Cảnh xuân trong mắt anh

Edit: Ai Shiteru
Hôm sau sau khi say rượu tỉnh lại, tiếng sấm ngoài trời ầm ầm, mưa to tầm tã rơi xuống.
 
Nhánh cây lung lay trong mưa gió, con mèo hoang ở trong bụi cỏ cứ chạy tới chạy lui không tìm được một chỗ dung thân.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Giang Đường Dã tỉnh lại thì thấy Như Hứa đang ngồi bên cửa sổ, cửa hơi hé ra làm cho mưa gió tạt vào, dường như cô đang nhìn gì đó.
 
Như Hứa đang nhìn một đôi tình nhân cãi nhau dưới lầu, người con gái ấy la to, cảm xúc rất kích động, người nam hình như muốn lôi kéo cô ấy, lại bị gạt tay ra.
 
Cây dù cũng bị vứt trên đất.
 
Quá chật vật.
 
Hai người đó so với con mèo hoang đang chạy trốn khắp nơi kia, còn có cây dù đang lăn lốc trên đất, còn chật vật hơn.
 
Giang Đường Dã đứng dậy, hỏi cô đang nhìn gì đó.
 
Người nữ chạy đi, người nam đuổi theo, một trò khôi hài đã kết thúc một cách qua loa.
 
Như Hứa chớp mắt, cô đóng cửa sổ lại rồi nói: “Em đang xem mèo hoang.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giang Đường Dã nhìn tin tức trong điện thoại, nghe thấy mèo hoang thì nhớ lại cảnh Như Hứa cho mèo ăn lần trước, vì thế hỏi: “Thích mèo sao, em có muốn nuôi một con không?”
 
Như Hứa lắc đầu: “Em không rảnh để nuôi nên dứt khoát không nuôi.”
 
“Nếu anh rảnh để nuôi thì sao?”
 
Anh lấy một điếu thuốc từ trong hộp, lúc cầm bật lửa tính châm thuốc thì nhớ tới Như Hứa còn ở đây nên đặt trở lại.
 
“Vậy anh nuôi đi.”
 
Cô gái nhỏ nhẹ nhàng nhảy xuống, xỏ dép lê vào chân rồi cầm lấy bật lửa châm thuốc cho anh.
 
“Sao lại không hút thuốc ở trước mặt em?”

 
Ánh mắt cô trong veo, giống như đang bâng quơ hỏi một vấn đề gì đó rất đơn giản.
 
Giang Đường Dã không hút thuốc, rút điếu thuốc trên miệng xuống rồi dập tắt, quay đầu lại cười nói với Như Hứa: “Nếu như có một ngày anh hút thuốc ở trước mặt em thì em sẽ phải hối hận.”
 
Đây là lần thứ hai anh nói cái từ hối hận này.
 
Như Hứa nghe anh nói xong thì không nhịn được cười, nghe thấy ý này của anh thì giống như cô không giống với mấy người con gái khác.
 
Hay là anh cũng gieo rắc tình cảm với mấy cô gái khác bên ngoài phải không.
 
Buổi sáng tỉnh lại sớm, cô ngồi bên cửa sổ ngắm mưa, nhớ lại chuyện đêm qua, động tác của anh thuần thục như vậy thì cô biết rõ, nhưng trong lòng vẫn không thôi để ý.
 
Chuyện nam nữ hoan ái.
 
Bạn xem, nam hoan còn nữ ái.
 
Như Hứa nghĩ, tốt nhất là anh nên làm cho cô hối hận sớm chút.
 
Cô không trông mong anh lãng tử hồi đầu.
 
Là tự cô nên quay đầu lại. 
 
​*
Chuyện làm cơm trưa, hai người quyết định bằng trò đoán số.
 
Giang Đường Dã thua.
 
Anh vén tay áo lên, chấp nhận số phận mà thở dài, nói: “Số anh vốn là thiếu gia nhà giàu mười ngón tay chưa phải đụng chạm gì, chỉ mình em là có phúc ăn được đồ anh nấu thôi đó.”
 
Như Hứa mở tủ lạnh ra tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, nghe thấy anh nói vậy thì ló đầu ra: “Vậy em kêu chú Ngân nhỏ qua ăn nhá?”
 
Người đàn ông bước về phía trước hai bước, đóng cửa tủ lạnh lại, một tay đè Như Hứa trên cửa tủ, cười nói: “Hay là em cũng đừng ăn đi, buổi tối ăn một lượt luôn.”
 
Anh lại bắt đầu.
 

Như Hứa sờ tay lên bờ môi hơi tê dại vì sưng của mình, ngăn anh cúi đầu hôn tiếp.
 
“Miệng em rất đau.”
 
Anh nắm lấy tay cô, giữ trong lòng bàn tay mình, nhẹ giọng dỗ dành: “Anh hôn chút thôi.”
 
Xốc cổ áo cô lên thì Giang Đường Dã mới phát hiện trên cổ cô có vài vết dâu tây do anh để lại.
 
Thực sự mất khống chế.
 
“Có đau không?”
 
Như Hứa đỏ mặt, một hồi lâu sau mới nói một câu: “Rốt cuộc anh có say hay không?”
 
“Vốn dĩ không say.”
 
Anh sờ tay lên eo của cô, ám hiệu rõ ràng của tình dục.
 
“Sau đó mới say.”
……
 
Hai giờ chiều Như Hứa mới chính thức được ăn cơm sáng.
 
Cơm nước xong xuôi hai người nằm trên thảm, nằm cùng hướng nhau, một lớn một nhỏ nhìn vào có chút ấm áp.
 
“Chú nhỏ.”
 
“Sao thế?”
 
“Giang Đường Dã.”
 
“Đừng kêu anh.”
 

Như Hứa cười khanh khách, đôi tay vòng qua cổ anh, nửa thân trên đè lên người anh, cọ cọ bên cổ anh rồi sau đó hôn lên khóe môi anh.
 
“Bây giờ có thể gọi được chưa?”
 
Ngón tay của Giang Đường Dã vuốt lại mái tóc đen dài của cô, cảm nhận được sự mềm mại trên khóe môi mình, trong đôi mắt đen láy có chút ý cười, lười nhác trả lời một câu: “Gọi đi.”
 
Người này nha.
 
Như Hứa nhẹ nhàng nở nụ cười, áp tai lên ngực trái của anh nghe thấy tiếng tim đập rõ ràng.
 
“Giang Tứ.”
 
Cô gọi.
 
Nhẹ nhàng, mềm mại, giống như tiếng mưa tí tách vọng vào tai anh.
 
“Lúc đó vì sao anh lại muốn nuôi em?”
 
Đối với việc này Như Hứa từng nghe vú Ngô nói qua, vốn dĩ người muốn nhận nuôi cô là người con trai trưởng của nhà họ Giang, là anh lớn của Giang Đường Dã, sau khi kết hôn vẫn luôn ở nước ngoài, kết quả là trên đường về nước lại gặp tai nạn máy bay.
 
Ngay cả quê cha đất tổ cũng chưa kịp đặt chân xuống.
 
Giang Đường Dã thất thần nhìn chăm chú vào một điểm, giống như đang suy nghĩ điều gì một hồi lâu sau mới hoàn hồn.
 
“Bởi vì anh là người đề ra ý kiến đó.”
 
“Lúc mẹ anh sinh ra anh là sinh khó, ba anh từ nhỏ nhìn thấy anh là thấy phiền, chỉ có anh cả là người rất tốt với anh, mua kẹo cho anh, nói anh đừng có bướng bỉnh. Sau đó anh ấy ra nước ngoài, anh ít khi có cơ hội gặp anh ấy. Thật ra đưa ra ý kiến nhận nuôi này vì anh muốn có cơ hội gặp anh ấy thêm chút.”
 
Ai ngờ, một lần gặp đó lại là lần gặp cuối cùng.
 
Như Hứa im lặng hồi lâu, tay đặt lên mi mắt của anh, nói: “Trước đây em còn hay nghĩ ba mẹ mình ở nơi nào, hai người họ dáng vẻ ra sao, có quay lại tìm em không, sau này em không nghĩ như vậy nữa.”
 
“Vì sao?”
 
“Em không muốn cứ mãi nhớ về một người đã vứt bỏ em.”
 
Bàn tay Giang Đường Dã nắm lấy tay cô, cười, chọc ghẹo cô.
 
“Không phải anh cũng vứt bỏ em sao?”
 
“Đúng vậy, nhưng em là đứa không có tiền đồ.”


 
“Chú nhỏ à, chừng nào anh sẽ kết hôn?”
 
Ngón tay Giang Đường Dã vân vê vành tai mềm mại của cô, nghĩ tới dáng vẻ cô mang khuyên tai nên không chú ý đến lời nói của cô: “80 tuổi đi.”
 
Răng cũng rụng hết rồi.
 
Như Hứa gật đầu đã biết: “Năm 25 tuổi em sẽ kết hôn, 28 tuổi sinh ra đứa bé đầu tiên, 32 tuổi sinh đứa thứ hai….”
 
Nói được một nửa thì bị anh đưa tay che miệng lại.
 
Đuôi mắt anh hơi xếch lên, cười như không cười nhìn Như Hứa, từ từ mở lời: “Sao em lại lật lọng rồi?”
 
Như Hứa nhíu mày: “Em lật lọng khi nào?”
 
“Không phải em nói sẽ chăm sóc anh đến già hay sao?”
 
Chăm sóc đến già.
 
Như Hứa đẩy tay anh ra, nghiêm giọng.
 
“Em sinh hai đứa con, rồi cùng nhau chăm sóc anh đến già không được sao?”
 
“Không tốt, không cần, không được sinh.” ​
 
Như Hứa cười tủm tỉm, khuôn mặt nhỏ nhắn như búng ra sữa, giống như một cao mèo quý tộc.
 
“Vậy em sinh một lần, sinh một đôi long phượng.”
 
Anh không trả lời.
 
Như Hứa lẳng lặng nằm bò ra, ngắm mưa không ngừng rơi xuống, nghiêng đầu nhìn anh một cái, dáng vẻ giống như đang ngủ.
 
Cũng không biết là nói cho ai nghe.
 
Cô nói:
 
“Em thật sự sẽ gả cho người khác đó.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận