Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ luôn suy nghĩ
bay bổng, giờ phút này ngồi trên chiếc ghế trong thiên thính tràn đầy
mùi hương thanh nhã, nàng giống như chui vào ngõ cụt, không ngừng nhớ
lại hình ảnh vừa rồi.

Thật lòng mà nói, Tống gia tiểu thư thật sự làm cho nàng hoàn toàn kinh diễm một phen, thần thái cao quý khuôn mặt
tinh xảo, là ý vị thiên kim bồi dưỡng hun đúc từ nhỏ mà thành, tiết tấu
nói chuyện ôn tồn không chê vào đâu được. Chỉ tiếc vào lúc thấy khiêu
khích trở nên có chút thiếu kiên nhẫn, túm lấy A Sở truy vấn thân phận
mình.

Lại nói, lúc ấy mình có lẽ thật sự dọa nàng đi……

Cẩm Dạ loan loan khóe miệng, không có biện pháp, nàng vẫn đều đặc biệt chú ý tới người nhà họ Tống, khó có cơ hội nhìn thấy hòn ngọc quý trên tay tỷ đệ Tống thị, có thể nào không hứng thú một phen. Thảnh thơi nhấp khẩu
trà, nàng nghiêng đầu nhìn về phía cửa thư phòng, vươn dài cổ nhìn vào
trong, tầm mắt không may mắn bị bình phong tranh thuỷ mặc che chắn.

Vì thế lắc đầu, lại hồi phục tư thái ngồi ngay ngắn, bỗng nhiên có chút
không rõ tâm tư người nọ trong thư phòng, nếu là đặc biệt ra oai phủ đầu với nàng mới chậm chạp không ra, vậy cần gì phải phái người đón nàng
đến tận đây…..

“Đại tiểu thư.”

Cẩm Dạ ngoái đầu nhìn lại,
đối diện với ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của nam tử áo xanh, mỉm cười:“A
Sở, nay ngươi còn gọi ta là đại tiểu thư sao?” Nói xong, nàng lại giống
như nghĩ đến cái gì, cố ý che miệng nói:“A, ta đã quên, tên thật của
ngươi là Sở Luật mới đúng, cái tên A Sở này so với ngươi thật quá bình
thường .”

Tiếng nói dịu dàng mang theo một chút mát mẻ, một chữ
không xót truyền vào trong tai hắn. Sở Luật tạm dừng một lát, thản nhiên nói:“Chẳng qua là cái xưng hô mà thôi, đại tiểu thư không cần chú ý, ta ở Tô gia thật đã làm tiểu nhị, gọi người một tiếng đại tiểu thư là có
tình có lý.”

Cẩm Dạ không nói, dựa vào lưng ghế tựa, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Thấy nàng trầm tĩnh xuống sắc mặt ngược lại không lạnh nhạt như phía trước,
cũng không biết có phải chờ đợi quá lâu mất tính nhẫn nại, Sở Luật do dự sau một lúc lâu, nhẹ giọng nói:“Ta đã bảo người ta đi vào thông báo,
chủ nhân xác thực có chuyện quan trọng, đợi lúc rảnh tất nhiên sẽ ra.”

Cẩm Dạ chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng gõ bàn trà, khẽ cười nói:“ Chủ nhân nhà

ngươi còn phái ngươi ở chỗ ta mai phục lâu như vậy, vậy ta cũng nên biểu đạt thành ý, sao lại không kiềm chế được nửa canh giờ ngắn ngủi này.”

Sở Luật không nói một tiếng, cùng nàng ở chung một thời gian, cũng dần dần hiểu biết tính cách này, khi nàng trào phúng người khác, ngữ điệu vĩnh
viễn là nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng đáy mắt khinh thường cùng hèn mọn thì
nửa khắc cũng không chịu che lấp, hai mâu thuẫn kết hợp cùng một chỗ, đủ để cho người nghe khó xử.

Nắm chặt nắm tay, cuối cùng hắn không nhịn được mở miệng:“Người sớm đã biết……”

Cẩm Dạ mặt không chút thay đổi ngắt lời:“Không, ta cái gì cũng không biết.” Nàng thật sự không muốn biết hắn đối với mình bảo hộ chu toàn chỉ là
dụng tâm kín đáo, cũng không muốn biết hắn đối với cha trung thành và
tận tâm chỉ là ngụy trang mặt ngoài.

Ánh mắt Sở Luật nhanh chóng
ảm đạm xuống, giương miệng vẫn muốn nói gì đó, cửa thư phòng bỗng nhiên
bị người ta đẩy ra, chỉ nghe một giọng nói khàn khàn uy nghiêm vang lên–

“Sở Luật, ngươi đi xuống.”

“Vâng.” Hắn nhanh chóng gập thắt lưng, sau đó xoay người rời đi.

Cẩm Dạ vỗ về chơi đùa làn váy, tao nhã đứng dậy, ý cười trong suốt:“Tiểu nữ bái kiến Tống đại nhân.” Nàng ngẩng đầu nhìn lướt qua người tới, nhanh
chóng cúi đầu, có điều mặc dù thời gian ngắn ngủi, cũng đủ để nàng nhìn
rõ đại khái bộ dáng đối phương……

Vị này đã sắp bốn mươi, thoạt
nhìn vẫn trẻ tuổi như cũ, một thân trường bào màu xám, thân hình cao
lớn, anh khí bức người, ánh mắt lợi hại, không giận mà uy.

Cẩm Dạ nhớ tới khi còn trẻ mẫu thân từng miêu tả qua lúc bé cùng đệ đệ gây ra
không ít chuyện hoang đường, liên hệ đến người đàn ông trung niên xa lạ
trước mắt, lại cảm thấy giữa hai người không có gì đột ngột.

“Tô tiểu thư.” Tống Chính Thanh vén áo ngồi xuống, bàn tay to chỉ chỉ chỗ ngồi cạnh bên: “Đừng khách khí, mời ngồi.”

Cẩm Dạ vuốt cằm, một lần nữa ngồi lại trên ghế, cùng thời khắc đó, ánh mắt
đánh giá kia lại bắn đến, nàng cụp đôi mắt xuống, trấn định, bàn tay
trắng nõn bưng chén tinh tế phẩm trà.

“Tô tiểu thư trước đây đều ở tại Dao Châu sao?” Tống Chính Thanh thu hồi ánh mắt, nghiêm mặt
nói:“Nghe nói lệnh tôn là thủ phủ, mở không ít sòng bạc cùng ngân hàng
tư nhân, soa lại bỏ gia nghiệp lớn như vậy chạy tới kinh thành?”


Cẩm Dạ suy nghĩ nửa khắc, trả lời:“Dao Châu chẳng qua là một địa phương
nhỏ, ở lâu không khỏi có chút chán ngấy, thế này mới chuyển nhà tới kinh thành, phồn hoa cũng náo nhiệt hơn chút.”

Lý do gượng ép, sơ hở
chồng chất. Chẳng qua một người có ý nói qua quýt, một người bỏ qua chỉ
tĩnh lặng nhắm mắt, cuộc nói chuyện cũng có thể coi như duy trì vẻ ngoài bình thường ấm áp viên mãn.

“Lệnh tôn trước đây chưa từng ở kinh thành sao?” Bắt đầu nói bóng nói gió.

Bàn tay dưới ống tay áo của Cẩm Dạ không tự giác chặt lại, thấp giọng
nói:“Ta sinh ra ở Dao Châu, về phần trước đây ở chỗ nào…… thật sự không
rõ ràng lắm, cha mẹ cũng chưa từng nhắc tới.”

Tống Chính Thanh
gật gật đầu, cũng không tiếp tục khó xử, thoải mái nói:“Lão phu từ chỗ
Sở Luật nghe nói không ít chuyện của ngươi, nhưng hôm nay gặp mặt, Tô
tiểu thư cùng người trong miệng hắn có chút khác biệt.”

Lời này
là ý gì, thừa nhận mình phái người ẩn núp bên cạnh người khác, cư nhiên
còn dám quang minh chính đại nói ra như thế?! Cẩm Dạ hơi hơi trợn to
mắt, nửa khắc lại khẽ cười nói:“Như vậy Tống đại nhân nay chân chính
thấy tiểu nữ, không biết trong lòng nghĩ gì.”

Tống Chính Thanh
sắc mặt không thay đổi nói:“Không biết như thế nào, lão phu nhìn thấy
ngươi, luôn nhớ tới bào tỷ mười mấy năm không gặp.”

[bào tỷ: tỷ tỷ ruột cùng cha cùng mẹ]

Cẩm Dạ mị mắt, nói đến nước này, bàn cờ cũng nên chuyển biến,“Tiểu nữ thấy
đại nhân cũng có chút quen thuộc, có điều có lẽ vì đại nhân khí độ bất
phàm, tiểu nữ liên tưởng tới trước đó vài ngày từng đi qua chùa miếu,
thiên tôn chỗ đó cũng có thần vận như thế, làm người khác không tự giác
tâm sinh kính ngưỡng.”

Lời hay ai chẳng thích nghe, huống chi là tâng bốc lên tận đỉnh đầu như thế.


Tống Chính Thanh vỗ tay cười nói:“Tô tiểu thư thật sự là cô gái trí tuệ nhất mà ta từng gặp.” Chẳng những biết chuyển hoán đề tài, còn biết làm
người khác vui vẻ.

“Đại nhân quá khen.” Cẩm Dạ chậm rãi đứng lên, nói nhiều ngược lại mất đi lạc thú, nàng thoáng tự hỏi nửa khắc, bèn
đứng dậy cáo từ:“Đại nhân nhật lí vạn kỵ, tiểu nữ tử không tiện quấy
rầy, mà nay đã giữa trưa, gia phụ còn chờ ta trở về dùng cơm……” Nàng hợp thời dừng lại, để thời gian cho đối phương.

[nhật lý vạn kỵ: một ngày đi được vạn dặm, ý chỉ rất bận rộn]

Tống Chính Thanh biết thời biết thế:“Như vậy lão phu cũng không cố giữ lại, lão phu gọi người đưa Tô tiểu thư trở về.”

Cẩm Dạ mỉm cười:“Tạ đại nhân.” Hành lễ sau liền chuẩn bị rời đi.

Tống Chính Thanh đột nhiên gọi nàng lại:“Tô tiểu thư, đợi đã.”

Cẩm Dạ quay đầu.

“Đêm trước Trung thu lão phu chuẩn bị một bàn yến hội, không biết Tô tiểu
thư có thể cho ta chút hãnh diện hay không?” Ngữ khí hắn bình tĩnh,
trong mắt lại lướt qua một chút kích động cùng chờ mong.

Ngày hội Trung thu, ngụ ý đoàn viên. Cẩm Dạ không tiếng động cười lạnh trong
lòng, nâng mắt lại thay bằng nụ cười điềm đạm:“Đến lúc đó tất nhiên đúng giờ tới hẹn.”

“Được, được!” Tống Chính Thanh lộ ra ý cười, phất tay gọi nô bộc:“Người đâu, chuẩn bị xe ngựa!”

Cẩm Dạ đi theo gia đinh ra ngoài, trước khi ra đại môn lại nhìn bảng hiệu
Tống phủ, độ ấm trong con ngươi lập tức từng chút từng chút lạnh xuống……

Nghiêm Tử Trạm tựa vào giường lớn tơ lụa màu đen, mắt đẹp khẽ nhắm, tóc đen
thúc một nửa, quần áo suy sụp chảy tới bên hông, toàn bộ nửa người trên
không một mảnh vải, vốn nên là cảnh xuân sống sắc sinh hương, nhưng vì
những miệng vết thương lần lượt phía dưới xương quai xanh tinh xảo mà bị chiết khấu lớn.

Diêu Thủ Nghĩa đang cầm bình ngọc hầu hạ một
bên:“Thiếu gia, Đinh Thượng Thư đưa tới cao Tây Vực, nói là có thể chữa
trị vết thương, bôi nửa ngày sẽ có hiệu lực.” Hắn liếc vết roi trên
người chủ tử nhà mình một cái, nhỏ giọng nói:“Thiếu gia, không bằng để
lão nô bôi cho……”

Nghiêm Tử Trạm lạnh lạnh đánh gãy:“Ngươi truyền lời cho Đinh Thượng Thư, để ông ta đi hình bộ chịu mấy roi, sau đó bôi
thuốc này lăn lại đây, nhìn xem đến tột cùng có hữu hiệu hay không.”

Quả nhiên thiếu gia vẫn là tâm tình không tốt…… Diêu Thủ Nghĩa yên lặng thu chai lại, nhớ tới cảnh tượng ba ngày trước đây Nghiêm Tử Trạm bị người
ta nâng về phủ, không khỏi có chút kinh hồn táng đảm.


Hắn chưa
bao giờ thấy thiếu gia chật vật như vậy, cả người toàn vết thương lớn
nhỏ, trên tóc còn dính dấp không ít chất lỏng, đến bây giờ hắn vẫn chưa
rõ đó là cái gì. Đương nhiên, kỳ thật càng đáng sợ là sắc mặt thiếu gia, hình tượng người kia xưa nay mắt cao hơn đỉnh khuôn mặt lạnh nhạt trong ấn tượng ầm ầm sụp đổ, mà biểu tình tức giận nghiến răng nghiến lợi
cùng vẻ lo lắng không thấy ngày mai làm cho hắn đến nay cũng không quên
được……

Thật là rất đáng sợ!

Diêu Thủ Nghĩa bỗng nhiên cảm
thấy, dựa theo cá tính thiếu gia xưa nay coi trọng mặt mũi, hình ảnh khó coi như vậy đập vào mắt bị nha dịch quan sai cứu về, không bằng hoàn
toàn bốc hơi khỏi nhân gian còn tốt hơn, có điều thiếu gia là Tể tướng,
cũng không có cách nào rời đi, chỉ có thể ở lại tướng phủ…… tạm lánh một chút.

Hắc hắc, sao hắn có thể phân tích tiền căn hậu quả rõ ràng như vậy nhỉ…… Diêu Thủ Nghĩa vui rạo rực nghĩ.

“Lão Diêu.” Có người nổi bão.

Diêu Thủ Nghĩa nghiêng mình qua:“Thiếu gia, làm sao vậy?”

Nghiêm Tử Trạm ghét bỏ nhìn bát thuốc Đông y vừa uống một ngụm, âm thanh lạnh lùng nói:“Ai sắc thuốc?”

Diêu Thủ Nghĩa sửng sốt, sau đó nói:“Là, là nha đầu mới tới phòng bếp thì phải.”

“Qúa đắng.” Nghiêm Tử Trạm lạnh lùng nói:“Đuổi nàng ra phủ.”

“Nhưng đã bỏ thêm ba thìa đường rồi.” Diêu Thủ Nghĩa chớp ánh mắt, hắn biết
thiếu gia thích ngọt, còn phân phó riêng cho nhiều đường hơn một chút,
sao biết được vẫn có người phải chịu tai ương.

Nghiêm Tử Trạm không nói lời nào, ánh mắt lạnh lẽo như dao ‘sưu sưu’ bay đến.

Diêu Thủ Nghĩa nhắm chặt miệng, vốn muốn nói thuốc đắng dã tật đành phải
nuốt vào trong bụng, lấy ra băng gạc dính thuốc một lần nữa băng vào
thân thể đối phương, hắn gần gũi quan sát vết sẹo này, không khỏi lại
thổn thức một trận, rốt cuộc là người nào nhẫn tâm như vậy, hạ độc thủ
như thế……

“Đem quần áo của ta mang tới.” Nghiêm Tử Trạm đứng dậy.

Diêu Thủ Nghĩa lắp bắp:“Ngài, ngài muốn đi đâu?”

Nghiêm Tử Trạm xuống giường, để tỳ nữ đi giày cho hắn, có chút đăm chiêu nói:“Đi tới hình bộ.”

Diêu Thủ Nghĩa khẩn trương:“Nhưng mà, nhưng mà vết thương của ngài còn chưa khỏi……”

“Trước khi bắt được nữ nhân kia, vết thương của ta vĩnh viễn sẽ không khỏi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui