Trình Úc không ngờ cậu xông vào chỉ để hỏi mình câu này, anh chỉ có thể đáp qua loa: “Quan hệ của cha mẹ anh không được tốt, tình cảm của họ đối với anh cũng không sâu đậm, không giống như cha mẹ của Cố Thư Vũ, tuy bận rộn nhưng lại rất quan tâm đến cậu ấy, vậy nên anh không diễn được vai Cố Thư Vũ.”
Lâm An Lan thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ thì ra là như vậy.
“Em cứ tưởng là do em không tốt, làm anh cảm thấy em không thích anh.” Cậu thừa nhận nói.
“Sao có thể thế được?” Trình Úc đến gần, xoa xoa khuôn mặt của cậu, cúi xuống hôn cậu: “Em rất tốt mà.”
Lâm An Lan chậm rãi nở nụ cười.
Trình Úc vuốt mái tóc cậu: “Được rồi, mau đi ra đi, trong này đều là hơi nước, em không ngộp à.”
Nghe anh nói vậy Lâm An Lan cũng cảm thấy không khí có phần ngột ngạt: “Vậy em ra ngoài trước.”
“Ừm.”
Lâm An Lan nhìn anh, đột nhiên vươn tay ôm cổ anh kéo xuống, ngẩng đầu hôn một cái lên môi anh.
Trình Úc ôm eo cậu, ngậm lấy môi của cậu vừa hôn vừa mút một hồi lâu mới lưu luyến buông cậu ra.
Anh nhìn Lâm An Lan đi ra ngoài rồi mới đóng cửa lại, lúc này mới mở vòi hoa sen.
Anh thật sự không hợp với vai Cố Thư Vũ chút nào, anh không thích hợp với loại nhân vật được yêu này.
Trình Úc đã quên mất rằng, ngoài Lâm An Lan không thích anh thì cha mẹ cũng không thân thiết với anh, đặc biệt là cha anh, có mà như không có.
Người như anh, đúng là không xứng đáng diễn vai Cố Thư Vũ cùng với Lâm An Lan.
Trình Úc rất nhanh đã tắm xong, nhưng anh không đi ra ngoài ngay mà ở trong phòng vệ sinh chờ một lúc, anh muốn hút thuốc nhưng lại không mang thuốc lá vào.
Cũng may anh không bị nghiện thuốc lá, anh bình tâm hồi phục tâm trạng lại một chút rồi đi ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
Vẫn là Lâm An Lan biết cách ôn nhu chăm sóc, người mà Trình Úc yêu vô cùng đáng tin cậy.
Chỉ còn bốn ngày nữa là hết hạn thử vai, Trình Úc không hề lo lắng, anh nghỉ ngơi một ngày rồi mới cùng Tôn Mạnh đi đến địa điểm thử vai.
Đạo diễn Trương rất thích Trình Úc, thấy anh vừa đến đã cười nói: “Tôi còn tưởng cậu sẽ không tới chứ?”
Trình Úc cười cười: “Sao lại như vậy được, chẳng qua lúc trước trong nhà xảy ra một số chuyện nên tôi chưa kịp nhận lời mà thôi.”
Đạo diễn Trương cũng không quan tâm, hỏi:“Cậu thử vai Cố Thư Vũ đúng không.”
Câu này của ông tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại hoàn toàn là câu trần thuật.
Nhưng Trình Úc lại lắc đầu: “Tôi thử vai Cảnh Hoán.”
Đạo diễn Trương kinh ngạc: “Tiểu Trình, tôi đã nói với người đại diện của cậu là cậu hợp với vai Cố Thư Vũ hơn cơ mà.”
“Tôi biết, nhưng sau khi đọc kịch bản thì tôi lại thích nhân vật Cảnh Hoán này hơn.”
“Cảnh Hoán là một nhân vật tốt, nhưng cậu phải biết, mặc dù cả ba người đều là nhân vật chính của bộ phim này, nhưng cuối cùng, Cảnh Hoán và Tôn Hân Hân đều do Cố Thư Vũ điều khiển, cậu ta là cầu nối của hai người, là mở đầu cũng như kết thúc, cho nên đất diễn của vai này nhiều nhất, cảm xúc cũng mãnh liệt nhất, thậm chí nếu sau này có giành giải thưởng thì Cố Thư Vũ hoàn toàn có thể được bình chọn là nam chính xuất sắc nhất, còn Cảnh Hoán thì có thể sẽ không.”
“Tôi biết.”Trình Úc rất bình tĩnh: “Tôi không để ý đến những điều này.”
Đạo diễn Trương kinh ngạc nhìn anh, có chút bất ngờ.
Trước đây ông và Trình Úc chưa từng làm việc chung với nhau, chỉ trò chuyện một chút trong một buổi liên hoan phim, lúc đó ông cảm thấy hình tượng của Trình Úc rất tốt, rất thích hợp diễn những vai công tử nhà giàu.
Sau đó thì hình tượng Cố Thư Vũ này xuất hiện, không hiểu vì sao người đầu tiên ông nghĩ tới lại là Trình Úc.
Vì vậy ông đã xem qua những bộ phim Trình Úc từng đóng trước đây lọt vào danh sách của buổi liên hoan phim và liên lạc với những đạo diễn từng hợp tác với anh.
Khi biết được năng lực làm việc của đối phương rất tốt, mặc dù nổi tiếng nhưng không kiêu ngạo, nếu có thể hợp tác được thì quá tốt, ông mới gửi cho người đại diện của anh lời mời đến thử vai.
Ông không nghĩ tới anh lại bỏ qua vai nam chính Cố Thư Vũ mà chọn vai Cảnh Hoán.
Hơn nữa dù đã biết rõ vai này đất diễn ít và cũng có thể không được giải nam chính, cậu nhóc này vẫn không thay đổi ý định.
Đạo diễn Trương hơi kinh ngạc, ông cứ nghĩ rằng các minh tinh hiện nay đều chú trọng vào các vai chính, không ngờ vẫn có ngoại lệ.
Đạo diễn Trương ngạc nhiên, nhưng không hiểu sao lại có chút cảm phục hanh.
“Thôi cũng được:” Đạo diễn Trương cười nói, “Vậy thì cậu cứ diễn vai Cảnh Hoán đi.”
Trình Úc gật đầu và thử diễn tâm lý của Cảnh Hoán theo yêu cầu của ông.
Đạo diễn Trương rất hài lòng, nhưng không trực tiếp báo kết quả cho anh mà chỉ nói: “Được rồi, có kết quả tôi sẽ liên hệ với cậu.”
“Được.” Trình Úc nói xong quay người đi ra ngoài.
Tôn Mạnh vội vàng chặn anh lại, hỏi “Thế nào?”
“Không biết, chờ kết quả đi.” Trình Úc bình tĩnh nói.
“Chắc không có vấn đề gì đâu.” Tôn Mạnh an ủi anh, cũng tự an ủi chính mình: “Lúc trước trợ lý của đạo diễn Trương có gọi điện thoại nói cụ thể chuyện này cho tôi, tôi không muốn làm mất thời gian, chắc chắn là đạo diễn Trương quan tâm đến cậu nên ông ấy mới nhắc nhở cậu như vậy.”
Trình Úc nhàn nhạt trả lời: “Ừm.”
Đi tới cuối hành lang thì anh thấy một người từ hướng khác đi về phía mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Trình Úc chỉ cảm thấy buồn nôn.
Anh làm như không nhìn thấy đối phương, không thèm liếc mắt lấy một cái tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng đối phương lại quay lại, lùi lại mấy bước chặn đường anh.
“Cậu cũng đến thử vai?” Tưởng Húc hỏi.
“Chó ngoan không chắn đường.” Trình Úc lạnh lùng nói.
Tưởng Húc cười một tiếng: “Cậu đang nói chính mình đấy à? Hôm nay Tiểu Lan không ở đây, hay là cậu ngửi mùi tìm em ấy đi.”
Nghe Tưởng Húc nhắc đến Lâm An Lan, Trình Úc đột nhiên nở nụ cười.
“Lâm An Lan đâu?”Anh cố ý hỏi.
Tưởng Húc bất giác sửng sốt, không hiểu tại sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy.
Không phải bây giờ Lâm An Lan đang ở cùng với cậu ta sao? Cậu ta giả ngu cái gì vậy?
Hay là cậu ta đang cố ý giả vờ?
Tưởng Húc mỉm cười, đáp lại: “Em ấy đang trong xe tôi, chắc là biết cậu sẽ đến đây nên không muốn nhìn thấy cậu lại sinh bực nên tôi không thể nói.”
“Tôi hỏi em ấy tại sao không chịu vào, thì ra vẫn là Tiểu Lan thông minh nhất.”
Trình Úc nghe mấy lời này của Tưởng Húc, lại nhìn vẻ mặt của cậu ta cũng không thể đoán ra được đến cùng thì Tưởng Húc có biết Lâm An Lan đang ở cùng với anh hay không.
Nhưng nhìn biểu hiện này của cậu ta thì có vẻ như dù biết hay không thì tạm thời cậu ta cũng không có ý định cướp em ấy khỏi mình.
Như vậy là đủ rồi.
Trình Úc không để ý đến Tưởng Húc nữa, vươn tay đẩy anh ta sang một bên như đang vứt rác.
Tưởng Húc cảm nhận được sự khinh bỉ của Trình Úc, trở tay muốn bắt lấy tay anh lại bị Trình Úc đẩy ra.
“Biến.”
“Rầm” một tiếng, Tưởng Húc ngã mạnh vào tường.
Tưởng Húc tức giận trừng mắt nhìn Trình Úc, xông lên định đánh nhau với anh: “Cậu muốn đi thử vai với bộ mặt sưng vù hay sao?” Trình Úc giữ chặt nắm đấm của hắn.
Tưởng Húc cười khẽ, trong mắt tràn đầy sự mỉa mai: “Cậu dám đánh tôi không? Cậu muốn Tiểu Lan vì chuyện này mà tức giận à?”
Trình Úc vô thức nắm chặt bàn tay đang giữ nắm đấm của hắn, cười lạnh nói: “Như vậy cũng tốt, như vậy thì em ấy có thể gặp tôi không phải sao? Quan trọng là, cậu đồng ý cho em ấy đến gặp tôi à?”
Tưởng Húc trầm mặc.
Trình Úc cười nhạo một tiếng: “Cậu không muốn đúng chứ?”
Nói xong, anh đẩy nắm tay của Tưởng Húc ra, bỏ hai tay vào túi quần đi về phía trước.
Tưởng Húc quay đầu lại nhìn anh, thầm nghĩ, quả thật giống hệt con chó mà.
Tưởng Húc phủi phủi quần áo, điều chỉnh lại tâm trạng thật hoàn hảo, rồi mới tiếp tục bước đến phòng thử vai.
Tưởng Húc đẩy cửa bước vào thì thấy đạo diễn Trương và biên kịch đều đã có mặt.
Anh ta lễ phép gật đầu chào, lần lượt hỏi thăm mọi người, rồi mới bắt đầu thử vai.
Sau khi thử vai xong Tưởng Húc mới lơ đãng hỏi: “Lúc nãy tôi có gặp Trình Úc.”
“Cậu ấy cũng tới thử vai giống cậu.” Đạo diễn Trương nói.
“Cậu ta thử vai nào vậy ạ? Cũng là Cố Thư Vũ giống tôi sao?”
“Không phải.” Đạo diễn Trương không quan tâm lắm: “Cậu ta thử vai Cảnh Hoán.”
Tưởng Húc ngẩn ra, thiếu chút nữa bật cười.
Anh ta đè nén sự giễu cợt trong lòng, lễ phép nói cám ơn, mãi đến tận khi ra khỏi phòng mới không nhịn được thấp giọng nở nụ cười.
Cảnh Hoán, hoá ra là Cảnh Hoán!
Vai này cũng rất phù hợp với Trình Úc, nhưng không biết đến lúc đó mình thử thành công vai Cố Thư Vũ, Trình Úc diễn Cảnh Hoán thì sẽ như thế nào nhỉ?
Có lẽ cậu ta sẽ từ chối đóng bộ phim này, dù sao thì muốn Trình Úc diễn cảnh yêu đương với mình, chuyện này quả thật hết sức buồn cười.
Tưởng Húc không kìm lòng được nở nụ cười, thậm chí có chút hy vọng Trình Úc thử vai thành công.
Trình Úc và Tôn Mạnh đi đến bãi đậu xe dưới đất, đang đi thì đột nhiên có người gọi anh: “Anh Trình.”
Anh nghi hoặc quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt vừa quen vừa lạ.
Tạ Huy chạy từng bước nhỏ đến trước mặt Trình Úc, lễ phép gật đầu chào hỏi: “Anh Trình cũng đến thử vai sao?”
Trình Úc nhìn khuôn mặt của cậu, ánh sáng dưới bãi đậu xe không được sáng cho lắm khiến khuôn mặt của người trước mặt càng giống một gương mặt rất quen thuộc đối với anh.
Trình Úc khó hiểu hỏi: “Cậu cảm thấy bản thân mình khó coi lắm sao?”
Tạ Huy sửng sốt một chút, lúng túng nói: “Sao anh lại nói như vậy? Em làm sai chuyện gì sao?”
“Nếu như cậu thấy bản thân không khó coi, vậy tại sao lại muốn biến mình thành người khác? Cậu không thấy xấu hổ à?”
Trong nháy mắt Tạ Huy càng lúng túng hơn, lí nhí nói: “Là bọn họ giúp em trang điểm như vậy.”
“Cậu đã trưởng thành rồi, cũng nên có chính kiến của riêng mình.”
Nói xong anh tiếp tục đi tới chỗ mình đậu xe, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, anh quay đầu lại nhìn về bên trái.
“Làm sao vậy?” Tôn Mạnh hỏi anh.
“Bên kia có người.” Trình Úc nhìn chằm chằm vào hướng kia, bình tĩnh nói: “Đang chụp hình.”
Tôn Mạnh vội vã đi tới, chỉ thấy là một nữ sinh.
“Thật xin lỗi.” Nữ sinh áy náy liên tục nói xin lỗi: “Em chỉ là tình cờ gặp được anh nên muốn khoe với bạn bè một chút thôi.”
Tôn Mạnh thấy vậy, kiểm tra hình nữ sinh chụp một chút.
Trong hình, Trình Úc đẹp như một viên ngọc đang cúi đầu xuống, vì ánh đèn không được sáng lắm khiến cho anh có phần cô đơn và lạnh lùng khó tả.
“Em có thể đi chưa?” Nữ sinh nhỏ giọng hỏi.
Tôn Mạnh bất đắc dĩ: “Được rồi, lần sau nhớ đừng làm như vậy, may là tôi dễ nói chuyện, chứ gặp người nổi tiếng khác thì có thể sẽ thu luôn điện thoại di động của cô.”
“Em biết rồi.” Nữ sinh thấp giọng nói.
Tôn Mạnh đi đến chỗ Trình Úc đứng, nói với anh: “Không cần lo lắng, chỉ là đùa vui thôi.”
Trình Úc cũng không quan tâm nữa, đi về xe của mình.
Anh lên xe ngồi dựa vào ghế, bỗng cảm thấy có chút buồn bực vô cớ.
“Nếu Tưởng Húc thử vai thành công thì tôi sẽ không tham gia bộ phim này.” Trình Úc nói với Tôn Mạnh.
Tôn Mạnh biết anh và Tưởng Húc không ai ưa ai, nên cũng không khuyên anh, gật đầu nói: “Đã biết.”
Trình Úc nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tưởng Húc chuẩn bị bước vào thang máy, đúng lúc cửa thang máy mở thì Tạ Huy từ trong bước ra.
Tưởng Húc kinh ngạc nhìn Tạ Huy, Tạ Huy lễ phép chào:“Anh Tưởng.”
“Thử vai?”
“Ừm.”
“Thử vai nào?” Tưởng Húc hỏi.
“Cố Thư Vũ.” Tạ Huy thành thực nói.
Tưởng Húc sửng sốt một chút, sau đó cười khẽ một tiếng.
Tạ Huy không hiểu chuyện gì, còn người đại diện của cậu thì nhíu mày lại.
Tưởng Húc khoát tay với cậu: “Không phải cười cậu, tôi chỉ nhớ lại một chuyện thôi.”
Tương Húc nhìn dung mạo của người trước mặt có phần nào đó giống với Lâm An Lan, vỗ vỗ vai cậu: “Chúc cậu thành công.”
“Cảm ơn anh.” Tạ Huy lễ phép nói.
“Không cần khách khí.” Tưởng Húc nói xong liền bước vào thang máy.
Anh ta đóng cửa thang máy lại, lúc này mới không nhịn được mà bật cười lần nữa.
Trình Úc thử vai Cảnh Hoán, Tạ Huy thử vai Cố Thư Vũ, chuyện này thật sự quá buồn cười.
Tưởng Húc thở dài, lẩm bẩm: “Có lẽ đây chính là số phận của cậu, Trình Úc.
Trong thực tế cậu không chiếm được Lâm An Lan, vậy thì trong phim cậu cũng chỉ có thể gặp một Lâm An Lan giả mà thôi.”
“Người như vậy, cũng chỉ xứng để người như Tạ Huy thay thế thôi.”
Tưởng Húc lại mỉm cười, cảm thấy bộ phim này dù là mình hay Tạ Huy thử vai thành công đều rất tốt.
Nghĩ tới ở đây, hắn không khỏi nghĩ tới Lâm An Lan.
Từ khi Lâm An Lan rời đi đã hơn một tháng, anh ta đã gửi tin nhắn trên Wechat cho Lâm An Lan, nhưng có thể Lâm An Lan vẫn chưa kéo hắn ra khỏi danh sách đen.
Em ấy vẫn còn giận mình sao?
Nhưng chắc chắn Lâm An Lan đã đến chỗ của Trình Úc theo lời mình nói.
Mặc dù lúc đó em ấy rất tức giận dứt khoát bỏ đi, nhưng em ấy vẫn theo lời mình đi đến chỗ của Trình Úc.
Mỗi lần cãi nhau ầm ĩ như vậy, không cần biết Lâm An Lan tức giận đến mức nào, nhưng cuối cùng vẫn tha thứ cho mình.
Tưởng Húc biết rõ hắn rất đặc biệt đối với Lâm An Lan.
Hai người họ chỉ còn có nhau, nên bọn họ ỷ lại, tin tưởng lẫn nhau.
Lâm An Lan sẽ không thật sự giận mình, cũng không tính toán được hơn với mình.
Tưởng Húc lấy điện thoại di động ra, tiếp tục tin nhắn cho Lâm An Lan: [ Vẫn còn giận à?]
Ngay sau đó hệ thống của Wechat thông báo: Tin nhắn đã được gửi, nhưng đối phương đã từ chối.
Tưởng Húc thở dài, xem ra là vẫn còn giận.
Không biết đến khi nào mới hết giận đây.
Tưởng Húc có chút nhớ Lâm An Lan, muốn trò chuyện với cậu.
Một thời gian dài không có Lâm An Lan bên cạnh, anh ta cũng cảm thấy rất cô đơn.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Tưởng Húc cất điện thoại di động vào, thầm nghĩ, chờ một thời gian nữa, với tính cách của Trình Úc, nếu Lâm An Lan đột nhiên có thái độ khác thường với cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ nghi ngờ việc này có liên quan đến mình.
Vậy nên phải cho Lâm An Lan thêm một chút thời gian nữa.
Chỉ là uỷ khuất cho Tiểu Lan rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...