Boss Lúc Nào Cũng Dính Ta [ Nhanh Xuyên ]

Editor: Fuurin
*Ed: làm chương này tớ cực khổ lắm các cậu ạ 😭 lâu lắm không làm chương mới cho Boss, vừa quay lại làm đã tông trúng cái chương gì đâu mà nó  "hot" xong lại còn ngọt gần chết, cẩu FA như mình đây phải sống sao huhu 😭

    Cuối cùng Liễu Nguyệt Nguyệt vẫn bị mang đi.
    "Không cần mấy người phải bắt, tự tôi đi."
    Cô ta có chút tức giận, cắn môi, bộ dạng rất có cốt khí.
    Cảnh sát nhìn cô ta một cách kỳ quái, rồi lấy ra một bộ còng tay, “Cô Liễu, phiền cô phối hợp một chút."
    Người bị tình nghi giết người bất thành như thế này…nhất định phải bị còng tay, lấy đâu ra tự mình đi cơ chứ.
    Liễu Nguyệt Nguyệt: ... . . .
    Lúc Tinh Nhan và Thịnh Ngự ra ngoài rồi, liền nhìn thấy một vài vị luật sư của nhà họ Thịnh chạy tới, bộ dạng có vẻ là phái đoàn cấp cao, dù gì cũng không phải là bản thân Thịnh Lê gặp chuyện không may, nên sau khi nghe điện thoại, thì liền chạy ra đi theo xe cảnh sát.
    Tinh Nhan suy nghĩ một chút, rồi lấy điện thoại gọi cho cha Quý, để cho đoàn luật sư nhà họ Quý cũng đi đến đó.
    Luật sư nhà họ Thịnh không phải là dạng vừa, nhìn tư thế kia phỏng chừng có thể tìm người bảo lãnh hậu thẩm cho Liễu Nguyệt Nguyệt ngay lập tức, cô lại không chuyên về mặt này, nhưng không sao, còn có người có thể lo được mà.
    Nhà họ Quý cũng có đoàn luật sư kia kìa.
    Có lẽ bây giờ cha Quý và mẹ Quý đang ở buổi hòa nhạc, loại chuyện nhỏ này không cần ông phải nhọc lòng ra tay.
    Thực tế quả thật rất sát với những gì cô suy luận, khi đoàn luật sư nhà họ Quý đuổi tới, thì luật sư nhà họ Thịnh cũng đã làm gần xong trình tự tìm người bảo lãnh hậu thẩm rồi.
    Nhưng người ta đã đến, thì đương nhiên sẽ không để Liễu Nguyệt Nguyệt cứ đơn giản vậy mà được phóng thích được.
    Luật sư hai bên bắt đầu triển khai tranh luận vấn đề tìm người bảo lãnh có phù hợp với các điều kiện được đặt ra hay không….
    ... . . .
    Cùng lúc đó, Tinh Nhan đã cùng Thịnh Ngự về đến nhà.
    Chỗ ở của Thịnh Ngữ không quá xa, là biệt thự ba tầng nằm trong khu biệt thự trong vùng lân cận.
    Không xa hoa, rất đơn giản .
    Lúc hai người về đến nhà, ông quản gia liền từ cửa đi ra đón.
    "Cậu chủ. . ."
    Khi nhìn thấy người sau lưng anh, ông hơi sững sờ một chút, rồi đôi mắt lập tức híp thành một đường thẳng.
    "Ai da, vị này là…! Mời vào mời vào."
    Anh mím môi, nhìn về phía Tinh Nhan, "Đây là chú Vương."
    Tinh Nhan cười rộ lên, "Chào chú Vương ạ."
    Rồi lại lập tức vừa nhìn về phía chú Vương, "Đây là. . . Tinh Nhan."
    Nên gọi người ta là gì anh lại không có giới thiệu.
    Chú Vương mang vẻ mặt hiểu rõ, liên tục xua tay: “Cô chủ, mau vào mau vào, bên ngoài nóng không, để chú đi châm trà cho hai đứa."
    Nói xong liền nhìn về phía Thịnh Ngự, quả nhiên phát hiện khuôn mặt anh hoàn toàn bình tĩnh, thế là ông càng mừng rỡ, nói: “Hôm qua cậu chủ còn dặn chú mua thêm nhiều trái cây, để chú đi lấy luôn!"
    Đồ hôm qua cậu chủ bảo mua thêm có ít quá không nhỉ! Chắc tí nữa đi mua thêm đi. . .
    Cô chủ. . .
    Tinh Nhan nhìn khuôn mặt nghiêm túc của người bên cạnh, nhẹ nhàng dùn tay chọc chọc hông anh một chút.
    Còn không phản bác nữa cơ đấy.

    Cơ thể anh bỗng cứng đờ, nắm lấy tay cô, rồi nhìn sang chú Vương, “Không cần,"
    Anh nói, "Không nóng."
    "Ai da, nói không chừng cô chủ sẽ thấy nóng đó!"
    Chú Vương nhiệt tình dào dạt, lúc trước xảy ra chuyện, là mẹ của Thịnh Ngự đã cứu ông, sau đó trong nhà dần neo người, nhiều năm trôi qua như vậy, tuy rằng ngoài mặt là quản gia, nhưng dù sao cũng là người chăm nom Thịnh Ngự từ nhỏ đến lớn, hiện giờ cuối cùng cũng thấy anh dẫn người về nhà, sao ông có thể không hưng phấn được chứ.
    Tinh Nhan mở miệng, "Thật ra lần này cháu đến là vì Thịnh Ngự nói muốn dạy cháu học bơi, "
    Cô hỏi chú Vương, "Chú ơi, trong nhà có hồ bơi không ạ?"
    Chú Vương bỗng nhiên dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn sang Thịnh Ngự.
    Chẳng trách vài hôm trước...
    Thì ra…đứa bé mình nuôi lớn là người như thế này.
    "Đương nhiên là có rồi." Ông nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười đầy hiền hòa, “Trong nhà có một cái hồ bơi trong nhà, nước được thay mới mỗi ngày, âm ấm rất thoải mái."
    Tuyệt đối không hề đề cập chút nào đến việc bên ngoài vẫn còn một cái hồ bơi nữa.
    "Biết bơi rất là tốt,” Ông cười hớn hở, “Vậy hai đứa mau vào đi, chút nữa chú ra ngoài mua ít đồ nấu cơm tối, cho cháu nếm thử tay nghề của ông già này."
    "Có điều sẽ phải mua nhiều thứ đây." Quản gia gọi to, "Thím Lý, thím Lý ơi,"
    Đến khi một người phụ nữ bước ra, ông hoàn toàn không để mọi người kịp nói câu nào, lập tức hùng hổ kéo bà ra ngoài, "Bà đi theo tôi ra chỗ này chút, đồ nhiều thế này chắc tôi xách không hết mất. . ."
    Vừa nói vừa đóng cửa lại.
    Nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, Tinh Nhan đứng nhìn một hồi, rồi đột ngột hỏi: “Nhà anh tổng cộng có mấy người?"
    Thịnh Ngự nắm tay cô, mắt hơi hạ xuống, ". . . Nhà chúng ta."
    Tinh Nhan bật cười, “Ừ, nhà chúng ta tổng cộng có mấy người?"
    Anh mím môi, "... Trừ hai người chúng ta ra, thì còn có hai người nữa."
    Là chú Vương và thím Lý.
    Tinh Nhan chỉ suy nghĩ có tí xíu liền biết được hai người kia là ai.
    "... . . ."
    Tinh Nhan vừa theo anh lên trên, vừa chuyển đề tài.
    "Anh rất quan tâm đến chú Vương."
    Từ giọng điệu nói chuyện của anh với ông ấy là có thể nhìn ra điểm này.
    Anh vươn một tay thay cô mở cửa, tay kia vẫn nắm chặt bàn tay cô, thẳng thắn nói, “Chú vương là người thân duy nhất của anh."
    Ý tứ của anh rất rõ ràng, ông Thịnh không phải người thân của anh, đối với anh, chú Vương mới là người nhà thật sự.
    Từ khi anh còn nhỏ, số lần ông Thịnh về nhà không nhiều, giữa hai người vốn dĩ chẳng có bao nhiêu tình cảm, huống hồ năm đó ông ta còn ngang nhiên mang bồ nhí về nhà, gián tiếp làm mẹ anh tử vong, sau này còn trực tiếp ném hết tất cả những thứ mẹ anh từng dùng ra ngoài, sau sau nữa, đủ loại chuyện xảy ra...
    Lúc này mà nói hai người còn có tình nghĩa cha con nữa thì quả thực chính là trò cười.
    Tinh Nhan gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
    Không hỏi thêm điều gi nữa.
    "Như vậy, nói cách khác. . ." Ngón tay cô vẽ vòng tròn trên lòng bàn tay anh, "- bây giờ chỉ có mỗi hai người chúng ta thôi sao~?"
    Cô nhấn rất mạnh từ “chỉ”.
    Hô hấp của anh bỗng nhiên ngưng lại, tất cả tâm trạng tiêu cực bốc hơi hết trong nháy mắt, chỉ còn cảm nhận được ngón tay nghịch ngợm kia, là anh ngứa ngáy đến tận đáy lòng.

    Anh vô thức kéo kéo cà vạt, hình như hôm nay thắt hơi chật thì phải.
    "... Ừ."
    Khó chịu quá, nóng quá.
    Một nam một nữ, một căn phòng, mấy cụm từ này được đặt cạnh nhau, luôn khiến cho người ta nảy sinh những suy nghĩ mơ màng không trong sáng.
    Tinh Nhan đè tay anh lại.
    Ngón tay từ từ men theo cà vạt dời lên trên, "Quần áo của anh, chỉ có em mới được phép cởi."
    Nhẹ nhàng hôn lên cà vạt một cái, trong khi đó, ánh mắt cô vẫn nhìn chăm chú vào anh, "Nhé?"
    Hô hấp của anh càng thêm dồn dập, "... Được."
    Chẳng biết từ khi nào đã đến phòng.
    Người trước mắt anh cong môi tháo cả vạt của anh.
    Động tác thong thả ung dung.
    Có lẽ do bất cẩn, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại chạm vào yết hầu anh, giống như một chút bướm tinh nghịch, như xa như gần.
    Yết hầu anh nhúc nhích, khẽ nắm lấy tay cô, giọng nói có chút trầm thấp: “Xong chưa?"
    Đừng hành hạ anh nữa mà.
    Tinh Nhan dừng lại, bỏ tay ra khỏi phần yết hầu, lấy cà vạt xuống, khóe mắt cong cong: “Ngoan nào, vẫn còn quần áo nữa này."
    Tay của cô lần nữa đặt lên vest của anh.
    Quần áo từng chút một bị cởi ra.
    Trong lúc cởi còn ấn chỗ này, bóp chỗ kia, chọc chọc chỗ nọ. . .
    Bàn tay anh nắm thật chặt.
    Rồi anh đột ngột xoay đầu đi, lặng lẽ điều chỉnh hô hấp, khuôn mặt cấm dục nhiễm lên sự chịu đựng.
    Tinh Nhan thích nhất nhìn dáng vẻ không giống như xưa của anh, khi mà tất cả nhường nhịn và chịu đựng đều là vì cô mà xuất hiện.
    Nàng mê muội nhìn anh chằm chằm, rồi nhón chân lên, cả thân mình gần như dính sát vào anh, "Bộ dạng này của anh, "
    Hô hấp của cô phả lên cổ anh.
    Trái tim của anh bắt đầu đập dồn dập.
    "Quá gợi cảm, khiến cho em không nhịn nổi."
    Cùng với lời âu yếm, làn môi hơi lạnh cũng cùng lúc hôn lên.
    Yết hầu nhạy cảm lại nhúc nhích, anh nắm tay thật chặt.
    Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, anh còn chưa kịp phản ứng thì bỗng cảm giác được đôi môi đang dán trên cổ mình khẽ hé ra, đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng liếm liếm.
    Anh khẽ rên, sống lưng thẳng tắp.
    Thỏa thích mà liếm láp, gặm cắn, mút mát, giống như chú mèo con gặp phải quả cầu len, không thể ngừng nghỉ, không thể tách rời.
    Thời gian trôi qua, người đàn ông đang dựa vào cửa, trán anh khẽ nhăn, đầu hơi ngẩng lên, mắt nhắm chặt, hô hấp nặng nề dồn dập, hai tay càng ngày càng siết chặt lấy vòng eo của cô gái trong ngực, dường như muốn khảm cô vào tận xương tủy.
    Cho đến khi người trong ngực níu lấy áo anh.
    . . . Hửm?

    Tinh Nhan nhìn thấy một miếng vải.
    Anh đột nhiên mở mắt ra, lật người, hổn hển áp cô lên tường, cúi đầu hôn xuống.
    Vào lúc này ai mà còn có thời gian nhìn xem đó là thứ gì nữa chứ.
    Anh vuốt tóc cô, rồi cúi đầu đặt một nụ hôn lên đó.
    Môi Tinh Nhan hơi sưng, tựa vào lồng ngực anh thở dốc.
    Cô nhớ tới thứ mà mình vừa nhìn thấy, liền đẩy anh ra.
    Ánh mắt anh đuổi theo cô, cho đến khi có một thứ phe phẩy trước mắt anh,
    "Cái này...là cái gì vậy?"
    Bản năng vốn đang kìm lòng không đậu, bỗng nhiên trầm tĩnh xuống.
    Nhìn hai mảnh vải trên tay cô, chúng rất mỏng, nhẹ nhàng thoáng khí, phía trên chỉ có một vài cọng dây thật mảnh.
    Trông hơi...
    Thịnh Ngự trả lời, "Tặng em."
    "A ~ "
    Không thể nhìn ra được cô có tin hay không, Tinh Nhan chỉ nhướng mày, giơ áo tắmlên nhìn, “Em thấy rất được đó, rất đẹp."
    Cũng rất dễ cởi.
    Cô tiện tay cầm lên một chiếc quần bơi, có vẻ như là kiểu nam, vải mỏng bó sát, ngón tay nhẹ vân vê, "Còn anh có cảm thấy. . ."
    Ánh mắt lấp lánh, mang theo ám hiệu, âm sắc từ giọng nói mờ ám mà khiêu khích.
    "Nó sẽ vừa với kích cỡ của anh không nha?"
    Nói xong cô khẽ cười, không thèm để ý đến anh nữa, một mình cầm lấy áo tắm tiến vào phòng thay đồ bên cạnh.
    "Mau đến dạy em bơi đi!"
    Thịnh Ngự đứng sững tại chỗ một lúc, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai chiếc quần bơi, sau đó mặt không đổi sắc cầm lấy chiếc mỏng hơn, rồi cũng tiến vào phòng thay đồ.
    ...
    Bể bơi không hề nhỏ, mặc dù chỉ một mình Thịnh Ngự sử dụng, nhưng quản gia vẫn xây nó theo tiêu chuẩn cực lớn.
    Bốn bề không có gì, nhìn qua có hơi trống trải.
    Ánh nắng sáng ngời chiếu vào từ cửa sổ sát đất, phản xạ vào trong nước, gợn sóng lăn tăn, trong suốt lấp loáng.
    Lúc anh từ phòng thay đồ ra ngoài, Tinh Nhan vẫn còn chưa đi ra.
    Thịnh Ngự nhìn quanh, sau đó đi đến bên cửa sổ.
    - - lặng lẽ kéo tất cả rèm cửa lại.
    Khi Tinh Nhan ra ngoài, liền cảm thấy phòng có hơi tối.
    "Sao không bật đèn lên nhỉ?" Cô bật công tắc đèn, trong phòng lập tức sáng lên.
    Rào rào. . .
    Cô chưa kịp xác định xem Thịnh Ngự đang ở đâu, thì da nghe thấy tùm một tiếng, hình như là có người nhảy xuống bể bơi.
    Anh lao lên khỏi làn nước, dòng nước từ gò má trượt xuống lồng ngực, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng tắp về phía trước, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào người trước mắt.
    . . . Nóng quá.
    "Nào."
    Tiếng bước chân rất nhẹ rất nhẹ, sau đó đôi chân trắng nõn liền xuất hiện trong tầm mắt, Tinh Nhan đi đến bên thành bể, thử ngồi xuống.
    Trắng và đen, vô cùng tương phản.
    Đồng tử trong mắt anh co rút, môi càng mím chặt hơn.
    ...
    Nhìn thấy bể bơi đầy nước, cô liền cảm giác được cả người trở nên cứng đờ, sự sợ hãi lại lần nữa dâng lên.

    Tinh Nhan không dám trực tiếp chạm vào nước, cô suy nghĩ một chút, rồi nhìn sang Thịnh Ngự, cố gắng phân tán sự chú ý của bản thân, “Chẳng phải là anh muốn dạy bơi cho em sao?"
    "... Ừ."
    Anh mím môi, khuôn mặt căng thẳng, giọt nước trên tóc nhỏ từ khuôn mặt, lại trượt xuống cằm, rơi xuống mặt nước, tạo thành từng gợn sóng nhỏ.
    Ánh mắt anh buông thõng, không hề di động, tựa như đang nhìn những gợn sóng này đến mê mẩn.
    Cách mặt nước, vẫn có thể thấy một số thứ bên dưới...
    Ánh mắt Tinh Nhan di chuyển từ yết hầu, đến cánh tay rộng lớn, cơ ngực gợi cảm, đến cơ bụng rắn chắc, rồi đến...
    Môi đỏ giương lên, tiếng cười vang vọng khắp bể bơi, thêm vào bầu không khí một sắc thái mờ ám khó tả.
    Cô giang tay, "Anh cả ~ "
    "Ôm em xuống dưới đi."
    Hô hấp Thịnh Ngự đột nhiên hơi chậm lại, nhìn về phía cô gái đang giang tay ra với mình, tư thế này khiến cho cơ thể cô lộ ra, không có bất kỳ thứ gì che lấp, làn da trắng nõn, eo thon, chân dài, cùng với áo tắm màu đen.
    Anh thậm chí còn mường tượng được, cảnh một cánh tay là đã có thể vòng lấy eo, ôm gọn cô xuống.
    Ánh mắt cô sóng sánh dịu dàng nhìn hắn, cô mỉm cười lặp lại, "Lại đây nào ~ "
    Lại đây ôm cô nha.
    Giống như đã bị thôi miên, chờ đến khi Thịnh Ngự lấy lại tinh thần, thì tay anh đã đặt lên vòng eo trắng nõn kia mất rồi.
    Tay anh chợt cứng đờ.
    Tinh Nhan lại gần, vòng tay ôm lấy cổ, cắn cắn liếm liếm vành tai anh, khẽ nói, “Tiếp tục nào."
    Da thịt bên dưới bàn tay trơn mượt, mịn màng, tim anh càng đập dồn dập, anh liếc mắt sang nơi khác, sau đó ôm chặt cô hơn một chút, ôm cô xuống một cách thật cẩn thận.
    Vừa xuống nước, khuôn mặt Tinh Nhan dần dần cứng đờ.
    Người chưa từng trải qua, e rằng sẽ không hiểu cảm giác này.
    Tay chân không nghe theo sự điều khiển của bản thân, sự sợ hãi khó tả ập xuống, dường như trong nước đang có thú dữ ẩn núp, bốn phương tám hướng đều đen kịt.
    Cô mất khống chế, bắt đầu túm chắt lấy người bên mình.
    Tay chân càng ngày càng siết chặt lại, giống như anh là chiếc phao cứu sinh của cô, cô lúc này chỉ hận không thể khiến bản thân thoát ly khỏi làn nước.
    Cảm thấy người mình đang ôm bỗng trở nên cứng ngắc, Thịnh Ngự cảm thấy có điều không đúng, liền quay lại nhìn.
    Khuôn mặt Tinh Nhan đã trở nên trắng bệch, ánh mắt là một mảng đen kịt, dường như đang phải chịu đựng sự sợ hãi to lớn.
    "Nhan Nhan." Ánh mắt anh trở nên nặng nề, muốn ôm eo nâng cô lên, nhưng lại phát hiện cô đang bám mình quá chặt, không tách ra được. . .
    "Đừng sợ!" Sắc mặt anh lạnh xuống, lập tức túm lấy lan can hồ bơi, dùng sức nhảy lên bờ.
    Vào lúc này, Tinh Nhan khó khăn mở miệng nói, "Quay lại."
    Anh cúi đầu, mím môi không nhúc nhích.
    Có lẽ là đã ra khỏi nước, Tinh Nhan lặp lại lần nữa, "Quay lại."
    Nhìn anh vẫn không có động tĩnh, cô cười, “Ngoan nào, quay xuống lại đi, nhỡ đâu lần sau em lại té xuống nữa thì sao?"
    Nhớ lại tình cảnh lúc cô rơi xuống nước, nếu lúc đó anh đến muộn chút nữa, có lẽ...
    Bàn tay bên hông trở nên chặt hơn, anh banh mặt nói, “Anh sẽ ở đó."
    Tinh Nhan ngẩng lên hôn anh một chút, "Anh hiểu mà."
    Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm tăm tối, sau đó từng bước từng bước ngâm mình xuống nước.
    Anh biết, sẽ luôn có lúc sơ sẩy.
    Mà hai người họ, cũng không thể chịu đựng hậu quả mà sự sơ sẩy đó mang đến.

----- Hết chương 28 -----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận