Anh Yêu Em Nhất Trên Thế Giới


Lâm An Lan mà Tưởng Húc đang nhớ lúc này đang xem mùa một của chương trình ‘Chuyến đi của những thiếu niên ba lô’, cậu muốn xem qua một chút, rút kinh nghiệm của những người đã tham gia trước đó để đến lúc ghi hình mình có thể biểu hiện tốt một chút.

Cậu đang xem thì nhận được điện thoại của Trác Tư Á: “Đạo diễn Trương có một bộ phim mới đang tuyển người, cậu có muốn thử không, kịch bản tôi đã gửi qua mail cho cậu, là bộ phim ‘Đám đông’ đó.”

“Không được.” Lâm An Lan từ chối: “Tôi không muốn đóng những bộ phim có liên quan đến đề tài đồng tính.”

“Đây không phải là đề tài đồng tính.” Trác Tư Á nói: “Tuy là Cảnh Hoán thích Cố Thư Vũ, nhưng nó chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong bộ phim.

Bộ phim không nói về tình yêu của họ, cho nên đây không phải là bộ phim đề tài đồng tính.”

“Vậy cũng không được, bản thân tôi thích đàn ông, bây giờ lại đi đóng loại phim này thì không phải là công khai come out sao?”

Cũng đúng.

Trác Tư Á nghe cậu nói vậy cũng cảm thấy có lý, nhưng mà: “Tôi nghe nói Tạ Huy cũng đi thử vai.”

“Tạ Huy?”

“Cậu mất trí nhớ nên không biết.

Tạ Huy debut muộn hơn cậu một năm, tham gia các hoạt động dưới tên Tiểu Lâm An Lan, một năm nay cậu ta biểu hiện rất tốt.

Nếu như cậu ta thử vai bộ phim này thành công, lọt vào mắt đạo diễn Trương thì con đường đóng phim sau này của cậu ta chắc chắn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Nếu bộ phim này ăn khách hoặc đạt giải thưởng thì có thể sẽ có ảnh hưởng đến cậu, lúc đó, vận đen của cậu nói không chừng sẽ đạt đến đỉnh điểm.”

“Anh cũng nói là không chắc mà, làm sao có thể dễ dàng xảy ra đến vậy?” Lâm An Lan lên mạng tìm cái tên Tạ Huy thì nhìn thấy khuôn mặt giống mình đến ba phần: “ Bản thân cậu ta giống tôi, hay do trang điểm?”

“Là do trang điểm.

Người quen biết thì nói cậu ấy lúc bình thường không giống cậu, nhưng sau khi trang điểm thì lại giống cậu đến ba phần.”

“Thì ra là vậy.” Lâm An Lan đóng trang web liên quan đến Tạ Huy lại: “Nếu vậy thì cứ mặc kệ cậu ta đi.”

“Cậu thật sự sẽ không đi thử vai?”

“Ừm.”

Trác Tư Á thấy vậy cũng không khuyên cậu nữa.

Ngược lại không biết tại sao Lâm An Lan lại nghĩ đến câu nói hôm qua của Trình Úc lúc ăn cơm-----“Em không ngại nếu anh yêu một người con trai khác sao?”

Đương nhiên là Lâm An Lan không ngại, công việc của một diễn viên là diễn kịch, tình cảm trong phim cũng là một phần trong đó, chỉ là…

Trong diễn xuất sợ nhất chính là diễn quá nhập tâm.

Trình Úc thích nhân vật Cảnh Hoán như vậy, mà Cảnh Hoán lại yêu Cố Thư Vũ tha thiết.


Sau đó nếu Trình Úc vì diễn tình cảm của Cảnh Hoán mà nảy sinh tình cảm với Tạ Huy, người trông giống mình thì sao?

Anh ấy rất yêu mình, mà dung mạo của Tạ Huy lại giống mình diễn vai Cố Thư Vũ thì thật sự quá nguy hiểm.

Lần đầu tiền Lâm An Lan cảm thấy, cậu ghen, cậu rất ghen.

Loại ghen tuông này càng trở nên rõ ràng hơn khi cậu nhìn thấy Trình Úc và Tạ Huy trên hot search.

Cậu nhìn tấm ảnh trên hot search, là trong một bãi đậu xe, tuy không nhìn rõ vẻ mặt nhưng cũng có thể nhìn thấy Trình Úc đang cúi đầu, dường như đang nói gì đó với người kia, còn người kia thì lại dè dặt nhìn Trình Úc, cảm giác có chút trong sáng ngây thơ.

Cư dân mạng trên Weibo đều kinh ngạc: “Là Trình Úc với Tạ Huy, bọn họ đang hẹn hò sao?”

“F*ck, hai người nhìn thế này trông rất xứng đôi nha!”

“Trình Úc đẹp trai quá đi mất, chỉ là một bên má mà cũng có thể đẹp đến vậy!”

“Chắc là đang hẹn hò rồi, nếu không thì làm sao hai người này gặp nhau được.”

“Trời ới, có cảm giác CP này gần như muốn công khai tới nơi rồi!”

Lâm An Lan nhìn mọi người mồm năm miệng mười bàn luận, cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng lập tức, người hâm mộ của Trình Úc đã dọn sạch diễn đàn này trên weibo một cách hiệu quả và nhanh chóng, ngay cả blog quảng cáo phía dưới cùng những bình luận cũng đều bị khống chế.

“Đề cử một số tác phẩm hàng đầu của Trình Úc: ‘Gió đêm’, ‘Không nhìn thấy cố sự’, vở kịch mới ‘Số tám ban đêm của ngày chủ nhật’ sắp công chiếu, hoan nghênh mọi người đón xem!”

Lâm An Lan nhìn thấy, lúc này mới không còn thấy khó chịu nữa.

Sau khi Tôn Mạnh đưa Trình Úc về nhà mới thấy tin nhắn của trợ lý nói Trình Úc đã lên hot search.

Anh mở ra xem thì thấy hot search toàn là [Trình Úc Tạ Huy].

Đến khi nhìn thấy bức ảnh thì Tôn Mạnh đãi hiểu ra, tám chín phần là người của bên Tạ Huy mua.

Chẳng trách lúc đó không thấy người đại diện của Tạ Huy, chắc là đang trốn trong xe vội vàng chụp trộm rồi, chẳng qua lúc đó bọn họ chỉ chú ý vào cô nữ sinh chụp trộm, nên không để ý tới cảnh tượng chim sẻ bắt bọ ngựa, bọ ngựa bắt ve sầu ở đằng sau.

Mấy chuyện như vậy Tôn Mạnh có thể hiểu được, Trình Úc rất nổi tiếng và có nhiều người hâm mộ, luôn có người muốn ở gần cậu ta, muốn giữ cậu ta cho riêng mình, chuyện này rất bình thường.

Hơn nữa cái hot search này chỉ nói là có người tình cờ thấy hai người bọn họ, đoán là hai người họ có phải chuẩn bị hợp tác hay không.

Chuyện này thực sự cũng không ảnh hưởng xấu đến Trình Úc, còn được lời một cái hot search, về cơ bản thì cũng không mất mát gì.

Nghĩ như vậy nên anh thấy đây cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ quay đầu nói với Trình Úc: “Cậu lên hot search rồi này, là người của bên Tạ Huy mua, nói hai người có khả năng chuẩn bị hợp tác với nhau.”

Trình Úc nghe vậy mở mắt ra, bảo Tôn Mạnh đưa điện thoại di động cho anh.

Tôn Mạnh đưa điện thoại di động qua, Trình Úc xem sơ qua, nói với anh: “Xoá đi.”


“Bỏ đi.” Tôn Mạnh nói: “Cũng không ảnh hưởng gì đến cậu, đừng quan tâm.”

“Xoá đi.” Trình Úc nói ngắn gọn: “Tôi nhìn nó là thấy phiền.”

Nghe anh nói vậy, Tôn Mạnh cũng hết cách, không thể làm gì khác là liên lạc với weibo xoá cái hot search ấy đi.

Cư dân mạng trên diễn đàn đang bàn tán sôi nổi thì đột nhiên thấy hot search đã biến mất, chuyện gì thế này? Ai xoá vậy? Có phải bên Trình Úc không?

“Tôi nói rồi nhất định là người bên Tạ Huy đã mua hot search, chắc bênTrình Úc đã thấy nên xoá hot search đi rồi.

Lúc Trình Úc và người khác cùng bị đưa lên hot search thì anh ấy đều tự mình đi lên hoặc là đẩy tác phẩm của mình lên.”

“Trình Úc thật sự là không muốn cho bên kia chút mặt mũi nào.”

“Lần này bên phía Tạ Huy có phải đang rất xấu hổ không nhỉ?”

“Ai biết được? Nhưng nếu nói vậy thì chắc hai người không phải đang hợp tác với nhau rồi, nếu hợp tác thì ai lại làm ra chuyện mất mặt thế này.”

“Thật ra tôi rất muốn nhìn bọn họ cùng đóng phim chung.”

“Tôi cũng vậy.”

“Tôi lại không thấy vậy, tôi lại muốn Trình Úc cùng diễn chung với Lâm An Lan kìa.”

“Lầu trên nói chuyện viễn vông gì vậy, một nước không thể có hai vua, cô không biết sao?”

“Ai, đừng nói nữa, từ khi hai người họ ra mắt đến nay có nằm mơ hai người đó cũng không bao giờ đóng phim chung với nhau, cuối cùng đừng nói là đóng phim, mấy chương trình khác họ cũng chưa từng ghi hình chung.”

“Ngọc Lan (*)----là cp lạnh nhất giới giải trí, ai mà không biết chứ?”

(*) Ngọc Lan là tên fan cp của Trình Úc và Lâm An Lan.

“Hôm nay vì hoa Ngọc Lan không nở mà ta rơi lệ cả một ngày đây.”

“Đâu chỉ không nở rộ, mà từ lúc trồng đã chẳng có bông hoa nào rồi, huhuhu.”

“Đừng nói nữa, quá ngược rồi, tôi khóc mất.”

Trình Úc về đến nhà thì đã gần năm giờ.

Anh hiếm khi đi ra ngoài, thử vai xong lại bị Tôn Mạnh mang tới công ty xử lý một vài chuyện khác, bây giờ mới về đến nhà.

Đúng lúc Lâm An Lan từ phòng ngủ bước ra định ăn chút trái cây, thấy anh về cậu cười nói: “Anh về rồi.”

Trình Úc gật gật đầu: “Anh ghé qua công ty một chút nên về hơi trễ.”


“Ồ.” Lâm An Lan trả lời rồi đi tới tủ lạnh lấy dĩa nho ra.

Trình Úc cầm lấy, nói với cậu: “Anh đi rửa.”

Lâm An Lan cũng không từ chối.

Cậu và Trình Úc đi vào nhà bếp, cậu hỏi anh: “Hôm nay thử vai thế nào?”

“Ổn cả.”

“Ngoài anh ra còn có ai nữa?”

Lập tức Trình Úc nghĩ tới Tưởng Húc, anh chậm rãi rửa nho, trả lời: “Rất nhiều người đến, anh cũng không để ý lắm.”

“Tạ Huy cũng đến thử vai đúng không?”

Trình Úc không ngờ cậu lại nhắc đến Tạ Huy: “Em thấy hot search rồi?”

Lâm An Lan gật đầu: “Trông cậu ấy rất giống em.”

Trình Úc cười khẽ một tiếng: “Do trang điểm thôi, không phải thật sự giống em.”

“Trên hot search nói có khả năng hai người sẽ đóng phim chung.”

“Cái này phải xem anh và cậu ta có thử vai thành công hay không.”

Lâm An Lan nhìn bóng lưng anh, rất muốn hỏi vậy anh có hy vọng cậu ấy thử vai thành công không?

Nhưng rồi lại cảm thấy việc này không cần thiết phải hỏi, nhất định Trình Úc sẽ hy vọng bản thân anh thử vai thành công, còn Tạ Huy có lẽ Trình Úc cũng không quan tâm mấy.

Nhưng cậu để ý.

Nhưng cậu để ý thì có thể làm gì đây? Cậu không muốn diễn Cố Thư Vũ, chẳng lẽ còn không cho người khác diễn?

Cho nên tốt nhất là không hỏi.

Trình Úc đã rửa nho xong, khoá vòi nước, bước đến cạnh cậu, hái một quả nho đút tới bên miệng cậu.

Lâm An Lan ngoan ngoãn há miệng, nuốt vào.

Cậu nhìn người đứng trước mặt mình, chậm rãi nhón chân lên ôm cổ Trình Úc, sau đó đem nửa quả nho trong miệng mình đẩy qua miệng anh.

Trình Úc ôm cậu, cắn môi cậu một chút, cười nói: “Ngọt quá.”

Lâm An Lan không nói gì, cúi đầu cầm lấy chùm nho trong mâm trái cây trên tay anh.

Hai người vừa ăn nho vừa tán gẫu, Trình Úc không nhắc nhiều về buổi thử vai nên Lâm An Lan cũng không hỏi tới.

Trước khi ngủ Trình Úc vẫn đi tắm trước như bình thường, còn Lâm An Lan nằm trên giường đọc tiểu thuyết.

Cậu đọc được một nửa thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên.

Lâm An Lan nhìn trên màn hình điện thoại hiện lên một dãy số, cậu nghi hoặc bắt máy: “A lô?”

“Tiểu Lan, cậu thật sự sẽ tham gia ‘Chuyến đi của những thiếu niên ba lô’ mùa hai sao?”


“Anh là…?”

“Cậu xoá số điện thoại của tớ rồi hả?” Tưởng Húc không thể tin được: “Cậuvậy mà không nhớ số điện thoại của tớ?”

Lâm An Lan cau mày, rốt cục đây là ai vậy?

Cậu không nói gì, Tưởng Húc nghĩ là cậu vẫn còn tức giận nên cũng không nói gì, vội nói: “Xin lỗi, trước kia là do tớ không tốt, tớ không nên yêu cầu cậu làm như vậy, là lỗi của tớ.”

“Trước tiên anh nói anh là ai trước đi đã.”

Tưởng Húc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tự giới thiệu về mình: “Tớ là Tưởng Húc.”

Lúc này Lâm An Lan mới nhận ra, người kia là bạn tốt nhất của cậu, là người mà cậu quen từ nhỏ nhưng lại phản đối cậu và Trình Úc quen nhau, Tưởng Húc.

“Tìm tôi có việc gì?”

“Sao cậu lại muốn tham gia chương trình ‘Chuyến đi của những thiếu niên ba lô’ vậy hả, cậu không biết Trình Úc cũng tham gia chương trình này sao?”

“Tôi biết.”

“Vậy mà cậu vẫn tham gia!”

“Anh ấy tham gia thì tôi không được tham gia à?” Lâm An Lan hỏi ngược lại.

Tưởng Húc nghe vậy thì biết cậu vẫn còn tức giận: “Cậu vẫn còn giận tớ đúng không? Cậu vẫn còn trách tớ đúng không?”

Lâm An Lan gật đầu: “Ừm.”

“Tớ xin lỗi, tớ sai rồi, Tiểu Lan, tớ thật sự biết sai rồi, nhưng cậu không thể lấy chuyện này ra để chọc tức tớ.”

Tưởng Húc tức giận ấn ấn huyệt thái dương, hôm nay tâm trạng của anh ta rất tốt, đặc biệt là sau khi thử vai xong.

Nhưng buổi tối vô tình Tưởng Húc nghe được người khác nói về đội hình của ‘Chuyến đi của những thiếu niên ba lô’ mùa này.

Vẻ mặt đối phương đưa đám nói: “Anh Tưởng của tôi sao lại thảm như vậy, chương trình tạp kỹ lần này có cả Trình Úc và Lâm An Lan, vừa thấy là đã muốn bùng nổ rồi, nhưng tôi lại chậm mất một bước, tại sao lần nào tôi cũng chậm một bước vậy nè.”

Tưởng Húc không tin: “Cậu nói cái gì vậy, Lâm An Lan sao có thể ghi hình chương trình tạp kỹ chung với Trình Úc được.”

Nhưng đối phương đã thề: “Đây là sự thật, hợp đồng cũng ký hết cả rồi, bây giờ ekip của chương trình đang dùng hai người bọn họ để quảng bá đó.”

Lúc này Tưởng Húc mới sốt ruột liên lạc với người đại diện của mình, đi xác minh một chút, kết quả tin tức đúng là như vậy, hợp đồng đã ký, mấy ngày nữa sẽ ghi hình tập đầu tiên.

Tưởng Húc không thể tin được, Lâm An Lan sao có thể ghi hình chương trình tạp kỹ chung với Trình Úc chứ?

Cậu ấy làm sao có thể?

Cậu ấy biết rõ mình không thích Trình Úc, ghét nhất là cậu ấy tiếp xúc với Trình Úc, vậy làm sao mà cậu ấy lại có thể ghi hình chung một chương trình tạp kỹ với Trình Úc chứ?

Tưởng Húc hốt hoảng gửi tin nhắn Wechat cho Lâm An Lan, kết quả tin nhắn gửi đi nhưng bị đối phương từ chối.

Tưởng Húc dùng cách khác, trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm An Lan.

“Tiểu Lan, cậu cũng biết là tớ không thích Trình Úc, cậu đã đồng ý với tớ là sẽ không tiếp xúc với cậu ta, không tham gia bất kỳ chương trình nào với cậu ta, cậu quên mất rồi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận