Boss Lúc Nào Cũng Dính Ta [ Nhanh Xuyên ]

Editor: Fuurin

    "Nhan Nhan, con lại đang giày vò hoa trong nhà đấy à?"
    Mẹ Quý từ trên lầu đi xuống, nhìn con gái mình lại bắt đầu bắt nạt mấy đóa hoa trong nhà, liền bất đắc dĩ hỏi.
    Điểm này thật ra Tinh Nhan lại giống bà, bà thích chăm sóc hoa, sau khi kết hôn, cha Quý cũng yêu thương bà, thậm chí trong nhà còn dựng riêng cho bà một nhà kính để trồng hoa.
    "Sao lại là giày vò ạ?” Công chúa nhỏ lầm bầm, rõ ràng là đẹp lắm mà!
    Mẹ Quý vừa vui vẻ vừa bất đắc dĩ lắc đầu.
    Thật ra thì cũng không phải là Tinh Nhan làm chúng trở nên xấu xí, ngược lại, ánh mắt cô còn rất độc đáo, làm ra hoa cũng rất đẹp.
    Nhưng mà cô thích mà hồng phấn, cho nên khi cô ôm đến một chậu hoa, thì bình thường đều sẽ tìm mọi cách để biến nó thành màu hồng, ví dụ như là dùng thuốc nhuộm đặc biệt, nhuộm cả cây thành màu hồng, từ hoa đến lá.
    Đến cuối cùng, thì khi nhìn thật kĩ, có lẽ sẽ cảm thấy đẹp, nhưng nếu chỉ nhìn sơ qua, sẽ chỉ thấy cả một mảng màu hồng với các sắc độ khác nhau mà thôi.
    ...
    "Buổi chiều mẹ định đi nghe nhạc, con có muốn đi cùng không?"
    Mẹ Quý ngồi cạnh cô, hỏi.
    Con gái bà đã vô cùng thành thạo kĩ năng nhuộm lá của mình, nếu như cứ để mặc nó như vậy, chỉ cần một ngày này thôi, là con bé có thể biến cả nhà kính của bà thành thế giới màu hồng mất.
    Đúng, chính là cái loại mà đi vào liền bị ám ảnh tới nỗi phải chạy ra ấy.
    "Con không đi đâu." Tinh Nhan tiếp tục cẩn thận nhuộm lá cây, "Nhất định là mẹ sẽ đi cùng với ba, con không đi làm bóng đèn đâu."
    Trong trí nhớ của Tinh Nhan, sở thích của mẹ Quý có rất nhiều, chăm sóc hoa cỏ, nghe nhạc, chụp ảnh nghệ thuật, vân vân, cha Quý có thời gian cũng sẽ đi cùng với bà, mỗi tuần hai người đều đi xem hòa nhạc một lần.
    Nói đi cũng phải nói lại, nhìn lâu, đột nhiên cô cũng cảm thấy màu hồng phấn này nhìn cũng thuận mắt lắm chứ ~~
    Có nên…mua cho Thịnh Ngự một bộ quần áo màu hồng không nhỉ?
    Mẹ Quý bất đắc dĩ nói, "Sao con lại là bóng đèn chứ?"
    Tinh Nhan quay đầu lại đẩy bà đi, hoàn toàn không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, “Được rồi, mẹ mau đi đi."
    Cô nói, “Mẹ yên tâm, con sẽ khống chế tốc độ của mình mà ~ "
    Thật ra Tinh Nhan đã làm chuyện này rồi, hoa trong nhà kính của mẹ Quý đều thuộc loại nho nhỏ, không lớn lắm, nhuộm hết chỉ mất cùng lắm là một buổi trưa.
    Toàn bộ cây cối hoa cỏ đều có màu hồng phấn, thật sự là một chuyện không phải người bình thường có thể hưởng thụ nổi.
    Đối với Tinh Nhan, mẹ Quý mặc dù bực mình, nhưng sau một tuần màu sắc phai đi, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà bật cười, sau này trông kĩ một chút là được.
    Còn với cha Quý, con gái cưng có chút yêu thích này, đương nhiên là phải ủng hộ rồi, ngay từ đầu ông cũng xây cho cô một nhà kính trồng hoa, tiếc rằng Tinh Nhan trực tiếp chọn tất cả hoa màu hồng phấn, lúc sau cô ngứa tay, thì hoa của mẹ Quý vẫn gặp họa như thường.
    Thật bi thương.
    Chỉ là đến buổi chiều Tinh Nhan vẫn không thể nào làm được điều này.

    Bởi vì sau khi mẹ Quý đi khỏi không lâu, đã có người gọi điện thoại cho cô.
    ". . . Nhan Nhan." Giọng nam trầm thấp truyền đến từ bên kia đầu dây.
    Tinh Nhan buông đồ vật trong tay xuống, nhẹ nhàng cười, "My man?"
    - - người đàn ông, của em.
    Yết hầu của người đàn ông ngồi trong xe nhúc nhích, chỉ hai từ đơn đã khiến anh đứng ngồi không yên.
    Ánh mắt Thịnh Ngự trở nên sâu hơn, vừa dùng tay kéo cổ áo vừa trả lời, “Ừ"
    Người đàn ông thuộc về em.
    "Nhớ em sao." Cô nói một cách chắc chắn.
    Người đàn ông trầm tĩnh ngồi trong xe, nhìn không ra biểu cảm: “…Nhớ.”
    Là rất nhớ.
    Có đôi khi, lời muốn nói sắp nói ra, lăn qua lộn lại một hồi lại không thốt thành lời.
    Tinh Nhan hơi dừng lại, ánh mắt trở nên mềm mại vui vẻ, “Em đi tìm anh nha."
    Được đến đáp án mình muốn, anh nhìn cảnh vật bên ngoài, im lặng một hồi, rồi mặt không đổi sắc nói, “Anh đang ở gần đây, đến đón em."
    "Anh tới nhà họ Thịnh à?"
    Là “đi”, mà không phải là “về”. Nhà họ Thịnh ở gần đó.
    Ở trước mặt Thịnh Ngự, Tinh Nhan chưa bao giờ che giấu sự chán ghét đối với người nhà đó.
    ". . . Ừ."
    Anh suy nghĩ một chút về nơi mình vừa đi ngang qua, bình tĩnh gật đầu.
    ...
    Nhà họ Thịnh cách nhà họ Quý rất gần, Tinh Nhan mang giày cao gót, nhanh chóng đi ra ngoài.
    Từ rất xa đã thấy chiếc xe kia, cùng với anh.
    Tinh Nhan nhướng mày, hôn lên.
    "Nụ hôn gặp mặt."
    Người đàn ông không nói gì, chỉ vòng tay ôm lấy eo thon của cô, yên lặng cúi đầu xuống.
    Răng môi thân mật một lúc, Tinh Nhan mới lề mề dứt ra.
    Chỉ là lúc chuẩn bị lên xe, cô bỗng phát hiện một chi tiết.
    - - trên mui xe có một chút lá cây.
    Bây giờ thời tiết còn rất nóng, lúc ra đường còn phải chú ý chống nắng, nhưng thật ra đã thuộc về thời gian của mùa thu rồi, quan sát kĩ một chút, thì trên những tán cây, đã có một chút lá chuyển sang màu vàng.

    Trùng hợp, nơi chiếc xe đỗ lại cũng có một cái cây giống thế.
    Tinh Nhan suy nghĩ một chút, sau khi ngồi xuống ghế phụ, thì bắt đầu cười rộ lên.
    Từ nhẹ nhàng mềm mại đến cười to ha ha.
    - - nhất định là anh ấy đã đến từ rất sớm, lại cứ hết lần này đến lần khác chờ cô nói ra rằng cô sẽ sang gặp anh.
    Người kia nhìn cô, không hiểu vì sao cô lại cười, chỉ từ từ khởi động xe, nhấn ga.
    "Muốn đi đâu?" Anh hỏi.
    "Đi dạo phố đi." Tinh Nhan suy nghĩ một chút rồi nói, từ khi cô tới đây đến giờ vẫn chưa được đi dạo phố lần nào đâu.
    Tiện thể, cô nhìn sang anh, phải mua một bộ vest màu hồng để thực hiện ý tưởng vừa mới nảy ra của mình mới được.
    Nhất định là sẽ rất tuấn tú.
    ... . . .
    Leng keng leng keng. . .
    Tiếng chuông vui tay vang lên.
    Một nam một nữ bước vào.
    Bọn họ không hề nắm tay, nhưng không ai có thể phủ nhận được bầu không khí ngọt ngào đặc quánh giữa hai người.
    Trong tay người đàn ông là túi xách nhỏ, tay kia là xách theo một ít hàng hiệu, điều này khiến cho khí thế vốn sắc bén của anh hiền hòa xuống rất nhiều.
    Nhân viên cửa hàng giật thót mình, trong nháy mắt lên tinh thần.
    "Hoan nghênh quý khách ~ "
    Bọn đều đã được huấn luyện, đương nhiên đều nhận ra những nhãn hiệu của túi đồ trong tay anh.
    Đây là một trung tâm thương mại lớn, các nhãn hiệu nổi tiếng đều có đặt chi nhánh ở trong này, bên cạnh đó còn có một số nhãn hiệu khác, có lẽ là hai người đã đi dạo một vòng rồi mới đến đây.
    Nhân viên cửa hàng có ánh mắt nở nụ cười tiêu chuẩn bước lên nghênh đón...cô gái vô cùng có khí thế kia.
    - - mặc dù, chỗ của bọn họ bán trang phục cho nam.
    "Có bộ vest nào màu hồng phấn không?" Tinh Nhan quay đầu lại, chỉ chỉ Thịnh Ngự, "Size của anh ấy."
    Nói thật, thì vest màu hồng cũng không quá khó tìm, chỉ là những thứ đó kích cỡ cũng không không đa dạng, nhìn sơ qua chủ yếu đều hợp với các chàng trai hoa mĩ nam vóc dáng gầy mặc hơn.
    Dáng người của Thịnh Ngự…nói thật, vô cùng đẹp.
    Nhân viên cửa hàng lễ phép quan sát Thịnh Ngự một lần, đột nhiên đôi mắt tỏa sáng, “Có ạ!"
    Trong tiệm của họ thật sự có một bộ, chính là hàng limited.

    Có điều rất khó bán.
    Tinh Nhan hài lòng , để người ta đi lấy.
    "Mời cô xem, bộ này thế nào ạ?" Nhân viên cẩn thận mang ra một bộ vest, “Đây là mẫu thiết kế kinh điển từ nhà thiết kế của thương hiệu chúng tôi, có điều có rất nhiều người vóc dáng không thế mặc hợp nó."
    Nhân viên cửa hàng, "Nhìn nó rất hợp với tiên sinh của cô, trong tiệm có phòng thử đồ, vị tiên sinh này có thể vào mặc thử một chút."
    Tiên sinh của cô. . .
    Anh mắt Thịnh Ngự bỗng nhiên trở nên dịu dàng.
    Ngược lại, Tinh Nhan trực tiếp bá đạo lắc đầu.
    "Không thử." Cô nhướng mày, cằm khẽ nâng lên.
    "- - người đàn ông của tôi, chỉ có thể mặc cho tôi xem mà thôi."
    Chưa bàn đến khuôn mặt, chỉ cần nghĩ đến việc Thịnh Ngự mặc bộ vest này lên sẽ vô cùng vô cùng đẹp, là cô đã không muốn người ngoài nhìn thấy một chút nào hết, chỉ muốn giấu người đi rồi.
    Dù có không hợp đi chăng nữa, chẳng qua cũng mất ít tiền thôi mà.
    Người đàn ông cao lớn sắc mặt bình tĩnh, từ nãy đến giờ không hề lên tiếng, chỉ là khóe miệng bất giác hơi giương lên của anh chứng minh rằng, anh đang rất vui vẻ.
    "... Ừ."
    Chỉ mặc cho em xem.
    "... . . ."
    "Vậyđể tôi gói lại giúp cô ạ."
    Nhân viên cửa hàng biểu cảm rối rắm nói ra một câu.
    ... . . .
    Cuối cùng cũng tìm được vest màu hồng phấn, thế là Tinh Nhan không muốn tiếp tục đi dạo phố nữa.
    Cô giữ lấy tay anh, nói: “Chiều nay anh có bận không?"
    Dứt lời còn ngoéo ngón tay anh một cái ám chỉ.
    Lòng bàn tay có chút nhột, anh mặt không đổi sắc nắm chặt tay, nói: “Không bận."
    "Vậy, dạy em bơi được không?" Mắt cô sóng sánh.
    - - khuya đêm nay cha Quý mẹ Quý sẽ đi xem hòa nhạc, lúc trở về chắc cũng không để ý đến cô đâu.
    Anh mím môi, bàn tay càng nắm chặt, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng khuôn mặt vẫn rất nghiêm túc.
    ". . . Được."
    Quản gia trong nhà làm việc rất nhanh chóng, nước trong hồ bơi đã được đổ đầy.
    Tinh Nhan cười khẽ bước ra.
    Chỉ là, lúc hai người đang chuẩn bị đi ra khỏi trung tâm thương mại, Tinh Nhan bỗng nhiên dừng chân.
    Cửa hàng áo tắm.
    Mặc dù trong nhà cô cũng có đồ bơi, nhưng lúc này ai còn muốn quay lại nhà mà lấy nữa chứ.
    Cô cười khẽ, "Anh vào chọn giúp em một bộ áo tắm nhé?"

    ...
    Tinh Nhan cầm lấy một bộ bikini hai mảnh màu đen, cổ áo chữ V khoét sâu, ướm lên người rồi hỏi, “Anh thấy bộ này thế nào?"
    Màu đen khiến làn da càng thêm trắng nõn, ánh mắt anh khẽ di động xuống dưới, lướt qua nơi mềm mại nào đó. . .
    Cố gắng dời đi tầm mắt, gật đầu.
    Lúc thanh toán, anh nhìn thấy một vật, khiến ánh mắt bỗng trở nên sâu thật sâu.
    Lúc Tinh Nhan kéo anh đi, bước chân anh có chút nặng nề.
    Tinh Nhan nhìn anh, “Trong nhà anh không có đồ bơi sao?"
    Nếu không sao cô cứ cảm giác anh không muốn rời khỏi đây thế nhỉ.
    Cô chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, chứ nếu nhà có hồ bơi, thì đương nhiên là sẽ có đồ bơi rồi.
    Anh mím môi trả lời, "Không có."
    Tinh Nhan có chút buồn cười, "Vậy chúng ta đi mua một bộ nữa đi."
    "Được." Thịnh Ngự nghiêm túc trả lời.
    Cô cầm lên một chiếc quần, hỏi anh, “Chiếc này được không?"
    Anh nhìn một cái rồi gật đầu, "Được."
    Tinh Nhan quay sang phía nhân viên, “Phiền cô gói cái này lại."
    Sau đó như có như không liếc sang anh một cái, môi mọng thong thả đóng mở, “Tăng size."
    Giọng nói nhẹ nhàng như ngậm mật, tê dại đầy quyến rũ.
    Ánh mắt ấy như đang nhắc nhở anh, lúc trước khi cô ngồi lên, nó đã hoạt bát đến nhường nào.
    Hô hấp Thịnh Ngự trở nên khó khăn, bối rối dời đi ánh mắt.
    ...
    Khi thanh toán, Thịnh Ngự viện cớ để Tinh Nhan đi trước.
    Anh mím môi, rũ mắt, giọng nói trầm thấp, “Gói luôn bộ này lại."
    Đó là một bộ áo tắm tình nhân, không, đại khái phải gọi là --- áo tắm tình thú mới đúng.
    Đồ bơi, màu đen, có ren.
    Và cả, vừa kéo, sẽ mở ra hết.

Tác giả có lời muốn nói:
   Đại ca bày tỏ: Áo tắm, muốn loại vừa kéo đã rơi ra ấy.
    Xoxo ~

----- Hết chương 25 -----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận