Băng Tâm Khuynh Thành

"Tâm Nhi, hôm nay ta có công sự cần giải quyết, có lẽ không kịp về dùng Ngọ thiện với nàng, nàng cứ ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi, không cần đợi ta."
"Thiếp đã biết, chàng yên tâm, không cần lo lắng nhiều cho thiếp."
Lưu Nghị dặn dò hạ nhân hầu hạ nàng chu đáo, lại hôn lên trán Điền Tâm, sau mới lưu luyến rời đi.
Điền Tâm mấy ngày nay luôn cảm thấy trong người hơi khó chịu, nhưng lại nghĩ do gần đây thời tiết thất thường, cho nên cũng không chú ý nhiều. Chỉ có điều, gần đây, một số chuyện cũ trong quá khứ dần dần hiện về, nhưng cũng chỉ là những mảnh ghép nhỏ rời rạc. Điền Tâm ngỡ ngàng nhận ra, hầu hết những chuyện cũ đó đều có bóng dáng Lăng Minh Duật, chủ yếu là lúc hai người còn nhỏ, và trong lòng nàng cũng dâng lên một thứ tình cảm khác lạ, ánh mắt Điền Tâm nhìn Lưu Nghị nhiều thêm một phần cảnh giác cùng nghi hoặc. Song, nàng tin tưởng rằng Lưu Nghị sẽ không bao giờ hại mình.
"Hoạ Thuý, theo ta xuất phủ một chuyến, cứ mãi ở trong này quá ngột ngạt." Hai tháng nàng đến đây, trừ lần đến Tấn vương phủ, chưa từng ra ngoài lần nào. Hôm nay Tử Nguyệt không biết có việc gì, nói là Lưu Nghị phân phó, đã ra ngoài từ sớm, cho nên Điền Tâm chỉ mang Hoạ Thuý cùng một người thị vệ theo.
Dạo phố một hồi, Điền Tâm cũng chỉ mua một ít phấn son nữ trang, đi cũng đã mệt, liền thấy một trà lâu yên tĩnh trước mặt, liền đem theo Hoạ Thuý và thị vệ vào trong. Bên trong trà lâu, nội thất hầu hết làm bằng trúc, khiến cho người ta có cảm giác thanh thoát nhã nhặn. Lầu một có không đến mười người, đều chăm chú nghe thuyết thư.
Điền Tâm ngồi ở một bàn nhỏ chỗ góc khuất, nổi lên hứng thú, cũng nghe thuyết thư. Lão nhân kia kể xong một chuyện, lại làm ra vẻ thần bí, nói " Các vị khách quan có biết thái tử đương triều Nguyên Lăng quốc Lăng Minh Duật không?"
" Ngài ấy khắp đại lục này có ai mà không biết?"
"Trần tiên sinh, ông có chuyện gì thú vị thì mau kể đi!"
"Đúng đấy, mau nói đi!"

Điền Tâm sững người lại, nhưng mau chóng che giấu đi, nàng thật muốn biết, Lăng Minh Duật bây giờ thế nào? Biết đâu, nàng lại nhớ ra thêm chuyện gì?"
"Lắng nghe, lắng nghe nào!" Lão nhân kia ra hiệu cho đám người im lặng."Đầu năm nay thái tử Nguyên Lăng đại hôn. Tân thái tử phi chính là Điền đại tiểu thư Điền Tâm- cũng là biểu muội của thái tử."
Cái gì? Thái...thái tử phi? Nàng là thái tử phi của Lăng Minh Duật? Điền Tâm giống như bị sét đánh ngang tai, trong lòng có một cỗ cảm xúc mãnh liệt cuộn trào.
"Hai người đó a, trai tài gái sắc, lưỡng tình tương duyệt, thực là một đôi trời sinh. Đáng tiếc, Tử Vân thành làm loạn, dùng thủ đoạn bắt thái tử làm con tin, ép Nguyên đế phải đưa thái tử phi đến để trao đổi. Thái tử phi liền tình nguyện lên đường, vì cứu thái tử mà nguyện hy sinh."
Lão nhân nói đến đấy, bỗng dưng có người thắc mắc " Vì sao Tử Vân thành muốn trao đổi thái tử lấy thái tử phi a?"
Một người khác có vẻ hiểu biết, cao giọng nói " Ngươi thật là, không biết thái tử phi đó chính là đệ nhất mỹ nhân trên Cửu Thiên đại lục sao? Bọn họ khăng khăng giữ thái tử, cùng lắm Nguyên đế san bằng thành Tử Vân, nếu Tử Vân thành không đặt điều kiện trao đổi với triều đình, mà cứ cứng rắn giằng co, vậy thì mất nhiều hơn được."
"Hừm..." Lão nhân hắng giọng " Ai ngờ thái tử trốn thoát, thái tử phi vẫn ở trong thành lại bị Ngô thành chủ giết chết, sau thiêu xác ném trên tường thành xuống, rất bi thảm. Thái tử phẫn nộ vô cùng, đem quân một đêm trừ sạch quân phản loạn."
"Sau đó thì thế nào?" Một vị khách phấn khích hỏi.
Lão nhân kia vuốt vuốt chòm râu, nói "'Sau đó thái tử mang thi thể thái tử phi hồi kinh, chuyện sau đó ta không rõ."
Lúc này, hai tai Điền Tâm như ù đi.

"Tâm Nhi, gọi ta là Duật..."
"Chúng ta nhanh một chút sinh hài từ đi..."
"Tâm Nhi...ta phải xuất chinh."
Hai mắt tối sầm, Điền Tâm ngất đi.
"Không, Tâm Nhi!"
Lăng Minh Duật ngồi bật dậy, gương mặt đầy hoảng sợ. Hắn nhìn thấy Điền Tâm vốn đang mỉm cười với hắn, lại đột nhiên ngất đi, nàng cứ thế ngã xuống, nhưng hai chân hắn như bị đóng đinh xuống đất, không thể chạy ngay đến đỡ lấy nàng. Thật may, chỉ là một giấc mơ. Thế nhưng cảm giác đau nhói nơi trái tim vô cùng chân thực, khiến cho lòng hắn nóng như lửa đốt. Ba tháng tìm kiếm không có kết quả khiến cho hắn tiều tuỵ đi nhiều, đến hôm nay, không cầm cự nổi nữa, lại ngủ gục ở thư phòng lúc nào không hay.
"Điện hạ, Phó tiểu thư cầu kiến!"
"Có việc gì? Nếu không có gì quan trọng thì bảo nàng ta về đi." Lăng Minh Duật day day mi tâm, nữ nhân này thật phiền phức.
Chưa có tiếng thái giám thông truyền, Phó Tư Kỳ đã tự mình vào trong phòng, đằng sau là thị nữ đem theo khay gỗ, bên trên là mấy món ăn.

"Thái tử điện hạ, Tư Kỳ thấy điện hạ bận rộn chính sự, trong lòng lo lắng, nên đã chuẩn bị một ít thức ăn khuya cho điện hạ." Phó Tư Kỳ ra vẻ điềm đạm đáng yêu nói, đúng lúc Lăng Minh Duật định mở miệng từ chối, thì cánh cửa mở ra lần nữa, Thanh Trúc bước vào, khẽ cười nói " Đường muội quan tâm đến điện hạ, bản cung thực cảm kích, chỉ có điều, đây là trách nhiệm của bản cung, đêm khuya chỉ nên ăn một ít đồ thanh đạm, A Hoa, đem lên đi." Thanh Trúc dứt lời, A Hoa liền đem một bát sứ thanh hoa đi lên " Đây là cháo đậu xanh, thỉnh điện hạ dùng."
Lăng Minh Duật trong lòng thoải mái chút ít, Thanh Trúc đến kịp lúc gỡ bỏ phiền phức này cho hắn. Sắc mặt Phó Tư Kỳ tối sầm nhìn Lăng Minh Duật thong thả ăn hết bát cháo, hậm hực rời đi.
"Làm tốt lắm." Lăng Minh Duật chầm chậm nói, vừa nói vừa xem tiếp tấu chương.
"Thuộc hạ lần sau sẽ chú ý hơn, không để cho nàng quấy rầy điện hạ."
"Muốn làm gì tuỳ ý, chỉ là, đừng quên thân phận của ngươi." Giọng nói của hắn đột ngột lạnh đi, khiến cho Thanh Trúc giống như rơi vào hầm băng. Lăng Minh Duật là đang cảnh cáo nàng không nên quên đi thân phận chân chính của mình. Gần đây, nàng càng ngày càng nhập vai, nhiều lúc đã quên mất mình là Thanh Trúc, không phải Điền Tâm.
"Thuộc hạ ghi nhớ rõ." Sắc mặt Thanh Trúc tái nhợt, lui ra ngoài.
Tây Lĩnh.
"Tại sao nàng ấy vẫn chưa tỉnh?"
"Vương gia bớt giận! Hạ quan cũng không có cách nào. Lẽ ra sau khi thai nhi chết đi, chỉ hôn mê một ngày là tỉnh, trắc phi ba ngày chưa tỉnh, có lẽ là do thể chất yếu đuối." Vị thái y bị giữ ở vương phủ lúc trước nhìn sắc mặt hắn một chút, tiếp " Mạch tượng nương nương đã ổn định trở lại, có lẽ rất nhanh sẽ tỉnh, cin vương gia bình tâm lại."
Lưu Nghị siết chặt tay, nhìn chằm chằm người nằm trên giường, nàng hôm trước sảy thai rồi hôn mê, đến nay đã ba ngày trôi qua, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Những tháng ngày u tối của hắn, nàng là ánh sáng duy nhất chiếu sáng cuộc đời của hắn, Lưu Nghị không dám nghĩ, ánh sáng cuối cùng này cũng vụt tắt, thì hắn làm thế nào để qua những ngày tối tăm.
Hoá ra...hoá ra là như vậy...

Con của ta...
Điền Tâm nghe rõ hết thảy, nàng biết, nàng biết nàng cùng Lăng Minh Duật có một đứa con, đó là kết tinh tình yêu của nàng và hắn, con của nàng đã được ba tháng. Thế nhưng ngay sau đó, nàng lại nghe được, nàng sảy thai.
Người hạ thủ, không ai khác ngoài Lưu Nghị. Phút chốc, Điền Tâm giống như từ cửu trùng thiên bị ném thẳng xuống địa ngục. Nàng muốn tỉnh dậy, lao đến mà cấu xé, trút hận lên Lưu Nghị, nhưng đôi mắt lại không cách nào mở ra.
Trong căn phòng bỗng yên tĩnh trở lại, có lẽ tất cả đang ở ngoại thất. Một giọt nước mắt từ khoé mắt Điền Tâm lăn dài, rơi xuống gối rồi biến mất.
Sáng hôm sau, Lưu Nghị tiến cung. Lan tuyên phi gặp riêng hắn ở một lương đình.
"Vương gia, hoàng thượng cùng lúc biết tin Hoà tiệp dư sảy thai, và biết tin bản cung mang thai." Tuyên phi đặt chung trà xuống bàn, khẽ cười thành tiếng " Người đứng đầu tứ phi mang long thai, thì tin tức một tiệp dư nhỏ bé sảy thai có là gì đâu?"
Nghe đến hai chữ " sảy thai", trong lòng Lưu Nghị nhói lên, nhưng hắn nhanh chóng trấn định như thường, nói " Phải cảnh giác, cái thai trong bụng tuyên phi là cái gai trong mắt bao nhiêu người, đặc biệt nên chú ý thục phi."
"Tiện nhân Tô Ánh ấy ư? Ha ha, không đáng lưu tâm. Vương gia, nói cho ngài một tin tốt, hoàng thượng nói với bản cung, đợi đứa bé lớn thêm chút nữa, liền sắc phong bản cung làm hậu. Như vậy, con đường đến Đông cung của vương gia cũng không còn xa."
Thực là như vậy? Lưu Nghị thoáng vui vẻ, lúc có mọi quyền lực trong tay, hắn và nàng không cần phải cẩn trọng đề phòng mọi nơi mọi lúc như bây giờ nữa, có thể sóng vai, đứng ở nơi cao nhất.
Lưu Nghị trở về phủ, liền lập tức đi Hải Đường viện, vào trong sương phòng của Điền Tâm. Đột nhiên, một cỗ hàn khí ập đến sau lưng, Lưu Nghị nhanh như cắt xoay người, chế trụ chuỷ thủ trước mặt vốn chỉ còn cách hắn vài tấc.
"Nàng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận