Băng Tâm Khuynh Thành

Thực sự, Điền Tâm đã nhớ ra thân phận của mình, nàng là đại tiểu thư của phủ thái sư Nguyên Lăng quốc, còn có biểu ca là thái tử Lăng Minh Duật, tình cảm rất tốt. Về việc nàng như thế nào gặp Lưu Nghị, lại trở thành trắc phi của hắn, còn cần thêm thời gian để khôi phục trí nhớ. Lưu Nghị đã nói dối nàng về thân phận, ắt có lý do riêng, cho nên trước mắt, nàng sẽ giữ kín chuyện
mình nhớ ra thân thế thật sự.
"Trắc phi nương nương, Viêm vương phi tới phủ, nói là muốn gặp vương phi và nương nương." Một thị nữ tiến lên bẩm báo. Ra khỏi Hải Đường viện, Điền Tâm luôn là bộ dáng đã dịch dung, cho nên không cần băn khoăn nhiều, các nàng đi đến tiền thính, thấy Viêm vương phi và Tôn Lệ Dao đã ngồi ở đó, đang nói chuyện phiếm, thưởng trà cùng với điểm tâm.
Điền Tâm phúc thân, giọng nói có chút xấu hổ " Thiếp thân thật thất lễ, đã để hai vị vương phi chờ đợi, thỉnh hai vị vương phi lượng thứ."
Tôn Lệ Dao chưa kịp lên tiếng, Viêm vương phi đã cướp lời " Làm sao Điền trắc phi lại không có phép tắc như vậy? Tam đệ muội, xem ra ngày thường muội quá dung túng nàng."
Viêm vương phi đổi giọng khách thành giọng chủ, khiến cho Tôn Lệ Dao và Điền Tâm đều lâm vào khó xử. Ánh mắt Ngu Thuý Hà loé lên một tia thú vị, chờ đợi phản ứng của Điền Tâm. Vương gia hiếm khi có việc cần đến nàng, nàng không thể phụ giao phó của hắn.
Tôn Lệ Dao đang muốn lên tiếng giải vây, thanh âm của Điền Tâm đã vang lên trước.
"Viêm vương phi quở trách đúng tội, thiếp thân quả thật hổ thẹn." Điền Tâm buồn rầu nói, lại tiếp " Nhờ có vương phi ngày ngày chiếu cố, bao dung thiếp thân, thiếp thân mới có thể yên yên ổn ổn sống trong vương phủ, hôm nay lại cô phụ chỉ bảo của vương phi, thiếp thân thật thẹn với người." Nói xong, lệ nóng doanh tròng, cầm khăn lụa lau lệ, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, khiến người ta thương tiếc, trong đôi mắt đẫm lệ lại ẩn ẩn một tia sắc sảo, vừa vặn để Ngu Thuý Hà bắt gặp. Điền trắc phi này không tồi, nàng tự cấp cho mình nấc thang để bước xuống, lại kéo Nghị vương phi làm lá chắn, ca tụng đức độ của Tôn Lệ Dao, khiến cho Viêm vương phi nàng cũng không thể làm khó thêm.
"Ai, là bản cung không phải, quá khắt khe rồi, nếu như để tam hoàng đệ biết được, lại trách cứ bản cung đi. Nghe nói Điền trắc phi xuất thân từ gia đình thương nhân, không hiểu phép tắc cũng phải." Ngu Thuý Hà một mặt làm ra vẻ áy náy, một mặt liếc nhìn thần sắc trên mặt Điền Tâm.

Những lời của Viêm vương phi nghe qua, kẻ ngốc cũng nghe ra được ý tứ chế nhạo. Sĩ nông công thương, thương nhân là thấp kém nhất. Ngu Thuý Hà đang chờ đợi nàng phản bác lại, sẽ có cớ tiếp tục gây khó dễ.
Nào ngờ, Điền Tâm lại cúi đầu, nhỏ nhẹ nói " Viêm vương phi dạy phải." Điền Tâm hiểu được, cho dù mình có được sủng ái thì cũng chỉ là một trắc phi, lại không có nhà mẹ làm chỗ dựa, tuyệt đối không thể cùng Ngu Thuý Hà giằng co.
"Tâm phi, ghi nhớ những lời chỉ dạy của Viêm vương phi, tới đây ngồi xuống đi." Tôn Lệ Dao kịp lúc nói, ra hiệu cho Điền Tâm ngồi xuống chiếc ghế ngay gần mình. Điền Tâm vừa an vị, Ngu Thuý Hà đã sai người tiến vào, đưa lên hai hộp trang sức " Bản cung chuẩn bị chút lễ vật tặng cho hai vị đệ muội, mong hai vị đệ muội không chê."
Hai thị nữ- một là người củ Tôn Lệ Dao, một là người của Điền Tâm cùng nhau tiến lên, nhận lấy hai hộp trang sức lần lượt đưa cho Tôn Lệ Dao và Điền Tâm.
"Hai vị đệ muội mở ra nhìn một chút, xem có hợp ý không?"
Tôn Lệ Dao và Điền Tâm gần như cùng lúc mở ra, vì ngồi vuông góc với nhau, cho nên hai người có thể nhìn rõ ràng vật phẩm của người kia, vừa nhìn, cả hai cùng giật mình, Viêm vương phi có ý gì? Trong hộp trang sức của Điền Tâm là một ít trâm cài tinh xảo, còn có vòng tay, chuỗi hạt châu quý giá, còn trong hộp của Tôn Lệ Dao, chỉ là một ít trang sức thông thường mà nữ tử dân gian sử dụng.
Điền Tâm còn đang thầm nghĩ cách ứng phó, Tử Nguyệt sau lưng nàng đã âm thầm trao đổi ánh mắt cùng thị nữ lúc nãy đem trang sức vào, nàng kia cũng là người thông minh lanh lợi được Tử Nguyệt chỉ bảo, liền vội vã quỳ xuống, liên tiếp dập đầu.
"Hoạ Thuý xin các vị nương nương tha tội, hai hộp trang sức thoạt nhìn giống nhau, Hoạ Thuý bất cẩn đã lấy nhầm hộp của vương phi đưa cho Điền trắc phi, các vị nương nương tha tội." Nói xong, nàng dập đầu ba cái, bộ dáng nơm nớp lo sợ thoạt nhìn không có nửa phần giả dối.
Điền Tâm hiểu ý, liền đứng dậy, phúc thân nói " Hai vị vương phi, cũng không thể hoàn toàn trách Hoạ Thuý, cũng là do thiếp thân dạy bảo nô tài không nghiêm, không dám ở đây quấy rầy làm mất nhã hứng của hai vị vương phi nữa. Món quà này, hôm nay trước mặt hai vị vương phi làm ra nhiều chuyện hổ thẹn như vậy, thiếp thân thật không dám nhận. Thiếp thân xin cáo lui."

Nói xong, Điền Tâm phất tay áo, chỉ vào Hoạ Thuý nói " Đi, dẫn nha đầu này về Hải Đường viện, giao cho Tử Nguyệt dạy dỗ." Tử Nguyệt không hầu hạ Điền Tâm giống như các thị nữ khác, chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ Điền Tâm, nhưng việc dạy dỗ thị nữ hầu hạ Điền Tâm, đều là do Tử Nguyệt đảm nhiệm. Những công việc thường ngày như rửa mặt chải đầu, thay y phục đều do Hoạ Thuý hầu hạ, cho nên Điền Tâm nhìn ra đây là một thị nữ cẩn thận, lanh lợi, không lý nào lại nhầm lẫn như thế, đây hẳn là khổ nhục kế Hoạ Thuý nghĩ ra để giải vây cho ta thôi, nha đầu này không ngờ lại thông minh như vậy.
Về đến Hải Đường viện, Điền Tâm phất tay áo, nói " Tử Nguyệt và Hoạ Thuý lưu lại, những người khác lui hết đi."
"Vâng."
Mắt thấy hạ nhân đều lui ra bên ngoài viện, Hoạ Thuý liền quỳ xuống trước mặt Điền Tâm " Nô tỳ tự mình chủ trương, xin nương nương trách phạt."
"Hoạ Thuý, đứng lên đi." Điền Tâm tự mình đỡ Hoạ Thuý đứng dậy "Nha đầu nhà ngươi vừa rồi cũng quá mạo hiểm, lỡ như Viêm vương phi cố ý làm khó ngươi, e rằng ngươi đã phải chịu đòn roi."
"Nương nương, Hoạ Thuý chịu chút đòn roi cũng không sao, chỉ là không muốn để cho nương nương bị người khác chèn ép như vậy." Hoạ Thuý thành khẩn nói, dứt lời, đầu lại cúi thấp thêm.
"Tốt, tấm lòng của ngươi, ta ghi nhận. Từ nay ngươi theo Tử Nguyệt quản lý sự vụ trong Hải Đường viện, cùng nàng phân ưu. Tử Nguyệt, chỉ bảo thêm cho Hoạ Thuý."
"Vâng." Hai người đồng thanh đáp.

Điền Tâm ngẩng đầu, nhìn hải đường không biết đã nở tự lúc nào, đôi mắt đẹp loé lên ý cười " Đem cầm đến cho ta."
Hoạ Thuý đem huyền cầm đến, đặt trước mặt Điền Tâm, Điền Tâm ngẫu hứng nghĩ ra một khúc nhạc, liền bắt đầu gảy. Ngón tay búp măng trắng noãn đưa trên dây cầm, uyển chuyển nhịp nhàng, nhạc khúc êm ái theo đó mà vang lên.
Giai điệu khiến cho các hạ nhân của Hải Đường viện ở gần đó nghe được, đều say mê, kể cả Tử Nguyệt là người có định lực tốt, cũng không nhịn được mà chìm trong tiếng đàn.
Tiếng đàn ngày một du dương dìu dặt, trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, từ đâu bỗng xuất hiện những chú chim nhỏ bay đến, đậu trên cây trong viện, say sưa nghe đàn, có lúc còn hót theo véo von.
Chim chóc bay đến ngày một nhiều hơn, một vài con còn bạo dạn sà đến trước mặt Điền Tâm. Nàng hơi hơi ngẩng đầu, khẽ mỉm cười, tiếng đàn càng uyển chuyển réo rắt.
Thị nữ nhìn thấy cảnh tượng có một không hai này, không khỏi kinh ngạc, thì thầm với nhau " Tiếng cầm của trắc phi đúng là tuyệt hảo, đến chim chóc còn phải mê say mà đến, nói chi con người?
Tiếng cầm dứt, ba tiếng vỗ tay chậm rãi vang lên, chim chóc tản đi hết, Lưu Nghị đặt hai tay sau lưng, tiêu sái bước vào " Khúc nhạc này, là nàng mới biên soạn ra sao? Ta chưa từng nghe qua."
Tử Nguyệt đưa tay ra hiệu, hạ nhân liền lui đi hết, trong sân chỉ còn hai người bọn họ.
" Thiếp thấy hoa hải đường nở,
cho nên mới gảy một khúc này." Điền Tâm gọi một tiếng, Hoạ Thuý liền đem trà và điểm tâm đi vào. Nàng cẩn thận đặt hai chén trà Bích La Xuân xuống bàn, sau đó rời đi ngay.

"Nàng đã đặt tên cho khúc nhạc đó chưa?"
Nàng đã đặt tên cho khúc nhạc đó chưa?
"Nàng đã đặt tên cho khúc nhạc đó chưa?"
"Muội đã đặt tên cho nó rồi, là Thiên trường địa cửu."
"Tên rất hay, giống như tình cảm của ta và muội vậy."
Nhận thấy Điền Tâm bỗng dưng ngây người, Lưu Nghị cho là nàng đang suy nghĩ tên gọi cho khúc nhạc, ân cần hỏi " Nàng đã nghĩ ra chưa?"
Điền Tâm hồi thần, nhìn ngắm mấy bông hải đường nở rộ, nói " Vậy gọi là Vinh diệu hải đường* đi."
Nếu nàng từng cùng Lăng Minh Duật hẹn ước thiên trường địa cửu, vậy tại sao bây giờ, nàng lại gả cho Lưu Nghị? Là Lăng Minh Duật đã thay lòng đổi dạ, hay là nàng thân bất do kỷ? Hơn nữa, nàng vẫn luôn biết mình không hề yêu Lưu Nghị, người trong lòng nàng, hoá ra chính là nam tử lam y nọ, thế nhưng nàng chỉ còn chút ký ức mơ hồ về đoạn tình cảm này.
Dù gì, nàng cũng là tiểu thư phủ thái sư, làm sao khi xuất giá đến đây, thân phận lại không minh bạch như vậy, sao lại xảy ra chuyện mà mất trí nhớ? Tại sao mà Lưu Nghị lại nói dối nàng về quá khứ của nàng?
*Hoa hải đường rực rỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận