Bạch long chi ước hệ liệt

Lương Khất bị Hoàng Hoa kẹp trong lồng ngực. Lồng ngực nam nhân trưởng thành rộng lớn, bao trùm gần như toàn bộ cơ thể của Lương Khất. Cách một lớp quan phục dầy có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đều đặn không nhanh không chậm của Hoàng Hoa, làm Lương Khất cảm giác hắn đang đùa giỡn lưu manh.
Thật chất Hoàng Hoa cũng đã cố gắng khắc chế nhịp tim mình. Hắn đã phải dùng ba phần công lực, sáu phần định lực sau khi lỡ làm hành động bạo gan mà chính hắn cũng không khống chế được. Cướp người ôm vào ngực.
Một đôi vai gầy mỏng, Hoàng Hoa cảm giác chỉ một bàn tay của hắn thô lỗ một tí cũng dễ dàng làm gãy vỡ nó.
Lương Khất bị bất ngờ nên cả khuôn mặt dán vào lồng ngực Hoàng Hoa.
Mái tóc Lương Khất tuy vẫn búi trong mũ quan. Song vẫn còn những lọn dài thả buông ra ngoài, những lọn tóc dài vương vấn trên tay áo Hoàng Hoa. Cái cảm giác mượt mà đến mức Hoàng Hoa chỉ hận không thể công khai vuốt ve chúng. Hắn chỉ có thể tham lam dùng ánh mắt lướt lên lại lướt xuống từng lọn tóc dần rũ xuống tay mình mà thôi.
Hoàng Hoa cao hơn Lương Khất một cái đầu hơn. Nhìn đỉnh đầu đội quan mũ cứ lúc lắc trước mắt làm hắn nhộn nhạo. Hắn chỉ ước tháo quách nó xuống, để có thể xoa xoa mái đầu đen nhánh lại còn tỏa hương thơm dịu nhẹ. 
Hương thơm Cẩm Lan cứ vương vẫn trước mũi Hoàng Hoa làm tâm hắn nhộn nhạo mê muội.
Hoàng Hoa khuôn mặt vốn góc cạnh, sau khi bỏ hết mớ râu lùm sùm đi là một bộ anh tuấn sạch sẽ phóng khoáng, thậm chí có phần cường ngạo đầy tự tin.
Lương Khất nhíu nhíu mày khi thấy vẻ mặt có phần đắc ý ngạo kiều kia, trong lòng đang lên một cỗ cảm xúc khó chịu.
Y lấy tay đẩy đẩy cằm người kia ra, rồi ghét bỏ nói: "Một bộ râu không làm nên con người, ta thấy ngươi mang râu vô còn dễ nhìn hơn bây giờ." Nói rồi Lương Khất lách mình thoát khỏi vòng tay của Hoàng Hoa.
Hoàng Hoa thấy người rời khỏi lồng ngực mình, còn nhếch một bên miệng, ánh mắt tuy lạnh lùng nhưng nhìn kỹ có phần chế nhạo. Hắn tự biết mình bị ghét bỏ thì trong lòng thập phần thất vọng.
 Rõ ràng sau khi bỏ hết mớ râu kia đám nha hoàn, gia đinh trong phủ đều tấm tắc khen ngợi vẻ anh tuấn đẹp trai của hắn còn gì. Mẫu thân còn nói hắn trông trẻ ra hơn chục tuổi.
Hừ, lúc về hắn mà không đập bảng hiệu Vinh Phục Đường thì cơn tức này không thoát ra được.

"Huynh không sao chứ?"
Lương Khất tới đỡ lấy tay của Đình Vân. Đình Vân lắc tay tỏ vẻ không sao, nhưng vẫn còn một bộ dạng ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nhất là khi thấy bộ mặt vặn vẹo như cá chết của Hoàng Hoa đang một bộ dáng mắt to trừng mắt nhỏ với mình. Đình Vân híp híp mắt nghĩ đến một vấn đề sâu xa nào đấy rồi trở lại vẻ mặt nhã nhặn ôn hòa bình thường.
Trong khi cả ba đang trong không khí khó xử thì đúng lúc các quan viên khác cũng đến. Cả ba lại lật đật chỉnh chu chính mình rồi lên triều. 
Điện rồng uy nghiêm. Đế vương trẻ tuổi cao lãnh, ngồi trên ghế rồng hướng mắt xuống quần thần. Hai bên quần thần phân chia văn võ, lại phân chia theo thứ bậc từ cao xuống thấp.
Ba vị tân quan đều thuộc văn thần, đứng cùng một hàng đuôi cuối. Sau khi vái lạy hoàng đế theo quy cũ, thì chỉnh chỉnh tề tề đứng im theo dõi các vị quan lớn báo cáo tình hình.
Hoàng đế sau khi nghe vài ba báo cáo thì nhíu mày, lãnh ý bao trùm cung điện. 
Sắp đến mùa lũ mà hệ thống đê điều ở nhiều nơi có hiện trạng hư hỏng nặng. Nếu không kịp tu bổ sẽ gây hậu quả nghiêm trọng. Phần đốc quan giám sát lại rất quan trọng. Đó là món hời lớn nhưng cũng là miếng bánh đá cứng ngắt. Các quan đều muốn tranh giành hoặc vì tiến cử người mình mà gây tranh cãi nghiêm trọng. Mà hiện sơ đồ trị thủy lại chưa hoàn chỉnh, vẫn còn những bất cập khó giải quyết.

Hoàng đế vẫn im lặng lắng nghe các quan viên tranh cãi với nhau, một hồi lên tiếng: "Ba vị tân quan có ý kiến gì không?" 
Vốn tân quan cũng chưa được quyền lên tiếng giữa những sự kiện quan trọng như thế. Nhưng hoàng đế chủ động đưa nấc thang bắc sẵn để họ đi lên.
Lương Khất cũng không từ chối cơ hội. Y đứng ra nói rõ ý tưởng của mình và Hoàng Hoa đã bàn tối qua, đồng thời nhắc luôn cả phương án mà Đình Vân đã thiết kế.
Lương Khất chủ động khiến cả Hoàng Hoa và Đình Vân khá bất ngờ. Song được đà cũng phụ họa bổ sung thêm. Cả ba càng nói càng hăng, hỗ trợ bổ sung nhau rất nhịp nhàng thuận lợi. Tuy có lúc sẽ bị một vài vị quan khác phản bác chất vấn nhưng họ đều ăn ý mà đáp đối được. Hoàng đế cũng như các vị quan quan khác cũng ngỡ ngàng trước những ý kiến táo bạo của ba vị tân quan.

"Ý kiến của ba vị trẫm sẽ xem xét."
Hoàng đế mặt vẫn lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại có lộ vẻ hài lòng. Hoàng Đế trẻ tuổi anh tuấn, giọng nói trầm ổn đầy uy lực. Đôi mắt gã vốn nhếch lên có phần lạnh lẽo, nay lại hơi hạ thấp làm khuôn mặt người trông dịu đi một ít, khiến không khí trong điện phần nào hòa hoãn.
Sau khi bãi triều, trong phòng Bộ Nội vụ một là một tranh cãi kịch liệt. Đa phần là các quan cũ cảm thấy bất mãn. Ba tân quan nhỏ bé kia lại không thông qua họ mà dám càn rỡ ngạo mạn trình lên cho hoàng thượng trước, khiến tôn uy của họ bị tổn hại.
Hoàng Hoa tự nhận là một người thô lỗ. Dù đắp bao nhiêu thi ca mỹ từ trên người thì khí chất cưỡng hãn võ hán truyền đời từ cha hắn vẫn không che lấp được. Một tay nắm lấy cổ áo của vị viên quan già nhấc lão lên. Ánh mắt hắn hung ác không giấu giếm sự đe dọa, khiến các vị quan khác hãi hùng không dám can ngăn.
"Ngươi... ngươi, thật to gan..." Chất giọng già nua đầy khiếp sợ, run rẩy mà tức tối.
Vị quan già bị xách cổ áo. Cổ áo xiết lại chẹn ngang yết hầu khiến lão hô hô hấp khó khăn, chật vật không ra tiếng. Lương Khất một tay ôm mặt, tay kia nắm lấy cổ tay áo của Hoàng Hoa nhíu mày lắc đầu tỏ ý khuyên ngăn, việc không đáng nên bỏ qua. 
Hoàng Hoa mắt sắt, mày ưng, tuy đã mất đi bộ râu nhưng vẻ ngoài hung dữ vẫn không bớt đi phần nào. Mà kết hợp với sự anh tuấn trên khuôn mặt cùng khí chất hung tàn của hắn người ta chỉ cảm thấy thêm áp lực.
Hoàng Hoa thả mạnh lão quan già xuống. Lão bị một một cú quăng đau thì im bặt lúng túng, lộm cộm bò dậy rồi phá cửa đi ra ngoài. Trước khi đi lão còn không quên quay lại tay run run chỉ về phía Hoàng Hoa buông lời đe dọa.
 Hoàng Hoa không để trong mắt. Hắn quay về phía Lương Khất, nhìn thấy trên khuôn mặt trắng trẻo đỏ ửng lên một vết. Lúc nãy lão quan già tranh cãi không lại Lương Khất nên tức giận đập nguyên bản tư liệu sơ đồ dày cui lên mặt y. Hoàng Hoa thấy thì như bị ai đập một tảng đá lớn vào chính mặt mình, không tự chủ được mà ra tay với lão.
Đình Vân từ trong túi áo của mình lấy ra một bình cao, quết một ít định bôi cho Lương Khất thì bị Hoàng Hoa giựt lấy. Ngón tay hắn thô lớn, quết một lượng lớn lên đầu ngón, rồi chà sát lên mặt Lương Khất. Lương Khất ăn đau rên một tiếng.  Hoàng Hoa giật mình. biết mình thô lỗ, ngón tay hạ lực nhẹ nhàng chà như lướt nước trên da mặt y.
Lớp cao mỏng mát rượi lướt nhẹ trên làn da vốn trắng trẻo có phần tái nhợt, do Lương Khất quanh năm không xuất môn. Song làn da lại rất mịn màng, khiến cảm xúc trên ngón tay của Hoàng Hoa trở nên nhạy cảm. Một màn kinh diễm mộng xuân đêm qua bất chợt như đê điều lũ quét tràn về trong đầu Hoàng Hoa. Hắn đột nhiên nhớ tới từng ngón chân nhỏ hồng, trắng mịn sát lên tuốt lộng lấy bộ vị hùng tính kia của hắn. Hoàng Hoa như xuất thần tâm trí cứ lẫn lộn giữa mơ mơ thực thực.

Ngón tay Hoáng Hoa dính đầy cao dầu, cứ nhẹ nhàng nhu miết cọ xát lên làn da mềm mại của Lương Khát. Cọ đến mức đầu óc hắn mơ hồ, phía dưới cũng muốn cọ ra lửa. Cho đến khi ngón tay hắn quết thuốc dẫn đến gần khóe miệng người kia, mắt nhìn đến đôi môi hồng nhuận. Bất giác Hoàng Hoa muốn đưa tay thò vào khuôn miệng nhỏ nhắn đó. Hắn muốn lộng khoáy khoang miệng ẩm ướt kia, muốn ngắt nhéo lấy đầu lưỡi mềm mại đỏ hồng của kẻ đang sững sờ nhìn hắn.
Lương Khất tuy mặt ngoài bình tĩnh nhưng tự cảm thấy tâm mình rối loạn. Cái ánh mắt như sói đói ngoạn mồi đang nhìn chằm chằm miệng mình kia, có cần trắng trợn như thế không.
Lương Khất tự hỏi thái độ ân cần xoay chuyển chỉ trong một đêm của Hoàng Hoa đối với mình có phải quá nhanh, hay là do mình nhạy cảm lầm tưởng. Nhưng Lương Khất đã quá quen thuộc với kiểu ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống mình như vậy. Mỗi đêm đệ đệ y đều nhìn y như thế, rồi hai hồi ba lượt mặc cho y khóc lóc van xin, vẫn ăn sạch y không chừa mẫu xương nào. Y cảm thấy trong lòng mồ hôi lạnh, mồ hôi nóng đều đổ cả rổ rồi. Lương Khất vội vàng nắm tay Hoàng Hoa buộc hắn dừng lại, khi ngón tay kia càng gần khóe miệng mình.
 "Được rồi, ta không sao, đa tạ."
 Hoàng Hoa nghe một tiếng thì giật mình hồi hồn. Tầm mắt hắn đã có thần lại, nhưng mi tâm vẫn nhíu không buông: "Lần sau người ta đánh thì phải biết né chứ." 
Lương Khất gật đầu đáp lại, sẽ không có lần sau.
Đình Vân nhìn cánh cửa phòng Bộ Nội vụ mở toang chênh vênh trước gió. Một cơn gió lộng mạnh thổi vào, cuốn loạn các tư liệu mà lòng dậy sóng. Cậu cảm thấy việc này chắc sẽ không dễ dàng giả quyết. Đám lão giả cỗ hủ thấy lợi thì ham, nhưng lại sợ thiệt thân thiệt quyền. Bọn họ vốn chỉ là tân quan, dây rễ còn chưa bám chắc. Nay lại chọn đối đầu chính diện như vậy e sẽ bất lợi đôi đường.
Mành rèm mỏng manh, nhưng họa tiết bên trên lại thêu sợi chỉ vàng, tạo một độ dày mỏng xen kẽ. Mùi huân hương ngọt ngào lượn lờ giữa Noãn Các mỹ miều đầy sắc tình.
Trên bức tường trạm trổ hoa văn uốn lượn là những bức tranh xuân tình kiều diễm. Người trong tranh mỹ mão tuấn tú cùng một nam nhân khác hoạt sắc sinh hương quấn quýt đủ mọi tư thế, mọi góc nhìn. Đường nét lực bút rõ ràng, sắc sảo khiến người nhìn vừa cảm thán vừa đỏ mặt.
Ánh nến nhập nhòe, làm hình ảnh trên tường động đậy đầy sinh động. Từng đợt sóng tình như không dứt theo tiếng thở gấp dồn dập.
Hoàng đế trẻ tuổi hùng khí uy nghiêm không ngừng truy đuổi, thảo phạt nơi tư mật của thiếu niên tuấn mỹ. Ngón tay gã không ngừng vuốt ve lên xuống sống lưng thiếu niên đang uốn cong vì kích thích.
Thiếu niên mỹ mạo ôn hòa, đôi má ửng đỏ, lồng ngừng phập phồng do tần suất hoạt động quá lớn. Cậu dường như không thể kịp đáp ứng người kia. Nhưng khóe miệng lại không ngừng câu lên tiếng rên rỉ đầy câu nhân, khác hẳn vẻ mặt ôn thanh nhã nhặn của mình.
"A~ Nhanh nhanh quá..."
"Chỗ đó... Hưng Khang… sâu tí nữa..."

Tiếng rên rỉ càng lớn sự dồn dập kích tình càng tăng cao. Cường độ xuất động của hoàng đế càng nhiều. Đôi tay thanh ngọc của Đình Vân cũng không ngừng ra sức bấu lấy bả vai rắn rỏi cường tráng của người trước mắt.
"Dâm đãng!!!"
Bị mắng một câu thô tục, nhưng Đình Vân biết vị hoàng đế uy nghiêm băng lãnh của mình khi bị sóng tình nuốt chửng có bao nhiêu cường, bao nhiêu hoang dâm sắc dục. Đình Vân thích nhất khi bàn tay thô to của gã vỗ bốp bốp lên hai cánh mông trắng mịn của mình, rồi nhào nặn nó không thương tiếc. Cái đau đầy nhục dục đó khiến bản thân cảm thấy chân thật hơn, khiến cậu biết mình đang thân mật với ai. Hoàng đế này là nam nhân của Đình Vân cậu.
Đình Vân cậu đang ở bên một người chí cao vô thượng mà trước đây cậu thậm chí không dám mơ ước. Thiếu niên trẻ tuổi cố siết chặt hai cánh mông mình lại như muốn kẹp chết, dìm chặt người kia vào sâu trong cơ thể vốn đã căng tràn tinh thủy của mình để cảm nhận nó rõ, hơn sâu hơn.
"A~"
Tiếng thở dài kéo dài đầy sắc dục thể hiện cao trào đã tới. Cánh tay nắm cánh mông kia bất ngờ siết chặt hơn, in đậm vết ngón tay thành từng mảng sắc đậm lên làn da mịn màng ấy. Nơi tư mật kết nối cả hai như sát sao dính chặt không muốn tách ra. Tình triều dâng lên cũng đã đến cao trào. Cả hai quấn siết mà cùng thở ra một hơi thõa mãn.
Cơn kích tình qua đi,  hoàngđế lại trở bộ dạng lãnh tính. Nhưng đôi mắt hẹp dài híp một độ cong thỏa mãn. Gã nam nhân hài lòng nhìn người trong lòng vì kiệt sức mà vùi mặt vào ngực mình thở dốc. Hơi thở từng nhịp phà lên đầu ngực khiến gã ngứa ngáy. Nếu không phải lo lắng cho sức khỏe của thiếu niên, vị hoàng đế tuổi trẻ sung mãn này đã không ngại cày cấy thêm lần nữa.
Mái tóc ướt đẫm vì còn dính một ít thứ do gã bắn lần thứ nhất. Nó lấp lánh trộn lẫn những giọt mồ hôi trong suốt của cậu thiếu niên trẻ, rơi từng giọt rồi quyện vào nhau thành một đường dài trượt trên lưng. Hoàng đế trong lòng thầm đắc ý khi thỏa mãn. Dù hậu cung lục viện mỹ nữ tràn ngập, nhưng chưa có ai có thể thỏa mãn gã cả về thể xác lẫn tinh thần như thiếu niên này.
 Hoàng đế dùng hai ngón tay thô ráp ấn một đường từ gáy xuống dọc theo mép nước, hướng xuống khe mông dẫn đến nơi ẩn hiện kia, rồi nhẹ nhàng ấn xoáy trong đó. Một dòng chảy đầy xuống kẽ chân thiếu niên mà thấm ướt đẫm cả long sàn. 
"A~" 
Đình Vân chưa thoát khỏi cơn sắc tình lại bị kích tình lần nữa khẽ rên lên. Khuôn mặt vốn chôn vùi trước lồng ngực rắn chắc của người nào đó mà đỏ bừng. Cậu ngước lên nhìn hoàng đế của mình đầy bất mãn. Nhưng trong mắt vị hoàng đế vừa qua cơn hỏa dục thì khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt sương sương mờ ảo, đôi môi sưng đỏ vẫn chưa tiêu hết vì ngày đêm bị mình cắn mút hết mức lại như đang làm nũng. Gã hoàng đế trẻ bây giờ chỉ hận không thể ngày đêm tuyên dâm, làm vị hôn quân lấy sắc thị dân, chôn mình trong Noãn Các này.
Đình Vân vì nhột mà cười khanh khách. Trong nụ cười thoáng qua sự đắc ý cùng sung sướng.
Hoàng đế lại vùi đầu vào cổ của người trong lòng, hít lấy hít để mùi hương ngọt ngào còn hơn cả huân hương mà tổng quản thái giám thưởng xuyên đốt. Gã không biết từ lúc nhận thức cơ thể của thiếu niên này thì dường như hận không thể một bước tách rời. Chỉ một ngày không ngửi thấy mùi hương trên cơ thể vị tân quan này, thì bản thân sẽ không còn tâm tình xử lý bất cứ chính sự gì.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận