Băng Tâm Khuynh Thành

"Tâm Nhi!" Trong mắt Lưu Nghị là cảm xúc hỗn loạn, hắn không làm thêm động tác gì, vẫn cứ giữ nguyên chuỷ thủ trong không trung.
" Câm miệng! Không được phép gọi ta như vậy!" Điền Tâm rít lên, đôi mắt nàng tràn ngập điên dại cùng thống hận tột cùng.
"Nàng..." Lưu Nghị sững sờ, nhất thời, hắn đã nghĩ đến tình huống xấu nhất. Không, không thể nào, nàng không thể nhớ lại mọi chuyện được.
"Ngươi chết đi!" Điền Tâm vận hết sức lực rút chuỷ thủ ra khỏi bàn tay Lưu Nghị đang đứng sững, dùng sức đâm vào ngực hắn.
Lưu Nghị không chống cự, cũng không nói một lời, chỉ mở to mắt nhìn chuỷ thủ cắm sâu vào ngực mình. Máu tươi từ từ chảy ra, nhuốm đỏ ngân bào trên người hắn, chậm rãi lan rộng, giống như hoa bỉ ngạn nở rộ, đẹp đẽ mà thê lương.
Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào hắn, tuyệt vọng, đau đớn cùng căm hận đến xương tuỷ đều hiện rõ trong ánh mắt ấy, còn bén nhọn hơn so với thanh chuỷ thủ đang cắm trên ngực hắn. Ánh mắt của Điền Tâm giống như đem Lưu Nghị thiên đao vạn quả, khiến cho vết thương trên ngực hắn bây giờ trở nên nhỏ bé không đáng nói.
"Nếu như... nếu như có thể giúp nàng giải hận, vậy nàng cứ lấy mạng ta đi." Lưu Nghị vẫn như cũ dùng đôi mắt đầy thâm tình nhìn nàng, bàn tay to lớn đưa lên, nắm lấy bàn tay Điền Tâm, ấn chuỷ thủ găm vào da thịt mình. Tưởng chừng lưỡi dao ấy, đã trực tiếp xuyên qua trái tim hắn.
Điền Tâm siết chặt chuôi dao, dùng sức đâm sâu vào ngực Lưu Nghị, bàn tay gầy guộc nổi lên những đường gân xanh. Lúc này, nàng chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu, đó là giết hắn, giết hắn, dù cho hắn chết muôn ngàn lần cũng không đủ đền tội.
"Vương gia!" Tử Nguyệt vọt vào trong phòng, điểm huyệt Điền Tâm, thanh chuỷ thủ rơi xuống đất, nàng đỡ lấy thân mình Điền Tâm đặt qua một bên, chạy tới cạnh Lưu Nghị " Vương gia, người sao rồi?"
Tử Nhật nối tiếp đi vào, nhìn hoàn cảnh trong phòng, hắn là người thông minh, cũng đoán được chuyện gì xảy ra, chỉ là không ngờ Điền Tâm lại nhớ lại hết, chuyện kỳ tích như vậy, hơn nữa còn không ngờ, mọi chuyện lại nghiêm trọng đến nước này. Hắn muốn đến dìu Lưu Nghị, nhưng lại bị gạt ra, Lưu Nghị dường như không nghe thấy gì, cũng không cảm thấy đau, nói rõ ràng từng chữ từng chữ "Chăm sóc nàng thật tốt, canh chừng nàng." Nói xong, cả người lảo đảo, Tử Nhật kịp đỡ lấy dìu hắn đi.
Tử Nguyệt xoay người, bắt gặp ánh nhìn giận dữ điên cuồng của Điền Tâm, nàng mím môi, đưa tay lên.

"Chát!"
Cái tát này của Tử Nguyệt, là dùng toàn bộ lực, năm ngón tay đỏ hồng hiện rõ trên mặt Điền Tâm, thế nhưng Điền Tâm không vì thế mà sợ hãi, ánh mắt vẫn hung hăng như cũ.
"Hoạ Thuý!"
"Tử Nguyệt cô nương có gì sai bảo?" Hoạ Thuý từ ngoài đi vào.
"Chăm sóc nàng."
Tử Nguyệt để mặc Điền Tâm cả người bất động trong phòng, đi ra ngoài, phân phó " Trông chừng cho tốt, nàng ta trốn thoát, vương gia lấy đầu các ngươi."
Xong xuôi, Tử Nguyệt rời đi, mà nàng không hề hay biết, không lâu sau, cũng có một người âm thầm rời vương phủ, mang theo chuyện mới xảy ra ở Hải Đường viện.
"Thật sự?" Lưu Viêm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nữ nhân trước mặt.
"Vâng, nô tỳ tận mắt chứng kiến, hiện tại Điền trắc phi bị canh giữ nghiêm ngặt, tuy thế vẫn hưởng đãi ngộ như trước." Hoạ Thuý cung kính nói.
"Xem ra trời đang giúp ta." Lưu Viêm nhếch môi " Đến nước này mà hoàng đệ đối với nàng yêu chiều không giảm,

chứng tỏ nàng là một quân cờ tốt. Hoạ Thuý, ngươi quan sát một thời gian xem, nếu Lưu Nghị vẫn sủng ái nàng, thì đến báo với ta."
"Vâng, thưa vương gia. Nô tỳ cáo lui."
Mấy ngày sau, Điền Tâm không được bước ra khỏi Hải Đường viện nửa bước.
Xoảng!
Toàn bộ thức ăn trên bàn bị Điền Tâm gạt xuống dưới đất, đây đã là ngày thứ hai nàng tuyệt thực. Hạ nhân toàn bộ quỳ xuống dưới đất, không dám thở mạnh. Hoạ Thuý ra sức khuyên can, nàng vừa khóc vừa nói " Nương nương, nếu người còn không chịu ăn, sẽ không cầm cự nổi mất." Hai ngày nay, những món ăn đem đến Hải Đường viện so với trước còn xa hoa trân quý hơn, xem ra Lưu Nghị đối với Điền Tâm cuồng dại si mê vô cùng, dù nàng muốn lấy mạng mình, vẫn xem nàng như bảo bối mà che chở. Đúng như lời vương gia nói, nàng sẽ là một quân cờ tốt để lợi dụng.
"Tâm Nhi!" Lưu Nghị đột ngột bước vào, khiến cho hạ nhân trong phòng càng thêm run rẩy "Tham kiến vương gia!"
Điền Tâm với lấy ấm trà đặt trên bàn nhỏ, nàng cũng phải vất vả mới nhấc nó lên được, không biết khí lực từ đâu ra, nàng ném về phía Lưu Nghị, miệng hét lên " Ngươi cút đi!"
Lưu Nghị không hề né tránh, chỉ đứng yên tại chỗ.Nước trà nóng bỏng văng tung toé lên trên người hắn, thế nhưng không làm cho hắn bận tâm, Lưu Nghị ngồi xuống bàn, ra hiệu cho thị nữ mang vào một bát sứ nhỏ, đặt xuống bàn.
"Lui ra cả đi."

Hạ nhân đang quỳ nghe thấy lời hắn, giống như được giải thoát, vội vã đi ra ngoài.
" Ăn sơn hào hải vị nhiều, đúng là sinh ra chán ghét, ta liền sai người chuẩn bị chén cháo này, ăn thanh đạm một chút cũng tốt." Nói xong, Lưu Nghị mở nắp bát sứ, đẩy đến trước mặt nàng.
Điền Tâm nhìn chằm chằm vào hắn, hận không thể ở trên người Lưu Nghị khoét ra một cái động, nàng lạnh lùng mở miệng " Để cho ta trở về."
Bàn tay của Lưu Nghị siết chặt lại " Trở về? Trở về đâu? Nơi này là nhà của nàng."
Điền Tâm quay mặt đi, không nhìn Lưu Nghị nữa, nàng cố giữ cho bản thân mình đừng vọng động, gương mặt không còn chút huyết sắc " Để ta trở về, ta sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Nếu không, ta sẽ hận ngươi cả đời này."
"Nàng sao lại tàn nhẫn như vậy?" Lưu Nghị đứng bật dậy, nắm lấy hai vai gầy yếu của nàng mà lay. " Ta yêu nàng, sủng nàng tận trời, đổi lại một nhát dao chí mạng của nàng! Ta nói cho nàng biết, nàng hiện tại là người của Lưu Nghị ta, cái thai trong bụng nàng vốn không nên xuất hiện trên đời này!"
"Khốn kiếp! Ngươi câm miệng! Câm miệng lại!" Điền Tâm rít lên phẫn hận, câu nói của Lưu Nghị, không khác nào xoáy sâu vào vết thương trong lòng nàng, khiến vết thương vốn đang rỉ máu lại rách toác ra, đau đớn không chịu nổi, Điền Tâm lao tới Lưu Nghị mà đánh tới tấp " Ngươi trả lại con cho ta, trả cho ta!"
Lưu Nghị giận dữ chế trụ cổ tay nàng, nước mắt của Điền Tâm càng khiến cho hắn mất đi lý trí " Nàng nghe cho rõ, con của nàng và Lăng Minh Duật, đã chết rồi! Nó chết rồi! Nàng rõ chưa? Từ nay nàng và Lăng Minh Duật không còn bất cứ quan hệ nào nữa, nàng là của ta!"
"Ha ha ha!" Lưu Nghị ngẩn người buông lỏng tay, Điền Tâm nhân cơ hội thoát khỏi hắn, lui về sau vài bước, nàng cười lên điên dại, chỉ vào mặt Lưu Nghị " Ngươi thật là đáng thương! Dụng tâm lương khổ vì một nữ nhân như vậy, cuối cùng đổi lấy nàng cả đời thống hận ngươi."
"Điền Tâm!" Lưu Nghị thét lên một tiếng, đem nàng hung hăng ném lên trên giường, bàn tay to roạt một tiếng xé rách áo ngoài của nàng.
Điền Tâm mặt không đổi sắc nhìn hắn, giễu cợt nói " Thế nào, lao tâm khổ tứ đem ta cướp về, bây giờ ngươi muốn ôm một xác chết sao?"
Lời nói của Điền Tâm thành công ngăn hành động của Lưu Nghị lại, nàng thế nhưng đe doạ hắn! Nàng nói đúng, hắn không muốn ôm một xác chết, không dám để cho nàng tự vẫn!

Lưu Nghị nghiến răng, đứng dậy lao ra khỏi phòng, quát " Các ngươi canh chừng nàng, còn nữa, nếu nàng không chịu ăn uống gì, lấy mạng các ngươi bồi tội đi!"
Hạ nhân trong vương phủ luôn luôn thấy vương gia là người vô cùng điềm đạm, chưa từng thấy ngài mất bình tĩnh, chứ đừng nói đại nộ thế này, không ai dám thở mạnh, chỉ biết dập đầu vâng dạ rối rít.
Điền Tâm ngồi ở trên giường, mái tóc rối tung, y phục xộc xệch, thân mình tiều tuỵ cùng nước da xanh xao, khiến nàng trông giống một cái xác không hồn, vẻ ôn nhu cao nhã trước kia biến mất không thấy nữa.
Thị nữ bên ngoài sương phòng đồng loạt vào bên trong, nghe lời Hoạ Thuý nói, bắt đầu dọn dẹp hết mảnh vỡ và thức ăn rơi trên sàn.
"Ngươi, đun nóng lại cháo cho nương nương dùng." Hoạ Thuý chỉ vào một thị nữ trông có vẻ nhanh nhẹn, nàng ta nhận lấy bát sứ, mau chóng rời đi. Trong lúc đó, Hoạ Thuý chỉnh trang lại y phục giúp Điền Tâm, dùng một dải lụa cột tóc nàng lại. Xong xuôi, thị nữ kia cũng đem bát cháo trở lại.
" Thỉnh nương nương dùng!" Nàng đặt bát sứ lên bàn, thối lui sang một bên.
"Đem đi đi!" Điền Tâm lạnh lùng nói " Ta muốn nghỉ ngơi."
Mấy thị nữ sợ hãi nhìn nhau, lần lượt quỳ xuống, dập đầu " Cầu xin nương nương thương xót, vương gia ra lệnh, nếu như nương nương còn không ăn không uống, ngài sẽ tới lấy mạng chúng nô tỳ."
Thấy Điền Tâm không đáp, các nàng mừng thầm, nương nương đã dao động rồi. Điền Tâm liếc nhìn các nàng, chầm chậm mở miệng" Các ngươi sống hay chết thì có liên quan gì tới ta?"
Bốn thị nữ kia liền khóc lên, liên tiếp dập đầu " Nương nương, van cầu nương nương cứu mạng! Nương nương cứu mạng!"
"Các ngươi ra ngoài đi, để mình ta hầu hạ nương nương đủ rồi! Đừng làm phiền nương nương nghỉ ngơi!" Lúc này, Hoạ Thuý đứng ở bên người Điền Tâm mới mở miệng, mấy thị nữ kia ngẩng gương mặt đẫm nước mắt nhìn nàng, thấy ánh mắt trấn an và cái gật đầu của nàng, mới lần lượt lui ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận