Bạch long chi ước hệ liệt

Hắn gặp thiếu niên kia khi đang ung dung thưởng rượu hoa xem vũ khúc, bàn chuyện bát quái cùng đám cẩu hữu của mình.
Bản thân hắn là kẻ thô kệch, chỉ thích luận đàm võ công, hận không thể một bước ra sa trường. Nhưng mẫu thân ôn nhu của hắn lại lo sợ chốn sa trường đẫm máu, nên kiên quyết dùng nước mắt khuyên nhủ khiến hắn. Rốt cuộc, hắn cũng đã thuận theo người mà từ bỏ việc hướng đến chức Võ Trạng Nguyên, chỉ có thể mài đầu vào thi sử. Thực tế hắn vốn không thích mấy chốn phồn hoa này, nhưng đám bạn hắn thì oanh yến thành thói quen, khiến hắn cũng dần bị lây nhiễm tật xấu. Suốt ngày cùng đám bạn mượn rượu thưởng mỹ nhân, xướng đối thơ, nếu không hắn sẽ chán đến chết vì đám thi thơ của mấy lão thầy già trong nhà. 
Cho nên khi hắn đang mân mê ly rượu, đôi mắt ưng vốn sắc cạnh cũng lim dim tìm cảm hứng trong điệu xướng phí tình, thì "Rầm" một tiếng khiến hắn giật mình. Ly rượu trong tay cũng xém lung lay đổ. Hắn khó chịu, tính cách vốn nóng nảy khiến hắn quyết không bỏ qua sự tình này. Đến khi hắn ngước mắt lên nhìn về phía tiếng động phát sinh, nơi cánh cửa gỗ đùng một phát bị người đạp ngã.
Hai tên tráng hán thô kệch, chân đạp cửa vẫn còn chưa hạ xuống.

 Thật là khốn khiếp, không xem bổn công tử ra gì. Đám bạn hữu đang mỹ tửu đối thơ của hắn cũng sục sôi ý chí quyết không bỏ qua cho kẻ gây sự. Cho đến khi hắn thấy phía sau cánh cửa đổ rạp: Một thiến niên bạch y sạch sẽ, khuôn mặt non nớt, ánh mặt phượng dài, mi tâm nhíu chặt, ánh sáng ngược dòng từ ngoài viện xuyên vào như phản chiếu lên đôi mi rẻ quạt nhấp nháy lay động.
Kẻ đến mang một đôi môi anh đào đang mím lại, một bộ dạng lạnh lùng, khí tức lan tỏa áp chế cả hai người thị vệ đằng trước.
Thiếu niên trẻ tuổi, khí thế hừng hực đi thẳng về phía hắn, khiến hắn giật mình. Bản thân thầm nghĩ đã đắc tội gì với vị công tử xinh đẹp này. Hắn định mở miệng chất vấn thì thấy tầm nhìn của thiến niên lệch qua bên phải của mình. Hướng về phía vị huynh đệ đang một tay ôm eo mỹ nữ, tay kia cầm ly rượu, mà bản thân vị huynh đệ này cũng sững sờ bất động.
Thiến niên tuấn mỹ mắt lạnh mày cau. Y hất tay ngọc của mỹ nữ ra khỏi eo vị huynh đệ của hắn. Rồi không nương tình đưa một phát ấn dấu lên khuôn mặt huynh đệ của hắn. Mỹ nữ sợ rồi, nào có tiểu thiến niên hung dữ như vậy. Thật không nể mặt mũi ai hết, dù gì cũng là thế gia công tử, sau này biết mặt mũi đâu mà đến đây tầm hoan a.
BỐP!!! 
Một cái tát không hề nhẹ, khiến Hoàng Hoa cùng đám bằng hữu cũng hoảng hốt giật mình.
"Lương Quân Nhất!!! Hay cho đệ một thân tài tử lại đến kỹ viện tầm xuân. Uổng cho phụ thân còn tin rằng đệ vẫn đang túc trực dùi mài thi kinh." 

Vị thiếu niên khuôn mặt non nớt đang một bộ dáng lạnh lùng bức áp dạy bảo kia hóa ra lại là huynh trưởng của vị huynh đệ chí thân của hắn.
Trước luôn nghe tên huynh đệ này ca ngợi huynh trưởng hắn tài mạo vô song, cao lãnh băng sương. Giờ mới được diện kiến, chỉ là khuôn mặt trẻ con cùng khí tức kia chỉ khiến vị thiếu niên cố tỏ vẻ trưởng thành càng thêm đáng yêu, đáng trêu ghẹo mà thôi.
Thiếu niên huynh trưởng quét tầm mắt, đảo khắp phòng, ý xuân dạt dào tình sắc mỹ miều đều bị khí lạnh tỏa ra từ y dập tắt. Mắt phượng liếc về phía hai tên tráng hán đứng sau như thầm ra lệnh. Vị huynh đệ của hắn như cuốn chả giò được khiên lên vai mặc người dàn xếp.
Hắn bất bình, không những không lý lẽ tới phá đám còn bắt người vô cớ. Hắn vừa định đứng dậy đòi người thì vị huynh đệ kia lại nháy mắt, tay làm dấu xin lỗi, miệng mấp máy ám hiệu: "Lần sau bồi tội huynh đệ. Giờ ta phải bồi huynh trưởng của mình trước a." Xem kìa, hành động thì có vẻ bất đắc dĩ mà khuôn mặt đầy sủng nịch công khai thế kia. Hắn cũng bó tay, tên này vậy mà sợ huynh trưởng của mình thật sao?
Cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ khiến dấu ấn về vị thiếu niên huynh trưởng ngày đó càng đậm thêm. Nhưng không biết tại sao, từ sau lần ấy, mỗi khi tên huynh đệ của hắn đến hội tụ tập thì từ những lời ca ngợi tán thưởng huynh trưởng lúc trước lại đổi thành sự bất mãn, chán ghét. 
Lương Quân Nhất tự bao giờ mở miệng sẽ là sự tích chèn ép không coi ai ra gì của thiếu niên huynh trưởng kia. Ban đầu hắn cùng chúng huynh đệ còn thấy nghi ngờ. Nhưng lời than vãn tích tụ đầy oán hận kia, thân làm huynh đệ cũng dễ bị đồng cảm. Khiến hảo cảm đối với vị thiếu niên khi đó cũng không nhen nhóm được gì, mà còn là sự bất bình thay cho huynh đệ gặp phải huynh trưởng hà khắc, đố kỵ tài năng đệ đệ.
Trong mắt mọi người thiếu niên đã triệt để bị bôi đen, là một kẻ tâm tình bất định, luôn muốn hạ bệ đệ đệ mình trước mặt phụ thân. Chung quy là một thiếu niên huynh trưởng không thể nhìn mặt mà bắt hình dung.
Mà thiếu niên từ lúc đó dường như cũng không xuất môn khiến hình dáng y cũng dần nhạt đi trong trí nhớ của hắn. Cho đến khi hắn gặp lại y trước cửa trường thi, hắn mới cảm thán thời gian trôi đi quá nhanh.

Chớp mắt thiếu niên khuôn mặt tuấn mỹ non nớt đã trưởng thành. Trút đi vẻ trẻ con là bộ dáng tuấn tú thư sinh, khí chất cao lãnh khi xưa giờ như thu liễm, một dáng bộ bình trầm không xuất môn. Chỉ là mắt phượng lãnh lẽo kia vẫn luôn khiến hắn dù vô tình liếc thấy cũng không thể dời mắt.
Tao nhã, cấm dục.
Một bộ dạng người khác không thể chạm tới.

Rồi lại trong chớp mắt, đôi mắt phượng dài ấy lại đầy ướt át như nhiễm tầng sương sớm, lung linh mê mị. Tiếng rên sắc tình tràn ngập trong đầu, len lỏi đến từng tấc da sợi lông trên người hắn. Cấm dục thiếu niên, mỹ nhân hoạt sắc, hai hình ảnh trùng lặp liên tiếp khiến nhịp tim hắn đập mạnh hơn.
Hoàng Hoa không thể phân biệt được hai hình ảnh ấy đâu mới là thật. Chỉ biết hắn đã si mê khuôn mặt ửng hồng nhưng vẫn lạnh lùng cố gắng kiềm chế tiếng nức. Môi đỏ rướm máu, nhưng tại khe môi một dòng thủy dịch nhỏ giọt, tất cả đều xoáy vào trong cuống họng của hắn. Hoàng Hoa đã có một giấc mộng xuân đầy thỏa mãn.
Còn hơn cả những đêm loạn sắc dâm mỹ nơi Câu Lan Viện, cho đến khi gà gáy canh ba hắn giật mình tỉnh giấc.
Hốt hoảng vén chăn, sửng sờ nhìn chiếc quần tơ tằm đang căn chặt chỗ nhạy cảm. Hắn nhíu mày, vật dù đã ướt đẫm nhưng hùng tính vẫn chưa hề suy giảm, hiên ngang chọc lòi con mắt hắn. Hắn ôm đầu rủa xả chính mình. Sao hắn có thể bại hoại như thế, dâm ý ngay tại phủ người khác. Mà ý tưởng điên rồ đó lại được đặt lên chính chủ phủ, vị huynh trưởng của huynh đệ tốt của hắn.
Sau khi lặng lẽ thu dọn giường chăn cẩn thận, Hoàng Hoa mặc lại quan phục cũ hôm qua. Hắn âm thầm quyết định không từ mà biệt. Phải sớm về phủ giải quyết hậu quả của bản thân. Nhưng hiện tại trời còn sớm, kiệu phu còn chưa tới, hắn chỉ có thể ba chân bốn cẳng rút về phủ. Cũng may thân thể rèn luyện võ công từ nhỏ, khinh công cũng không phải làm màu, tuy là có mất sức một chút dù sao cũng đỡ hơn mất mặt.
Hoàng Hoa phi thân xuyên qua từng lớp gió sớm lạnh ngắt. Cơn buốt lạnh như tát vào mặt hắn, khiến mí mắt cũng phải nheo lại, nhưng trong đầu hắn vẫn rừng rực lửa nóng. Bộ vị hùng uy được che đậy dưới lớp quan phục vì phi thân cũng bị ảnh hưởng. Nó vẫn diễu võ dương oai, không khuất phục dù cho cơn gió lạnh ngắc không ngừng tát đến. Hắn thật đau đầu a, cúi đầu nhìn nó, rồi lại ngước nhìn trời, thật là phục bản thân sinh long hoạt hổ ngay tại địa bàn nhà người ta không biết xâu hổ mà. Hoàng Hoa cảm thán, chưa bao giờ hắn mong thấy được cổng lớn nhà mình đến vậy.
Sau khi vận khinh công nửa bay nửa chạy, rốt cuộc Hoàng Hoa cũng trở về được chính phủ sau hơn nửa canh giờ. Hắn lặng lẽ kêu người hầu mang thùng nước ấm đến cho hắn thanh tẩy.
Nữ hầu sau khi mang khăn tắm để bên thùng nước, định xoay người rời đi, thì bị hắn ngoắc lại. Nàng ngầm hiểu ý chủ nhân.
Bình thường Hoàng Hoa sẽ tự mình tắm rửa, nhưng thanh niên trai tráng khí tức uy dũng, buổi sáng thường hay thể hiện hùng tính. Thỉnh thoảng, hắn sẽ để cho nữ hầu thiếp thân hầu hạ xử lý giúp mình. Nàng sẽ không thắc mắc tại sao thiếu chủ tối qua thâu đêm không về, sáng sớm lại từ nóc tường sau viện phủ nhảy vào, không kịp nghỉ ngơi đã kêu gọi người hầu hạ mộc dục.
Hoàng Hoa thoát y quan nặng nề. Cơ thể cường tráng màu đồng khỏe mạnh lộ ra, khiến khuôn mặt nữ hầu đang đưa tay dò độ ấm của nước vô tình liếc qua cũng đỏ bừng bừng. Dù đã được nhìn ngắm bao lần nàng cũng vẫn thấy tim đập mặt đỏ. Thật là một cơ thể hoàn mỹ, hữu lực uy vũ.
Bước vào thùng nước, hơi nước ấm lan tỏa khắp phòng. Hoàng Hoa thả người dựa vào vách thùng. Cơ thể săn chắc, từng khối cơ như đang được thả lỏng.

Nàng là nữ hầu thiếp thân chuyên hầu hạ hắn tắm rửa. Dù đã quen thuộc với thân hình kiện mỹ của hắn, nhưng vẫn thầm cảm thán cảm thấy nhân sinh được mãn nhãn thế này không còn gì hối tiếc đi.
Tay cầm khăn lụa tỉ mỉ chà nhẹ lên từng đường cơ của nam nhân. Ngón tay nàng mềm mại, chạm vào làn da săn chắc như chạm vào khối đồng luyện tinh tế. Hoàng Hoa vẫn bình tâm. Cả cơ thể phủ một màn hơi nước, hắn nhắm mắt để mặc người hầu hạ.
Khi nữ hầu đưa tay hướng về trước ngực hắn, chà nhẹ lên xương quai xanh sắc sảo, lại nhìn tới bộ râu xồm xoàng bao phủ cả chiếc cằm vuông vức kia nàng không khỏi tiếc nuối. Thật là mất hình tượng a.
Hoàng Hoa dù cảm thấy động tác tay nàng có hơi dừng lại nhưng hắn cũng không để ý. Cho đến khi tay nàng dần mò xuống bộ vị chưa hề khuất phục bởi nước nóng kia thì hắn giật mình. Mở trừng mắt, bàn tay thô to bắt lấy bàn tay mềm mại của nữ tử. Nữ hầu thiếp thân thấy hắn đột ngột mở mắt thì hoảng sợ. Nàng sợ hãi vị thiếu gia tính khí nóng nảy không hài lòng với phục vụ của nàng, nàng lắp bắp mở miệng:  "Thiếu... gia."
 Hoàng Hoa nhíu mày, hai mắt như ưng, đánh quét toàn diện khuôn mặt người đối diện, lại liếc xuống bàn tay ngọc đang bị mình nắm chặt kia. Hắn híp mắt đánh giá, rồi lại thở dài buông tay, nàng hiểu hắn đang ngầm đồng ý nàng tiếp tục.
Nữ hầu như được hắn khai ân thì thở phào tiếp tục công việc. Ngón tay ngọc mềm mại ôn nhu, phủ một lớp lụa mỏng nắm lấy hùng căn kia nhẹ nhàng xáo lộng. Vì là nữ hầu thiếp thân nên chức trách của nàng chỉ là phục vụ sinh hoạt thường ngày của hắn. Thỉnh thoảng nàng sẽ giúp hắn xáo lộng xử lý nhu cầu, nên nàng tự thân rất biết cách bảo dưỡng làn da, nhất là da tay của mình, mịn màng mềm mại. Nhưng...
Không đủ, cảm giác không đủ.
Sự mềm mại của ngón tay nữ tử không đủ lực ma sát như ngón chân mềm mại nhưng đầy lực hấp dẫn của người kia. Dù là trong giấc mộng xuân đầy chân thật đó, hắn vẫn có thể cảm nhận được độ tinh tế của từng ngón chân phiến hồng kia. Một ngón chân cái đè lên đỉnh căn của hắn, các ngón còn lại thì như tường xuân bám chặt, bao phủ lấy phần thân thô to kia của hắn. Từ nhẹ nhàng rụt rè cho đến mạnh mẽ cuồng sáp.
Cả phòng im lặng chỉ có tiếng dao động của làn nước. Tiếng nước lép bép không ngừng vang lên bởi sự ma sát tuốt động, đi kèm với nó là một bóng hình nữ tử không ngừng nhu động. Hình ảnh nhấp nhá in lên màn tường giấy nhiễm hơi nước. Không khí ái mụi tràn ngập khắp phòng. Hoàng Hoa vẫn bất động thanh sắc, hắn không bởi vì sự phục vụ cẩn trọng kia mà thở dốc. Hai cánh tay sãi dài trên thành thùng, các ngón tay bắt đầu bám lấy mép thùng. Hoàng Hoa nhíu chặt mắt, không ngừng nhớ lại khuôn mặt vốn lạnh lùng nhưng lại diễm lệ kia. Người kia trong mộng rõ ràng là một bộ dạng bất mãn, nhưng tiếng rên lại đầy khuất nhục bởi sắc tình. Ngón tay của nữ hầu ngày càng tăng tốc, phần thân thô to kia như lớn thêm một vòng, song vẫn chưa có dấu hiện chuẩn bị kết thúc.
Nàng bắt đầu sốt ruột. Mồ hôi từ chiếc trán bóng mịn bắt đầu chảy xuống, ngón tay nàng muốn tê cứng. Trước giờ, nàng vẫn luôn biết hùng tính thiếu gia rất mạnh, thời gian xử lý cũng lâu. Nhưng hôm nay phá lệ lại quá lâu, tay nàng mỏi muốn gãy luôn rồi.
Lén liếc nhìn khuôn mặt đang nhắm mắt vẫn đầy uy nghiêm nhưng vì bị nhiễm tầng hơi nước nơi gò má lộ ra kia có phần đỏ lên. Nữ hầu cảm thấy xao động, nơi tư mật cũng muốn ướt át theo làn hơi nước đang phủ lên trán người kia. Nàng muốn áp người lên bờ ngực đồng cổ săn chắc. Nàng muốn đung đẩy gò bồng đảo của mình lên xương quai xanh của người kia. Muốn khuôn miệng đầy râu kia ma sát lên hai hạt phù du của mình. Nàng cũng muốn cất tiếng rên rỉ dâm đãng để câu dẫn nam nhân.
Nhưng, nàng không dám.
Hai chân nàng cố khép lại. Hai má đùi non hơi ma sát với lớp váy mỏng bị nhiễm nước nên thấm áp vào đôi chân trắng nõn. Nơi tự mật của nàng gần như hiện rõ mà nam nhân trước mặt vẫn không hay biết gì tâm tư của nàng?

"Thiếu... gia..." 
Tiếng gọi một lần nữa nhiễm đầy sắc dục. Trong tâm tư mông lung như bị nhiễm một tầng hơi nước, nàng gọi hắn như mong muốn một sự đáp lại. Nhưng nam nhân kia vẫn im lìm tận hưởng sự phục vụ trên tay nàng mà bỏ qua thanh âm gợi tình đầy câu dẫn kia. Nàng thở dài cúi đầu, cắn môi kìm lại dục vọng ướt át bên dưới nơi tư mật của mình.
 Người nam nhân hồn trí đã bay vào mộng cảnh sắc xuân nơi nào. Người nam nhân cao cao tại thượng này, nàng không với tới rồi. Tay nàng tuốt lộng nhanh hơn. Nàng cảm thấy địa ngục và thiên đường như đang cùng lúc muốn dìm chết nàng, nhưng hùng căn kia vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
Ngước lên nhìn, xuyên qua bộ râu rậm rạp của người kia, thì lộ ra đôi mắt ưng híp lại đầy mê ly. Nàng cũng cảm thấy an ủi, xem ra kỹ xảo của mình vẫn chưa bị tụt lại. Thiếu gia vẫn còn đang rất hưởng thụ cơ mà.
Cho đến khi hình ảnh mộng xuân đêm qua như phát lại lần cuối. Khi mà khuôn mặt nhiễm đầy sắc tình của Lương Khất lúc đến cao trào hiện rõ mồn một trong tâm trí hắn. Hoàng Hoa từ kẽ răng cũng phát ra một tiếng "Ưm" trầm thấp, rồi phóng thích vào khăn lụa trên tay nữ hầu thiếp thân tội nghiệp kia.
Hắn thở dài, cảm thấy tạm thời thỏa mãn.
Nữ hầu sau khi xử lý thủy dịch của hắn thì trong lòng đầy cảm thán như vừa thoát được một kiếp nạn. Nàng trong lòng tự vuốt mồ hôi một trăm lần để tâm bình tĩnh lại. Nàng lại trở lại thành một nữ hầu thiếp thân đầy chuyên nghiệp, tiếp tục chức trách hầu hạ thiếu gia của mình thay đổi quan phục lên triều.
Sau khi thay đổi triều phục. Hoàng Hoa thấy bóng mình trước gương đồng. Hắn nhíu mày, cúi người đưa khuôn mặt già nua trước tuổi dí sát vào gương. Chiếc gương đồng vặn vẹo hình ảnh một đại thúc tráng hán thô kệch, mặt đầy râu, duy chỉ có đôi mắt ưng sắc bén là thấy được phần trẻ trung gần đúng tuổi. Chỉ là mày kiếm dựng trên đôi mắt đó hay nhíu lại nên khiến người ta bỏ qua nó.
Càng nhìn mi tâm càng nhíu chặt, Hoàng Hoa đứng thẳng, hừ mạnh một tiếng, không nặng không nhẹ nói một câu: "Mời ngay thợ cạo Vinh Phục Đường lại đây."
Nữ hầu thiếp thân đang cài thắt lưng quan phục cho Hoàng Hoa thì bị mệnh lệnh của hắn làm giật mình.
 Thợ cạo Vinh Phục đường nổi tiếng kinh thành, chuyên phục phụ vụ tạo hình cho quan lại, bèo lắm cũng là quý hoa công tử. Nên Hoàng đại thiếu gia điều họ đến cũng không có gì ngạc nhiên. Điều đáng nói là thiếu gia nhà nàng trước giờ qua loa diện mạo. Nào giờ mỗi lần lão phu nhân cho mời thợ cạo Vinh Phục đường đến, thiếu gia đều khước từ không quan tâm, mặc kệ râu tóc tự thân tự mọc. Sao giờ lại đùng một phát sắp đến giờ lên triều thì lại điều người ta đến sửa soạn.
Vì yêu cầu vô lý của đại thiếu gia mà trên dưới Hoàng phủ chộn rộn như xuân đầu đình tết đầu cổng. Thợ cạo Vinh Phục đường còn đang ngái ngủ cũng bị lôi đi, một đường kiệu bốn tráng hán khiêng khẩn cấp cấp chạy đến sửa soạn cho vị đại thiếu gia ngang tàng này.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận