Cảnh xuân trong mắt anh

 
Edit: Ai Shiteru
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
“Vậy em có dám sờ tên khốn kiếp không?”
 
Một câu của anh có hai tầng nghĩa.
 
Như Hứa mắt ướt mặt đỏ, tay bị anh nắm chặt trong tay, tránh không được nhưng lại không muốn chịu thua, vì vậy ngửa đầu, đôi mắt sáng ngời, nổi giận đùng đùng nói: “Có cái gì mà không dám sờ….”
 
Cô nói được một nửa đột nhiên dừng lại.
 
Bàn tay nóng bỏng của anh nắm lấy tay cô, chạm đến thắt lưng lạnh lẽo, khi cởi ra còn phát ra tiếng va chạm, Như Hứa nghe được mà mặt đỏ tai hồng.
 
Lòng bàn tay ướt át của cô gái chạm phải một vật cứng, năm ngón tay mảnh khảnh bị ép nắm lấy nó, nhiệt độ của nó rất cao, thậm chí còn không ngừng phình to ra, có xu hướng thoát ra khỏi bàn tay.
 
Thoát khỏi khống chế.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nó… Nó có chút không đúng….”
 
Như Hứa sợ tới mức muốn buông tay lại nghe thấy một tiếng thở dốc của Giang Đường Dã, anh nắm lấy tay cô thật chặt, từ trong cổ họng phát ra một tiếng thở khàn khàn nặng nề.
 
“Không đúng như thế nào….”
 
Quanh quẩn trên chóp mũi của cô là mùi thuốc lá và mùi rượu, dường như cũng có một ít vào trong miệng cô, làm cô say theo, làm gì còn có thể nói ra được.
 
Bàn tay cô ngây ngô mới lạ, thậm chí còn không biết phải làm sao, dứt khoát bị anh dẫn dắt hoàn thành trận thủ dâm này, nhưng anh lại cảm thấy chỗ nào trên người cô cũng tỏa ra mùi hương đủ để ủ chín dục vọng của anh, để anh phóng thích dục vọng.
 
Sau khi được thỏa mãn, Như Hứa đang ngây người thì bị anh dùng khăn giấy lau đi chất tinh còn dính trên ngón tay bủn rủn của cô, ngay cả khẽ ngón tay cũng không tha, thần thái rất thanh tỉnh.
 
“Anh…. Anh….”
 
Như Hứa cắn răng, mặt mày như ngọc, trên da thịt trắng mịn có chút dấu ửng hồng, hoạt sắc sinh hương dưới ánh sáng nhàn nhạt.
 
Bóng đêm trở nên nặng nề.
 
Giang Đường Dã cười khẽ, một tay kéo cà vạt xuống trói hai cái cổ tay mảnh mai của cô lại, sau khi uống xong ly nước lại nghiêng người qua, bóp mặt cô buộc cô phải há miệng ra cho anh đút nước vào.
 
“Nhuận giọng một chút rồi mắng tiếp.”
 
Anh liếm vệt nước trên đôi môi mỏng, chỉ cảm thấy còn sót lại vị ngọt nhàn nhạt, vì vậy anh càng cúi người qua hôn, chờ Như Hứa vừa mở miệng anh hôn sâu vào, giống như chơi trò chơi, vui đến quên trời đất.
 
“Rốt cuộc anh muốn làm thế nào?”
 

Giang Đường Dã cười cong lên đôi mắt đào hoa, không biết vì sao còn có chút dịu dàng khó gặp.
 
“Anh có khả năng sao.”
 
Ngón tay trắng trẻo của anh dừng lại trên cổ áo của cô, hơi kéo xuống dưới một chút, nhìn chằm chằm vào cảnh xuân lộ ra bên ngoài, ngữ khí không có chút nào hoang mang, sắc mặt bình thản.
 
“Cái gì anh cũng không làm được.”
 
*
 
Mọi người đều biết lời nói của đàn ông không thể tin.
 
Anh nói làm không được thì chính là nhất định phải làm cái gì đó.
 
Cổ tay của cô gái bị trói lại, cuộn người trong bồn tắm, cứng đờ người mà nhìn người đàn ông đang thong thả ung dung tháo đồng hồ đeo tay xuống, đặt qua một bên.
 
Việc đã đến nước này thì Như Hứa căn bản đã không phân biệt được rốt cuộc Giang Đường Dã có say hay là không, nhưng cô vẫn nhận ra anh có chút không thích hợp, chuyện làm càn này anh thực hiện với dáng vẻ như đang hưởng thụ đúng hơn
 
Giống tên biến thái.
 
“Chú nhỏ.” Như Hứa nuốt nước bọt, không dám tiếp tục khiêu khích anh, nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh biết em còn vị thành niên không?”
 
Người đàn ông đang ngồi bên cạnh bồn tắm thử độ ấm của nước, nghe cô nói chuyện.
 
“Biết chứ.”
 
“Vậy anh có biết trẻ vị thành niên được pháp luật bảo vệ không?”
 
Anh nở nụ cười, đẹp đến mức làm cho người đối diện u mê không lối thoát, giống như bị say men rượu, muốn đến gần nhưng trong lòng không thôi sợ hãi.
 
“Vậy em có biết….”
 
Giang Đường Dã dừng lại một chút, ý cười càng sâu thêm, sắc đẹp càng chói mắt hơn.
 
“Anh mà chơi rượu nổi điên lên thì mười ông trời cũng không cản được anh.”
 
Cái này, Như Hứa đột nhiên cảm thấy anh say rồi, còn say rất nặng nữa.
 
Là thật hay là giả dã sớm không phân biệt được.
 
Cũng có thể là điên cuồng mà thôi.
 
Tối nay anh đã để lộ ra phần tâm tư ngọt ngào này của mình rồi.
 
Ai cũng không cản được nữa.
 

Hơi nước lan tỏa trong phòng tắm, làn hơi mờ mờ bám lên lớp cửa kính, hai thân người dây dưa với nhau làm cho người khác càng tò mò kích thích hơn.
 
Lúc anh dụ dỗ, Như Hứa quả thật có nghĩ tới việc thân mật của hai người nhưng cô còn quá nhỏ, quá ngây ngô, ngay cả mấy cái động tác làm tình đó cũng không thấy được mấy lần.
 
So với người đàn ông dày dạn kinh nghiệm này thì đúng là quá yếu, quá yếu.
 
Anh đuổi, cô cũng chỉ có thể trốn đi mấy phần.
 
Cả người được tắm trong nước ấm làm cho ý thức dần dần tan rã, nhìn thấy sự vật ở trước mắt ngày càng nhòe đi.
 
Chỉ có mình anh còn tỉnh táo, ôm cô, hôn cô, nụ cười trầm thấp làm rung động màng tai của cô, làm cho nhịp tim tăng nhanh, rùng mình một cái.
 
“Chú…. Chú nhỏ.”
 
Anh hôn cô từ đầu đến chân, bàn tay nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, dừng lại khẽ hôn, một đường hôn lên, hôn đến phần đùi trong thì khẽ mút vào làm cho phần da thịt mềm nước ở đó để lại một dấu ấn màu hồng.
 
Như Hứa rên rỉ một tiếng, giọng nói vừa như ngâm nga vừa nhẹ tênh, mẫn cảm đến mức cong thân người lại giống như con tôm bị luộc chín, lung tung bắt lấy tay của Giang Đường Dã hòng đẩy anh ra, nhưng ngược lại còn tự đưa tới của cho anh, làm cho anh khi dễ cô một cách sạch sẽ.
 
“Chú nhỏ đây.”
 
Anh giống như đang nhâm nhi một món tráng miệng, ngậm vào trong miệng, khóe môi dính dầu, đầu lưỡi cuốn lên, không gấp gáp chút nào, anh có hàng ngàn hàng vạn cách để ăn, mặc dù không đổi món nhưng cách anh thưởng thức như thế nào lại khác nhau.
 
Nếu như càng muốn ức chế dục vòng thì dục vọng sẽ càng bùng cháy.
 
Hôm nay Giang Đường Dã mới biết mấy chuyện này.
 
Cà vạt không biết đã lỏng ra từ lúc nào, anh cởi ra để cô cầm trong tay, Như Hứa không nắm được nên anh đan tay mình vào tay cô để cho cái cà vạt màu đen đã ướt đẫm đó nắm chặt giữ tay hai người.
 
Chỉ cần không ai buông ra thì sẽ vĩnh viễn không rớt.
 
Anh đã gieo ở trên người cô quá nhiều chấp niệm, vừa nặng vừa sâu.
 
Lúc Như Hứa cắn anh đánh anh, anh lại giống như đang hút thuốc phiện vậy, cam tâm tình nguyện, lúc anh liếm nước mắt trên khóe mắt của cô, anh mang theo cả sự trầm mê trong đó.
 
Nhưng chính bản thân anh lại không ý thức được.
 
Như Hứa mê mang nên cũng không ý thức được.
 
Đây là một hồi mê loạn, hương diễm, là sắc tình khó ngăn cản được.
 
Cơ thể thiếu nữ giống như nước, giống như tuyết, lại giống như sương mù, làm cho anh đột nhiên ngộ ra sự si mê cùng với tình yêu của mình.
 
Bầu ngực tròn trịa mềm mại bị anh nắm trong bàn tay, giống như vật trong tay anh, như bị giam vào lồng son.
 

Lúc anh hôn lên vết sẹo trên đầu vai cô, cắn một cái, nghe được một tiếng than đau của cô, hai người đồng thời như bừng tỉnh giữa giấc mộng xuân.
 
Lộn xộn.
 
Tay chân của Như Hứa nhũn ra, lúc bước ra khỏi bồn tắm còn chút vướng lại, suýt chút nữa đã đo sàn nhà rồi.
 
Giang Đường Dã đỡ cô ở phía trước, quần áo trên người anh còn nguyên, chỉ là ướt đầm đang nhỏ nước xuống.
 
Cô gái nhỏ lui về phía sau một bước, làn da chạm vào gạch sứ lạnh tanh, muốn lùi cũng không lùi được, ngừng bước chân lại không biết nên nói gì.
 
Trong mắt cô còn đọng nước mắt, không chỉ đơn thuần là e dè sợ sệt mà còn bao gồm rất nhiều yếu tố, còn có không biết phải làm sao.
 
Giang Đường Dã vuốt hai mắt cô, anh cười, giọng điệu vừa dịu dàng vừa như bất đắc dĩ.
 
『 em không cần phải nhìn anh như vậy 』
 
『 anh không giả vờ nổi nữa 』
 
『 anh là tên khốn kiếp 』
 
Anh nói liên tiếp vài câu, dáng vẻ như muốn nhận thua.
 
Như Hứa không biết tại sao bỗng nhiên lại sinh ra cảm giác muốn khóc.
 
Vì sao chứ?
 
Quá nhiều.
 
Cô vươn tay ra, muốn chạm vào ý cười mông lung trong đáy mắt anh nhưng khi đầu ngón tay chạm được vào lông mi của anh lại rụt lại, không dám tiếp tục.
 
“Anh là mắt đào hoa.”
 
Nếu như là đôi mắt đào hoa thì đuôi mắt hơi cong lên hướng về phía trên, hai phần đen trắng trong mắt không quá rõ ràng, như trời quang sao sương mù, làm cho lòng người rối bời không yên.
 
Cô gái nhỏ suy nghĩ đến thất thần, nỉ non, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt đó của anh, bất tri bất giác lại rơi thêm nhiều giọt nước mắt.
 
“Em rất ghét đôi mắt đào hoa của anh.”
 
Bởi vì có quá nhiều người yêu thích.
 
Giang Đường Dã cười một chút không mấy để ý, cảm giác say rượu làm cho khóe mắt đỏ ửng, có ba phần mị hoặc, nhắm mắt lại cọ cọ trên người Như Hứa rồi nhẹ nhàng thở ra.
 
“Vậy em cứ chán ghét đi.”
 
Có lãng mạn hay không cũng không biết được.
 
Anh dùng lời nói này kết thúc cuộc yêu nồng nàn ở đây.
 
Sau nửa đêm anh giúp cho Như Hứa sấy tóc, đầu ngón tay mân mê đuôi tóc mềm mại của cô, bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm đó khi anh trở về nhà, cô nằm ngủ trên chiếc ghế này, từ đó về sau đã dẫn ra vô số kỉ niệm.
 
Như Hứa buồn ngủ không chịu được, đầu nghiêng qua một bên, lúc dường như sắp ngủ mất rồi lại kéo kéo tay anh.
 
Trên cổ tay trắng mịn lộ ra một vết đỏ sậm.

 
Giang Đường Dã nhìn chằm chằm, ánh mắt trở nên thâm trầm.
 
“Chú nhỏ à, em muốn nghe anh hát.”
 
Giọng nói của cô yêu kiều non nớt, giống như khi còn nhỏ, không chút cố kỵ nào mà làm nũng trong lòng anh.
 
“Em muốn nghe bài nào?”
 
Như Hứa đang buồn ngủ díp mắt nên không trả lời được, chỉ hừ hừ tạo thành một giai điệu nhẹ nhàng, không có lời hát.
 
Không biết bao lâu sao, từ trong phòng ngủ yên tĩnh phát ra một tiếng hát trầm ấm dịu dàng của đàn ông, mà cô đang nằm bên mép giường ngủ say sưa.
 
Anh hát:
 
“Người yêu ơi
 
Anh có thể cho em một khoảng trời
 
Khoảng trời chỉ dành riêng em
 
Em không cần phải đi khắp nơi
 
Vì khắp nơi cũng không sánh bằng
 
Người yêu hỡi
 
Cho anh xin chút thời gian
 
Anh có được dòng sông thì em chính là ánh triều tịch
 
Anh có được KTV thì em chính là bà chủ
 
Người yêu này, những chiếc xe ở đây
 
Tất cả đều thuộc về em
 
Hãy chọn một chiếc
 
Chúng ta lái xe đến nơi mình không biết
 
Mà bây giờ đây khoảng trời này
 
Chính là năng lực mà anh có
 
Người yêu hỡi em có thể không trân trọng
 
Mà bây giờ đây khoảng trời này
 
Chính là năng lực mà anh có
 
Người yêu dấu em có thể không trân trọng.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận