Cẩm Dạ Lai Phủ

Trở lại tô phủ,
Cẩm Dạ mất hồn mất vía thực làm cho Tô Khởi Vượng bị dọa chết khiếp, hắn nhìn con gái tóc dài hỗn độn quần áo nhiều nếp nhăn bước vào khuê
phòng, không khỏi trừng to mắt, đứng ở cửa phòng giương miệng muốn nói
lại thôi.

“Lão gia, không phải như người nghĩ.” A Sở nhanh chóng
nhìn ra đối phương bất an, dừng một chút lại an ủi nói:“Đại tiểu thư
không xảy ra chuyện gì, chẳng qua lúc trước gặp vài tên du côn lưu manh, chấn kinh quá độ mới có thể thất thường như vậy.”

“Du côn lưu
manh?” Da đầu Tô Khởi Vượng run lên, khẩn trương nói:“Vậy có bị …bị…… có bị hay không……” Hắn càng nói càng nhỏ giọng, ngũ quan sắp nhíu lại một
chỗ, một người đàn ông như vậy, vừa nghĩ đến con gái yêu có khả năng bị
bắt nạt, gần như sắp đỏ hốc mắt.

A Sở lắc đầu:“Tất nhiên không
có, lúc ta tìm được đại tiểu thư, nàng vừa mới gặp vài tên du côn kia,
sau đó liền thoải mái giải quyết, lão gia yên tâm, đại tiểu thư vẫn chưa bị chút thương tổn nào.”

“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Tô
Khởi Vượng nhẹ nhàng thở ra, trông mong nói:“Ta vào xem nó……” Chân trước nâng bước vào cửa, một lúc lâu, chân sau vẫn chậm chạp chưa theo vào,
hắn do dự một hồi lại lùi về, thở dài:“Vẫn là ngày mai lại đến, trước
mắt để cho nó nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất.”

A sở mỉm
cười:“Lão gia nói đúng.” Nói xong hắn quay đầu nhìn Sơ Tình đang đứng
thẳng một bên, từ đầu tới đuôi nàng không nói qua một câu, vẫn dùng ánh
mắt hoài nghi cao thấp đánh giá hắn.

“Ta nghĩ lão gia đợi hơn nửa đêm cũng mệt mỏi, không bằng trước khi ngủ uống ly trà sâm, Sơ Tình cô
nương, việc này còn phải phiền cô.”

Sơ Tình hung hăng liếc hắn một cái, tiện đà phúc thân với Tô Khởi Vượng: “Lão gia, ta đỡ ngài về phòng trước.”

“Được.”

Đợi khi bóng dáng hai người biến mất ở khúc quanh cuối hành lang, hắn mới nâng tay gõ cửa phòng:“Đại tiểu thư.”

Cẩm Dạ ngồi ở cạnh cửa sổ, đầu cũng không nâng:“Chẳng phải cửa đang mở ra sao?”

A Sở vào nhà, xoay người nhẹ nhàng khép cửa, suy nghĩ nửa khắc, thấp
giọng nói:“Nếu đại tiểu thư còn chưa buồn ngủ, không ngại cùng ta nói
chuyện đã xảy ra đêm nay, vì sao nửa đêm người lại xuất hiện ở ngoài
thành?”

Cẩm Dạ không hé răng, một tay chống bệ cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ánh trăng.

Thấy nàng không có phản ứng, A Sở lại thử:“Đại tiểu thư?”

“Đừng gọi!” Cẩm Dạ soạt một tiếng đứng lên, khẩu khí khó nén ảo não:“A Sở,
ngươi nói trường mệnh khóa của ta sao lại rớt chứ.” Mất mát sờ sờ cổ,
tâm tình của nàng ẩm thấp đến cực điểm.

Trường mệnh khóa vốn được đeo từ khi nàng sinh ra, mẹ nàng cố ý bán đi tất cả trang sức mang từ
Tống phủ, mời thợ thủ công làm ra vật này mang ý nghĩa cát tường, trên
khóa vàng còn có đông châu cùng cánh hoa hải đường bằng ngọc, vốn muốn
sau khi cập kê sẽ tháo ra, nhưng nàng cũng chưa bao giờ có ý niệm này
trong đầu, muốn nó trở thành đồ cưới mẹ để lại cho mình, vẫn dùng dây
hồng xỏ qua đeo ở bên trong quần áo.

Nhưng bảo bối này hôm nay nói không thấy là không thấy tăm hơi, thậm chí nàng cũng không biết làm sao mà đánh mất.

Cẩm Dạ tâm phiền ý loạn rót ly trà, tay trái gắt gao cầm chén, nâng lại bỏ, miệng thì thào tự nói:“Rốt cuộc là mất ở chỗ nào…… sao ta lại không có
trí nhớ như vậy……”

A Sở thở dài:“Đại tiểu thư lo âu không đơn giản là chuyện này đi?”


Đương nhiên không phải.

Cẩm Dạ không tiếng động trả lời ở trong lòng, cả người nàng giờ phút này
không thể nghi ngờ là trạng thái khó ngồi yên. Mất trường mệnh khóa tất
nhiên khó chịu, nhưng nếu nó bị thị vệ của người nào đó họ Nghiêm nhặt
được…… nghĩ xa một chút, nếu họ trình cho cấp trên, hậu quả cũng không
phải một mình nàng có thể thừa nhận .

Trên đó còn khắc ngày sinh tháng đẻ của nàng!

Vừa nghĩ đến mấy ngày nữa có lẽ sẽ có quan binh đến từng nhà điều tra, dạ
dày Cẩm Dạ bắt đầu ẩn ẩn đau, mình bị bắt thì thôi, nếu liên lụy đến cha cùng Sơ Tình…… Lại lần nữa rầu rĩ nằm úp sấp trên bàn, nàng hiếm khi có thời khắc mờ mịt như vậy, hoàn toàn hoang mang lo sợ, tâm loạn như ma.

A Sở lấy chiếc áo ngoài vắt trên ghế dựa, phủ thêm cho Cẩm Dạ, nhẹ giọng nói:“Đại tiểu thư vẫn không muốn nói thật cho ta sao?”

Cẩm Dạ chợp mắt, nhắm chặt môi không có dấu hiệu mở miệng.

Thấy thế A Sở cũng không truy vấn nữa, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài:“Ta
sẽ không quấy rầy tiểu thư, mong tiểu thư sớm đi ngủ.”

Nâng bước muốn đi, giọng nữ nhẹ nhàng liền truyền tới –

“A Sở, ta động thủ giáo huấn vị Nghiêm đại nhân kia.”

Cẩm Dạ ngồi thẳng thân mình, đỡ cái trán, tiếp tục nói:“Ngươi từng bảo ta
chặt đứt ý niệm báo thù này trong đầu, cũng không nghĩ tới ở yến hội của Lưu Thái Thú trùng hợp gặp hắn, rồi sau đó hắn lẻ loi một mình rời yến
hội, ta chỉ nói là ông trời cho ta cơ hội, khó nhẫn nại nữa, tâm niệm
vừa động liền đi theo.”

A Sở bỗng nhiên xen mồm:“Hắn nhất định là không có khả năng hồi phủ một mình, như vậy sẽ cho những người muốn
giết hắn có cơ hội.”

Cẩm Dạ nhấp miệng trà, chua sót nói:“Đúng
vậy, trong yến hội có thích khách giả trang thành vũ cơ cùng nhạc công
muốn mạng của hắn, kết quả không thành công, sau ta mới biết hắn cố ý
một mình rời đi chẳng qua là vì dẫn ra dư đảng của thích khách.”

A Sở gật gật đầu:“ Giống phong cách hành sự của hắn.”

Cẩm Dạ thở dài:“Ta thực không rõ ý tưởng của người này, cứ việc chuyện báo
thù hơi lỗ mãng, lúc ấy không biết hối hận, nhưng trước mắt để lại dấu
vết, chỉ sợ không thể vô tư.”

Thấy sắc mặt nàng khó coi, A Sở
không khỏi an ủi:“Mặc dù đại tiểu thư vô tình làm rớt trường mệnh khóa
rơi vào trong tay hắn, vậy thì có thể như thế nào, chẳng lẽ thật đúng là đem ngày sinh tháng đẻ để tìm ra đầu sỏ gây nên? Huống chi bất luận kẻ
nào cũng nghĩ kẻ phạm tội sớm bỏ trốn mất dạng, sao có thể hoài nghi còn tại kinh thành.”

Cẩm Dạ cau mày:“Ta thật sự chưa bao giờ gặp qua người như vậy, hắn thật sự……”

“Không giống người thường?” A Sở tiếp lời, thản nhiên nói:“Nghiêm gia ba đời
làm tướng, đến Nghiêm Tử Trạm, lại là dưới một người trên vạn người, hắn tuổi còn trẻ đã là Tể tướng, lại kiêm chức Thái Phó, đại thần trong
triều không một ai dám bất kính với hắn. Bằng tài trí hơn người, còn có
thủ đoạn tàn nhẫn bất thường, cố tình tâm trí của tân đế chưa thành
thục, hắn càng thêm như cá gặp nước, trong triều chống đối với hắn chẳng qua chỉ có Cửu Vương gia cùng nội các thủ phụ Tống Chính Thanh.”

Cẩm Dạ híp mắt:“Cho nên hắn không coi là trung thành và tận tâm, thật không?”

A Sở cười lạnh:“Lòng muông dạ thú.”

Cẩm Dạ nghiêng đầu nhìn hắn sau một lúc lâu, đột nhiên nói:“Vì sao ngươi
lại hiểu biết thế cục trong triều như vậy? Ngươi chẳng qua chỉ là một
tên dân thường thôi, nói đến đạo lý triều chính rõ ràng, thậm chí đối
với người ở địa vị cao như Tể tướng cũng hiểu biết như thế.” Dừng một

chút, nàng ý vị thâm trường cười nói:“Cẩn thận, ngươi giấu đầu lòi đuôi
sắp lộ ra đến đây.”

A Sở không chút hoang mang:“Không có cách
nào, ta nguyên bản cũng cân nhắc vài ngày nữa sẽ đem tình hình thực tế
nói cho đại tiểu thư nghe.”

Cẩm Dạ trợn cao mi, chậm rãi đợi câu dưới.

A Sở trầm mặc, đi tới cạnh cửa mới nói:“Ba ngày sau ta sẽ dẫn đại tiểu thư đi gặp chủ nhân nhà ta.”

Ba ngày trời ẩm ướt lại oi bức làm cho người ta sinh ra cảm giác bị đặt
mình trong lồng hấp, mặc dù vào lúc tờ mờ sáng sớm, cũng tràn ngập nhiệt độ làm cho người ta sợ hãi.

Trước cổng lớn, tiểu công tử Tống phủ phe phẩy quạt ngọc, đầu đầy mồ hôi từ trong kiệu chui ra.

Gã sai vặt Bát Hỉ ở cửa không ngừng tiến ra đón, cung kính nói:“Thiếu gia, ngài đã trở lại.”

“Ừm.” Tống Cảnh Hiền nghiêm mặt, lạnh nhạt nói một tiếng, rõ ràng là mười sáu mười bảy tuổi, lại cố tình mặc một thân cẩm bào xanh lục hơi có vẻ
người lớn, giờ phút này ra vẻ trưởng thành, rõ ràng không hợp với ngũ
quan còn chưa thoát tính trẻ con.

Bát Hỉ gắt gao đi theo bên cạnh hắn, vừa dương ống tay áo thay đối phương che đi ngày nắng, vừa không
quên lấy lòng:“Thời tiết nóng như vậy, không bằng tiểu nhân phân phó
phòng bếp đưa một bát ô mai ướp lạnh đến, trừ hỏa khí cho thiếu gia.”

“Hỏa cái gì?” Tống Cảnh Hiền trừng hắn một cái, hờn giận nói:“Sao ngươi biết lòng ta có hỏa.”

Bát Hỉ cười theo:“Hắc hắc, tiểu nhân còn tưởng rằng Xuân Vãn cô nương ở Vũ
Lâm các lại để ngài tức giận.” Vừa dứt lời, trên trán liền bị gõ một
cái, hắn đau nước mắt lưng tròng, ôm đầu nói:“Thiếu gia, ta……”

“Cẩu nô tài nhà ngươi, còn dám nói lung tung!” Tống Cảnh Hiền tức giận lại
đạp hắn hai cước, cẩn thận nhìn nhìn chung quanh mới hạ giọng nói:“Ngươi quản tốt cái miệng tiện của mình cho ta, nếu lời này rơi vào tai cha
ta, ta liền đánh gãy chân ngươi rồi cho đến tiểu quan quán, có nghe hay
không?”

[tiểu quan quán: kỹ viện nhưng ở trong là tiểu quan, không phải kỹ nữ]

Bát Hỉ sợ tới mức xanh cả mặt, vội vàng che miệng, gật đầu như đảo tỏi.

“Ngu ngốc.” Tống Cảnh Hiền hừ hừ, nhìn dáng vẻ đối phương chấn kinh không có tiền đồ, thế này sắc mặt mới hơi dịu:“Chuyện tối hôm qua cha ta không
biết đúng không?”

Bát Hỉ ngẩn người, nhỏ giọng nói:“ Tiểu nhân ngu muội, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Tống Cảnh Hiền cắn răng:“Sao ta lại thu một tên chậm hiểu như người làm gã
sai vặt bên người.” Hắn tức không chịu được, vẫn cố gắng ẩn nhẫn:“Chẳng
phải đêm qua ta không về sao? Cha ta có……”

“Không dối gạt thiếu gia, kỳ thật tiểu nhân cũng không rõ ràng.” Bát Hỉ e sợ lại bị đánh, lần này học ngoan, cách ra rất xa.

“Lại đây!” Tống Cảnh Hiền vươn tay, một phen túm lấy hắn.

Bát Hỉ oa oa kêu to:“Thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng……”

“Câm miệng.” Tống Cảnh Hiền hung tợn uy hiếp:“Ngươi đi vào trong phòng ta,
nếu lão gia phái người lại đây tìm ta, ngươi liền nói ta ốm đau khó dậy
hoặc đi nhà xí, từ chối là được, nhớ rõ thông minh một chút.”

Bát Hỉ sợ hãi hỏi:“Thiếu gia rất sợ nhìn thấy lão gia sao?”


Tống Cảnh Hiền bất đắc dĩ thở dài:“Ta cũng không muốn sáng sớm đã bị ông ấy giáo huấn.” Dừng một chút, hắn lại nói:“Tỷ tỷ đâu?”

“Cái này hỏi tiểu nhân là được rồi.” Bát Hỉ vui sướng nói:“Tiểu thư lúc này
nhất định đang đánh đàn, nha hoàn Thúy Thúy của nàng đối với ta tri vô
bất ngôn ngôn vô bất tẫn……”

[tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn: biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết]

Tống Cảnh Hiền không kiên nhẫn ngắt lời:“Được rồi được rồi, nhanh đi làm
chính sự đi.” Nói xong hắn xoay gót chân, đi vào đường nhỏ.

Trúc
xanh thanh u, sân này ở phía sâu trong, tựa như ngăn chặn tất cả ồn ào
náo động, trong ống trúc gác trên tảng đá thanh tuyền chảy ròng ròng,
rót vào mặt hồ phía dưới, đóa hoa hai sắc trắng hồng ở trong đó lẳng
lặng nở rộ.

Trong đình hóng mát không xa, có một cô gái bóng dáng yểu điệu ngồi đánh đàn, tóc đen trút xuống sau lưng, làn váy hoa hải
đường trải dài hoa mỹ, hình ảnh xa hoa, cảnh đẹp ý vui. Nếu thật muốn
chỉ ra một chút tỳ vết, vậy đó chính là tiếng đàn đứt quãng, không thành khúc, nghe ra được người đánh đàn không yên lòng cỡ nào.

Quả
thật, Tống Đinh Nguyệt giờ phút này phiền muộn khó hiểu, không hề có
hưng trí đánh đàn, tùy ý vỗ về chơi đùa vài cái lại túm khăn tâm sự.

Thấy thế nha hoàn bên cạnh đang cầm tổ yến ướp lạnh nhẹ giọng nói:“Tiểu thư, đêm qua người chưa từng ngủ ngon, không bằng trước mắt về phòng nghỉ
ngơi trong chốc lát.”

Tống Đinh Nguyệt lắc đầu:“Không cần .”

Nha hoàn đang muốn khuyên, bỗng nhiên thấy một bóng dáng bước nhanh đến, vì thế loan hạ thắt lưng, tiến đến bên tai Tống Đinh Nguyệt nói:“Tiểu thư, thiếu gia đến đây.”

“A tỷ!” Tống Cảnh Hiền đã chạy tới, khuôn
mặt tươi cười chưng ra, chỉ khi đối mặt với người cùng nhau lớn lên, hắn mới có thể hiển lộ ra tính trẻ con.

Tống Đinh Nguyệt nhìn cũng không nhìn hắn, từ trong tay nha hoàn tiếp nhận bát sứ, sau đó rót vào cái miệng nhỏ nhắn.

Tống Cảnh Hiền sửng sốt:“A tỷ, làm sao vậy?” Thấy đối phương vẫn không mở
miệng, hắn ngồi xổm xuống dựa vào làm nũng:“A tỷ không cần không để ý
tới ta, ta làm sai chỗ nào, a tỷ nói cho ta biết, ta sửa là được.”

Tống Đinh Nguyệt buông bát thật mạnh, quay đầu âm thanh lạnh lùng nói:“Đêm qua ngươi đi đâu ?”

Tống Cảnh Hiền xấu hổ, cúi đầu không hé răng.

“Ta bảo ngươi ít giao thiệp với bạn nhậu, ít đi nhưng nơi không đứng đắn,
sao ngươi lại không nghe!” Nàng mân môi, sắc mặt khó coi:“Ngươi là con
trai độc nhất của Tống gia, có thời gian thì đi học chút bản lãnh thật
sự, không phải là đi vui đùa với đám nữ nhân hạ lưu, mất thể thống.”

“Xuân Vãn không phải nữ nhân hạ lưu.” Tống Cảnh Hiền nhỏ giọng nói thầm.

Tống Đinh Nguyệt cười lạnh:“Lời này ngươi dám đến trước mặt cha nói không?
Hoặc là, hiện tại chúng ta đi tìm cha, xem ông ấy có đồng ý cho ngươi
đón một hoa nương vào cửa hay không.”

Tống cảnh hiền cúi đầu:“A
tỷ, tỷ không cần nói cho cha, ta…… ta cũng chưa nói muốn kết hôn với
Xuân Vãn, ta chỉ cảm thấy nàng không giống nhưng cô gái khác.”

“Nếm thử là được, đừng coi thật.” Nàng xoa mồ hôi trên trán đệ đệ, thở
dài:“Công tử danh môn tầm tuổi đệ bình thường đều đã có thê thiếp, đệ
cũng nên giảm bớt tính ham chơi.”

Tống Cảnh Hiền oán giận:“A tỷ
chỉ biết nói ta, bản thân tỷ chẳng phải vẫn cự tuyệt những người tới cửa cầu hôn.” Tròng mắt vừa chuyển, hắn lại hi hi ha ha nói:“Có điều ta
hiểu được trong lòng a tỷ đã có ý trung nhân.”

Tống Đinh Nguyệt đỏ mặt, cuống quít nói:“Nói bậy bạ cái gì!”

Tống Cảnh Hiền phất tay, làm cho nha hoàn lui xuống, lập tức thử nói:“Ta nghe nói Nghiêm đại nhân ba ngày chưa vào triều.”

“Thì sao?” Nàng uống một thìa tổ yến to, cố gắng nuốt xuống.


Tống Cảnh Hiền cười cười, tiếp tục nói:“Nói là gặp hái hoa tặc chuyên cướp
nam sắc, bị tra tấn sống không bằng chết, trước mắt còn nằm ở trên
giường hấp hối đó.”

Ba — bát sứ rơi xuống, nát bét.

Tống Đinh Nguyệt bất chấp không chà lau ống tay áo dơ bẩn, cầm lấy tay đệ đệ truy vấn:“Cảnh Hiền, lời này đệ nghe thấy từ đâu?”

“Có phải thực nóng vội hay không?” Hắn rung đùi đắc ý.

“Ta……” Tống Đinh Nguyệt muốn nói lại thôi, trực tiếp thừa nhận thì không hay,
nhưng trong bụng lại như bị trăm ngàn móng vuốt gãi ngứa.

Tống
Cảnh Hiền thấy nàng mâu thuẫn như thế, liền thu hồi tâm tư trêu cợt,
nghiêm mặt nói:“Ở trên bàn cơm nghe nói, không biết thật hay giả, a tỷ
cũng không cần lo lắng, nếu thật muốn biết rõ ràng, phải đi hỏi cha một
chút.”

“Hỏi cha làm gì?”

Hắn chậc lưỡi, trợn mi nói:“A tỷ
vừa đụng tới người trong lòng sẽ không còn thông minh như trước kia, mỗi ngày cha đều lâm triều, có nhìn thấy Nghiêm tướng hay không chẳng phải
rõ ràng sao?”

Tống Đinh Nguyệt do dự nói:“Cha cùng nghiêm tướng
xưa nay nước lửa không dung, ta lỗ mãng đi qua hỏi ông ấy như vậy, chắc
chắn làm cho ông ấy hoài nghi.”

Tống Cảnh Hiền mỉm cười, lôi kéo
tỷ tỷ đứng lên, hai người đi ra khỏi lương đình, đi được một nửa, lại
dừng lại nghiêm túc nói:“A tỷ, ta tin tưởng bằng thông minh tài trí của
tỷ, luôn luôn có thể nghĩ ra biện pháp.”

Tống Đinh Nguyệt còn đang trù trừ, một hồi lâu mới buồn bã nói:“Được rồi, lát nữa chờ cha lâm triều trở về ta sẽ đi hỏi ông ấy.”

Lúc này nha hoàn đi theo phía sau bỗng nhiên xen mồm:“Tiểu thư, hôm nay lão gia không lâm triều, còn đang ở thư phòng.”

Hai tỷ đệ Tống gia liếc nhau, âm thầm kinh ngạc, cha bọn họ xưa nay lấy
quốc sự làm trọng, bắt đầu có trí nhớ từ khi ra đời, chưa bao giờ nghe
thấy một lần nào ông ấy vắng họp, lúc này nghe nói canh giờ đã qua ông
ấy còn đang trong nhà, không khỏi nói:“Chẳng lẽ sinh bệnh?”

Nha
hoàn nói:“Nói là có khách quý tới chơi, bảo chúng ta cũng không cần đi
quấy rầy, phó dịch trong Chủ Uyển đại bộ phận đều bị phái đến hậu viện,
nói là qua buổi trưa mới được phép trở về.”

Tống Đinh Nguyệt kinh ngạc:“Người nào lớn mặt như vậy.”

Tống Cảnh Hiền không nhịn được, kéo ống tay áo nàng:“A tỷ, tỷ đi xem xem,
cha có vẻ yêu quý tỷ nhiều hơn, cho dù tỷ xông lầm vào cũng sẽ không
trách cứ.”

Tống Đinh Nguyệt suy nghĩ nửa khắc, nhân tiện nói:“Cũng không cần tiến vào thư phòng, chúng ta ở cửa nhìn cũng được.”

“A tỷ anh minh.” Hắn không quên nịnh nọt.

Hai tỷ đệ nhanh chóng đi ra khỏi rừng trúc, dọc theo đường đi quả thực
không thấy vài tên phó dịch, tòa nhà lớn trống rỗng im lặng dọa người,
cho đến khi xuyên qua khúc quanh hành lang nơi từ đường quẹo vào chủ ốc, mới gặp một người đàn ông áo xanh đi tới từ một phương hướng khác, phía sau hình như còn theo một cô gái.

Tống Cảnh Hiền nhíu mày:“Sở Luật, chẳng phải hai ngày này ngươi về quê sao?”

A Sở ngoài ý muốn nhìn thấy hai tỷ đệ, không khỏi cảm thấy căng thẳng, đi lên phía trước vài bước che khuất tầm mắt hai người, bất động thanh sắc nói:“ Tiểu nhân xin chào tiểu thư, xin chào thiếu gia, trong nhà tiểu
nhân đã không còn chuyện quan trọng, bèn trở về trước thời gian.”

Tống Đinh Nguyệt mị mị mắt đẹp, phát giác đối phương cổ quái, càng như vậy
càng khơi dậy lòng hiếu kỳ, nàng bước vài bước về bên phải, rốt cục thấy rõ mặt cô gái kia. Thấy màu da trắng nõn diện mạo dịu dàng, nhưng ánh
mắt khi nhìn thấy mình lại sáng lên trong giây lát một cách khó hiểu.

Loại ánh mắt này vừa là địch ý vừa hứng thú, xứng với khóe môi cong lên như
có như không, nhìn khiến nàng không hiểu sao sợ hãi trong lòng…… Trầm
mặc nửa khắc, Tống Đinh Nguyệt cưỡng chế bất an, nâng cằm nói:“A Sở,
nàng là ai?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận