Biển thủ

Trong nhà rất hiếm khi làm đồ ăn miền nam, có lẽ vì vợ chồng Từ Đạo Tái tới, nên đây là lần đầu tiên Hạ Nhất Dung nhìn thấy nhiều đồ ăn miền nam trên bàn cơm như vậy. Cô vỗ tay vui mừng nói: “Thì ra thím Trần biết làm đồ ăn miền nam sao! Sớm biết vậy con đã không cần chạy sang nhà ông Nhiếp ăn chực.”
 
Thím Trần ngượng ngùng, đánh giá sắc mặt của các vị khách: “Tay nghề của tôi không tốt lắm, không bằng tay nghề của bà Bạch. Hôm nay tôi đã cố lấy hết can đảm vụng về làm nó.”
 
Vốn dĩ bà Từ đang cầm đũa lại buông xuống, kéo tay Hạ Nhất Dung coi như chốn không người mà hỏi cô: “Bé con có phải không quen thức ăn ở đây không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hạ Nhất Dung còn chưa trả lời, Từ Đạo Tái đã cười lạnh một tiếng: “Tiểu Dung ấy à, con bé có chuyện gì cũng không muốn làm phiền người khác, có tủi thân gì cũng để trong lòng không chịu nói. Nếu con sớm nói với cậu thì cậu đã đưa đầu bếp tới đây, tránh việc con ăn không quen miệng.”
 
Lúc này Hạ Nhất Dung mới ý thức được mình đã không cẩn thận mà ăn nói lung tung, mặt cô trắng bệch, kích động hiếm thấy.
 
“Không có, con…”
 
Hạ Tăng Kiến cắt ngang lời cô, châm rượu cho Từ Đạo Tái, cười nói: “Đều trách tôi không thường xuyên ở nhà, bọn nhỏ chỉ tuỳ ý ứng phó thôi, Tiểu Dung và Nghị Lâm chơi thân với thằng nhóc nhà họ Nhiếp bên cạnh, nên rất thích sang nhà họ ăn cơm chung.”
 
Ông ấy nháy mắt ra hiệu cho thím Trần lui xuống, Từ Đạo Tái mới nói lời sâu xa, nâng cao âm lượng: “Tiểu Dung của chúng ta là một đứa bé hiểu chuyện, rất dễ bị ức hiếp.”
 
Hạ Nhất Dung đang ăn cơm cũng không nuốt xuống nổi, cô hoàn toàn đặt hết tinh thần nghe người lớn trò chuyện.
 
Từng câu từng chữ đều nhai đi nhai lại trong lòng, lo rằng họ sẽ vì cô mà có hiềm khích gì đó.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ nét mặt cô quá căng thẳng nên Hạ Nghị Tố đã che miệng lại rồi hướng về phía Hạ Nhất Dung có thể nhìn thấy được mà làm mặt quỷ.
 
Hạ Nhất Dung nhăn mũi, trừng mắt nhìn anh ta. Gì chứ, anh không thấy người lớn đang âm thầm nổ súng à.

 
Tiễn cậu mợ rời đi, bả vai của Hạ Nhất Dung lập tức buông lỏng, vì sao ăn cơm cùng người lớn lại mệt mỏi như vậy.
 
Hạ Tăng Kiến đã uống hơi say, ôm lấy Hạ Nhất Dung: “Tiểu Dung, con phải gan dạ một chút, có cha làm chỗ dựa cho con mà.”
 
Ông ấy hướng mắt ra ngoài nhìn đèn đuôi xe đã biến mất không còn dấu vết: “Con xem, con còn có cậu mợ.”
 
Điểm tên 3 người anh em nhà họ Hạ: “Ba anh trai của con.”
 
“Không có gì phải sợ cả.”
 
Hạ Nhất Dung chỉ gật đầu, nghĩ rằng cô cũng chưa từng sợ họ.
 
Hạ Nghị Dương đỡ ông ấy đi ngủ, nói với Hạ Nhất Dung bằng khẩu hình miệng: “Uống say rồi.”
 
Hạ Nghị Tố giữ Hạ Nhất Dung lại, anh ta cũng uống một chút rượu, rõ ràng bước chân đã hơi lảo đảo.
 
“Nào, anh hỏi em trả lời.”
 
Đầu Hạ Nhất Dung muốn phình to ra rồi, cả buổi cơm tối cô đã vô cùng căng thẳng, bây giờ còn phải ứng phó với một hai con sâu rượu.
 
“Đã yêu chưa?”
 
Hạ Nhất Dung vừa mới ngồi xuống đã bị doạ sợ tới mức suýt nhảy dựng lên.
 
Hạ Nghị Tố đè bả vai cô lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô.
 
“Haha, mắt giật giật rồi, chột dạ hả.”
 
Hạ Nhất Dung đẩy anh ta ra, anh ta cũng không còn đủ sức mà thuận thế ngã nhào lên sô pha.
 
“Cậu nhóc đó có ngoại hình thế nào?”
 
Hạ Nhất Dung không nói gì, cô phải ứng phó với con sâu rượu này thế nào đây.
 
Cô chậm rãi nói một cách nhịp nhàng: “Em chưa yêu.”
 
Hạ Nghị Tố nheo mắt, một chút cũng không tin, ngón tay ấn nhẹ vào cô: “Ngoại hình đáng yêu, hm…”
 
Mắt tay dời xuống theo ngón tay: “Đứng lên.”
 
“Dáng dấp cũng rất chuẩn, chân đẹp.”
 

Anh ta đập mạnh tay xuống sô pha, nhanh chóng xuất kích: “Nói ra tên của một chàng trai em đang nghĩ trong lòng.”
 
“Một, hai, ba.”
 
Hạ Nhất Dung thật sự đã mắc bẫy, ngoan ngoãn nói: “Nhiếp Trinh.”
 
Hạ Nghị Tố vỗ tay bật cười nói: “Thì ra em thích Nhiếp Trinh.”
 
Anh ta ngả người ra sau, vẻ mặt thoả mãn, vừa rồi còn mới nheo mắt lộ ra tia gian xảo.
 
Hạ Nhất Dung sốt ruột, cô đang mê sảng nói gì vậy chứ.
 
Cô nghiêm túc nói: “Anh hai, anh đừng nói lung tung.”
 
Hạ Nghị Tố vươn ngón trỏ đung đưa trước mặt, đầu cũng đung đưa theo.
 
“Không có, anh hỏi em là có nguyên nhân đấy.”
 
Nhìn vào mắt cô, học theo giọng điệu của mợ Hạ Nhất Dung: “Bé con à, ánh mắt không lừa người được đâu, càng không lừa được anh trai của em, người đã có kinh nghiệm tình trường như anh đây.”
 
“Cho dù em chưa yêu đương thì trong lòng em cũng đã cất giấu người mình thích.”
 
Anh ta dần dần hạ thấp âm lượng, phiền muộn nói: “Chẳng qua Tiểu Trinh…”
 
Anh ta đưa ra kết luận: “Em phải vất vả lắm đấy, con đường phía trước rất dài và trắc trở.”
 
Hạ Nghị Tố khẽ cười một tiếng rồi rời đi, dáng vẻ như xem được trò vui, trước khi biến mất ở hành lang, anh ta còn không quên dặn dò Hạ Nhất Dung: “Em đến thử với Nhiếp Trinh đi.”
 
Rõ ràng cô là cây ngay không sợ chết đứng, nhưng Hạ Nhất Dung không thể bình tĩnh được.
 

Bị Hạ Nghị Tố nói vậy, cô cũng không nhịn được mà nghĩ ngợi lung tung, cô thật sự không có người mình thích sao.
 
Thốt ra hai chữ Nhiếp Trinh chỉ vì đó là người cô thân thiết nhất, cho nên người đầu tiên cô nghĩ đến chính là tên anh.
 
Cho dù không thêm giới hạn là “chàng trai”, nếu kêu cô lập tức nói ra một cái tên, thì có lẽ cũng là “Nhiếp Trinh”.
 
Thế nhưng Nhiếp Trinh, tên người đầu tiên anh nghĩ đến liệu có phải là cô không.
 
Hạ Nhất Dung cũng không có tự tin này, nếu tên Nhiếp Trinh nói ra không phải cô, thì chẳng phải cô có chút đáng thương sao.
 
Hạ Nhất Dung nóng lòng muốn thử, muốn chứng minh rằng ở trong lòng Nhiếp Trinh, cô cũng quan trọng giống như vậy.
 
Cô bấm gọi cho anh, tiếng tút tút vừa dứt thì anh mới “alo” một tiếng.
 
Cô vội vàng nói: “Nói ra một cái tên anh lập tức nghĩ đến.”
 
Không cho anh thời gian phản ứng.
 
Cũng không có giới hạn. Cho dù là nam hay nữ, thì cái tên đầu tiên anh nghĩ đến phải là tên cô, như vậy mới công bằng.
 
“Hạ Nhất Dung, nhóc rảnh rỗi lắm à?”


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận