Cảnh xuân trong mắt anh

Edit: Ai Shiteru
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
Dưỡng thương hơn một tháng thì vết thương của Như Hứa mới dần lành lại để trở về nhà.
 
Thẩm Ngân và Chu Liêm từng tới thăm bệnh, mang theo một đống lớn đồ ăn nói là cho Như Hứa ăn thay cơm.
 
“Như Hứa à, chú khuyên nhóc nhân lúc còn sớm mà chia tay cái thằng đại ca học đường đó đi.”
 
Như Hứa nằm trên giường cười tủm tỉm, liếc mắt nhìn Giang Đường Dã đang chơi game nói: “Vậy chú Người nhỏ nói cho cháu biết đi cháu nên tìm dạng người gì bây giờ?”
 
Thẩm Ngân thở dài, nhìn một vòng ba người đàn ông ở trong phòng mà trong đó có cả mình với ánh mắt ghét bỏ thì lắc đầu.
 
“Thôi, nhóc nên chia tay sớm với cái thằng đại ca đó đi, tìm người thế nào cũng ngàn vạn lần đừng tìm người như ba chú đây.”
 
“Chú và chú nhỏ thì cháu có thể hiểu, còn chú Chu Liêm thì tại sao?”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Đường Dã nghe vậy hừ một tiếng, nhìn Chu Liêm, ý cười không rõ ràng: “Thằng này á, ăn chơi không thua chú đâu.”
 
Chu Liêm đánh thắng ván game rồi buông điện thoại xuống, gương mặt mỉm cười: “Một chín một mười thôi.”
 
“Được rồi không nói tiếp nữa, đi thôi, buổi tối còn có việc nữa.”
 
Giang Đường Dã đứng dậy, hai người còn lại cũng theo anh đi ra cửa.
 
Khi họ đi Như Hứa còn không yên tâm mà dặn dò một câu: “Uống ít rượu thôi đó.”
 
Ba người họ xua xua tay, ý nói không cần lo lắng.
 
*
 
Buổi tối, Giang Đường Dã được người ta đưa về.
 
Anh mặc một bộ tây trang màu đen, gương mặt hơi phiếm hồng, cà vạt bị lôi kéo xốc xếch, khom lưng đổi dép lê, đổi dép cả nửa ngày vẫn không chịu đứng dậy.
 
Như Hứa đi qua thì thấy anh đã nhắm mắt lại ngủ rồi.

 
Đúng là.
 
Buồn cười chết đi được.
 
Cô giúp anh thay dép lê, đỡ anh đến sô pha ngồi xuống, Như Hứa rót cho anh chén nước còn bưng nước cho anh uống sạch.
 
Uống xong rồi ngủ, Giang Đường Dã mở mắt ra, trong ánh mắt có chút mông lung, liên tiếp nhìn chằm chằm Như Hứa mà cười, vươn tay sờ sờ mặt cô.
 
“Mềm mại.”
 
“Đúng là nhóc Như Hứa rồi.”
 
Như Hứa bị ngón tay nóng bỏng của anh sờ cho đỏ cả mặt nên bắt lấy bàn tay của anh, hỏi: “Chú nhỏ uống bao nhiêu rượu vậy?”
 
Nụ cười của Giang Đường Dã càng thêm vui vẻ, anh nắm lấy đầu ngón tay mềm mịn của cô gái nhỏ đưa lên môi hôn, rồi áp lên mặt như làm nũng.
 
“Anh uống rất nhiều nhưng uống thế nào cũng không say, rất bực mình.”
 
Như vậy còn chưa đủ say sao?
 
Giang Đường Dã nhíu mày, cắn cô một cái: “Em không tin anh?”
 
Một cái cắn này của anh giống như có dòng điện chạy qua cơ thể cô, làm cho da thịt không khỏi rùng mình.
 
Như Hứa cảm thấy dáng vẻ nửa nghiêm túc này của anh rất buồn cười, giống như đứa trẻ đang năn nỉ ỉ ôi.
 
“Anh là ai chứ? Giang Đường Dã có thể say hay sao?”
 
Trước kia không ít lần anh bị ông nội chuốc rượu, ông nội tính chọc anh một chút, rót rượu cho anh kết quả là chính mình uống say khướt ngủ đến khi mặt trời lên mấy cây sào.Còn cậu thiếu niên vẫn hiên ngang ngồi trên ghế, rất đắc ý.
 
『Ba à, còn uống được nữa không? Con uống với ba.』
 
Sau đó anh bị ông nội rượt chạy khắp sân nhà, ỷ vào chân khỏe chạy nhanh nhưng vẫn chạy không thoát số mệnh ăn roi của mình.
 
Nghĩ như vậy làm cho Như Hứa bỗng nhiên phát giác ra, hình như anh đã thật sự uống say.
 
Giang Đường Dã ngày thường làm gì có chuyện ngoan ngoãn như vậy.

 
Cô gái nhỏ hơi nhấp giọng, gọi: “Chú nhỏ, anh say rồi à?”
 
“À, người say đều nói mình không say.”
 
“Cho nên anh say rồi.”
 
“Anh không có say.”
……
 
“Chú nhỏ?”
 
“Làm gì?”
 
Như Hứa bạo gan, không còn dáng vẻ nghe lời như ngày thường, cô mím môi, hỏi: “Em có thể sờ anh được không?”
 
Người đàn ông cười một chút, tay giơ lên ôm người vào trong lòng ngực, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người cô, cọ vào tóc cô, giọng nói khàn khàn: “Em tính nhân lúc cháy nhà đi hôi của hay sao?”
 
Tay của Như Hứa ngừng giữa không trung, cô lại cảm thấy là anh đang tỉnh táo nên trong nhất thời có chút khó khăn, không biết có nên tiếp tục nữa hay không.
 
“Nhân lúc cháy nhà đi hôi của cũng không dám thì anh đã uổng công dạy em rồi.”
 
Lời này của anh vô cùng không đàng hoàng, mấy lời dạy của anh Như Hứa luôn nghe theo mà làm người, ngoan ngoãn học tập, không hút thuốc đánh nhau, không làm chuyện vi phạm pháp luật.
 
Tóm lại là chuyện anh đã làm thì tuyệt đối sẽ không để Như Hứa học theo.
 
Giống như việc anh hút thuốc nhưng lại không cho Như Hứa ngửi mùi thuốc lá, anh còn nói muốn Như Hứa của chúng ta sống lâu trăm tuổi.
 
Nhìn xem, lời anh dạy cô có dính dáng đến việc nhân lúc cháy nhà đi hôi của hay không?
 
“Muốn sờ chỗ nào?”
 
Bây giờ đã là 11 giờ rưỡi khuya.
 
Xung quanh tối đen, chỉ có phòng khách sáng lên một cái đèn nhỏ.
 
Anh ngồi trên sô pha, dùng chất giọng khàn khàn hỏi cô muốn sờ chỗ nào, cô ngồi trên đùi anh, ngón tay bị anh lôi kéo, chậm chạp không dám chạm vào.

 
“Em muốn…. sờ hầu kết của anh.”
 
Hình như anh rất thất vọng, thở dài, ngón tay giữ lấy ngón tay của cô, cởi ra hai cái nút áo, chậm rãi hướng về phía trước sờ lên chỗ hầu kết nhô ra trên cổ.
 
Rất gợi cảm.
 
Anh dùng đôi mắt đào hoa cười như không cười mà nhìn cô, cảm nhận đầu ngón tay mềm mại của cô vuốt ve hầu kết của mình, thậm chí còn nuốt nước bọt, làm cho cô gái nhỏ cảm nhận được hầu kết nhấp nhô.
 
Không nhớ rõ là ai từng nói qua, nói khi chú nhỏ cười lên thì chính là muốn làm chuyện xấu.
 
Trước đây từng thấy anh cười nhiều lần như vậy cũng không bằng nụ cười vừa hư hỏng vừa bỉ ổi của anh lúc này, nguy hiểm làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
 
“Có muốn sờ xương quai xanh không?”
 
Giống như chơi một trò chơi rất kích thích, hỏi cô có dám tiếp tục chơi nữa hay không.
 
Như Hứa cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình sắp ngang bằng với nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, cũng không biết vì sao mà nuốt nước bọt.
 
Có sắc tâm không có sắc đảm, cô muốn dụ dỗ Giang Đường Dã nhưng lại chỉ giới hạn trong tình yêu, tạm thời không nghĩ tới việc làm tình.
 
Nhưng mà nam sắc mê người.
 
Chỉ là sờ thôi….
 
Rất khó.
 
Đối mặt với sự rối rắm của cô gái nhỏ, Giang Đường Dã đã sớm chủ động nắm tay cô luồn vào trong cổ áo vuốt vuốt, còn hướng xuống dưới.
 
Trong giây lát Như Hứa trừng lớn hai mắt, hốc mắt bị gương mặt đỏ hồng làm cho ướt át: “Chú…. Chú nhỏ, bằng không thì…. thì sờ đến đây thôi.”
 
Người đàn ông quá thích mùi hương trên người cô, càng ngửi càng mê, càng mê càng say, dường như muốn nghiện.
 
Phát triển đến lúc sau đã không biết là ai sờ ai.
 
Bầu không khí quá ái muội.
 
Anh cắn vành tai cô, giọng điệu mơ hồ: “Sao lại có thể dừng được? Chỗ tốt nhất em còn chưa có sờ đó.”
 
Tốt nhất.
 
Mặt Như Hứa đỏ như tôm lột, trốn thoát từ trên người anh, không kịp chạy hai bước đã bị bắt trở lại, dễ như trở bàn tay mà bị đè trên sô pha.
 

Bất kể là lần trước hay là lần này.
 
Cặp chân dài đó của anh quá chiếm ưu thế rồi.
 
Giang Đường Dã cũng nhớ lại chuyện lần trước, cúi người xuống hôn, môi lưỡi dây dưa chặt chẽ với môi lưỡi của cô, dường như là muốn đem cả người cô ngậm vào miệng.
 
“Lần trước em gọi như thế nào?”
 
Câu ‘Giang Đường Dã’ đó quá mê hoặc người rồi.
 
Dễ nghe.
 
Như Hứa hạ quyết tâm không mở miệng, anh liền bắt đầu hôn cô, từng chút cạy ra môi lưỡi của cô, chống lại đầu lưỡi của cô, đùa bỡn với cái răng nanh đáng yêu của cô, sau đó vừa cắn vừa hút, làm cho đôi môi hồng mềm mại của cô đỏ lên, hơi chút sưng mà anh cũng không buông tha, mút chặt lấy phần thơm ngọt này, dường như là sợ nó sẽ tan biến đi.
 
Quá hành hạ người rồi, thật sự quá hành hạ người khác.
 
Một chút cũng không nói ngoa, Như Hứa bị hôn đến khóc, cả người rùng mình, mềm thành một vũng nước xuân.
 
Rất mẫn cảm.
 
Nước mắt từ trên gương mặt rơi xuống không chút tiếng động nào, anh vươn tay mơn trớn, cười, dáng vẻ rất dịu dàng: “Anh muốn nghe.”
 
“Giang Đường Dã, tên khốn kiếp!”
 
Cô cắn răng, giọng điệu lần sau còn hung hăng hơn lần trước, vừa sinh động vừa đẹp đẽ, khóc lóc mắng anh, đúng là yểu điệu muốn đòi mạng người mà.
 
Thiếu nữ 17 tuổi.
 
Chính là đóa hoa đẹp nhất trên đời.
 
Là cô bé Như Hứa của anh.
 
Tình yêu này của anh như mơ, như trăng đáy nước, như gần như xa, có thể anh sẽ tiếp tục chìm đắm trong tình yêu này, vẻ mê luyến bao trùm lấy anh từ đầu đến chân, giống như bệnh tật đeo bám lấy anh nhưng anh vẫn cười, nói ngàn vạn lần đừng cứu tôi, hãy để tôi chết chìm trong đó.
 
Bởi vì gương mặt như hoa như phấn của cô gái nhỏ này, dáng vẻ lúc vui cười giận dữ chính là liều thuốc của anh.
 
“Anh chính là tên khốn kiếp.”
 
Anh vẫn quen thói mặt dày không chút liêm sỉ, không để ý cũng không giận, cười tủm tỉm, quần áo xốc xếch, thưởng thức bàn tay của cô, ánh mắt vẫn không di chuyển mà nhìn cô chằm chằm, mang đậm tính xâm lược, tràn ngập sắc dục.
 
“Vậy em có dám sờ tên khốn kiếp không?”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận