Boss Lúc Nào Cũng Dính Ta [ Nhanh Xuyên ]

  Editor: Fuurin
*Ed: công suất level max luôn 😂
    Liễu Nguyệt Nguyệt có chút hoảng hốt nhìn sang Thịnh Lê, Thịnh Lê đứng ra bảo vệ cô ta: “Không biết Nguyệt Nguyệt đã phạm tội gì?"
    Hai cảnh sát nhìn nhau một cái, ngược lại cũng không vội vàng bắt người, nói: “Chúng tôi nghi ngờ cô Liễu đây phạm tội giết người không thành, hiện tại cần cô phối hợp điều tra."
    Nói là hỗ trợ điều tra cho dễ nghe để giữ thể diện vậy thôi, chứ thật ra căn bản chính là dẫn độ.
    Chiếu theo những chứng cớ vô cùng xác thực thế kia, xem ra sau này có muốn ra ngoài thì cũng…độ khó rất cao.
    Liễu Nguyệt Nguyệt hỏi, "Tôi có thể biết cái gì gọi là phạm tội không thành không?"
    Cô ta căn bản chưa từng cố ý giết người, cho nên dù trông vẻ mặt có chút yếu đuối, thân thể cũng rất gầy gò, nhưng lại mang theo khí thế đàng hoàng lẫm liệt.
    Thịnh Lê thương yêu xoa đầu cô ta, ôm thân thể gầy yếu của cô ta vào lòng: “Đừng sợ, có anh đây."
    Liễu Nguyệt Nguyệt cảm động nhìn hắn ta một cái, lập tức dán sát vào lòng hắn, nhưng vẫn nhô đầu ra nói: “Tôi nghĩ là tôi cũng có quyền kháng cáo chứ?"
    Quốc gia quy định,người có hiềm nghi phạm tội cũng được hưởng quyền kháng cáo.
    Cảnh sát nhìn cô ta, "Vào giữa trưa ba ngày trước, cô bị nghi ngờ có hành vi cố ý sát hại cô Quý nhưng chưa thực hiện được, hiện tại án đã được thành lập."
    "Cái gì?"
    Hai cảnh sát hoàn toàn không thể hiểu được vì sao biểu cảm trên mặt hai người đều là khó tin như vậy.
    Trên thực tế, trong tình huống biết rõ khi cô Quý xuống nước sẽ gây ra hậu quả gì, nhưng cô Liễu này vẫn cứ khăng khăng kéo người ta xuống, thậm chí còn khiến người ta bị hôn mê, gặp chuyện như vậy, bị cáo buộc tội cố ý giết người chẳng phải là rất bình thường ư?
    "Buổi trưa ba hôm trước, kẻ khả nghi..."

    Liễu Nguyệt Nguyệt có chút không biết phản ứng ra sao, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm."
    "Không phải tôi cố ý đâu, lúc đó thật sự tôi không biết là cô ấy sợ nước, cô Quý..."
    Đôi mày đang nhăn lại của Thịnh Lê cũng thả lỏng không ít.
    Hai cảnh sát không hợp tác với bọn họ, chỉ nói, "Chuyện này đã được viện kiểm sát lập thành án rồi."
    Cơ quan kiểm sát đã đệ trình lên tòa án toàn bộ video từ camera giám sát và các tài liệu cũng như chứng cứ liên quan do luật sư của nhà họ Quý cung cấp, cho rằng hành vi của Liễu Nguyệt Nguyệt đã cấu thành tội cố ý giết người không thành, đề nghị xử phạt theo pháp luật.
    Phỏng chừng không lâu nữa sẽ mở phiên tòa.
    Lúc này Thịnh Lê mới ý thức được có điều không đúng, tòa án đã thụ lý vụ án này, lại thêm khí thế và tốc độ ào ạt của nhà họ Quý, căn bản không giống như đang nói giỡn.
    Mặc dù vẫn chưa hoàn toàn tin rằng Quý Tinh Nhan thật sự báo án, hắn ta vẫn dứt khoát lấy di động gọi điện cho tổ luật sư.
    Chỉ sợ việc này không thể coi thường được .
    Nhưng Liễu Nguyệt Nguyệt vẫn chưa ý thức được điều gì cả.
    Ở trong suy nghĩ của cô ta, vẫn cho rằng chuyện thuộc về phạm trù hai người tình địch tranh giành người yêu, huống hồ cô ấy cũng không có việc gì, chẳng qua là muốn trả thù cô ta một cái mà thôi, hoàn toàn không nghĩ rằng điều này có thể ghê gớm đến mức phải ngồi tù.
    Bây giờ nhìn thấy Tinh Nhan và Thịnh Ngự đang đứng bên cạnh liền mở miệng: “Cô Quý, cô giúp tôi giải thích một chút với."
    Mới vừ nãy ngoài cửa cũng có cảnh sát canh chừng, Tinh Nhan và Thịnh Ngự cũng không phải quá gấp gáp muốn ra ngoài nên dứt khoát quay vào lại luôn.
    Lúc này, Tinh Nhan vốn đang tựa vào người Thịnh Ngự, nhỏ giọng nói chuyện với anh, nghe thấy thế liền quay đầu lại, biểu cảm hiền hòa nơi ánh mắt lập tức biến mất thấy rõ, “Giúp cô giải thích điều gì?"
    Thật quá buồn cười mà.
    Thịnh Lê vỗ vỗ tay Liễu Nguyệt Nguyệt, ý bảo cô ta đừng nên nói điều không nên nói nữa.
    Liễu Nguyệt Nguyệt nhìn sắc mặt Thịnh Lê, dù vẫn chưa hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra, nhưng dự cảm có chuyện xấu sắp xảy ra trong lòng cũng làm cho cô ta yên tĩnh lại.
    Sau đó Thịnh Lê nhìn về phía Quý Tinh Nhan, gằn giọng nói: “Cô Quý, tôi khuyên cô, làm người phải có lòng khoan dung."
    Suy cho cùng, chuyện này lấy Quý Tinh Nhan làm chủ chốt, chỉ cần cô hủy bỏ việc tố tụng, thì lập tức không còn vấn đề gì nữa.
    Chỉ là, Tinh Nhan chưa kịp nói gì,
    Thì Thịnh Ngự đột nhiên nâng mắt lên, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, nhưng lại vô cùng chân thật đáng tin: “Không tha."
    Dựa vào cái gì phải tha chứ, Nhan Nhan bị thiệt thòi thì chắc chắn phải đòi lại.
    Lời châm chọc mà Tinh Nhan muốn nói lập tức biến mất, cô dựa về sau, khuôn mặt trở nên dịu dàng.
    Nụ cười trên mặt Thịnh Lê biến mất.
    Ánh mắt đen kịt của hai người đàn ông va chạm vào nhau.
    Bài hát đang phát trong trung tâm thương mại đã đến hồi kết thúc, bầu không khí trở nên yên tĩnh và áp lực đến đáng sợ.

    Dường như chỉ cần thở lớn tiếng thôi, cũng sẽ làm ảnh hưởng thứ gì đó đáng sợ lắm vậy.
    Hai cảnh sát lặng lẽ kéo mũ.
    Nhà giàu thật là phức tạp.
    Hai người rõ ràng chẳng làm gì cả, nhưng bầu không khí lại càng ngày càng căng thẳng, căng như dây đàn, dường như chỉ lát sau sẽ đứt phựt.
    Trái tim mọi người đã nhảy lên tận cổ họng rồi.
    Hai cảnh sát nắm chặt tay, chuẩn bị cho thời khắc lỡ như cả hai không nhịn được thì sẽ lập tức nhào tới. . .
    Đột nhiên, một bài hát khác vang lên.
    Bầu không khí kỳ lạ này cũng biến mất .
    Hai người đồng loạt dời đi ánh mắt, mặt không chút thay đổi, không nhìn ra là đang nghĩ điều gì.
    Thịnh Lê tiếp tục gọi điện giục tổ luật sư.
    Ánh mắt đen kịt của Thịnh Ngự dời sang hai cảnh sát.
    "Tiếp tục dẫn độ."
    Anh trầm giọng nói.
    Hai cảnh sát hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng, dù sao cũng đã kéo dài hơi lâu, liền đưa tay ra: “Phiền cô phối hợp một chút."
    Giọng nói của Thịnh Ngự nghe kĩ thật ra có mang theo một chút ý ra lệnh, nhưng có vài người là vậy đấy, bẩm sinh đã có sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến cho người ta vô thức mà nghe theo mệnh lệnh của anh.
    Tinh Nhan nhìn quai hàm sắc nét như đao gọt của Thịnh Ngự, liền không khách khí ngẩng mặt lên hôn anh một cái.
    - - trông anh hôm nay đặc biệt đẹp trai nha.
    Bây giờ Liễu Nguyệt Nguyệt mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, liền tự động né người khỏi cảnh sát: “Cô Quý, sao cô là loại người như vậy sao!"
    Tinh Nhan cười rộ lên, "Loại người nào?"

    Liễu Nguyệt Nguyệt nhíu mày, "Rõ ràng là cô biết không phải tôi cố ý, nhưng sao cô vẫn tố cáo tôi tội giết người không thành chứ?"
    "Không phải là cố ý à?"
    Môi đỏ mọng của Tinh Nhan cong lên đầy châm chọc.
    "Tôi chưa nói cho cô biết là tôi không thể xuống nước được sao?"
    Cô rõ ràng là đang tựa vào người Thịnh Ngự, nhưng khí thế tỏa ra lại càng ngày càng cao,
    "Hay là tôi vẫn chưa từ chối đủ rõ ràng?"
    "Hay là cô không ở dưới những điều này mà kéo tôi xuống nước?"
    Cô bỗng nhiên đứng thẳng người dậy, cằm khẽ nâng, khóe mắt xếch lên mang theo một loại khí chất, lạnh lùng và cao ngạo.
    "Tất cả đều không phải, vậy thì tôi dựa vào cái gì mà không thể báo án!"
    "Có không phục thì đi tìm luật sư, tôi chờ các người kháng án!"
    "Còn kháng án không được thì nghẹn đó cho tôi!"
    Nói xong, cô liền nhìn sang hai cảnh sát, “Tôi nghi ngờ cô ta muốn gây thương tổn cho tôi lần nữa, phiền hai vị hãy theo luật mà dẫn độ."

----- Hết chương 27 ------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận