Biển thủ

Cuối tháng 9 là sinh nhật của Hạ Nhất Dung, năm nay Hạ Tăng Kiến không quên.
 
Có lẽ vì cậu mợ Hạ Nhất Dung muốn tới tham dự nên trước đó một tuần, ông ấy đã liên tục cằn nhằn: “Sinh nhật năm nay của Tiểu Dung làm lớn một chút, 16 tuổi…” Dường như muốn tìm lý do gì đó, nhưng lại phát hiện 16 tuổi cũng không có gì đặc biệt. Xấu hổ một hồi: “Nhị bát niên hoa*! Ở thời cổ đại thì tuổi đó phải gả chồng rồi hahaha.”
 
*Nhị bát niên hoa: Thời cổ thường dùng một loại cách nói, nhị bát niên hoa chính là chỉ mười sáu (2 x 8 = 16) tuổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Từ trước đến nay Hạ Nghị Tố đã không hề nể mặt ông ấy, phì cười một tiếng.
 
Gì mà nhị bát niên hoa phải gả chồng, 16 tuổi còn một cách gọi khác là phá qua niên hoa*.
 
*Phá qua niên hoa: Con gái đến mười sáu tuổi gọi là "phá qua" 破瓜, vì chữ "qua" 瓜 giống hình hai chữ "bát" 八, tức mười sáu.
 
Anh ấy uống một ngụm nước không dám nhìn Hạ Nhất Dung, cảm thấy bản thân mình cả ngày nay giống hệt một tên ngốc có ý nghĩ xấu xa. Sao mới nghe một câu mà đã nghĩ lung tung cả lên.
 
Uống vội quá nên bị sặc nước, Hạ Nhất Dung đưa anh ta hai tờ giấy.
 
Hạ Nhất Dung chỉ nghe thấy em gái nhỏ giọng nói: “Đều nghe theo cha.”
 
Anh ta không khỏi ngạc nhiên nhìn Hạ Nhất Dung, cô nhóc này có EQ cao, nói chuyện hay làm gì cũng đều giấu diếm không để lộ ra ngoài, còn chẳng biết có yêu sớm không.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hồi nghỉ hè có một lần Hạ Nghị Tố vô tình thấy cô mặc đồ ngủ xuống lầu, nhìn thấy dáng dấp đã dần dần trưởng thành của cô nhóc, chắc trong trường cũng là một người rất được chào đón.
 
Cũng không phải không cho cô yêu sớm, dù sao cũng là em gái cùng cha khác mẹ, cô nhóc lại rất ngoan, sau khi chuyển tới đây sống vài năm thì quả thật là khiến người ta yêu thích, Hạ Nghị Tố không muốn em gái mình bị đám ranh con vắt mũi chưa sạch quấn lấy.
 
Anh ta quyết định dành ra chút thời gian để nói với cô về một số vấn đề nam nữ.

 
Ba ngày trước sinh nhật của Hạ Nhất Dung, cậu mợ cô sẽ tới.
 
Hạ Nhất Dung đặc biệt xin nghỉ phép nửa ngày, nhưng bị cậu cấm không cho ra sân bay đón họ, hai người tự tới đây là được.
 
2 giờ rưỡi máy bay hạ cánh, 2 giờ Hạ Nhất Dung đã đứng ở cửa trông.
 
Cô không hề than mệt, kiễng chân thẳng lưng ngó ra ngoài.
 
Hạ Nhất Dung không thể làm lơ: “Đâu phải em không biết, một khi có xe tiến vào thì cảnh vệ sẽ lập tức gọi tới.”
 
Làm mấy chuyện này cũng chỉ phí công thôi.
 
Hạ Nhất Dung không quay đầu: “Anh không biết đâu.”
 
Anh ta không biết khi còn bé cô đã lớn lên từ trên gối cậu, từ trong lòng mợ.
 
Hạ Nhất Dung từng nghĩ rằng, cô sẽ sống quãng đời còn lại ở ngôi biệt thự 3 tầng cạnh hồ Huyền Vũ.
 
Lúc xe chạy tới, Hạ Nhất Dung giống hệt con chim nhỏ xổng lồng vội vàng chạy ra.
 
Anh em nhà họ Hạ chưa từng thấy dáng vẻ này của cô.
 
Bổ nhào vào hai người vừa mới xuống xe, đầu tiên là tươi cười, sau đó thì bật khóc nức nở.
 
Hạ Nghị Dương ở bên cạnh nhìn, đợi một hồi mới cười nói: “Cậu mợ, mời vào trong rồi nói.”
 
Từ Đạo Tái liếc nhìn anh ta một cái, trước kia lúc ông cụ qua đời, Hạ Nghị Dương tới đón Hạ Nhất Dung, khi đó còn khách khí gọi Từ tổng Từ phu nhân.
 
Bây giờ lại dựa theo thân phận của Hạ Nhất Dung mà gọi ông ấy là cậu, cảm thấy được an ủi rất nhiều, cho thấy rằng họ đã tiếp nhận Hạ Nhất Dung.
 
Hai người mang theo một cốp đựng toàn quà, bày trên bàn ăn không hết, Hạ Tăng Kiến và anh em nhà họ Hạ mỗi người một phần.
 
Hạ Nhất Dung tìm nửa ngày trời, ngẩng đầu hỏi: “Mợ, thứ con nhờ mợ chuẩn bị thật nhiều đâu rồi ạ?”
 
Bà Từ tìm bên cạnh bàn ăn: “Đây nè, đồ con dặn sao có thể quên chứ?”
 
Hạ Nhất Dung cười hì hì dựa vào bà ấy, làm nũng nói: “Người mợ thơm thật đó.”
 
Bà Từ ấn đầu cô: “Bé con mãi không lớn!”
 
Bà Từ là người Tô Châu, vẫn luôn gọi Hạ Nhất Dung là bé con, giọng điệu nhẹ nhàng, hai âm đi liền nhau nghe rất cưng chiều.
 
Hôm nay anh em nhà họ Hạ mới nhận ra, chất giọng du dương êm ái của Hạ Nhất Dung là bị ảnh hưởng từ bà Từ.
 
Hạ Nhất Dung nhân lúc người lớn trò chuyện, mang theo túi lớn túi nhỏ chuồn sang nhà bên cạnh.
 
Dạo một vòng không thấy ông Nhiếp, đoán rằng có lẽ ông ấy đã được ông Bạch đẩy đi tản bộ.

 
Cô tìm thấy Nhiếp Trinh ở phòng nghe nhìn, Nhiếp Trinh vừa nhìn thấy Hạ Nhất Dung đẩy cửa ra thì lập tức ấn điều khiển từ xa trong tay.
 
Tuy động tác rất nhanh nhưng Hạ Nhất Dung vẫn bắt được khoảnh khắc bối rối chớp nhoáng của anh.
 
Cô nhìn lên màn hình, đã tắt rồi.
 
“Anh lại xem thứ gì không lành mạnh hả?”
 
Nhiếp Trinh buồn cười nói: “Hạ Nhất Dung, tôi trưởng thành rồi.” Huống chi anh cũng không xem cái gì cấm trẻ em dưới 18.
 
Hạ Nhất Dung không tin, đi tới giật điều khiển trong tay anh, Nhiếp Trinh chắc chắn không chịu buông tay.
 
“Anh đang xem cái gì?”
 
“Liên quan gì tới nhóc?”
 
Lòng hiếu kỳ của Hạ Nhất Dung khơi dậy, nhất quyết muốn bắt được chứng cứ anh xem phim không lành mạnh.
 
Rõ ràng sức lực của cô không bằng Nhiếp Trinh nhưng cũng không chịu thua, anh dùng một tay đã nắm được hai cổ tay của Hạ Nhất Dung.
 
Hạ Nhất Dung xoay tới xoay lui, thậm chí còn dụi đầu vào dưới cánh tay anh nhưng cũng không giãy ra được.
 
Cô dùng tới chân, ngồi thẳng lên bắp chân Nhiếp Trinh rồi đè anh xuống.
 
Nhiếp Trinh bất đắc dĩ: “Tôi đang xem phim không lành mạnh.”
 
Bây giờ thừa nhận cũng vô ích thôi, Hạ Nhất Dung nhất quyết phải giật được điều khiển từ xa.
 
Cô dần dần nhoài người về phía trước, thành ra đã ngồi lên đùi anh, chân kẹp vào hai mép mông anh.
 
Cô không nhận ra điều gì, nhưng dây thần kinh của Nhiếp Trinh đã căng chặt.
 

Cũng không còn thời gian lo rằng liệu có khiến cô bị thương hay không, anh dùng sức lật Hạ Nhất Dung ngã xuống đất.
 
Cúi xuống chặn cô lại.
 
Mặt đối mặt, hơi nóng và hơi thở hoà quyện vào nhau.
 
Hạ Nhất Dung nhìn vào mắt anh, chỉ toàn là hình ảnh phản chiếu chính mình.
 
Không hiểu sao lại trở nên căng thẳng, sự ngang ngược vừa rồi cũng đã biến mất, giọng nhỏ dần, rụt cổ lại.
 
Cô ngoảnh mặt không dám nhìn thẳng vào anh, dường như cứ bị anh nhìn chằm chằm như vậy thì mọi tâm tư của cô sẽ bị anh nhìn thấu toàn bộ.
 
Nhiếp Trinh hơi nhóm người dậy, nhưng không biết cô còn muốn giật điều khiển hay không.
 
Vậy nên anh vẫn đè chặt tay cô hướng lên trên.
 
“Nhóc tới đây làm gì?” Chẳng phải cậu mợ cô đã tới rồi à.
 
Hạ Nhất Dung nhỏ giọng nói: “Em có nhờ mợ chuẩn bị hai phần quà cho anh và ông Nhiếp.”
 
Cô nhấn mạnh: “Phần lớn là của anh.” Cô thiên vị một cách quang minh chính đại.
 
Nhiếp Trinh búng trán cô: “Hạ Nhất Dung, Lâm Đại Ngọc người ta là lấy đồ nhà mình đưa sang nhà cậu.”
 
“Còn nhóc sao lại xin đồ nhà cậu đưa sang nhà mình chứ?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận