Biển thủ

Sau một tuần khai giảng, Hạ Nhất Dung nhận được lá thư tình đầu tiên.
 
Lúc học xong tiết thể dục về lớp thì cô nhìn thấy lá thư trong hộc bàn, trong lòng vừa căng thẳng vừa mong đợi, nhưng sợ bị bạn học xung quanh nhìn ra manh mối nên không dám biểu hiện ra ngoài.
 
Làm bộ như không phát hiện mà lấy sách vở ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng đầu óc cô cứ như lơ lửng trên mây suốt cả buổi chiều, hận trên bàn không có một cái lỗ để cô có thể lén xem thử.
 
Lúc tan học, cô như nhảy chân sáo tới, tốc độ di chuyển nhanh khiến làn váy bồng bềnh lên xuống.
 
Nhiếp Trinh cau mày nhìn cô lên xe, bỏ đi, dù sao cũng không phải em gái anh, váy ngắn anh cũng không quản được.
 
Cô tự cảm thấy mình và Nhiếp Trinh có tình nghĩa sâu sắc, không hề giấu diếm anh mà thấp giọng cười gian nói: “Hôm nay có người đã âm thầm nhét thư tình vào hộc bàn em vào tiết thể dục.”
 
Cô có chút ngượng ngùng, miệng vừa cong lên đã không giấu được lúm đồng tiền.
 
Nhiếp Trinh “à” một tiếng, suy đoán xem người viết thư tình là thích chân cô hay thích lúm đồng tiền của cô.
 
Hạ Nhất Dung nghiêm túc rút lá thư tình trong cặp ra, đặt trên gối vuốt phẳng lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hồi lớp 9 Vu Ái Ái nhận được tới hai ba lá thư tình, nghe nói Minh Châu mỗi tuần đều nhận được một lá.

 
Còn cô, chưa từng nhận được.
 
Đôi khi Hạ Nhất Dung sẽ nghĩ rằng, tại sao Triệu Ân Vũ ngày nào cũng nói thích cô mà ngay cả một lá thư tình cũng không viết cho cô.
 
Tuy rằng cô không muốn yêu sớm, cũng chưa gặp được người mình thích, nhưng cô cũng hy vọng có một người thầm thích cô mà cô không hề hay biết, rồi lấy hết dũng khí thành tâm viết một lá thư tình cho cô.
 
Không cần nhiều, một lá cũng đủ rồi, cô nhất định sẽ trân quý tấm lòng này.
 
Hạ Nhất Dung khôi phục lại tâm trạng, thật sự không thể đợi về đến nhà, vừa định mở thư ra.
 
Thư tình trong tay đã bị Nhiếp Trinh đoạt lấy.
 
“Này.” Cô vươn tay giật lại.
 
Nhiếp Trinh xoay người, giơ cao tay.
 
“Nhiệm vụ hàng đầu của nhóc là học tập cho tốt, vốn dĩ đầu óc đã không đủ dùng…”
 
Còn chưa nói xong, nhưng với vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi của anh cùng ánh mắt khi nhìn cô, Hạ Nhất Dung đã có thể tưởng tượng ra được câu sau của anh là gì.
 
Ở cổng trường đông xe đông người, xe vừa chạy ra hơn 2 mét đã dừng lại.
 
Không ngăn được tiếng ồn ào chói tai bên ngoài.
 
Đột nhiên Hạ Nhất Dung có chút không muốn đi nhờ xe Nhiếp Trinh. Gần đây anh ngày càng quản cô, mở miệng ngậm miệng đều là học tập, hết lần này đến lần khác nhấn mạnh cấp 3 không dễ đâu, đầu óc cô không đủ dùng.
 
Cô mặc kệ anh, cũng lười tranh cãi với anh, sự hào hứng muốn đọc thư tình cũng đột nhiên không còn nữa.
 
Ngồi ngay lại vị trí của mình, không nói câu nào. Tựa đầu vào cửa kính ngắm nhìn bóng ngô đồng rọi xuống đất.
 
Ngô đồng ở Bắc Kinh ít hơn nhiều so với Nam Kinh, dáng dấp cũng không bằng ở Nam Kinh.
 
Hạ Nhất Dung ngẩng đầu nhìn đỉnh ngô đồng, nghĩ rằng nếu bây giờ ở Nam Kinh, thì chắc chắn bóng râm của ngô đồng sẽ phủ kín con đường này.
 
Nhiếp Trinh biết Hạ Nhất Dung không vui, cho dù không vui thì anh cũng không muốn trả lại thư tình cho cô.
 
Cô không nói gì, Nhiếp Trinh cũng có chút khó chịu.
 

“Này, trước kia nhóc giúp tôi nhận nhiều thư tình như vậy, bây giờ tôi cũng giúp nhóc nhận thư tình.”
 
Anh nghĩ thêm một lát rồi bổ sung: “Sau kỳ thi đại học sẽ trả lại cho nhóc.”
 
Hạ Nhất Dung ủ rũ giống hệt lá cây héo hon do phơi nắng bên ngoài.
 
“Vậy bây giờ em trả cho anh.”
 
Sau khi trở về, cô thật sự lấy ra một cái hộp, bỏ toàn bộ thư tình trước kia đã nhận giúp Nhiếp Trinh vào trong.
 
Một số cái đã bị ố vàng nhăn nheo, Hạ Nhất Dung cảm thấy Nhiếp Trinh còn chẳng bằng một món đồ, lãng phí nhiều tấm lòng chân thành của con gái người ta như vậy.
 
Trong nhà có hai loại hộp, cô chọn loại giống “bảo bối” trước đây Hạ Nghị Lâm từng đưa cho Nhiếp Trinh.
 
Đang định gọi điện kêu Nhiếp Trinh tự qua lấy thì Nhiếp Trinh đã thay giày tiến vào.
 
Hạ Nghị Lâm đi tới, anh ta muốn hỏi Nhiếp Trinh xem có biết vì sao tâm trạng Hạ Nhất Dung không tốt không, vừa về tới nhà đã cúi đầu không nói lời nào.
 
Anh ta còn chưa mở miệng thì Nhiếp Trinh đã đi lướt qua anh ta.
 
Hạ Nghị Lâm thấy Nhiếp Trinh đi tới bên cạnh em gái, cũng học theo cô ngồi xổm trên sàn, đặt một chồng sách giữa hai người.
 
“Nguyên bản tiếng anh Harry Potter.”
 
À, thì ra là Nhiếp Trinh chọc cô không vui.
 
Hạ Nhất Dung không nói gì, đẩy chiếc hộp trước mặt qua cho anh.

 
“Bà Bạch nấu canh cá, kêu nhóc qua ăn.”
 
Canh cá không khó nấu, nhưng rất tốn công. Có lẽ vì rất phiền toái nên bà Bạch rất ít khi nấu món này. Mỗi lần nấu đều phải mất hai ba tiếng xử lý sơ qua để khửi mùi cá, sau đó mới nấu được một nồi canh cá không tanh mà còn vô cùng tươi ngon.
 
Hạ Nhất Dung rất thích ăn món đó, mỗi lần đều ăn được hơn nửa nồi.
 
Hạ Nghị Lâm thấy sống lưng Hạ Nhất Dung buông thõng, cô quay sang, đầu tiên là nhìn chằm chằm Nhiếp Trinh một hồi với nét mặt không chút cảm xúc.
 
Rồi mới không tình nguyện: “Sau này anh đừng có dạy đời em.”
 
Trong giọng nói lộ ra vẻ tủi thân, hai má phồng lên.
 
Nhiếp Trinh cúi đầu cười, tay quẹt chóp mũi, nói: “Được.”
 
Hạ Nhất Dung thấy hai người có chút không thích hợp, nhưng không nói được là chỗ nào không đúng.
 
Chỉ là anh ta cảm thấy Hạ Nhất Dung đối với Nhiếp Trinh, ngày càng thân thiết, so với người anh trai này thì cô thân với Nhiếp Trinh hơn.
 
Từ trước tới nay cô chưa từng tỏ ra giận dỗi trước mặt anh ta.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận