Anh Yêu Em Nhất Trên Thế Giới


Lửa từ điếu thuốc đốt tới tay Trình Úc mới từ trong ký ức tỉnh lại, anh liếc mắt nhìn điếu thuốc lá trong tay, chậm rãi dập tắt điếu thuốc rồi trở về phòng.


Anh mở cửa, lo rằng áo ngủ của mình dính mùi thuốc lá nên đành cởi áo ra rồi mới leo lên giường.


Lâm An Lan cảm nhận được Trình Úc đã trở lại, cậu chui vào lồng ngực anh cọ cọ, mơ mơ màng màng hỏi anh: “Có chuyện gì thế?”

“Chỉ là việc nhà thôi, không có gì đâu.

” Trình Úc nói.


Lâm An Lan nghe anh nói vậy cũng không hỏi nữa, yên tâm nhắm mắt ngủ.


Trình Úc ủ tay trong chăn bông đến khi tay anh ấm lên, rồi mới ôm lấy Lâm An Lan, ôm cậu thật chặt.


Dù tương lai có chuyện gì xảy ra thì ít nhất hiện tại, Lâm An Lan là của anh.


Sáng hôm sau, Trình Úc vẫn tỉnh dậy sớm hơn Lâm An Lan.


Anh nằm lại với Lâm An Lan thêm một chút, sau khi Lâm An Lan tỉnh dậy anh mới nói với cậu về chuyện kịch bản.


“Anh thấy kịch bản này cũng không tệ lắm, hơn nữa còn là phim của đạo diễn Trương, nên anh thật sự rất muốn cùng đóng chung với em.



Lâm An Lan có chút miễn cưỡng.


“Không muốn,” cậu cự tuyệt nói: “Em không muốn đóng bộ phim này.



“Tại sao?” Trình Úc hỏi.


Lâm An Lan nhìn anh, thấy anh không nhạy bén chút nào: “Hai chúng ta đang hẹn hò, bộ phim này Cảnh Hoán lại thầm yêu Cố Thư Vũ, lúc đó lỡ như người khác nhìn ra chúng ta là một cặp thì làm sao bây giờ?”

“Sao có thể thế được chứ.

” Trình Úc khuyên cậu: “Như vậy thì họ sẽ càng không nghĩ tới phương diện này, chỉ xem như chúng ta giả vờ thân mật, ai cũng chỉ cảm thấy chúng ta đang bán hủ thôi.



Lâm An Lan lắc đầu: “Dù sao thì em cũng không thích.



Trình Úc có chút mất mát nói: “Nhưng mà anh đã nghĩ sẽ được đóng phim cùng với em.



“Chờ sau này có kịch bản khác thích hợp hơn đi.


” Lâm An Lan cười nói.


Trình Úc lại không cười nổi, đối với anh mà nói thì đây chính là kịch bản thích hợp nhất.

Cảnh Hoán yêu Cố Thư Vũ, anh yêu Lâm An Lan, Cố Thư Vũ không thích Cảnh Hoán, cũng như Lâm An Lan không yêu anh.


Đây chính là kịch bản thích hợp nhất, có tìm thêm cũng sẽ không có kịch bản nào thích hợp hơn cái này.


Hơn nữa, hai chữ “sau này” đối với anh quá mức xa xỉ.


Biết khi nào thì Lâm An Lan sẽ khôi phục lại trí nhớ, nói không chừng là ngay ngày mai, hoặc tháng sau, làm sao anh có thể vui vẻ khi bản thân đang mắc nợ được chứ.


“Anh thật sự rất thích kịch bản này.

” Trình Úc nghiêm túc nói: “An An, anh thật sự rất muốn diễn vai Cảnh Hoán, em diễn Cố Thư Vũ, được không, vì anh em có thể đáp ứng một lần không, chỉ lần này thôi, sau này anh tuyệt đối sẽ không bao giờ làm em khó xử vì chuyện này nữa.



Lâm An Lan cau mày.


Trình Úc chờ đợi nhìn cậu.


Lâm An Lan bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn đành nhượng bộ nói: “Để em suy nghĩ một chút đã.



Trình Úc lập tức vui vẻ hẳn lên, nhịn không được hôn lên môi cậu: “Vợ của anh thật tốt, anh biết vợ của anh là tốt nhất.



Lâm An Lan bị câu nói này của Trình Úc làm cho dở khóc dở cười.

Kỳ thực cậu thật sự không muốn diễn vai này, cài này gọi là có tật giật mình, có tên trộm nào dám lắc lư trước mặt người bị mất của đâu, huống chi cậu và Trình Úc còn tham gia chung một chương trình tạp kỹ, bây giờ lại đóng chung một bộ phim, không phải là đang thể hiện muốn công khai sao?

Lâm An Lan trong lòng thở dài, thầm nghĩ, Trình Úc sao lại không chịu hiểu điều này chứ?

Hai người rời giường, vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, sau đó vẫn là Trình Úc nấu cơm, Lâm An Lan ngồi trên ghế salon tự hỏi làm sao để từ chối anh mà vẫn không làm anh khó chịu đây.


Lâm An Lan suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra cách, chỉ có thể thử thăm dò Trình Úc trong lúc ăn cơm: “Anh nhất định muốn cùng em đóng phim chung sao?”

Cậu châm chước nói: “Nếu anh thật sự thích thì em không phản đối anh đóng, chỉ là em thật sự không muốn đóng vai này.



Tay Trình Úc đang gắp rau thì dừng lại, nhưng vẫn bỏ đồ ăn vào bát của cậu, bình tĩnh nói: “Anh yêu một người đàn ông khác, em không ghen sao?”

“Chỉ là đóng phim thôi mà, đều là công việc, em có thể hiểu.



Trình Úc nhìn cậu, cảm thấy rất buồn bực.



Anh hỏi: “Em thực sự không muốn diễn vai Cố Thư Vũ sao?”

Lâm An Lan gật đầu: “Nếu em thích con gái thì diễn nhân vật này em sẽ không cảm thấy gì, nhưng vì em thích anh, nên em luôn cảm thấy chột dạ.



“Nhưng Cố Thư Vũ không thích Cảnh Hoán, chỉ có Cảnh Hoán yêu cậu ta thôi.



“Như nhau cả thôi.

” Lâm An Lan nói: “Không phải em không thích anh, anh chỉ cần biết em thích anh vậy là được rồi.



Trình Úc trầm mặc.


Lâm An Lan thấy anh không nói gì, cúi đầu nhìn vẻ mặt của anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh tức giận sao?”

“Không có.

” Trình Úc nở nụ cười.


Nụ cười của anh rất nhẹ, rõ ràng là đang cười, nhưng ánh mắt lại có chút buồn bã khôn tả, anh nói: “Nếu em không thích thì thôi vậy, anh chỉ tuỳ tiện nói vậy thôi, em không cần để ý, không muốn diễn cũng không sao.



Trình Úc nói xong lại gắp đồ ăn Lâm An Lan thích vào bát cậu, rồi mới cúi đầu ăn cơm.


Lâm An Lan đột nhiên cảm thấy chột dạ.


Không chỉ chột dạ, còn có chút đau lòng cho anh.


Cậu cố gắng khuyên Trình Úc:“Không phải chúng ta vẫn còn một chương trình tạp kỹ sao? Chúng ta cùng ghi hình chương trình đó mà.



Trình Úc gật đầu: “Ừm.



“Chờ sau này có kịch bản khác thích hợp thì chúng ta có thể cùng đóng chung.

Chúng ta đều còn trẻ mà, cũng không phải hai năm tới sẽ giải nghệ.



“Ừm.



Lâm An Lan gắp cho anh một đũa đồ ăn: “Em xin lỗi.




“Không sao.

” Trình Úc cười với cậu: “Cũng không phải chuyện gì ghê gớm, nếu em không thích thì không diễn, không sao hết.



Anh nói như vậy làm Lâm An Lan cảm thấy anh dường như không cam lòng.


Cậu miễn cưỡng gật đầu cười, nghĩ thầm chờ sau này có cơ hội thích hợp, lúc đó cậu bồi thường cho Trình Úc cũng không muộn.


Tóm lại giữa bọn họ cũng sẽ không vì một bộ phim mà rạn nứt.


Cơm nước xong, Trình Úc đi rửa chén bát, tiện thể trả lời Tôn Mạnh: “Tôi không đi thử vai nữa.



Tơn Mạnh nhìn dòng chữ này của anh, có thể đoán được nhất định là Lâm An Lan không muốn diễn.


Anh không thể hiểu, tại sao Trình Úc lại quan tâm đến Lâm An Lan như vậy?

Tôn Mạnh suy nghĩ một chút, nhắn tin cho Trình Úc: [Cậu suy nghĩ thêm một chút nữa đi, tôi nghe nói Tạ Huy cũng sẽ đến thử vai, không phải cậu ta được mọi người gọi là tiểu Lâm An Lan sao? Tôi thấy vẻ ngoài của cậu ta cũng rất giống Lâm An Lan.

Cậu suy nghĩ một chút đi.

]

Trình Úc nhìn câu này của anh, bật cười một tiếng, tên Tạ Huy đó mà cũng dám tự xưng là tiểu Lâm An Lan sao? Ngay cả phiên bản lỗi của Lâm An Lan cậu ta cũng không xứng!

Cậu ta chỉ cố tình bắt chước trang điểm giống với Lâm An Lan, và cố gắng làm cho ngoại hình giống với em ấy mà thôi.


Bất quá…

Trình Úc dựa vào bàn bếp, nghĩ về tính cách của Cảnh Hoán, nghĩ về việc hắn yêu Cố Thư Vũ, nghĩ về cảnh cuối cùng hắn nhìn về phía Cố Thư Vũ và cúi đầu thật sâu nhìn hắn trong ánh chiều tà.


Dĩ nhiên anh không phải Cảnh Hoán, nhưng, họ có một vài điểm chung.


Trình Úc biết rõ, anh muốn diễn nhân vật này không phải vì giá trị nghệ thuật, không phải vì sự bình thường và phi thường, mà chỉ vì hắn thấy bóng dáng mình trong Cảnh Hoán.


Là cái loại cố chấp yêu đối phương, hy vọng người kia có thể quay đầu lại liếc nhìn mình một cái.


Anh có, Cảnh Hoán cũng có.


Cho nên anh mong Lâm An Lan diễn vai Cố Thư Vũ, mình diễn vai Cảnh Hoán, như vậy thì cho dù sau này Lâm An Lan có khôi phục trí nhớ và hai người chia tay, thì anh cũng có thể xem lại bộ phim này để nhớ về tình yêu của mình.


Nhưng không ngờ Lâm An Lan lại từ chối.


Trình Úc đột nhiên cảm thấy có lẽ như vậy mới là đúng đắn, mới phù hợp với tình yêu của mình.


Bản thân Lâm An Lan không thích anh, ở thế giới thực anh không chiếm được cậu, thì làm sao có thể yêu cầu cậu đóng phim được.


Anh có tư cách gì mà có thể vừa xem anh và Lâm An Lan trong phim, vừa nhớ về mối tình đã qua của mình.



Người như anh, có lẽ chỉ nên đóng một bộ phim như thế này, anh kìm nén tình yêu khổ sở của mình, người anh thích thậm chí còn không hề xuất hiện, từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh độc diễn.


Cái này mới phù hợp với quá khứ của anh và Lâm An Lan.


Trình Úc nghĩ tới đây lập tức quyết định, anh nhắn với Tôn Mạnh: [Gửi cho tôi thời gian và địa điểm, tôi sẽ đi thử vai.

]

Tôn Mạnh mừng rỡ: [Thật tốt quá! Cậu có thể nghĩ thông suốt như vậy thì quá tốt rồi!]

Trình Úc tự giễu nở nụ cười, không trả lời.


Tối hôm đó, anh và Lâm An Lan nói chuyện với nhau: “Anh đã quyết định sẽ tham gia đóng bộ phim này, nhưng em không cần lo lắng, chỉ là anh quá thích và không nỡ từ bỏ thôi, em không thích cũng không sao.



Lâm An Lan không nghĩ tới anh cố chấp với bộ phim này như vậy, hỏi: “Anh diễn vai nào? Vẫn là Cảnh Hoán sao?”

Trình Úc gật đầu.


Lâm An Lan đề nghị: “Thực ra em thấy anh hợp với vai Cố Thư Vũ hơn, đất diễn cũng nhiều, em thấy anh diễn vai Cố Thư Vũ sẽ tốt hơn.



Trình Úc lắc lắc đầu: “Không được.



“Tại sao?” Lâm An Lan không hiểu: “Cố Thư Vũ không tốt sao? Anh không thích Cố Thư Vũ à?”

“Vai đó rất tốt, nhưng không hợp với anh.



“Sao lại không hợp với anh, bản thân Cố Thư Vũ rất đẹp trai và có gia cảnh tốt, như vậy vẫn không hợp với anh sao?”

Trình Úc trầm mặc chốc lát, mới nhẹ giọng nói: “Anh không thích hợp với loại nhân vật được mọi người yêu thích như vậy.



Nói xong anh quay người vào nhà vệ sinh: “Anh đi tắm.



Lâm An Lan nhìn anh bước vào phòng vệ sinh, nghĩ đến câu nói vừa nãy của anh thì có chút đau lòng.


Cái gì gọi là không thích hợp với loại nhân vật được yêu thích chứ? Anh không cảm thấy rằng bản thân mình mới là người được yêu sao?

Hay là anh cảm thấy mình không đáng được yêu?

Lâm An Lan yên lặng tự hỏi, đột nhiên vén chăn lên nhảy xuống giường, chạy đến trước cửa phòng vệ sinh, vặn tay nắm cửa.


Trình Úc đang tắm, nghe tiếng động, anh liền khoá nước vòi hoa sen, khó hiểu hỏi: “An An? Có việc gì sao?”

Lâm An Lan kéo cửa kính của buồng tắm ra, vóc người cực đẹp của Trình Úc dưới ánh đèn sáng rực, chỉ cần liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một.


Ánh mắt của Lâm An Lan nhất thời không biết nên nhìn vào đâu, chỉ biết cúi thấp đầu.


Trình Úc lấy khăn tắm quấn quanh eo, hỏi cậu: “Có chuyện gì sao?”

“Tại sao lúc nãy anh lại nói như vậy?” Lâm An Lan ngẩng đầu nhìn anh “Cái gì mà ‘Anh không thích hợp với loại nhân vật được yêu’ chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận