Biển thủ

Sáng sớm cửa nhà họ Hạ đã vô cùng ồn ào, Nhiếp Trinh ngồi trong xe chờ Hạ Nhất Dung.
 
Thấy cô bị thím Trần giữ lại nói hai câu, chỉ vào một dãy người, dường như đang kêu cô chọn.
 
Cô cúi đầu, trông có vẻ không vui, vẻ phiền muộn lộ ra rõ ràng, cũng không biết tại sao mới sáng sớm cô đã không vui.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ở đâu ra nhiều người thế?”
 
Hạ Nhất Dung cũng không thèm nhìn anh: “Kêu em chọn đầu bếp làm đồ ăn miền nam.”
 
Nhiếp Trinh gật đầu, buồn cười nói: “Cậu của nhóc tới trút giận giùm nhóc à?”
 
Anh cũng từng thấy thái độ thím Trần đối với Hạ Nhất Dung, bà ấy không thân thiết và kính cẩn với Hạ Nhất Dung bằng ba anh em nhà họ Hạ, đối với Hạ Nhất Dung đều rất khách sáo và lạnh nhạt, chắc chắn không quan tâm nhiều đến cuộc sống hằng ngày của cô.
 
Ý tưởng của Hạ Nhất Dung không biết xuất phát từ đâu, bỗng nói một câu: “Cậu em nói muốn đón em về.”
 
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, chính cô cũng không hiểu sao mình lại nói vậy, mục đích nói lời này là gì? Nhiếp Trinh cười như không cười mà liếc mắt nhìn cô một cái.
 
Đợi một hồi không thấy Nhiếp Trinh phản ứng gì, sự ray rứt không yên lòng của Hạ Nhất Dung đều chuyển thành sự tức giận.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kêu anh nói ra một cái tên nghĩ đến đầu tiên, anh cũng không nói được. Nói cậu muốn đón cô về, anh vẫn không phản ứng lại.
 
Kết quả chỉ có mình cô xem trọng anh.

 
Chẳng qua cùng đến trường tan trường cùng nhau mấy năm nay, chẳng qua thường xuyên ăn cơm cùng nhau, chẳng qua đôi khi anh rất quan tâm đến cô.
 
Dù thế nào cô cũng cảm thấy Nhiếp Trinh đối xử với cô không giống những người khác.
 
Lúc sắp đến trường, Nhiếp Trinh mới như sực nhớ ra: “Buổi tối tôi có việc, không kịp đón nhóc tan trường. Anh trai nhóc sẽ tới đón.”
 
Hạ Nhất Dung có chút tức giận, cô không những cần đầu bếp nấu đồ ăn miền nam, mà cũng cần một chiếc xe chuyên dụng đưa đón cô đi học.
 
Mãi đến hôm nay sinh nhật của Hạ Nhất Dung, cô mới nhìn thấy Nhiếp Trinh, người đã hai ngày không gặp.
 
Cô mặc một chiếc váy màu vàng tươi với cổ áo rộng, lộ ra xương quai xanh và một mảng da thịt lớn trước ngực, phần eo bó chặt, làn váy bồng bềnh, khó khăn lắm mới che khuất được bắp đùi của cô.
 
Màu vàng càng tôn lên làn da trắng sáng của cô, thêm chút đồ trang sức tao nhã, lộ ra vẻ ngọt ngào ngây thơ, sự quyến rũ độc quyền của một thiếu nữ đã hiện lên rõ ràng trên người cô.
 
Bà Từ kéo cô ngắm nhìn nửa ngày trời, thẳng thắn nói: “Bé con trưởng thành rồi, thật xinh đẹp.”
 
Từ xa xa cô đã nhìn thấy Nhiếp Trinh, thấy anh chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái rồi xoay người trò chuyện với hnl.
 
Vốn dĩ Hạ Nhất Dung muốn mặc một chiếc đầm công chúa thật dài, nhưng cô nhớ lại vẻ ký quái của Nhiếp Trinh khi nhìn thấy cô mặc váy ngắn, cho nên cô đã cố tình chọn cái đầm gần như nằm ở đáy vali.
 
Nhưng vừa mặc lên, cô lại không nỡ cởi ra, tự ngắm nhìn bản thân trong gương nửa ngày trời, 
 
Vặn eo vặn mông xoay tới xoay lui, cũng muốn tự khen bản thân mình một câu thật sự quá xinh đẹp.
 
Cô cứ ngại mặt mình vẫn có chút nét trẻ con, cả vai và gáy đều lộ ra hoàn toàn, đường cong phía sau kéo dài, tóc được búi cao và nét trẻ con trên mặt lại rất phù hợp với kiểu tóc này, trông cực kỳ đáng yêu.
 
Vẫn là Hạ Nghị Tố cố tình giở trò, kéo Nhiếp Trinh đến trước mặt Hạ Nhất Dung: “Tiểu Trinh, có phải em gái tôi rất đẫy đà không.”
 
Anh ta lùi ra sau hai bước ngắm nhìn đôi chân của Hạ Nhất Dung, khen ngợi: “Tiểu Dung à, chân em đẹp thật đó, nếu hơn một chút thì quá ngấy, còn bớt đi một chút thì quá gầy.”
 
“Tiểu Trinh, cậu nói xem đúng không?”
 
Nhiếp Trinh cúi đầu nhìn thoáng qua rồi lập tức chuyển mắt quan sát mặt cô.
 
Tới gần hai bước rồi khom người đánh giá cô: “Son môi?”
 
Đúng là trưởng thành rồi, khoé môi anh nhếch lên, thuận tay muốn xoa đầu cô, giống như vô số lần trước đây.
 
Lần đầu tiên Hạ Nhất Dung né tránh.
 
“Anh đừng xoa đầu em mãi như thế.”
 
Trong lòng cô cho rằng, phải có quan hệ cực kỳ thân thiết thì mới có thể làm hành động đó.

 
Nhiếp Trinh nhún vai, ngón cái chà sát lòng bàn tay, đút tay vào túi quần. Đúng là chưa quen được.
 
Bị cô nói vậy thì cũng có chút xấu hổ, hai người không nói gì tiếp, Nhiếp Trinh cũng cảm thấy vô vị, nói câu “sinh nhật vui vẻ” rồi định rời đi.
 
Hạ Nhất Dung không nhịn được, muốn hỏi anh hai ngày nay đi đâu, nhưng lại nói ra: “Quà sinh nhật của em dâu?”
 
Tay đút trong túi quần của Nhiếp Trinh lại chà sát lòng bàn tay, ăn ngay nói thật: “Vốn định tặng nhóc bộ Harry Potter bản tiếng anh, nhưng trước đó nhóc giận dỗi…”
 
Còn chưa nói xong, Hạ Nhất Dung đã phồng má: “Ai giận dỗi?”
 
“Nhóc.”
 
“Em giận lúc nào?”
 
“Lần trước đó, bây giờ cũng đang giận.”
 
Trừng mắt nhìn anh một hồi rồi bật cười khúc khích, Hạ Nhất Dung hoàn toàn không nổi giận.
 
Tiến tới hai bước nắm tay áo anh: “Hai ngày nay anh đi đâu thế?”
 
Anh trả lời úp mở: “Có một số việc. Nhóc muốn quà gì?”
 
Hạ Nhất Dung nghiêng đầu suy nghĩ, nhận ra mình cũng không đặc biệt muốn thứ gì, nhưng phải nhận được thứ gì đó từ Nhiếp Trinh mới vui.
 
“Cứ nợ trước đã, em nghĩ ra rồi nói sau.”
 
Cô bĩu môi, đôi môi căng mọng dẫu ra, tô thêm chút son càng thêm rạng rỡ.
 
Đột nhiên Nhiếp Trinh vươn tay tháo dây buộc tóc của cô xuống, khiến mái tóc xoã xuống đầu vai và trước ngực.
 

“Anh làm gì thế?” Hạ Nhất Dung nhón chân muốn lấy lại dây buộc tóc.
 
Nhiếp Trinh hướng mắt nhìn sang bên cạnh, kéo cô đi ra sau cột.
 
Hạ Nhất Dung vẫn không chịu thua, bám lấy cánh tay anh muốn giật lại dây buộc tóc.
 
Nhiếp Trinh kẹp hai tay cô ra sau lưng, chỉ với một tay đã giữ chặt hai cổ tay của cô.
 
Không chút nghĩ ngợi, anh dùng tay còn lại lau đi màu son trên môi cô, nhìn kiểu gì cũng không thuận mắt.
 
“Đừng có bôi trét mấy thứ này.”
 
Cảm giác mềm mại đàn hồi dưới ngón tay, cô định nói chuyện nên đầu lưỡi hơi thè ra, làm ướt ngón tay anh.
 
Hạ Nhất Dung cứng người giống như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, cả người cũng run lên.
 
Cô không phải cố ý.
 
Nhiếp Trinh cũng mới hồi phục lại tinh thần, sự ướt át vừa chạm phải là gì.
 
Anh vô thức nhìn cô, trong mắt cô gái nhỏ chỉ toàn là anh, ánh mắt thất thần, hai má ửng hồng.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận