Boss Lúc Nào Cũng Dính Ta [ Nhanh Xuyên ]

  Editor: Fuurin
* Ed: trời ơi ngọt quá, sâu răng mất thôiiii 😂
    Hơi thở nhẹ nhàng, vấn vít quanh tai, "- - là thích."
    Hơi thở trơn mượt mềm mại như tơ, khoảnh khắc khi nó trượt từ lỗ tai vào tận trong đáy lòng, có lẽ là bầu không khí quá mức tốt đẹp, cũng có thể là do hơi thở quá mức triền miên, anh chỉ cảm thấy, ầm một tiếng, trái tim có thứ gì đó đã bị phá vỡ.
    "Trước kia em, thích Thịnh Lê."
    Anh nhìn cô chằm chằm, tùy ý để khoảng cách môi cô và mình ngày càng rút ngắn, dường như không có phản ứng chút nào.
    Chỉ cố chấp tìm kiếm một cái đáp án.
    Tinh Nhan bật cười, "Anh ghen à?"
    Anh đột nhiên dời đi ánh mắt, tiết tấu dồn dập của trái tim giống như bị kéo vào vũng bùn, dần trở nên nặng nề.
    Có đôi khi, người ta dứt khoát nói ra câu “trước kia em thích anh ta”, cũng không phải là muốn nghe thấy một câu chọc ghẹo “ghen à?” như thế.
    - - anh chỉ muốn, em lấp kín môi anh, dùng hành động để cho anh biết, người hiện tại mà em thích, chỉ có mình anh.
    - - thật rối loạn.
    "Đó là trước kia."
    Tinh Nhan cúi đầu nở nụ cười, cô nâng mặt anh lên, từ áp môi vào như anh mong muốn,
    "Hiện tại, em thích . . ."
    Ánh mắt đen kịt của anh nhìn chằm chằm vào đôi môi cô cách mình ngày càng gần, nhịp tim một lần nữa lại tăng tốc.
    Trán đối trán, chóp mũi đối chóp mũi.
    Trong ánh mắt sóng sánh, quấn quít mập mờ, đôi môi từ từ ấn xuống.
    Hơi thở của cô xuyên qua khóe miệng, lan tỏa khắp bên trong, hương vị ngọt ngào mềm mại, anh dường như đã có thể tưởng tượng được mùi vị, cảm giác khi tiếp xúc với nó.
    Giống như chỉ một giây sau, sẽ áp vào nhau ngay vậy.
    Hầu kết của anh di động, tim cũng treo lên ngày càng cao.
    Vào lúc này, cô chợt dừng động tác.
    "Anh có cảm giác được gì không?"Cô cười khẽ.
    Đôi môi cô đỏ mọng, lúc đóng lúc mở, gần như chỉ cần một chút xíu nữa thôi, thì hai đôi môi sẽ chạm vào nhau ngay, nhưng hết lần này tới lần khác lại không chịu gần thêm chút nữa.
    Ngón tay cô bỗng nhiên từ từ xoa nhẹ sau tai anh, từng cái từng cái, ngứa vào tận trong lòng.

    "Hả? Anh hai?" Cô nỉ non.
    Trái tim dường như đã nổ tung ngay lúc này, tất cả lý trí hóa thành tro bụi, anh nhắm mắt, túm lấy cô vào lòng, siết chặt eo cô, mất khống chế hôn lên.
    Điên cuồng, kịch liệt.
    - - đã nói rồi, đừng có trêu chọc anh mà.
    Tinh Nhan ngã ngồi ở trong lòng anh, phía dưới là bắp đùi rắn chắc đầy nam tính, vòng eo bị ấn chặt vào ngực anh, môi lập tức bị cạy ra, điên cuồng mút mát.
    Đôi mắt chợt lóe lên ánh vui vẻ, Tinh Nhan vòng tay lên cổ anh, hất cằm lên bắt đầu đoạt lại quyền chủ động.
    Anh hơi ngừng lại một chút, nhưng tiếp đó lại càng thêm hung ác.
    Tất cả dục vọng bị khơi mào, tất cả rung động được hút ra, tất cả chịu đựng và nhẫn nhịn, vào thời khắc này biến thành ngọn lửa hừng hực, dường như muốn khiến cô bốc cháy.
    Từng người càng hôn càng dùng sức.
    Tình cảm lên đến đỉnh điểm, bàn tay Tinh Nhan dùng lực một cái, nút áo trên sơ mi bị bứt rơi xuống đất, phát ra tiếng lách cách.
    Ngón tay rà xuống dọc theo hầu kết gợi cảm.
    Móng tay dài nhè nhẹ cà lên làn da.
    Hô hấp của anh đọt nhiên trở nên nặng nề, hầu kết nhúc nhích, cánh tay càng siết chặt lấy cô hơn, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, không có hành động gì khác.
    - - phát hỏa mà không dập được, thì chỉ có thể dùng miệng để mà xả thôi.
    Cho đến Tinh Nhan có chút không theo nổi nữa phải đổi công thành thủ, hụt hơi dựa vào lòng anh, anh mới chịu tách ra.
     Trán anh chống lên trán cô, đôi mắt ngắm nhìn cô, khóe mắt cô có hơi đỏ lên, đang thở dốc, sắc mặt có vẻ bình tĩnh, đôi môi lại khẽ mổ một cái lên môi cô.
    Ánh sáng trong mắt lại bắt đầu rục rịch.
    Cho đến khi hô hấp của cô đều đặn lại, không cho cô có thời gian phản ứng, bàn tay anh lại nhanh như chớp đè lên gáy cô, ôm cô vào lòng, bá đạo hôn lên, một lần nữa bắt đầu một đợt hôn mới.
    ... . . .
    Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
    Đã đến giờ tan tầm.
    Thư ký đứng ở bên ngoài, nhìn đồng hồ, cố gắng động viên bản thân, sau đó lập tức treo lên vẻ tươi cười, sắc mặt bình tĩnh gọi hai suất ăn.
    Thịnh phó tổng là người cuồng công việc, trước kia vào buổi trưa, cũng sẽ nhờ cô đặt giùm một suất cơm, khẩu vị cũng cố định nên rất dễ đặt.
    Mặc dù cô cảm thấy trưa nay có lẽ hai người sẽ ăn ở ngoài, nhưng nhỡ đâu…hai người gặp được một vài chuyện thú vị rồi đắm chìm vào nó đến quên thời gian thì sao? Dù sao trong chốc lát vẫn chưa thấy người nào đi ra cả.
    Là một người thư ký ưu tú, thì phải luôn suy nghĩ một cách chu đáo.

    Bên trong phòng.
    Tinh Nhan liếm liếm đôi môi sưng đỏ của chính mình, khẽ rên lên một tiếng.
    Cô có chút tiếc nuối chọc chọc lồng ngực người đàn ông, tiếc quá, vẫn chưa ăn luôn được người ta nữa.
    Lúc này, nút áo trên áo sơ mi của anh đã bị rớt mất, có chút rách, lộ ra lồng ngực với vân da gợi cảm bên trong, nửa che nửa đầy càng có vẻ vô cùng hút hồn.
    Ánh mắt dạo qua một vòng trên người anh, Tinh Nhan khẽ sờ môi, rồi đột nhiên cười nói, "Anh dạy em tập bơi được không?"
    Tập bơi là một hoạt động hay.
    Sợ nước cũng là một cái nhược điểm tốt.
    Bàn tay đang vuốt ve cô bỗng dừng lại một chút, “Chẳng phải em sợ nước sao?"
    Tinh Nhan nhìn vào ánh mắt đen như mực của anh, cúi đầu cười.
    "Có anh, thì em sẽ không sợ nữa."
    Trái tim bỗng nhiên trướng lên, anh dời đi tầm mắt, "Ừ."
    "Vậy, trong nhà anh có hồ bơi không?" Cô hỏi, đầu ngón tay tiếp tục đi xuống từng chút một.
    Anh rùng mình, cơ thể trở nên cứng ngắc.
    "... Có." Anh nắm chặt tay, hơi nhếch môi, sau đó hấp tấp bưng cà phê lạnh lên uống một ngụm.
    Lúc này Tinh Nhan mới hài lòng, cô cười rộ lên, nói, "Em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm trưa nhé?"
    ... . . .
    Thang máy keng một tiếng rồi mở ra.
    Nữ tiếp tân tò mò nhìn sang, nụ cười đã được luyện tập hàng trăm lần, thậm chí trong giấc ngủ vẫn có thể giữ được xém chút nữa rớt mất, trong lòng như có nguyên một đàn ngựa ầm ầm chạy qua.
    Lúc này đang là thời gian ăn trưa, mọi người đều gần như đã đi ra ngoài hết cả.
    Duy chỉ có các cô là làm tiếp tân nên có chút đặc thù, bất cứ lúc nào cũng phải có mặt trên cương vị công tác, nên bình thường hai người sẽ thay phiên nhau đổi ca ăn cơm. Vì vậy, đến lúc này cô vẫn ở lại trong sảnh mà không đi ra ngoài như những người khác.
    Đại mỹ nhân phong tình vạn chủng và Thịnh phó tổng cùng nhau đi ra, điểm này cô cũng đã đoán được, nắm tay nhau cũng không bất ngờ lắm.
    Nhưng mà. . . F*ck f*ck f*ck!
    Thịnh phó tổng từ trước đến nay sơ mi cũng phải cài đến nút trên cùng, bộ dạng cao lãnh cấm dục…vậy mà lúc này, cổ áo trực tiếp phanh ra, bộ dạng như vừa mới bị người ta xé đứt mất.

    Nữ tiếp tân nuốt nước bọt, ánh mắt chỉ có thể dùng hai từ kinh hãi để hình dung.
    Lợi hại…quá lợi hại mà!
    ... ...
    Hai người đi đến Như Ngọc Các ăn cơm.
    Như Ngọc Các là nhà hàng có tiếng trong giới, lấy một vài món ngon đặc sắc làm trụ cột, nức tiếng gần xa, hai người họ không đặt bàn trước, lại đến đúng vào giờ ăn trưa cao điểm, nên mấy món thương hiệu của nhà hàng đã hết mất.
    Tinh Nhan thật sự không quá để ý, nắm tay người bên cạnh lên lầu hai, kéo ghế ngồi xuống.
    Cũng tiện tay kéo lại người đàn ông đang chuẩn bị ngồi đối diện lại, nói, “Ngồi cạnh em đi."
    Bây giờ không có người ngoài, cô muốn ngồi gần anh một chút.
    Thịnh Ngự lặng im một hồi, rồi ngồi xuống.
    "Rất xin lỗi." Anh bỗng nói lời xin lỗi.
    Mặc dù biết là món ăn bình thường ở đây cũng rất ngon rồi, nhưng anh vẫn không thể khống chế nổi suy nghĩ rằng, cô nên được nhận tất cả những thứ tốt nhất.
    Tinh Nhan nhìn anh, rồi chợt hiểu anh đang suy nghĩ điều gì.
    Không có gì cũng không sao hết, có anh là được, cô cúi đầu cười, "Vậy anh phải ghi nợ vào đó."
    "Lấy người gán nợ, "
    Ánh mắt cô dạo quanh người anh, cô híp mắt, hất cằm lên, khí thế trong nháy mắt tăng vọt, "Anh là của em, không được để cho người khác chạm vào nghe chưa?"
    Trong nháy mắt, khi cô nheo mắt lại, trái tim anh bỗng đập thật nhanh, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, rồi chậm rãi gật đầu.
    Tinh Nhan hài lòng, hôn lên môi anh một cái.
    Thịnh Ngự ngẩn người, trong mắt từ từ xuất hiện ánh sáng mềm mại.
    Anh lẳng lặng đưa thực đơn cho cô rồi cầm lấy ly rót một ly nước nóng.
    Lúc định đưa nó cho cô, lại nhớ ra điều gì, nên anh cầm trở lại, sờ thử nhiệt độ.
    - - nàng thích nhiệt độ ấm vừa phải.
    Thế là anh lập tức cầm thêm một cái ly nữa, kiên nhẫn chậm rãi thay phiên đổ nước từ cốc này sang cốc kia.
    Đường cong sắc bén trên khuôn mặt dưới hơi nước bốc lên cũng nhu hòa hơn bình thường.
    Tinh Nhan không thể che dấu được nụ cười ngọt ngào của mình, hỏi, “Anh đang làm gì thế?"
    Thịnh Ngự sờ cái ly lần nữa, thấy đủ ấm rồi mới đưa lại cho cô. Thản nhiên nói, "Chẳng phải là em thích uống ấm sao?"
    Hiển nhiên là anh cũng không cảm thấy hành vi của mình có gì là đặc biệt cả.
    Tinh Nhan đột nhiên nói, "Có lẽ em biết tại sao em không được may mắn cho lắm rồi."
    Thịnh Ngự khẽ nhíu mày, môi mím lại.

    Rõ ràng là có chút không vui vì những gì cô nói.
    Cô dán sát vào, khẽ nghiêng đầu hôn lên má anh.
    "Đại khái là do, " cô khẽ cười, nói, "Vận may của em đều dồn hết vào việc có thể gặp được anh mất rồi."
    Khóe miệng anh vô thức mềm mại, giọng nói nhỏ nhẹ, từng sợi từng sợi thấm vào tận đáy lòng, mang đến cho anh từng đợt tê dại.
    Bữa cơm ngọt ngào cứ vậy trôi qua.
    Ăn cơm trưa xong, Tinh Nhan cũng không theo Thịnh Ngự trở về công ty.
    Đến cùng thì cuộc sống này cũng không phải chỉ có mỗi tình tình ái ái, hiệu suất làm việc buổi sáng của anh đã vì cô mà trễ nải, nếu như buổi chiều mà cô vẫn theo qua nữa, e rằng khuya nay anh cũng khỏi ngủ luôn.
    Thịnh Ngự lái xe chở cô về nhà.
    Chiếc Maybach cũng đã dừng được một lúc, người đàn ông đứng trước cửa xe, mắt nhìn thẳng phía trước, không hề có ý định đưa túi cho cô.
    Tinh Nhan nhìn anh một cái, rồi đột nhiên phù một tiếng bật cười.
    Cô ngoắc ngoắc anh, “Lại đây nào."
    Chờ khi anh lại gần, cô trực tiếp câu lấy cổ anh, hôn lên.
    Một khi hai đôi môi đã chạm vào nhau, sẽ không thể tách ra một cách dễ dàng nữa.
    Một lúc lâu sau, Tinh Nhan với đôi môi sưng đỏ tựa vào vai Thịnh Ngự, rồi bỗng nhiên nhón chân nói gì đó vào tai anh.
    Sau đó cười tủm tỉm hôn má anh lần nữa và chào tạm biệt, "Bye~ "
    ... Người đàn ông cứng ngắc người một lúc lâu, rồi mới mang theo vành tai đỏ ửng mở cửa xe đi về.
    - - cô ấy nói rằng, “Ngày đầu tiên em gặp anh, đã cảm thấy rằng môi anh chắc chắn phải mềm lắm."
    ... . . .
    Sau khi về nhà.
    "Cậu chủ? Có cần tôi giúp cậu chuẩn bị áo tắm không?"
    Quản gia thấy người nào đó đã đứng cạnh bể bơi một lúc lâu, ngón tay sờ môi, không biết đang suy nghĩ điều gì, liền hiền hòa hỏi.
    "Không cần đâu." Bỗng nhiên Thịnh Ngự lấy lại tinh thần, lạnh giọng nói, sau đó sải bước rời đi.
    Vừa đi được hai bước, anh đã dừng lại.
    Anh đứng thẳng lưng, mặt không đổi sắc nói, “Hai ngày này, mau tìm người xây gấp cho tôi một bể bơi trong nhà."
*Ed: xây lại bể bơi là ý gì đây anh ôi *cười gian*

----- Hết chương 24 -----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận