Bạch long chi ước hệ liệt

Khi Lương Khất đang chuẩn bị gõ cửa phòng dành cho khách, thì hạ nhân đã tới bẩm báo tờ mờ sáng đã thấy Hoàng Bảng Nhãn nhảy tường phi nóc nhà về rồi.
Lương Khất sững ra một chút vì kinh ngạc, sau đó đưa tay phất phất tỏ ý đã biết. Nhìn vẻ mặt biểu tình vạn phần bất đắc dĩ của y, hạ nhân vội vã cáo lui. Lương Khất đột ngột ngồi thụp xuống trước phòng, hai tay ôm đầu, trong đầu ngàn vạn lần hét lên a a a. Y giờ phút này chỉ hận trời chưa sáng để không phải lên triều, hoặc giả có thể giết chết tên đệ đệ khốn khiếp kia.
Đêm qua y cố tình sắp xếp cho tên thân bằng huynh đệ của Lương Nhất ở sát phòng. Vậy mà tên đệ đệ ấy vẫn bất chấp liêm sỉ quấn siết y, thậm chí còn lôi kéo y làm chuyện hoang đường. Bây giờ nhớ lại, trong đầu y chỉ tràn ngập những hình ảnh dâm đãng của chính mình. Cái gì mà Hoàng Hoa hắn ngủ rất say, có dậy thì hắn cũng không nhớ đâu, toàn là mấy câu vô nghĩa.
Lương Khất nhớ rõ chính lúc mình tối qua bị Lương Quân Nhất bắt ép mở đùi ngồi lên người tên Hoàng Hoa kia rên rỉ. Ngay khi y bị thứ lạnh lẽo thô to vô hình của đệ đệ tấn công dồn dập, đỉnh đến khi y không chịu nổi, thì bất ngờ tên Hoàng Hoa bật dậy. Lương Khất bị một màn làm cho hết hồn mà xuất ra, thẳng tắp một vòng tràn đầy trên bộ râu xồm xoàng của tên kia. Y sợ tái mặt. Vậy mà tên kia chỉ bật dậy, trừng mắt một cái rồi lại nằm vật xuống ngủ tiếp. Tim y như treo trên đầu ngọn sóng. Mà tên đệ đệ khốn khiếp của y lại cười đến thanh phong đắc ý, lại còn cố ý liếm láp vành tai y khàn khàn trêu chọc: "Huynh trưởng à, như vậy có kích thích không?"
Tên Thám Hoa kia sẽ không coi đó là mộng xuân chứ?
Nếu là mộng xuân thật còn đỡ. Chỉ sợ hắn biết được chính mình ngồi trên đùi hắn, còn dùng chân trêu chọc hùng tính của hắn. Cái thứ như hùm như gấu ấy, thật không phải người thường mà. Đến giờ chân y vẫn còn đau rát đây. Dưới giầy có phải lót một miếng vải mềm để đỡ đau khi đi.
Vò đầu, bức tóc, tự ngược chính mình hết nửa canh giờ, Lương Khất mới lấy lại bình tĩnh mà xuất môn thượng triều.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Nếu đến lúc đó tên kia tra hỏi thì y chỉ việc chối biến là được. Nào có chuyện hoang đường chủ diễn xuân cung đồ cho khách xem. Mang theo tâm tình lấp lửng ngồi trên kiệu, Lương Khất chỉ muốn đem tám đời tổ tông lão Bạch Y khốn khiếp làm ăn thất trách, đem con bỏ chợ.
Ngồi trên kiệu xốc nảy, Lương Khất đưa tay trái, nhìn lên vảy Bạch Long trong lòng bàn tay. Ấn ký giờ càng hiện rõ, như một hình xăm nhỏ màu lục bình. Lương Khất chỉ có thể thở dài ngao ngán.
 Từ lúc chấp nhận sự thật, cả y và đệ đệ đều bị ràng buộc với khế ước Bạch Long, thì mọi thứ đều quay cuồng trong sự hoang dâm vô độ đầy hoang đường. Cơ thể y ngày càng quen thuộc với sự "xuất tiến" của đệ đệ mình. Mỗi ngày đúng giờ tan triều, chỉ cần bước chân vào cửa chính, thì cơ thể Lương Khất tự động tiến tới cửa phòng Lương Quân Nhất. Mặc cho bản thân y khống chế thế nào đều không ngăn được bước chân tự động tiến.

Mỗi đêm đều bị tên đệ đệ ấy ăn sạch, sáng thức dậy lại nằm ngay ngắn bên thân thể bất động của đệ ấy. Tinh thần Lương Khất thật không thể tiếp thu kịp với sự điều giáo của chính đệ mình. Lương Khất chỉ mong phụ thân, mẫu thân sớm trở về, biết đâu đệ đệ y còn kiêng kỵ họ đôi chút. Phụ mẫu hai người sau khi về quê thì thỉnh thoảng chỉ báo bình an. Mẫu thân tâm tình cũng dần ổn định, chắc sẽ mau chóng trở lại.
Một đường đến triều tâm tình y thật rối loạn.
Trước cửa phòng Bộ Nội Vụ.
Cửa phòng Bộ Nội Vụ còn đóng kín. Có lẽ y đến quá sớm nên thái giám còn chưa mở cửa.
Lương Khất nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Chân vừa bước vào một nửa thì khựng người lại. Trước mắt y là một mỹ thiếu niên đang ngồi sau bàn gỗ. Khuôn mặt thanh ngọc tuấn mỹ hơi nghiêng. Một tay cậu chống cằm, đôi mắt nhắm nghiền lại rũ một đôi mi cánh quạt cong cong, đôi môi hồng nhuận có vẻ hơi vểnh vì sưng lên, bên mép phải có một chút sướt nhỏ.
Mỹ thiếu niên tay kia vẫn cầm bút, đầu bút còn chấm cả một vệt dài trên giấy tuyên thành, có lẽ vì mệt mỏi mà ngủ gật. Một mái tóc dài rũ vai, cổ áo phục quan dài hé mở có lẽ vì nóng, lộ ra vài vết hồng ngân sậm màu. Xung quanh thiếu niên xinh đẹp là la liệt giấy tờ hỗn độn nằm lẫn lộn trên dưới tà áo. Một quang cảnh tràn ngập mỹ sắc làm Lương Khất không thể không liên tưởng đến một màn xuân cung đồ mà người này đã diễn ở hậu cung hôm qua. Lương Khất bất giác mặt đỏ, tai hồng một chút rồi nhanh chóng quay lại mặt lạnh như cũ.
Cái này… Lương Khất nhìn ngẩn một hồi rồi bối rối không biết có nên gọi vị mỹ thiếu niên này dậy không. Chắc chắn các vị quan khác cũng sắp đến.
Khi Lương Khất còn chưa kịp quyết định, thì vị mỹ thiếu niên giật mình như bừng tỉnh. Ánh mắt to tròn của cậu hốt hoảng khi nhìn tờ giấy đã bị mình kéo một đường dài đen sẫm. "A!" một tiếng, sau đó bất ngờ ngước đầu lên. Thiếu niên nhìn thấy Lương Khất thì híp mắt cười một cái đầy câu nhân: "Lương Trạng Nguyên, sớm." Lương Khất nghe người gọi cũng tỉnh hồn miệng nhếch nhẹ đáp lại: "Đình Vân còn sớm hơn ta."
"A, là tiểu đệ đêm qua ở lại làm rồi ngủ quên." 

Đình Vân cười cười, rồi cầm tờ giấy bị mình phá hư vo thành một cục đặt qua một bên, sau đó loay hoay sắp xếp giấy tờ lộn xộn xung quanh.
Lương Khất thấy thế cũng vội đi qua phụ nhặt các bản ghi chép kia lên. Đình Vân xua tay, ý bảo không cần Lương Khất cứ đi làm việc của mình. Nhưng Lương Khất theo phép lịch sự vẫn thâu những tờ giấy vụn vặt gần sát phía mình nhất. Những sơ đồ chằng chịt đường nét, và chi chít những ghi chú. 
"Ngươi đang chỉnh sửa sơ đồ trị thủy sao?"
 Lương Khất nhìn bản vẽ mà kinh ngạc. Cái này cũng quá là chi tiết a. Có những chỗ mà hôm qua y cùng Hoàng Hoa đề cập. Người này thật sự là có tài mà.
Nhưng người có tài như vậy sao lại cố tình đi câu dẫn thánh thượng. Tranh sủng cùng đám phi tần thì có gì tốt, chi bằng từng bước phát huy bản lĩnh của mình ở chốn quan trường. Lương Khất âm thầm đánh giá vị đồng nghiệp tuấn mỹ thanh thuần như ngọc trước mặt.
Đình Vân đang loay hoay dọn dẹp thì bị ánh mắt của Lương Khất xoáy sâu đến mức theo bản năng quay ra sau híp mắt, nhếch một độ cong vừa phải nơi khóe miệng nhìn trả lại. Lương Khất bị nhìn phản công thì có chút xấu hổ, tay đưa xấp giấy vẽ lại cho Đình Vân. Đình Vân cầm lấy, cười cảm tạ.
 "Cái này cũng chỉ là ý tưởng mà thôi. Xây đê đấp điều là cả một quy trình."
"Ta biết, nhưng là tí nữa hy vọng ngươi có thể trình ý kiến lên cho mọi người cùng bàn luận." Lương Khất vẻ mặt rất tin tưởng, rất trông chờ. Đình Vân mỉm cười, gật đầu coi như đồng ý.
Đình Vân dù trông thanh thuần trắng trẻo, nhưng vóc người cao gầy, đứng với Lương Khất vẫn thấy cao hơn một chút. Cổ áo hở lộ ra xương quai xanh tinh xảo, cùng dấu hôn ngân rõ rệt, làm Lương Khất đứng đối diện ánh mắt không thể dời đi.
Đình Vân nhạy cảm, cúi xuống nhìn chính cổ áo của mình. Thiếu niên đỉnh đỉnh đường hoàng cài cổ áo lại, rồi đẩy vai một cái nháy mắt cười hì hì với vị đồng nghiệp đang đỏ mặt đỏ tai, mắt không biết xấu hổ đang nhìn mình kia. 

"Chơi bời cái này, đều là người trưởng thành huynh cũng biết mà." 
Lương Khất gật đầu như mổ thóc "Biết!" Chỉ là đối tượng "chơi" của ngươi có hơi qua sức mà thôi. Lương Khất nghĩ nhưng trăm cái miệng cũng không có gan nói ra.
Đình Vân nhìn vẻ mặt biến đổi đặc sắc của Lương Khất lúc tái lúc hồng thì vẻ mặt nguy hiểm. Cậu buồn cười đoán Lương Khất vị này khuôn mặt lạnh, nhưng tâm tính lại mỏng như thanh niên mới lớn. Sau đó có phần đắc ý với sự ngầm nhận xét của mình mà nhếch môi, khom người hơi nhướn về phía Lương Khất ghé vào tai y nói nhỏ: "Hôm qua, huynh xem xuân cung đồ miễn phí thích chứ?" Nói xong còn cố tình phà hơi thổi một cái đầy vô lại lên vành tai y.
Lương Khất trợn mắt khó tin, tim đập bùm một cái, theo phản xạ, tay bịt tai người ngã ra sau, bị phát hiện rồi sao? Nhưng y chưa kịp phản ứng tiếp thì mất thăng bằng xém ngã ngửa ra sau. Đình Vân nhanh tay kéo tay áo của y lại, tay kia vòng ra sau lưng đỡ lấy cái eo nhỏ nhắn của Lương Khất, khiến cho cả người Lương Khất áp vào mình. "Chậc, huynh không cần phản ứng dữ như vậy chứ?"
"BUÔNG RA!!!"
Một tiếng rống mạnh mẽ đầy nộ khí. Nam nhân cao lớn đứng trước cửa ngược nắng sớm. Triều phục chỉnh tề, vai rộng lưng dài, cả người tràn ngập khí thế áp bức. Nam nhân tay nắm chặt cửa, chân ghì mạnh xuống nền đất, mắt ưng sắc bén, cằm vuông rắn rỏi, miệng nhếch lên để lộ hàm răng đang nghiến keng két. 
"Đình Vân!!! Sao ngươi có thể vô lễ với Trạng Nguyên gia ngay giữa ban ngày?!!!"
Vừa nói nam nhân cao lớn hùng hổ bước mạnh đến. Một tay hữu lực nắm lấy eo của Lương Khất kéo về phía mình, tay kia đẩy mạnh bả vai của Đình Vân.
Đình Vân ăn đau lại mất thế ngã rầm ra sau đụng vào thành bàn. Bị vô cớ đẩy ngã, Đình Vân chật vật đứng dậy nhìn tên nam nhân mắt ưng mày kiếm, cả cơ thể tràn ngập sát khí nhìn mình bằng ánh mắt có thể giết người kia. Vốn định chất vấn nhưng như phát hiện ra điều mới lạ, Đình Vân một tay ôm bụng, một tay chỉ về phía nam nhân mà cười ngoặt nghẽo.
 "Hoàng... Hoàng Hoa… ngươi đã triệt râu a..." 

Sau đó là một tràn ha ha, há há không ngừng.
Nghe câu nói của Đình Vân khiến Lương Khất còn đang bối rối vì bị nam nhân lạ mặt ôm thì giật mình ngước lên đầy ngỡ ngàng.
 Cái cằm vuông trơn trụi nhẵn bóng, lên trên đó là chiếc mũi cao thẳng tắp, và đôi mắt ưng lúc nào cũng tỏa ra khí tức áp bức người quen thuộc. Lương Khất sững người, khuôn mặt kinh ngạc trong đầu tiếp nối một đoạn a a a.
Trời đất!!! Chỉ cạo có bộ râu mà cả người đều như thay mới. Soái a!!! Soái a!!!
Rồi đoạn sắc mỹ tối qua bất ngờ lướt qua trong đầu Lương Khất. Nó tự động thay hình ảnh tên đại hán râu xồm bằng hình ảnh nam nhân tuấn mỹ phi phàm trước mắt. Lương Khất cảm thấy tim nhảy loạn xạ. Sau đó trong đầu nhanh chống tự kiểm điểm mình rõ là đồ nhan khống mà.
Hoàng Hoa bị Đình Vân cười nhạo cũng không thêm tức giận. Hắn chỉ cúi đầu đáp lại cái nhìn đầy kinh ngạc của người trong lòng, rồi nhếch miệng đầy đắc ý: "Sao ta tuấn tú quá khiến Lương Trạng Nguyên đây cũng không thể chớp mắt à?"
 
 
À vâng, đây chính là chân dung ngài Thám Hoa Hoàng Hoa sau khi cạo râu :3

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận