Editor: Fuurin
Chỉ là có đôi lúc, khi người ta càng vội vã làm chuyện gì, thì càng sẽ vấp phải đủ loại rắc rối.
Ví dụ như bây giờ.
Sau khi Thịnh Ngự đuổi kịp Tinh Nhan, hai người cùng đi ra ngoài liền bắt gặp Thịnh Lê và Liễu Nguyệt Nguyệt cũng đang đi dạo phố.
Liễu Nguyệt Nguyệt đang nhìn Thịnh Lê, "Sao anh lại mua nhiều quá vậy nha. . ."
m cuối còn kèm theo chút làm nũng, “Người ta đã nói là không cần mấy thứ váy vóc này rồi mà."
Thịnh Lê đụng đụng trán cô ta, tay kia ôm eo cô ta, nhìn có vẻ bất đắc dĩ, “Em đó!"
Hôm trước, việc nhà họ Quý tiền trảm hậu tấu khiến cho nhà họ Thịnh có chút luống cuống tay chân, chủ yếu là do cha Quý không làm việc theo lẽ thường, chuyện này thông thường là hai nhà sẽ bình tĩnh thương lượng, chỉ là nhà họ Quý dường như không cần mặt mũi, cứ thế chuyện gì cũng nói ra rõ ràng rành mạch hết, khiến cho bọn họ muốn lợi dụng sơ hở cũng không được.
Chỉ có thể nhờ một chút bạn bè trên mạng giúp tẩy trắng một chút chuyện hắn bỏ mặc vị hôn thê sợ nước. Mặc dù người tin tưởng không nhiều lắm, nhưng cuối cùng nó trở thành một chuyện không rõ thực hư.
Chỉ là với chuyện Liễu Nguyệt Nguyệt kéo người xuống nước lần này, dù lúc sao có nói là cô ta không cố ý, nhưng cư dân mạng vẫn không chịu để yên.
Gần đây bởi vì chuyện trên mạng và báo chí đưa tin, ánh mắt người trong công ty nhìn cô ta…dù không nói gì nhưng vẫn ngầm mang theo ý kiến, hắn biết cô ta gần đây không vui, tâm trạng cũng suy sút vài phần.
Lại còn nín nhịn không nói cho hắn nữa chứ, cô bé ngốc này.
Ảnh hưởng mà nhà họ Thịnh gặp phải không lớn, nhưng cũng chẳng hề nhỏ, trong khoảng thời gian này hắn cũng bận rộn, hôm nay khó khăn lắm mới có thời gian ở bên cô ta.
"Còn đi chọc trán em. . ." Liễu Nguyệt Nguyệt sờ trán mình, bĩu môi thì thầm.
"Anh làm em đau rồi à?" Thịnh Lê ồ lên một tiếng, sau cùng vẫn sợ cô ta đâu thật, giơ tay lên trán cô ta xoa xoa, nhẹ nhàng hôn lên một chút, dỗ dành, "Còn đau không?"
"Anh tránh ra đi!" Liễu Nguyệt Nguyệt hơi đỏ mặt đẩy hắn, quay đầu sang chỗ khác, rõ ràng là lời cự tuyệt, nhưng giọng nói khẽ nũng nịu, phối hợp với cái cắn môi, làm cho người ta không cách nào có thể giận nổi.
Tinh Nhan cũng không rảnh rỗi mà đứng xem hai người biểu diễn tình cảm.
Đánh rắn phải đánh vào chỗ bảy tấc, bây giờ dù cô có dồn hai người kia đến mức á khẩu không thể phản bác, nhiều nhất cũng chỉ khiến cho họ lúng túng trong chốc lát thôi, có ích gì đâu?
Đương nhiên, Tinh Nhan cũng thừa nhận, cô có thể nghĩ như vậy, phần lớn nguyên nhân là vì cô không muốn lãng phí thời gian “bơi lội” của mình. . .
Nếu như là lúc bình thường, có lẽ cô sẽ rất thích thú mà thực hiện một phen, nhìn bọn họ khó chịu, cô càng thấy sảng khoái .
Nhưng hiện giờ, cô chỉ muốn kéo Thịnh Ngự đi ngay.
Chỉ là Liễu Nguyệt Nguyệt vừa quay đầu lại, lại chứng khiến sự thân mật giữa Tinh Nhan và Thịnh Ngự thân mật.
Mắt cô ta trừng lớn.
"Quý tiểu thư? Hai người?"
Bộ dạng vô cùng kinh ngạc bởi quan hệ giữa hai người họ,
"Cô chẳng phải là vị hôn thê của A Lê ư? Sao lại có thể ở bên anh trai anh ấy như vậy chứ!"
Cô ta vừa nói, người đi đường xung quanh đều bất giác dừng chân. Xem ra là có kích vui rồi đây.
Thịnh Ngự trực tiếp nhăn mày, ánh mắt lạnh như băng, "Là vị hôn phu tiền nhiệm."
"Xin Liễu tiểu thư ăn nói cẩn thận."
Liễu Nguyệt Nguyệt cũng chú ý tới ánh mắt của Thịnh Ngự, cô ta che miệng, nhìn về phía Thịnh Lê cầu cứu.
Thịnh Lê kịp thời phản ứng lại, vỗ đầu rồi kéo cô ta ra phía sau mình, “Anh đừng so đo với cô ấy, Nguyệt Nguyệt chỉ có chút kinh ngạc mà thôi."
Nhưng không hề phản bác những gì cô ta vừa mới nói.
Thịnh Ngự còn muốn nói thêm điều gì đo, nhưng Tinh Nhan đã đè anh lại, rồi cười nhạo một tiếng.
Cô híp mắt, châm chọc, “Không có ý gì?"
"Nói chuyện cứ che che giấu giấu như vậy là không có ý gì sao?"
"Chuyện giữa nhà họ Thịnh gvà nhà họ Quý có ai mà không biết?"
Nói thật, cha Quý thật sự là phí rất nhiều công sức, gần như đã thông báo cho tất cả các tờ báo từ giấy đến mạng, và cả truyền thông nữa, cộng thêm việc dân chúng bình thường luôn rất hứng thú với những chuyện ân oán hào môn thế này, lại còn thêm cả những người ở đây đều có chút nổi tiếng, không biết rõ là chuyện không thể nào.
Cho dù chưa từng gặp mặt bọn họ, nhưng khi nghe cô nói ra hai họ Thịnh và Quý thì đều hiểu ra.
Dù e sợ thân phận người ta nên không dám chỉ trỏ. Nhưng biểu cảm lại được thể hiện rất tinh tế thông qua ánh mắt.
"Còn còn về Thịnh Ngự."
Tinh Nhan đột nhiên cười rộ lên, môi đỏ khẽ nhếch.
"Nam chưa cưới nữ chưa gả, tôi thích anh ấy đấy, thì sao nào? !"
Người bên cạnh bỗng nắm chặt tay cô, ánh mắt nhìn cô trở nên vô cùng dịu dàng say đắm.
"Còn nữa, " Tinh Nhan cầm ngược lại tay Thịnh Ngự, nhìn về phía hai người, khí thế mạnh mẽ lần nữa tỏa ra, "Đừng có giả bộ bình thản nữa!"
"Tôi không rảnh để đi giả vờ giả vịt với mấy người."
"Quan hệ kém đến nổi muốn nhắm mắt làm ngơ, lại còn đi giả vờ giả vịt quan tâm tới, nếu không phải là ngu xuẩn thì chính là có dụng ý khác."
Quần chúng vây xem: ... . . .
Thật….thật là thẳng thắn nha!
"Tôi không có!"
Liễu Nguyệt Nguyệt hít một hơi, dường như đã chịu nhục nhã rất lớn, nhìn vừa nhu nhược vừa kiên cường, cô ta bước lên trước một bước.
"Quý tiểu thư, người ta nói chuyện quan trọng nhất là chứng cứ, tôi biết cô hận tôi đã cướp đi..."
Tinh Nhan không có kiên nhẫn nhìn cả hai, gọn gàng dứt khoát kéo Thịnh Ngự rời đi.
Cả con người, thậm chí là cả một cọng tóc của cô đều tỏa ra sự khinh thường đối với người này.
Giống như những gì cô ta nói đều là không khí vậy.
"... . . ."
Quần chúng vây xem: Wow!
Bỗng nhiên lại cảm thấy tiểu thư nhà họ Quý thật đẹp trai là cái quỷ gì đây?
Liễu Nguyệt Nguyệt lảo đảo, đôi môi đã cắn đến trắng bệch.
... . . .
Chỉ là, có lẽ ông trời cũng không muốn để cho mọi người cứ vậy mà giải tán.
Ngay lúc bọn họ định đi.
- - Thịnh Lê còn đang an ủi Liễu Nguyệt Nguyệt, thì không biết từ khi nào, có hai cảnh sát đi đến bên cạnh Liễu Nguyệt Nguyệt, xuất trình lệnh bắt tạm giam.
"Mời cô đây đi theo chúng tôi một chuyến."
Giọng nói của cảnh sát vẫn rất khách khí, chỉ là thái độ rất chân thật và đáng tin cậy.
Dù sao thì thế lực của nhà họ Thịnh cũng không nhỏ, nhưng có bọn họ có nhà họ Quý làm chỗ dựa, huống hồ đây chỉ là ấn theo lẻ công bằng mà chấp pháp.
Liễu Nguyệt Nguyệt hoảng hốt nhìn sang Thịnh Lê, Thịnh Lê bảo vệ cô ta, hói, "Không biết Nguyệt Nguyệt đã phạm tội gì?"
Tác giả có lời muốn nói:
Nói về dẫn độ, Lương Lương đã tra thử, người có hiềm nghi tội danh giết người bất thành quả thực là phải bị dẫn độ .
Không phải dân chuyên nghiệp, mọi người thứ lỗi!
----- Hết chương 26 -----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...