Cẩm Dạ Lai Phủ

Trong hình phòng ẩm
ướt âm lãnh, ánh lửa lúc mờ lúc sáng, góc tường có một bếp lò cao hơn
nửa người, bên trong than cháy đỏ bừng nóng rực, trong bể để không ít đủ loại vũ khí, đều là dụng cụ tàn nhẫn lấy ra tra tấn bức cung. Về phần
giữa phòng, không biết lúc nào đã đặt vào một chiếc bàn gỗ dài bóng
láng, chạm trổ xa hoa cùng tạo hình cực kỳ tinh tế, không hợp với hoàn
cảnh này.

Giám ngục tay cầm bút lông, liếc mắt nhìn tên trên hồ
sơ một cái, lại ngẩng đầu nhìn phạm nhân bị treo cao trước mặt, nhíu mày nói:“Chẳng phải ngày ấy tổng cộng bắt được bốn dư đảng sao, sao chỉ có
một tên?”

Chàng trai mặc bộ đồ màu xám của quan coi ngục do dự
nói:“Còn lại ba tên đều cắn lưỡi tự sát vào ngày đưa về hình bộ, còn lại tên này là đúng lúc đút thuốc mê làm tê dại đầu lưỡi nên may mắn thoát
khỏi.”

“Vô liêm sỉ!” Sắc mặt giám ngục xanh mét, nổi giận nói:“Tù phạm không thể nói bảo chúng ta thẩm vấn như thế nào, lát nữa hình bộ
Thượng Thư Đinh đại nhân muốn tới, để ngươi nói cho ông ấy hay là ta
nói?!”

Thanh niên gãi gãi da đầu, nhỏ giọng nói:“Đại nhân, ngài
nói đúng, nhưng…… lỡ như tên sống sót còn lại này cũng đi đời nhà ma,
tiểu nhân càng khó khăn hơn, sợ là cần phải xách đầu đi gặp Đinh Thượng
Thư.”

Cũng đúng, nếu thật sự chọc giận tên béo kia, mũ cánh chuồn của mình phỏng chừng cũng nguy cơ tràn ngập. Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt
giám ngục mới hơi hoãn một chút, không chút hoang mang đi tới trước mặt
tù phạm, chuyển động hai vòng.

Người đàn ông tóc tai rối bù này
ngoại trừ trên quần áo có vài vết máu, các bộ phận còn lại rất là nhẹ
nhàng khoan khoái, hoàn toàn không giống như một tù nhân, thậm chí ngay
cả đôi mắt mở một nửa cũng dị thường sáng tỏ, giờ phút này ánh mắt không chớp nhìn phía trước chằm chằm, coi hai người còn lại trong nhà tù như
không khí.

Giám ngục vén lên quần áo hắn, mi tâm nhíu lại, nói
với thuộc hạ:“Đây là lần đầu tiên ngươi làm việc sao? Vì sao không dụng
hình?”

“Đại nhân nghe ta giải thích.” Chàng trai tiến lên, bắt đầu nói nhỏ ở bên tai.

Sau một lúc lâu, giám ngục nhăn mày trợn mắt kéo dài thanh:“Ực, thì ra là thế — tiểu tử nhà ngươi, thật là……”

Hai người nhìn nhau cười.

Không bao lâu, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân nhộn nhịp, ngay sau đó cửa sắt bị vỗ vang:“Mở cửa nhanh!”

Chàng trai theo phản xạ lấy ra cây roi dài trên phiến đá, lập tức chuẩn bị tư thế.

Giám ngục gật gật đầu, ý bảo hắn chuẩn bị tốt, lập tức bước nhanh đi đến mở cửa.

Cửa vừa mở ra, ánh vào mi mắt đầu tiên là Đinh Diệu Võ trông như một tên
sai vặt, tóc tai thưa thớt, kết hợp với cái miệng rộng môi dày cùng lông mày hình chữ bát, rất là buồn cười. Giám ngục sợ nhìn nhiều sẽ cười ra
tiếng, liền nhanh chóng cúi đầu, nghiêm mặt nói:“Hạ quan bái kiến Thượng Thư đại nhân, không tiếp đón từ xa, mong đại nhân thứ tội.”

Đinh Diệu Võ không kiên nhẫn nói:“Thứ tội cái rắm, còn không mau cút ra, nhường đường cho Nghiêm tướng.”

Nghiêm, Nghiêm tướng?

Hắn chỉ biết hình bộ Thượng Thư muốn tới, sao ngay cả nhân vật lớn bực này như Tể tướng cũng đại giá quang lâm?!

Giám ngục mắt choáng váng, nhìn một đội hộ vệ nối đuôi nhau dũng mãnh dạt
vào từ cánh cửa không tính là rộng rãi, còn lại cuối cùng là một người
đàn ông mỹ mạo áo trắng tóc đen mặc thường phục.

“Nghiêm tướng, hạ quan, hạ quan……” Vài lời ‘không tiếp đón từ xa’ đều không nói được .


Nghiêm Tử Trạm cũng không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm chàng trai
tay cầm cây roi, người đó giật mình một cái, lập tức vung tay phải, vừa
quật phạm nhân vừa cao giọng kêu:“Nói! Đồng bọn của ngươi là ai? Rốt
cuộc là ai chán sống sai ngươi tới ám sát Nghiêm tướng?”

Dù sao
đó là kế sách ra sức biểu hiện trước mặt Đinh Thượng Thư khi nãy đã
thương nghị tốt cùng đại nhân, nay Nghiêm tướng đến đây, chẳng phải càng nên dốc hết toàn lực.

Vừa nghĩ tới, chàng trai càng thêm ra sức vung roi, cây roi dài kia phát ra tiếng rít càng thêm rõ ràng.

Giám ngục còn không quên châm ngòi thổi gió:“Hừ, người như thế nên ăn khổ
một lần, cư nhiên dám động đến Nghiêm tướng.” Xoay người hắn lại không
quên biểu hiện một phen:“Nghiêm tướng yên tâm, hạ quan nhất định sẽ tra
ra hung phạm phía sau, đến lúc đó phái binh một lưới bắt hết.”

Nghiêm Tử Trạm không nói, nhếch môi, hai mắt bắt đầu dần dần đỏ đậm, con ngươi âm vụ ngập hàn ý, nguyên bản khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng đột
nhiên trở nên âm ngoan bất thường.

Giám ngục sửng sốt, chống lại
ánh mắt hắn sau chỉ cảm thấy trong vô hình có cảm giác áp bách thật mạnh đánh úp lại, mặc dù trì độn hơn nữa cũng hiểu được lúc này không nên
quấy rầy, liền ngoan ngoãn ngậm miệng trốn sang một bên.

“Đủ!”
Tích Kì hợp thời hiện thân, một phen cầm đuôi roi, sau đó dùng lực xoay
tay kéo một cái, tên thanh niên kia ngã chổng vó, luống cuống tay chân
bò lên, vẻ mặt hắn sợ hãi, không biết nguyên cớ nói:“Tiểu nhân……”

Tích Kì nhanh chóng túm áo hắn, trầm giọng nói:“Im miệng, đi ra ngoài.” Một
phen ném ra ngoài cửa, phương thức như vậy, đối với tiểu tử không biết
sống chết kia mà nói là tốt nhất.

Ánh mắt Nghiêm Tử Trạm vội hiện sát ý, bình tĩnh nhìn thanh niên kia một hồi lâu mới chuyển tầm mắt,
ngón tay dài chỉnh sửa cổ tay áo, hắn ngồi vào phía sau chiếc bàn hoa
lê, chậm rãi nói:“Dùng hình chưa, có hỏi được điều gì?”

Giám ngục còn đang sững sờ, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, hoảng sợ nói:“Vì
phòng tự sát, cho tên nghịch tặc này dùng chút ma thạch tán, cho nên còn chưa bắt đầu thẩm vấn……”

“Đồ vô dụng.” Đinh Thượng Thư hung tợn
tốn hơi thừa lời,“Ngay cả một tên thích khách nho nhỏ cũng không làm gì
được, triều đình nuôi loại phế vật như các ngươi làm gì!”

Vừa nghe lời này, liền biết manh mối không đúng.

Giám ngục trừng lớn mắt, chỉ kém không lao lên ôm lấy đùi đối phương:“Không
cần a, Thượng Thư đại nhân, hạ quan trên có vợ già dưới có con……” Nếu
như bị bãi quan , hắn sống như thế nào đây.

“Người đâu.” Sắc mặt Nghiêm Tử Trạm khó coi đến cực hạn.

“Vâng.” Tích Kì ngầm hiểu, tay để ở sau lưng hai người, đẩy bọn họ ra
cửa:“Thỉnh hai vị đợi bên ngoài một lát, Nghiêm tướng muốn đích thân
thẩm vấn tù phạm.”

Cửa sắt lại khép lại lần nữa.

“Đại nhân, hay để ta……” Tích Kì cúi gập thắt lưng, xin chỉ thị của chủ tử.

Nghiêm Tử Trạm cười lạnh một tiếng:“Nhân từ nương tay như ngươi, có thể hỏi ra điều gì.” Nói xong, hắn đứng lên, đi tới cái giá, tùy tay rút ra một
cây côn sắt màu hồng, quơ quơ trước mặt tên tù phạm đang mặt không đổi
sắc, chậm rãi nói:“Ngươi nghe cho kỹ, hôm nay tâm tình bổn tướng thật sự không coi là tốt, cho nên đừng khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta.”

Nghe vậy người nọ bỗng nhiên nhếch môi nở nụ cười, sau đó đầu giương lên –


“……” Hàm hồ mắng một tiếng.

Nghiêm Tử Trạm nghiêng người, né qua ngụm nước bọt kia, mặt không chút thay
đổi nói:“Trước mắt ngươi nói không ra lời, như vậy chỉ cần gật đầu hoặc
lắc đầu là được, vấn đề rất đơn giản, chỉ có một.” Hắn không nhìn đối
phương truyền đến ánh mắt căm hận, vươn tay nhận lấy một vật hình chiếc
khóa vàng do thị vệ truyền đến.

“Trường mệnh khóa này có phải rơi ra từ trên người đồng lõa của ngươi hay không?”

Một mảnh yên lặng, người nọ không hề lắc đầu cũng không có ý gật đầu, từ từ nhắm hai mắt.

Nghiêm Tử Trạm không giận ngược lại cười:“Người không sợ chết thật là hơi khó
giải quyết, nhớ tới thật ra cũng lâu rồi ta chưa từng uy hiếp người
khác.” Cười cười, hắn lại nhìn côn sắt trong tay, giống như lầm bầm lầu
bầu:“Thật không thú vị……”

“Không ngại đổi sang một loại khác.”
Hắn ác ý loan loan khóe môi, tiếp tục nói:“Đến lúc đó dùng nó đâm vào
yết hầu của ngươi, đâm thủng lục phủ ngũ tạng của ngươi, sau đó chui ra
từ một chỗ khác trên thân thể, như thế nào? Có điều phỏng chừng trong
thời gian ngắn không thể chết được, lần trước khi ta làm như vậy đối
phương ước chừng tê tâm liệt phế tru lên một ngày một đêm mới mất mạng.”

Rất nhanh, sắc mặt người nọ trở nên trắng bệch, kinh cụ nhìn chằm chằm
chiếc côn sắt càng ngày càng để sát vào, đột nhiên mạnh mẽ lắc đầu,
miệng nức nở không ngừng.

“Lắc đầu là ý chưa từng thấy?” Nghiêm Tử Trạm híp mắt đẹp.

Người nọ thập phần thành khẩn gật đầu.

“Tốt lắm, việc kế tiếp giao cho các ngươi làm, ta không quá thích mùi máu
tươi.” Hắn cười cười, cầm dụng cụ trong tay tùy ý đưa cho thị vệ đứng
thẳng bên trái, thuận tiện nghiêng đầu thưởng thức vẻ mặt không thể tin
cùng tức giận khi bị lừa gạt của tù phạm.

Tích Kì không tiếng
động thở dài,“Đại nhân, miệng vết thương của ngài một canh giờ cần đổi
thuốc một lần, vẫn nên sớm hồi phủ đi.”

Nghiêm Tử Trạm thản nhiên nói:“Vậy trở về đi.”

Hai người ngoài cửa tất cung tất kính chờ đợi, thấy chủ tớ hai người đi ra, lập tức tiến lên đón:“Nghiêm tướng……”

Nghiêm Tử Trạm nhìn như không thấy, tiêu sái rời đi.

Tích Kì ôm quyền:“Hai vị đại nhân, chủ tử nhà ta cáo từ trước.”

“Đi thong thả, đi thong thả.” Giám ngục không ngừng vuốt cằm, bỗng nhiên
lại nghĩ tới cái gì, đè thấp tiếng nói:“Mới vừa rồi hình như Nghiêm
tướng đối với thủ hạ của ta có điều bất mãn?”

Tích Kì sững lại,
sau một lúc lâu mới nói:“Chẳng lẽ đại nhân không rõ sao, trong số các
binh khí, Nghiêm tướng ghét nhất là roi, cũng ghét nhất thấy người khác
dùng tiên hình.”

[tiên hình: hình phạt dùng roi quất]

Giám ngục cùng Đinh Thượng Thư yên lặng trao đổi một ánh mắt, trong lòng buồn bực, sao lúc trước chưa từng nghe nói nhỉ ……


Tháng bảy tháng tám thời tiết nóng nực khó nhịn, các loại phương pháp giải
nhiệt xuất hiện ùn ùn, trong đó xa xỉ nhất là băng đá.

Dân chúng
tầm thường tất nhiên không thể có điều kiện sử dụng, một chiếc quạt
hương bồ liền qua loa giải quyết, có điều đối với hoàng tộc mà nói, thân thể được nuông chiều ăn không hết khổ, ví dụ như tiểu hoàng đế Trì
Nhược Thần của Đại Trì chúng ta, giờ phút này hắn đang ngồi trên tháp,
Bát Hỉ đứng phía sau, ra sức kéo dây thừng chạy trục bánh xe, mệt mồ hôi ướt đẫm.

Quạt chuyển động, thổi tan khối băng to trong chậu vàng, gió lạnh đập vào mặt mà đến.

“Thứ đồ chơi cổ quái phiên bang tiến cống thật là một bảo bối.” Trì Nhược
Thần thích ý hừ hừ, hai cái chân ngắn dấu dưới bàn gỗ trạm trổ rung tới
rung lui, quay đầu lại há to mồm ăn hạt sen ướp lạnh cung nữ đút tới,
nuốt xuống một ngụm, hắn lại nhìn mong chờ:“Ngô ngô, ăn ngon.”

Trì Nguyệt Hằng vươn tay, đẩy ra chiếc thìa ngọc kia, thản nhiên nói:“Hoàng Thượng mời lặp lại một lần nữa.”

“Cửu ca, huynh bảo trẫm lặp lại cái gì?” Trì Nhược Thần nhìn mỹ thực gần trong gang tấc, ngứa trong lòng.

Trì Nguyệt Hằng suy sụp cúi mặt, thanh âm lại lạnh vài phần:“Trong ngự thư phòng, Hoàng Thượng đừng coi như trò đùa.”

Trì Nhược Thần nháy đôi mắt tròn vo, không rõ nguyên cớ, sau một lúc lâu
mới không xác định nghẹn ra hai chữ:“Ăn…… ngon?” Nói xong, hắn theo bản
năng liếc sắc mặt đối phương một cái, thấy người này nhếch môi, nhíu mi
hình như tức giận, không khỏi cảm thấy hoảng hốt.

Xong rồi xong
rồi, hình như Cửu ca tức giận, nhưng mà, nhưng mà giận cái gì chứ? Mới
vừa rồi hắn luôn luôn ăn, chưa nói được mấy câu nha……

“Trì, Nhược, Thần!” Gọi cả tên lẫn họ.

Tiểu hoàng đế co rúm lại, vội vàng nhảy xuống khỏi ghế hoa cúc, khuôn mặt
béo trắng như bánh bao nhăn cùng một chỗ:“Cửu ca huynh đừng dọa trẫm,
rốt cuộc phát sinh chuyện gì ?”

“Mới vừa rồi thần nhắc tới hưng
vong của quốc gia, lấy hiền tài làm trọng, Hoàng Thượng có ý kiến gì
không?” Trì Nguyệt Hằng cắn răng nói:“Thần thấy dường như Hoàng Thượng
đối với chuyện ăn uống vui vẻ không thôi, gần như hoàn toàn xem nhẹ nội
dung bài giảng.”

“Sao có thể, ha ha, trẫm đều đang nghe, đều đang nghe……” Cười pha trò.

‘Sưu’ một cái rút thước ra, Trì Nguyệt Hằng không nói một câu, mị mắt:“Mời Hoàng Thượng trả lời.”

Trì Nhược Thần ai oán nhìn hắn:“Cửu ca……”

Trì Nguyệt Hằng bất vi sở động:“Nếu không đáp được sẽ bị trừng phạt một chút, quật lòng bàn tay mười thước!”

“Thế này mà nói là trừng phạt một chút?” Trì Nhược Thần oa oa kêu to:“Trẫm
còn tưởng rằng mấy ngày nay Nghiêm tướng không có mặt, có thể an nhàn
một ít, nào biết đâu rằng Cửu ca khăng khăng muốn làm Thái Phó, làm Thái Phó còn chưa tính, còn học loại thủ đoạn âm hiểm này!” Tay mập mạp vung lên, chỉ vào chiếc thước dày đặc hàn quang trong mắt hắn.

Trì
Nguyệt Hằng bắt lấy cánh tay mềm nhũn của đối phương, hờn giận nói:“Theo như lời Hoàng Thượng nói, phu tử trong trường tư thục đều nên mặc kệ
học trò tùy ý làm loạn sao?”

Trì Nhược Thần không đáp, trầm mặc
sau một lúc lâu mới hết tức giận, rầu rĩ không vui mở lòng bàn tay
ra:“Trẫm trời sinh tính tình trung hậu thiện lương, Cửu ca miệng lưỡi
xảo quyệt, thế nào đi nữa cũng không thể tranh luận thắng, thôi vậy, mặc cho huynh xử trí .”

“Lúc Hoàng Thượng nói xấu người khác còn
không quên khen chính mình một chút, chỉ cần khả năng này thôi, đã làm
thần tự cảm thấy thẹn.” Cùng với một chữ cuối cùng, thước đồng thời hạ
xuống, Trì Nhược Thần quyết bền lòng không rụt tay lại, mới đánh một cái trong lòng bàn tay đã nổi lên vệt hồng rõ ràng.

Trì Nhược Thần
đau hốc mắt phiếm đỏ, đành phải tủi thân mếu máo:“Cửu ca không niệm tình cảm chân tay, Cửu ca so với Nghiêm tướng còn đáng giận hơn, Nghiêm
tướng đã gặp báo ứng bị hái hoa tặc bắt nạt, trẫm cảm thấy……”

“Cái gì?” Trì Nguyệt Hằng lên tiếng ngắt lời, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút nào che dấu kinh ngạc.

Trì Nhược Thần nhân cơ hội rút tay về, thùng thùng chạy đến đầu khác của

chiếc bàn, thế này mới yên tâm nói:“Cửu ca không biết sao? Nghiêm tướng
hai ngày nay vẫn không vào chầu triều.”

“Nhưng…… nghe đại thần trong triều nói là bị phong hàn.” Chẳng lẽ còn có hai phiên bản?

Trì Nhược Thần nhún vai:“Mấy lão cổ hủ kia làm sao dám nói huyên thuyên, huống chi đối tượng nghị luận là Nghiêm tướng!”

Trì Nguyệt Hằng hoàn toàn sửng sốt, việc này không khỏi quá vớ vẩn, chẳng
phải hái hoa tặc đều thừa dịp đêm khuya tìm đến khuê phòng nữ tử sao?
Chẳng lẽ ngay cả đàn ông cũng xếp vào đối tượng thụ hại? Tuy nói tên kia thật là quá mức mỹ mạo một chút…… khoan đã, hắn đột nhiên lại quay đầu
nói:“Vì sao việc này ta chưa từng nghe nói?”

“Bởi vì Cửu ca đã
nhiều ngày đều ở trong cung mà.” Trì Nhược Thần trợn mi, không có biện
pháp, ở trong chiếc lồng sắt này chính là trì độn về mặt tin tức như
vậy. Hắn bĩu môi, lại thay đối phương cảm thấy tiếc hận, Cửu ca thật sự
quá thảm, bỏ lỡ một sự kiện lớn nghe rợn cả người như vậy.

Trì Nguyệt Hằng cười như không cười nói:“Vậy thần cả gan hỏi một câu, buổi tối Hoàng Thượng ngủ chỗ nào?”

Cửu ca thật âm hiểm!

Trì Nhược Thần há miệng thật to, sau một lúc lâu cũng không nói ra được một chữ.

“Tự tiện cải trang ra cung, nhiều hơn mười roi, lại đây!” Nói xong, thấy
bóng dáng béo tròn kia vẫn như cũ cố chấp không động đậy, hắn gật gật
đầu:“Được lắm.” Một tay cầm thước, một tay kia chống cạnh bàn, thân mình hơi hơi nghiêng về phía trước:“Xem ra Hoàng Thượng muốn ép thần qua
đó.”

Mắt thấy tình huống không đúng, Trì Nhược Thần nhanh chóng
bỏ chạy, xoay người không thận húc ngã cung nữ đang bưng đĩa hoa quả,
thoáng chốc dưa và trái cây rơi đầy trên mặt sàn mã não đen, hắn không
khéo dẫm nát một miếng, cứ như vậy trượt chân, đổ hướng bên cạnh.

Sự phát đột nhiên, chiếc bàn gỗ kia lại quá rộng, Trì Nguyệt Hằng đuổi
sang đó đã không kịp, cứ như vậy trơ mắt nhìn hắn ngã chổng vó.

“Hoàng Thượng!” Bát Hỉ vội hô.

“Mau tới đỡ ta……” Trì Nhược Thần đau mặt mũi nghẹn hồng, ngay cả từ chuyên
dụng xưng hô ‘trẫm’ cũng quên nói, vì bảo trì cân bằng vừa rồi tay quờ
lung tung, đem tấu chương sổ sách trên bàn đều quét xuống dưới, giờ phút này rất chật vật.

Trì Nguyệt Hằng bỗng nhiên miết đến một vật
màu vàng lẫn trong đống hỗn loạn, lúc trước bị đặt dưới cùng chưa chú ý, nay xem ra, vật kia cực kỳ giống một thứ — Thánh chỉ.

Tay dài
chộp tới mở ra miếng vải màu vàng óng ánh, Trì Nguyệt Hằng trừng mắt
tiểu hoàng đế đã được thái giám bên người nâng dậy, âm thanh lạnh lùng
nói:“Hoàng Thượng lấy thánh chỉ làm cái gì?!”

Trì Nhược Thần còn
chưa tỉnh hồn, như trước đau nhe răng trợn mắt, bất chấp dáng vẻ xoa
mông, hắn khập khiễng tiêu sái đi qua, sát đến bên người Trì Nguyệt
Hằng, nhỏ giọng nói:“Trẫm đang muốn cùng Cửu ca thương nghị việc này,
Cửu ca trước nhìn kỹ rồi nói.”

Trì Nguyệt Hằng mở thánh chỉ ra, thô thô liếc mắt một cái, lập tức sững lại.

Trì Nhược Thần cười hắc hắc:“Trẫm lần đầu tiên muốn viết thánh chỉ, lúc
trước cũng chưa mời lễ quan đến dạy, nếu có chỗ nào sai sót, Cửu ca giúp trẫm chỉ ra chỗ sai.”

Trì Nguyệt Hằng dở khóc dở cười:“Bảo ta nói cái gì mới tốt, Hoàng Thượng, người chỉ hôn cho Nghiêm tướng làm gì?!”

“Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, thân thể Nghiêm tướng suy nhược như vậy,
một thoáng lại sinh bệnh thoáng sau lại đau đầu, nên tìm một cô gái tới
chăm sóc.” Tiểu hoàng đế ra vẻ lão thành.

“Ta không nói cái này!” Trì Nguyệt Hằng cảm thấy vô lực, lại nhìn chăm chú một lần nữa rồi chỉ
vào nét mực hỗn loạn nói:“Đây là cái gì?”

Trì Nhược Thần cười hì
hì nháy mắt mấy cái:“Ặc ặc, nơi đó vốn nên điền khuê danh cô gái được
chỉ hôn, có điều trẫm trằn trọc khó ngủ vài đêm cũng chưa chọn được
người, nếu không, Cửu ca hỗ trợ một chút?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận