ca thật sự là phúc tinh của Tam hoàng tử? Ca ca vừa tới kinh thành, thì vết thương của Tam hoàng tử đã khỏi rồi.
Mà ca ca vẫn về chậm hơn Lục Thủy nói, đến chập tối hắn mới đi từ đầu bên kia hàng lang tới, trên người mặc quan phục màu xanh đen, trong tay còn cầm một cây kẹo hồ lô. Thấy nàng ở đầu bên kia, thì khóe môi cong lên nở một nụ cười dịu dàng.
“Ca ca!” Hứa Tri Vụ lập tức vui mừng, xách váy chạy tới, không khách khí cầm lấy cây kẹo hồ lô trên tay hắn: “Mấy ngày nay muội đang muốn ăn chút đồ ngọt đó, ca ca hiểu muội quá đi.”
Hai người chậm rãi đi về, Hứa Tri Vụ liếc mắt nhìn quan phục của hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ trước đến giờ hắn luôn thích mặc trang phục màu trắng sạch sẽ, đây là lần đầu nàng nhìn thấy ca ca ăn mặc màu sắc như vậy thì không khỏi nhìn thêm vài cái, chỉ cảm thấy bình thường ca ca là một quý công tử, cho dù mặc quan phục, cũng bởi vì khuôn mặt anh tuấn hơn người kia, nên không nhìn ra quan uy gì cả, mà trông giống như một thám hoa lang mới nhậm chức.
“Ca ca, ca làm chức quan gì vậy? Muội còn tưởng ca ca chỉ là môn khách (1) của Tam điện hạ thôi.” 
“Để tiện hành sự, nên ta đã nhậm chức Triều Nghị Lang lục phẩm, nếu không thì không thể theo Tam điện hạ thượng triều. A Vụ, kẹo hồ lô ở kinh thành có khác Biền Châu không?”
Lập tức Hứa Tri Vụ không hề để ý tới chức quan của hắn nữa, rũ mắt cắn một miếng kẹo hồ lô, sau đó nói: “Không khác gì cả, ngọt như nhau.”
“Vậy thì tốt. Hôm nay điện hạ phát bổng lộc cho ca ca, ngày mai sẽ đưa A Vụ tới Kim Ngọc Các, có được không?”
“Được, quá được! Tam điện hạ vừa xuất hiện đã phát tiền, đúng là hào phóng.”
Đi theo phía sau Tạ Bất Quyện ngoại trừ Lục Thủy còn có một tên hầu cận khác, Thanh Sơn. Hôm qua lúc hắn nghe Lục Thủy nhắc tới vị Hứa cô nương này thì khuôn mặt rất khó tả, còn nhắc nhở hắn phải cực kỳ kính trọng vị Hứa cô nương này, tuyệt đối không được thất lễ.

Hôm nay tận mắt thấy cách ứng xử giữa nàng và điện hạ, còn nghe nói điện hạ vì để dỗ dành nàng mà đến cả giọng điệu cũng trở nên dịu dàng dung túng, không khỏi ngầm cảm khái.
Nào có phát bổng lộc gì chứ, rõ ràng là ở trong triều sử dụng vài thích khách khiến Ân gia phá tài.
Ân gia đương nhiên là mặt dày không nhận, quần thần cũng cảm thấy Ân gia chỉ phái vài thích khách đã muốn giết Tam điện hạ, nếu không phải là đầu óc mê muội thì cũng là bị mất trí. Cho nên lời khai này tạm thời vẫn chưa trị được tội của Ân gia, nhưng Ân gia cũng bởi vì không phủi sạch được liên quan nên vẫn phải đổ máu.
Mục đích của điện hạ vốn cũng là khiến bọn chúng phá tài, sau khi hạ triều tâm trạng rất tốt, quay đầu đã đi mua kẹo hồ lô rồi.
Lúc quay về còn không quên đổi sang quan phục lục phẩm màu xanh.
Hai người trước mắt nói tới chuyện đi đến nhà đại bá của Hứa gia thăm hỏi bá phụ bá mẫu, tuy Hứa Tri Vụ không tới nhà đại bá nhiều, nhưng trong lòng cảm thấy thân thiết, tuy nhiên từ khi ca ca trở về kinh thành thì nàng trở nên khó xử.
Nghĩ tới việc ca ca là nhi tử của nhà đại bá, thì bất giác so sánh: Ca ca thân thiết với phụ mẫu hơn, hay là thân thiết với đại bá phụ đại bá mẫu hơn? Coi nàng là muội muội thân thiết nhất, hay coi Tri Lâm của nhà đại bá là muội muội thân thiết nhất?
“Ca ca, vậy khi nào chúng ta tới nhà đại bá? Nếu mấy ngày tới không qua đó một lần nào, phụ mẫu biết được thì sẽ nói chúng ta không lễ phép đó.”
“Không sao, A Vụ vừa tới kinh thành nên cần phải nghỉ dưỡng sức, ca ca sẽ thỉnh cầu với điện hạ, bọn họ sẽ hiểu thôi.” Thực ra quan hệ giữa hắn và Hứa gia vẫn chưa tới lúc đem ra ánh sáng, cho nên cần phải bố trí một chút, liên lạc với nhà đại bá của Hứa gia.
Ngày hôm sau đưa Hứa Tri Vụ tới Kim Ngọc Các xem đồ trang sức trước.
Hứa Tri Vụ không rõ ca ca rốt cuộc có bao nhiêu bổng lộc, có đủ dùng hay không, vì vậy sau khi tiến vào Kim Ngọc Các thì không còn mua nhiều như lúc còn nhỏ nữa.
Còn chủ tiệm thấy nàng mặc đồ đẹp nhưng không hợp thời, dáng vẻ tuy xuất chúng nhưng lại trông lạ mặt, vốn chỉ định gọi một người hầu qua đó giới thiệu cho nàng, đến khi thấy nàng nói chuyện với Tạ Bất Quyện, ánh mắt chủ tiệm liền nham hiểm, lướt nhanh qua người Tạ Bất Quyện, nhiệt tình đi lên giới thiệu cho nàng.
Hứa Tri Vụ do dự liếc nhìn ca ca, thấy ca ca gật đầu, thì lập tức nói: “Ta muốn xem hoa tai, có cái nào đẹp không?”

Vẻ mặt chủ tiệm hơi khựng lại, thầm nghĩ chẳng trách vị cô nương này lạ mặt, thì ra không phải là người kinh thành, nhưng dù sao cũng là một người tinh ranh, nên rất nhanh đã che giấu được, đắc ý cam đoan: “Nếu đồ ở chỗ bọn ta không đẹp thì cô nương chẳng mua được hoa tai nào vừa ý ở kinh thành đâu.”
Lúc này Tạ Bất Quyện đột nhiên lạnh nhạt nói: “Không chỉ hoa tai, các loại như trâm, vòng tay cũng xem hết. Chỉ cần là đồ đẹp, thì không cần ở trước mặt bọn ta lãng phí thời gian của nhau như vậy, càng không cần thay bọn ta tiết kiệm tiền.”
Hứa Tri Vụ ngẩn ra, không ngờ ca ca lại nói chuyện kiểu coi tiền như rác như vậy, nếu bị đòi giá cao thì làm sao?
Cho dù chủ tiệm là một người gặp nhiều hiểu nhiều, thì vào lúc này cũng sửng sốt, mãi đến khi vị công tử trước mặt ném một tấm bài gỗ vào trong ngực hắn, vẻ mặt của chủ tiệm lập tức biến đổi, thu lại vẻ mặt tinh ranh lại, cung kính lễ độ hẳn lên.
Sau đó nói muốn đưa bọn họ lên lầu, vừa thưởng thức trà vừa xem đồ trang sức.
Hắn dẫn đường, Hứa Tri Vụ thì kề tai nói nhỏ với ca ca ở phía sau: “Tấm bài đó là gì vậy? Sao hắn lại đột nhiên thay đổi thái độ như vậy?”
Tạ Bất Quyện bật cười, cũng cúi xuống khẽ nói bên tai nàng: “Người bình thường không biết Kim Ngọc Các là tài sản của điện hạ, nhưng chủ tiệm lại biết một chút, tấm bài kia cũng là do điện hạ cho đó.”
“Ồ ~” Hứa Tri Vụ che miệng cười, trêu chọc ca ca: “Chẳng trách, ‘Cáo mượn oai hùm’ đúng là sở trường của ca ca.”
Nếu lúc này Thanh Sơn, Lục Thủy đi theo phía sau thì e rằng đã bắt Hứa Tri Vụ quỳ xuống rồi. Nhưng Tạ Bất Quyện không cảm thấy bị xúc phạm, vẫn xoa cái đầu đang lắc lư của tiểu cô nương.
Hàng loạt biểu cảm rất nhỏ vừa rồi của chủ tiệm đã bị hắn thu hết vào mắt, cũng không phải chủ tiệm không tốt, thương nhân trục lợi, nhìn người chính là phải nhìn y phục của nàng, nghe khẩu âm của nàng, rồi từ vẻ mặt của nàng phân tích xem nàng có phải là kẻ nghèo rớt mồng tơi hay không. Nhưng hắn không muốn Hứa Tri Vụ bị người khác đánh giá từ đầu tới chân, vẫn mơ mơ hồ hồ không nhận ra.
Đi ra khỏi Kim Ngọc Các, Hứa Tri Vụ có thể nói là thắng lợi trở về. Trên tay nàng có thêm một cái vòng tay dương chi bạch ngọc, tay còn lại cầm một cái hộp gỗ, ngoài ra còn có mấy món đồ trang sức ca ca bảo chủ tiệm chút nữa đưa tới quý phủ của Tam hoàng tử.
Ngồi lên xe ngựa, Hứa Tri Vụ mở hộp ra, bên trong có một đôi bông tai hồng ngọc, giống đuôi của hai con cá chép, móc chỉ vàng, khảm vào hồng ngọc, tay nghề tinh xảo, thật tràn đầy hương vị của tuổi thơ.
Nàng hài lòng tít mắt cười, sờ tới sờ lui, đúng là xinh đẹp.
“Ca ca, ca giúp muội đeo lên đi!” Hứa Tri Vụ đưa cái hộp cho ca ca, khuôn mặt cũng nghiêng qua, hướng một bên tai trắng nõn về phía hắn.
Đầu ngón tay của Tạ Bất Quyện khẽ động, liếc nhìn cái tai mềm mại của nàng, lúc này nàng đang đeo một đôi kim châu nhỏ, theo rung động của xe ngựa, kim châu nhỏ cũng lay chuyển theo.
Hắn giơ tay chạm vào tai của nàng, bánh xe của xe ngựa cán qua đá, dái tai nhỏ nhắn trốn khỏi đầu ngón tay hắn. Tạ Bất Quyện đột nhiên không dám chạm vào nàng, lo xe ngựa lay động thì sẽ làm nàng đau.

Lập tức nói: “Về rồi đeo.”
Hứa Tri Vụ gật đầu, nhưng nàng vẫn không nhịn được sờ đôi bông tai cá chép đẹp đẽ trong chiếc hộp, sờ tới sờ lui trong lòng lại thấy ngứa ngáy. Nàng đặt hộp lên trên đùi, tự giơ tay gỡ bông tai kim châu nhỏ của nàng xuống.
Tạ Bất Quyện thấy vậy, ngón tay khẽ nắm chặt, thấy nàng cau mày cả nửa buổi, không khỏi khẽ thở dài: “A Vụ, đến ngồi bên cạnh ca ca đi.”
Hứa Tri Vụ lập tức hiểu rằng ca ca đang muốn giúp nàng, nàng cười ngọt ngào, ôm cái hộp từ phía đối diện đến ngồi bên cạnh ca ca, ở rất gần hắn, trong miệng thúc giục: “Mau lên mau lên, giúp muội đeo lên.”
Tạ Bất Quyện nghiêng người, một tay ôm nàng, giữ cố định, tay còn lại cầm lấy tai của nàng, nhìn kỹ kết cấu của bông tai, đầu ngón tay khẽ động, nhanh chóng lấy bông tai của nàng xuống, để lại lỗ tai nhỏ trơ trọi.
“Còn bên này, ca ca nhanh lên đi.” Hứa Tri Vụ lại xoay bên tai còn lại về phía hắn.
Tay của Tạ Bất Quyện vùi sâu vào bên hông nàng, trên trán dần rịn mồ hôi, đợi sau khi hắn tháo nốt bên tai còn lại cho Hứa Tri Vụ, thì trong lòng đã nảy sinh cảm giác nóng bỏng.
Nhưng hiển nhiên chỉ có mình hắn cảm thấy nóng, Hứa Tri Vụ vẫn còn đang vui vẻ, nàng nhanh chóng mở hộp, đặt bông tai mới mà nàng luôn tâm niệm vào bàn tay hắn: “Tới đây, đeo lên cho muội!”
Nàng khó khăn lắm mới dời ánh mắt khỏi đôi bông tai, ngẩng đầu nhìn ca ca, sau đó nghi ngờ nói: “Ca ca, mặt ca đỏ lên rồi, có phải trong xe ngựa nóng quá không?”
Thấy ca ca im lặng, Hứa Tri Vụ quan tâm mở cửa sổ ra, rồi giơ tay quạt bên tai ca ca.
Tạ Bất Quyện đột nhiên bắt lấy tay nàng, trong mắt xẹt qua một tia tức giận.

Chú thích:
(1) Môn khách: Tên gọi khác của gia sư thời Tống Nguyên.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận