Anh Yêu Em Nhất Trên Thế Giới


“Em quá ỷ lại vào anh.” Lâm An Lan thành thực nói: “Nếu như vậy có thể em sẽ vĩnh viễn không thể khôi phục lại trí nhớ.

Em cần phải trở lại những nơi mình quen thuộc, tiếp xúc với những đồ vật mình quen biết, như vậy mới có lợi cho việc khôi phục lại trí nhớ của em.”

Trình Úc cảm thấy nỗi sợ trong lòng mình càng mãnh liệt.

“Nhưng trước kia chúng ta đã đồng ý sống cùng nhau rồi mà?”

“Đây không phải là ý định nhất thời của em.” Lâm An Lan khuyên anh: “Khi đó em cũng không biết mình sẽ bị mất trí nhớ.”

“Anh không muốn em khôi phục lại trí nhớ sao?” Lâm An Lan hỏi Trình Úc.

Trình Úc không muốn, sao anh có thể hy vọng cậu khôi phục lại trí nhớ chứ.

Cậu chỉ mới ở bên cạnh anh, vừa cùng với anh sống một cuộc sống mà anh nằm mơ cũng không dám tưởng tượng đến, làm sao anh có thể hy vọng cậu khôi phục lại trí nhớ.

Trình Úc đi vòng qua bàn đi tới bên cạnh Lâm An Lan, ôm lấy vai cậu nhẹ giọng hỏi: “Bảo bối, có phải có liên quan đến chuyện vừa rồi không? Em không vui, nên mới tức giận đúng không?”

Lâm An Lan lắc đầu, cậu không hề tức giận, mặc dù có chút mất hứng, nhưng cậu có thể hiểu được.

Cậu chỉ là muốn nhanh chóng khôi phục lại trí nhớ, có như vậy thì Trình Úc mới có thể yên tâm làm bất cứ chuyện lớn mật gì với cậu mà không phải kiêng dè.

Không phải đối mặt với người yêu có ký ức không trọn vẹn khát vọng có được ký ức hoàn chỉnh vào một ngày nào đó.

“Em chỉ muốn khôi phục trí nhớ sớm một chút, như vậy thì anh không cần lo lắng sau khi em khôi phục trí nhớ sẽ không vui, chúng ta có thể làm bất cứ chuyện gì chúng ta muốn.”

“Bây giờ chúng ta cũng có thể làm.” Trình Úc sốt ruột nói, anh ôm Lâm An Lan vào trong ngực, nỗi sợ hãi trong lòng đang không ngừng nuốt chửng anh như một hố đen: “Em đừng đi có được không, em muốn gì anh cũng có thể cho em, anh đều đáp ứng em hết được không?”

“Không phải em muốn đi.” Lâm An Lan không hiểu tại sao anh lại đột nhiên phản ứng mạnh như vậy: “Anh cũng có thể đến nhà em mà, anh không muốn em mau chóng khôi phục lại trí nhớ sao?”

Nháy mắt Trình Úc ôm cậu càng chặt hơn, anh nói: “Em có khôi phục được trí nhớ hay không cũng không quan trọng, quan trọng là…Em, chỉ cần là em, vậy là đủ rồi.”

“Những chuyện trong quá khứ không phải em cố ý muốn lãng quên, em không hề sai.

Anh yêu chính bản thân em, không phải yêu những ký ức trong quá khứ, chỉ cần em còn ở đây, thì chúng ta có thể không ngừng tạo ra những ký ức mới, nên em không cần phải cố gắng nhớ lại.”

Trình Úc nhìn Lâm An Lan, vội vàng nói: “Là do anh không tốt, anh không nên nói như vậy, anh không nên chỉ nghĩ đến em sau khi khôi phục trí nhớ mà quên mất tâm trạng hiện tại của em, là do anh suy nghĩ không chu đáo, em tha thứ cho anh được không?”


Lâm An Lan nghe Trình Úc nói như vậy, cảm giác tủi thân vừa rồi lại nổi lên trong lòng, cậu mất đi ký ức, mất đi mối liên hệ tình cảm với tất cả mọi người, chỉ còn lại sự tin cậy đối với Trình Úc.

Cậu đắm chìm trong tình yêu của Trình Úc, cảm giác rất yên bình và an tâm, nhưng cũng sẽ sợ, sợ anh không thích tính cách của mình bây giờ, sợ có một ngày anh mất kiên nhẫn với mình, sợ rằng tình yêu của anh vì mình mất trí nhớ mà sẽ nhạt đi theo thời gian.

“Tính cách của em bây giờ và trước khi mất trí nhớ, giống nhau không?” Lâm An Lan nhỏ giọng hỏi anh.

Trình Úc sửng sốt một chút, nhưng không có cách nào trả lời cậu.

Giống hay không? Anh cũng không biết.

Lâm An Lan chưa từng yêu anh, cho nên trước giờ anh chưa từng được Lâm An Lan đối xử như vậy bao giờ.

Anh làm sao biết được bộ dáng của Lâm An Lan trước mặt người mình thích ra sao?

Nhưng có lẽ trước mặt Tưởng Húc, cậu sẽ luôn dịu dàng và nhẫn nại, tràn đầy bao dung.

Trình Úc gật gật đầu, lại lắc đầu: “Có chút giống lại có chút không giống.”

“Nhưng mà chuyện này không quan trọng.” Trình Úc hôn lên mu bàn tay cậu:“Bản thân con người có rất nhiều tính cách, cho nên dù con người em có ra sao thì đều là bản thân em, anh đều thích.”

“Vậy anh có nghĩ tới việc nếu em không thể khôi phục lại trí nhớ? Hoặc còn lâu còn lâu lắm mới có thể khôi phục lại trí nhớ thì sẽ ra sao không?”

“Vậy thì em vẫn là vợ của anh.” Trình Úc siết chặt tay cậu: “Anh không quan tâm em có khôi phục được trí nhớ hay không, em vẫn là Lâm An Lan, vẫn là nguồi yêu của anh.”

“Hơn nữa,” Trình Úc nở nụ cười: “Em bây giờ cũng rất đáng yêu, em không phát hiện dạo gần đây anh luôn nhìn trộm em sao?”

Trình Úc kề sát vào lỗ tai của Lâm An Lan, nhẹ giọng nói: “Rất muốn trộm hôn em một cái.”

Nháy mắt lỗ tai của Lâm An Lan đỏ bừng, rồi lại nhịn không được bật cười, hơi cúi đầu xuống.

“Đừng dọn về nhà em được không, làm gì có chuyện đã sống chung mà còn dọn về chứ? Em không muốn chồng em nữa hay sao?”

Trình Úc ôm Lâm An Lan, lấy lòng gọi cậu: “Vợ à.”

Lâm An Lan bị anh nói như thế cảm thấy rất xấu hổ, chỉ có thể ở trong lồng ngực anh gật đầu.

Trình Úc cười nói: “Anh biết vợ của anh là tốt nhất mà, An An của anh là người tốt nhất trên thế giới.”


Lâm An Lan bị mấy lời nói ngọt ngào của anh làm cho xấu hổ, không thể làm gì khác là đẩy anh ra: “Ăn cơm.”

Tối hôm đó, sau khi Lâm An Lan tắm rửa xong thì đi đến phòng ngủ của Trình Úc.

Cậu đứng trước cửa, đánh bạo nói: “Em muốn ngủ chung với anh.”

Tim cậu đập rất nhanh, cậu biết Trình Úc hiểu ý cậu, nhưng cậu sợ Trình Úc giả vờ không hiểu.

Cậu nhìn Trình Úc, vừa đơn thuần lại bướng bỉnh.

Lúc này Trình Úc đột nhiên phát hiện Lâm An Lan thì ra vẫn là Lâm An Lan mà anh quen thuộc nhất, tính cách cậu ấy thay đổi, nhưng bản thân cậu ấy lại không thay đổi.

Cậu vẫn có suy nghĩ của riêng mình, vẫn có chủ kiến, không quan tâm mọi người nói gì, làm gì, cậu vẫn nhất quyết làm theo ý mình.

Trình Úc nghĩ mình đã thuyết phục được Lâm An Lan, nhưng kỳ thật không được, nên Lâm An Lan mới xuất hiện trước phòng anh, đòi câu trả lời từ mình.

Nhưng bây giờ Trình Úc không dám trả lời theo lương tâm của mình nữa.

Anh không chịu nổi nỗi sợ mất đi Lâm An Lan, buổi chiều đó khiến anh cứ nghĩ đến là sợ, anh cũng không dám chịu đựng thêm lần nữa.

Trình Úc xuống giường đi tới trước mặt Lâm An Lan, khom lưng ôm lấy cậu một đường bế đến trên giường mình.

Anh thấy Lâm An Lan ngoan ngoãn ngồi trên giường, trong mắt hiện lên tia mừng rỡ, anh cảm thấy bản tính con người thực sự quá yếu đuối, lương tâm cũng không chịu được thử thách này.

Dù cho anh biết rõ việc này là sai, là không thể, sau khi Lâm An Lan khôi phục lại trí nhớ nhất định sẽ hận chết anh.

Nhưng anh vẫn nhẹ nhàng hôn lên trán Lâm An Lan, hôn lên mặt cậu, hôn lên chóp mũi cậu, cuối cùng là say mê cùng cậu hôn môi.

Anh kéo tay cậu qua đặt lên ngực mình, vừa hôn cậu, vừa cam đoan: “Trên đời này chỉ cần em muốn, không cần quan tâm anh có hay không, đều sẽ cho em.”

Dù cho sau khi em khôi phục trí nhớ vàn hận anh, nhưng bây giờ em muốn, anh đều sẽ cho em.

Trình Úc nâng mặt Lâm An Lan lên, vừa hôn vừa cắn lên môi cậu, hôn đến khi môi cậu trở nên đỏ bừng, sau đó chậm rãi hôn lên cằm và cổ cậu.

Dù anh vui sướng hay đau buồn, yêu ghét hay quấn quít si mê, kể cả có bình an hay không, mãi mãi cũng sẽ vì Lâm An Lan mà nhượng bộ.


Lương tâm của anh căn bản không chịu nổi thử thách, chỉ cần Lâm An Lan tỏ ra ý muốn rút lui, thì anh hoàn toàn có thể ném lương tâm của mình sang một bên, chỉ cần giữ cậu lại.

Anh yêu Lâm An Lan, toàn thế giới này anh chỉ thích Lâm An Lan.

Tình yêu như mảnh tro nguội trong lòng, anh chậm rãi cởi bỏ áo ngủ trên người Lâm An Lan.

Một phòng kiều diễm.

Sau khi kết thúc, Lâm An Lan dựa vào trong lồng ngực của Trình Úc, thoả mãn ôm anh.

Lúc này cậu cuối cùng cũng đã yên tâm, cuối cùng cũng đã hợp nhất bản thân mình trước đây và bây giờ thành một người.

Trình Úc xoa xoa eo của cậu, nhìn dấu hôn trên vai cậu, có chút chột dạ hỏi: “Đau không?”

“Lúc đầu có chút đau, sau đó thì không còn đau nữa.” Lâm An Lan nói thật.

Trình Úc muốn nhìn thử xem cậu có bị sưng hay không, nhưng lại bị Lâm An Lan ngăn cản: “Không muốn.”

“Có cái gì mà không muốn, anh phải nhìn qua xem có cần bôi thuốc cho em hay không.”

Lâm An Lan trong lòng thầm nói bị xem cũng không phải là anh, anh đương nhiên không xấu hổ, còn em thì cực kỳ xấu hổ đó.

“Không muốn.”

Trình Úc thấy cậu đỏ bừng mặt, đoán là cậu đang xấu hổ, cũng không thể làm gì khác là tạm thời từ bỏ, nghĩ chút nữa vào phòng vệ sinh rửa sạch tiện thể xem cho cậu luôn.

Anh hôn Lâm An Lan một cái, nói với cậu: “Sau này em ngủ ở phòng anh đi.”

Lâm An Lan không có ý kiến, bọn họ cũng đã làm chuyện ấy rồi, cũng nên ngủ chung giường: “Ừm.”

Trình Úc không nhịn được ôm chặt lấy cậu, trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp cùng hạnh phúc.

Anh cẩn thận từng chút một nâng niu mà thận trọng sờ sờ hai má Lâm An Lan, ghé sát vào cậu nhẹ giọng gọi: “Vợ à.”

Lâm An Lan nhìn sự dịu dàng trong mắt anh, nghĩ anh đã nhiều lần gọi mình như vậy mà mình lại chưa từng đáp lại anh, cậu nhỏ giọng gọi một tiếng: “Chồng.”

Trình Úc kinh sợ.

Anh không thể tin nhìn người trước mặt, kinh ngạc hỏi: “Em vừa gọi anh là gì?”

“Không phải anh vẫn luôn muốn em gọi như vậy sao?” Lâm An Lan nói.

Trình Úc nháy mắt nở nụ cười, niềm vui sướng tràn ngập trong lòng anh, anh vui vẻ gật đầu: “Đúng, đúng, anh muốn em gọi như vậy”


“Em gọi anh lại một lần nữa đi.”

Lâm An Lan ngượng ngùng.

Trình Úc ôm eo cậu lắc lắc: “Ngoan, gọi anh một lần nữa đi.”

Lâm An Lan xấu hổ không chịu mở miệng.

Nhưng Trình Úc vẫn không chịu thua: “Kêu một tiếng đi, vợ à, kêu một tiếng thôi, vợ là tốt nhất.”

Lâm An Lan không còn cách nào khác, vì vậy đành phải thấp giọng gọi một tiếng: “Chồng.”

Sau đó, cậu nhận ra mình sai rồi.

Trình ÚC đến gần cậu, nhẹ giọng nói: “Chúng ta làm một lần nữa đi.”

Lâm An Lan: …

Lần này Trình Úc rõ ràng còn hưng phấn hơn so với lúc nãy, thậm chí bởi vì đã có kinh nghiệm, càng làm càng thuần thục, bắt nạt Lâm An Lan đến mức ôm vai anh la: “Chậm một chút.”

“Ai chậm một chút?” Trình Úc cố ý nói.

Lâm An Lan tức giận trừng mắt nhìn anh, chỉ là trong mắt mang theo hơi nước, nhìn không giống như đang trừng mắt mà càng giống như là hờn dỗi hơn.

Trình Úc chỉ cảm thấy mình càng ngày càng không nhịn được.

Anh cúi đầu cắn lên môi Lâm An Lan một cái, không chút hoang mang hỏi cậu: “Ai chậm một chút?”

Lâm An Lan tức giận đến mức túm chặt lấy anh, không thể không cầu xin tha thứ: “Chồng ơi, chậm một chút.”

Trình Úc cười nói: “Muốn chồng yêu em không?”

Lâm An Lan gật đầu: “Muốn chồng yêu em.”

“Được, nghe lời vợ.” Trình Úc hôn một cái lên chóp mũi cậu, động tác chậm lại.

Lâm An Lan ôm vai anh, lúc này mới thở phào, giận dỗi há miệng cắn lên vai anh.

Vết cắn của cậu rất lớn, lực cắn cũng rất mạnh, nhưng lại không nỡ cắn đau Trình Úc.

Dù sao thì anh cũng là người mà cậu yêu nhất.

Nghĩ như vậy, cậu ôm chặt lấy Trình Úc, chậm rãi nở nụ cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận