Cậy huynh mà sủng

◎ “Trong quý phủ của tam hoàng tử có thê thiếp hay không?” ◎
Hứa Tri Vụ mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy, nơi đang nằm cũng không xóc nảy bằng xe ngựa, vững vàng ổn định, khiến nàng ngủ khá ngon.
Mí mắt nàng khẽ động, chợt một bàn tay mát lạnh dịu dàng phủ lên trán nàng, ngay sau đó là giọng nói vang lên từ đỉnh đầu: “A Vụ, nên tỉnh dậy rồi.”
Là giọng của ca ca.
Hứa Tri Vụ từ từ mở mắt, ca ca đang cúi người nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy quan tâm. Mái tóc dài của hắn vẫn chưa được buộc lên hết, cả lọn tóc đen như mực vẫn đang rũ trên vai nàng, mang theo hương thơm trong trẻo và lạnh lẽo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“… Ca ca.” Hứa Tri Vụ vừa mở miệng đã cảm thấy cổ họng khô khốc, giọng nói khàn đặc.
Trận sốt cao vừa rồi đã lấy hết toàn bộ sức lực của nàng, không chỉ toàn thân vô lực mà lúc nói chuyện cũng khó chịu vô cùng.
Ca ca duỗi tay ôm nàng ngồi dậy, mùi hương trong trẻo lạnh lẽo kia gần như bao phủ lấy nàng, tay còn đè ở eo nàng. Hứa Tri Vụ có hơi mất tự nhiên mà nhúc nhích thân mình, liếc nhìn sườn mặt của ca ca rồi lại liếc mắt đi chỗ khác.
Đều tại sức khỏe của nàng không tốt, cả đời này mỗi lần mắc bệnh như đánh một trận chiến lớn, cha và mẫu thân đều không có ở bên cạnh, vậy nên ca ca vừa phải làm cha lại vừa phải làm mẫu thân mà chăm sóc nàng.
Tạ Bất Quyện lại lót một cái gối dựa vào sau thắt lưng nàng, để nàng có thể mềm mại dựa vào.
Hứa Tri Vụ dựa vào đầu giường, nhìn quanh khắp chốn, khung cảnh xung quanh không giống như đang ở trong xe ngựa mà nàng còn đang ngồi trên giường, ba phía xung quanh là màn che. Trong phòng có một cái án kỷ nhỏ, gương trang điểm, bàn trà dùng để tiếp khách, ở góc tường còn có một chiếc tủ gỗ chứa đồ.
Mà ca ca ngồi ở mép giường của nàng, duỗi tay bưng bát cháo thịt trên bàn lên:
“Ca ca, chúng ta đến kinh thành rồi sao? Nhanh thế?”
“Vẫn chưa, chúng ta đang trên thuyền, còn ở đây là Nguyên Châu.” Tạ Bất Quyện nói, nghiêng đầu ra hiệu cho nàng: “A Vụ, muội nhìn ra ngoài cửa sổ thử xem.”
Trước giường không xa có một chiếc cửa sổ tròn nhỏ khắc hoa, loáng thoáng có thể nhìn thấy được một mảng sương mù mênh mông ở bên ngoài. Quả thật bọn họ đang ở trên mặt nước, vả lại còn là đang ở trên một chiếc hồ lớn. Hứa Tri Vụ nhớ lại trước khi nàng đến kinh thành, đã từng đi ngang qua chiếc hồ này. Khi ấy nàng bị xe ngựa lắc lư đến độ sắp rớt hết xương cốt ra rồi, đột nhiên được ngồi thuyền, vững vàng đi trên mặt hồ rộng lợn, thích ý miễn bàn.
Khi đó tiết trời ấm áp, nàng còn ngồi ở đầu thuyền ngắm phong cảnh. Còn bây giờ chỉ có thể nằm trên giường, cả sức lực xuống giường cũng chẳng có.

Thấy ca ca tỏ vẻ muốn đút nàng, Hứa Tri Vụ vội vàng duỗi tay nhận lấy, hắn lại lắc đầu tránh ra: “Cơ thể A Vụ còn yếu, muội cứ nằm đó để ta đút cho.”
“Đành vậy.” Hứa Tri Vụ cười rộ lên: “Hóa ra sau khi sinh bệnh lại được đối đãi tốt như thế, thế thì muội…"
“Dù là thế muội cũng không thể lại sinh bệnh được.” Tạ Bất Quyện vô tình cắt ngang lời nàng: “Há miệng.”
Hứa Tri Vụ “À” một tiếng, nâng mí mắt lên trộm liếc nhìn hắn một cái rồi ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy cái thìa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng ăn thìa cháo vào bụng, chờ khi ca ca muốn rút ra thì lại cắn chặt không buông, mãi cho đến khi ca ca bất đắc dĩ mà nhìn nàng, nàng mới buông hàm răng ra, ha ha cười thành tiếng.
“Xem ra ca ca còn rất biết cách chăm sóc người khác.”
Tạ Bất Quyện không thèm để ý đến nàng, lại đút một thìa nữa.
Hứa Tri Vụ ăn xong, lúc sau lại nói: “Khi còn nhỏ muội bị bệnh, mẫu thân cũng từng đút cho muội ăn như thế này. Rõ ràng là ngày hôm trước người còn bởi vì chuyện luyện chữ mà đuổi muội chạy khắp nơi, nhưng khi muội bị bệnh thì người lại vô cùng dịu dàng.”
Thấy vẻ mặt nàng ủ ê, hẳn là nhớ phụ mẫu, động tác của Tạ Bất Quyện khựng lại, lại đút một thìa nữa: “Ăn xong trước rồi hẵng nói, muội đã một ngày một đêm không ăn cơm rồi.”
“Hả, muội ngủ lâu như thế sao?”
“Ừm, trước kia tìm lang trung đến khám, lang trung nói thân thể của A Vụ hư nhược. Chờ đến kinh thành, ca ca sẽ lập tức mời người đến điều dưỡng thân thể cho muội, về sau không thể tùy hứng mà ăn lung tung nữa đấy.”
Hứa Tri Vụ không phục: “Sao lại nói là ăn lung tung chứ? Chẳng phải muội cũng ăn những món như ca ca đó thôi?”
“Muội nghĩ kỹ lại xem, có phải có vài món mà ca ca ăn mà A Vụ lại kén ăn không chịu ăn, còn nữa, lúc trời nóng gần như ngày nào A Vụ cũng ăn đá bào, có đôi khi một ngày không chỉ ăn một chén.”
Vì thế sau đó, ca ca đã kể tường tận cho nàng nghe nàng không ăn những gì, Hứa Tri Vụ thích ngọt, cũng thích ăn thịt cá, lại không thích ăn rau tề thái, không chạm vào nhân trần, ghét rau diếp lá dài và gừng sống, tóm lại phàm là những món có vị cay, đắng, chát thì đều cảm thấy khó có thể vào miệng được.
Hơn nữa mỗi khi trời nóng nàng lại thích ăn đá, mỗi lần đến tháng là lại hiếm có khi nào mà không đau.
“Được rồi được rồi, muội biết rồi mà…” Hứa Tri Vụ rầu rĩ nói: “Muội điều dưỡng, muội ngoan ngoãn điều dưỡng được chưa.”

Tạ Bất Quyện cười, tiếp tục đút nàng ăn cháo.
“Ca ca.”
“Hửm?”
Hứa Tri Vụ nói cực nhanh: “Ca ca lải nhải giống như một tiểu lão thái bà ấy.”
Đáng tiếc rằng thính giác của Tạ Bất Quyện nhạy bén, lập tức duỗi tay lung tung xoa đầu nàng một hồi, xoa đến nỗi khiến Hứa Tri Vụ oa oa xin tha.
Ầm ĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng đút hết bát cháo thịt, Lục Chức tiến vào thu dọn chén đũa.
Hứa Tri Vụ nhìn thấy Lục Chức, lập tức nghi hoặc mà nâng mi, nàng lại nhìn ca ca, không nhịn được mà nghĩ, nếu như Lục Chức thoạt nhìn không bận, vậy tại sao không phải Lục Chức đút cháo vậy?
Ca ca muốn tự chăm sóc nàng đến thế sao?
Hứa Tri Vụ vui vẻ, đá đá đôi chân nhỏ, thầm ngâm nga trong lòng.
Thấy Lục Chức phải rời đi, nàng cất tiếng gọi nàng ta lại: “Lục Chức, tối hôm qua ngươi ngủ ngon giấc không?”
“?” Lục Chức hơi ngẩn ra, đáp: “Bẩm cô nương, nô tỳ ngủ rất ngon.”
Khóe miệng Hứa Tri Vụ dần dần giương lên, nhìn ca ca, thấy hắn đang đứng đối diện với chiếc cửa sổ tròn, thong thả ung dung mà lau ngón tay bằng chiếc khăn tay trắng tinh, cũng không nhìn nàng.
“Ca ca, ca ca mau đi ngủ bù đi, tối hôm qua ca ca nhất định mệt mỏi rồi.”
Tạ Bất Quyện nghe tiếng nhìn sang, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cho nửa sườn mặt của hắn ánh lên một vầng sáng như bạch ngọc, bên kia lại chìm trong bóng tối, nụ cười dịu dàng hòa nhã: “Ca ca không mệt, không cần ngủ bù.”
“Haizz, ca ca chính là thích cậy mạnh, mau đi ngủ một lát đi.” Nếu lúc này Hứa Tri Vụ có sức xuống giường thì nàng đã đứng dậy một hai bắt hắn đi ngủ bù rồi,
Lục Chức ở bên cạnh bưng khay chuẩn bị đi ra ngoài nghe hết những lời này, sắc mặt khó nén được mà trở nên quái dị.

Tối hôm qua công tử ôm cô nương nhà nàng ta, ngủ ở phía ngoài giường, thậm chí còn mới vừa thức dậy không lâu, mái tóc đen như mực cũng không buồn buộc lên.
Nhưng e ngại với sự cảnh cáo của Tạ Bất Quyện nên nàng ta không thể nào lên tiếng nói cho Hứa Tri Vụ tình hình thực tế.
Nàng ta muốn dùng ánh mắt ám chỉ cho Hứa Tri Vụ, vì thế liên tục nhìn Hứa Tri Vụ vài lần, tiếp đến lại hướng ánh mắt đến phía ngoài giường của nàng.
“?” Hứa Tri Vụ không thể hiểu được, thậm chí còn quan tâm hỏi: “Lục Chức, chẳng phải ngươi cũng ngủ ngon giấc lắm sao, sao mắt cứ giật giật thế?”
“…” Lục Chức không còn lời nào để nói, yên lặng thở dài: “Không sao, nô tỳ lui xuống đây.”
Tạ Bất Quyện không để động tác nhỏ của Lục Chức vào mắt, lau khô tay rồi thì đi đến hỏi Hứa Tri Vụ: “A Vụ có muốn xuống giường đi lại một chút không?”
“Có chứ có chứ.”
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Hứa Tri Vụ duỗi người thư giãn toàn thân một chút, có chén cháo lót bụng nên tay chân cũng có chút sức lực, không đến mức toàn thân vô lực nữa.
Ca ca cũng đã đổi một bộ xiêm y khác, mái tóc dài được buộc lên chỉnh tề, đi tới nắm lấy tay Hứa Tri Vụ một cách tự nhiên, nói: “Đi thôi.”
Hứa Tri Vụ giật giật bàn tay bị hắn bao lấy, rũ mắt nhìn rồi lại nhìn, đột nhiên có phần hoảng hốt.
Khi còn nhỏ ca ca hình như cũng thường thường phải nắm tay nàng đi, bởi vì nàng thích nhảy nhót, ca ca lo lắng nàng sẽ vấp ngã.
Vậy nên ca ca đã quen với việc dắt nàng đi rồi sao?
Hứa Tri Vụ đi ra khỏi khoang thuyền, đột nhiên bị ánh mặt trời sáng ngời bao phủ lấy, trong lúc nhất thời nàng nheo mắt lại. Không khí bên ngoài mênh mông xa xôi, trộn lẫn với hơi nước tươi mát khiến cho người ta vui vẻ thoải mái.
Lúc này nàng mới phát hiện con thuyền mà bọn họ đi lớn đến như thế, còn lớn hơn rất nhiều so với con thuyền mà trước kia nàng cùng biểu dì từng đi. Đi đến bên mạn thuyền rồi mà vẫn chưa nhìn thấy được nước, bởi vì đầu thuyền khá cao, hai bên sườn còn có lan can bằng gỗ vây quanh.
“Oa, ca ca, đây là lần đầu tiên muội đi trên chiếc thuyền lớn như thế đó!” Hứa Tri Vụ hoan hô một tiếng, nói tiếp: “Cha còn nói với muội, loại thuyền lớn này chỉ dùng để vận chuyển hàng hóa ngoài biển thôi, phải đi đến đại dương xa xôi, vậy nên mới phải đóng thật lớn. Không ngờ rằng chúng muội ở trên hồ cũng có thể đi được thuyền lớn nữa.” 
“Bởi vì hồ Nguyên Châu liên thông với kênh đào, nên thuyền lớn cũng có thể đi trên này.” Tạ Bất Quyện dịu giọng giải thích.
Mà tâm tư của Hứa Tri Vụ đã sớm bay xa, lôi kéo hắn chạy lên, hết sờ chỗ này lại chạm chỗ kia, sức sống toàn thân này làm gì giống với người vừa mới bệnh dậy, cuối cùng một cánh tay của nàng ghé vào trên lan can, cười nói: “Xem ra ca ca ở chỗ Tam hoàng tử bên kia thực sự rất được trọng dụng nha.”
Tạ Bất Quyện mặt không đổi sắc đáp: “Ừm.”
Không ngờ Hứa Tri Vụ lại đột nhiên hỏi một vấn đề không hề liên quan chút nào: “Vậy, trong phủ Tam hoàng tử có thê thiếp hay không?”
“Không có, chưa từng lập thê, cũng không nạp thiếp.” Tạ Bất Quyện liếc nhìn nàng một cái, nói: “Cũng không có thông phòng.”

Hứa Tri Vụ lại hít hà một hơi, kề sát vào Tạ Bất Quyện, thần bí mà hoang mang rối loạn nói: “Vậy Tam hoàng tử có phải đối xử với ca ca không giống bình thường không? Chính là, cái kiểu đối xử tốt nhưng không giống như với mưu sĩ ấy?”
Tạ Bất Quyện nghe hiểu lập tức thái dương giật giật, duỗi tay chọc chọc giữa trán nàng: “Trong đầu nghĩ những thứ gì thế?”
“Không có thì thôi, muội chẳng phải đang lo lắng cho ca ca sao?” Hứa Tri Vụ bò lên trên cánh tay, giương mắt nhìn Tạ Bất Quyện: “Ca ca đẹp như thế thì phải đề phòng, bất kể nam hay nữ cũng thế. Ngài ấy là Tam hoàng tử thân phận tôn quý, thế thì lại càng phải đề phòng!”
Nói xong nàng lại thấy ca ca cười. Lúc hắn không cười thì có vẻ tao nhã mà lãnh đạm, một khi cong môi cười thì lập tức dịu dàng đến khiến người ta say lòng. Hứa Tri Vụ càng xem càng cảm thấy lo lắng của nàng rất hợp lý.
Nàng ghé vào cánh tay nhìn ca ca một lần, mũi nhăn lại, đột nhiên cảm thấy có phần không thích hợp cho lắm, ngửi rồi lại ngửi ống tay áo mình: “Ca ca, sao trên người muội lại toàn là mùi của ca ca thế?”
Nếu là một chút thì còn coi như bình thường, nhưng mùi hương trên người nàng sắp giống như đúc với ca ca rồi, dường như đang mặc xiêm y của hắn vậy.
“Phải không?” Tạ Bất Quyện không hề chột dạ chút nào mà tựa sát lại gần hơn một chút, sau khi ngửi xong thì nói: “Sao ca ca lại không thấy vậy nhỉ?”
“Ai da, thật mà.” Hứa Tri Vụ lại nâng cánh tay lên ngửi ngửi, sau đó lại kéo vạt áo lên đặt dưới chóp mũi tỉ mỉ ngửi: “Tay áo của muội, còn có cả vạt áo đều là mùi của ca ca.”
“Có lẽ là lúc ca ca chăm sóc muội dính lên đấy.”
Hứa Tri Vụ nghĩ nghĩ nhưng lại cảm thấy không đúng cho lắm, cho dù chăm sóc nàng đi chăng nữa thì nhiều lắm cũng chỉ dùng lòng bàn tay chạm vào trán nàng hoặc là ôm nàng ngồi dậy, như thế cũng không thể khiến cho toàn thân nàng đều có mùi của ca ca chứ?
“Cũng có thể là lúc Lục Chức xông hương xiêm y dùng sai hương, lấy của ta cũng nên.”
Hứa Tri Vụ nửa tin nửa ngờ mà nhìn hắn, Lục Chức rất là tỉ mỉ, sẽ lấy nhầm được sao?
“Vậy A Vụ nghĩ thế nào?”
Hứa Tri Vụ bèn thúc giục bộ não của mình suy nghĩ cẩn thận một hồi, bừng tỉnh đại ngộ: “Ca ca, lúc ở trên xe ngựa, ca ca có phải bọc áo choàng của huynh lên người muội không?”
Thế mà nàng cũng đã giải thích rõ rồi, Tạ Bất Quyện muốn cười, lại nghe Hứa Tri Vụ nhớ lại cảm giác lúc phát sốt: “Lúc đó muội không biết bị bọc trong bao nhiêu lớp, cứ cảm thấy quá nóng. Cũng may là tay của ca ca mát lạnh, còn lợi hại hơn cả đá bào trong ngày nóng nữa, áp lên cực kỳ thoải mái… Lúc ấy muội thật sự rất hy vọng ca ca có thêm vài đôi tay để áp lên toàn thân muội đó.”
Hứa Tri Vụ nói xong, vừa ngước mắt lên, chỉ thấy ca ca hơi nghiêng mặt đi nhìn mặt hồ, vành tai đỏ ửng.
Lạ thật, nàng nói nóng, thế mà lại khiến ca ca nghe đến nóng trong người luôn sao?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận