“Cháu đi với bạn, không tiện cho lắm.” Cho dù trong lòng không tình nguyện nhưng Kiều Kiều vẫn phải thực hiện đủ lễ nghĩa: “Để lần sau đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phùng Khang Lam nhìn thấy Chu Tiểu Á bên cạnh cô, cũng ý thức được lời nói kia của mình có chút không thích hợp, nhưng bà rất ít có cơ hội gặp được Kiều Kiều, hơn nữa quan hệ với Lâm Viễn Chu cũng không phải có thể tùy ý là liên hệ, lúc này khó tránh khỏi có chút thất vọng: “Thế được rồi…”
“Không có gì, chỉ là nói mấy câu mà thôi.” Lạc Khê bỗng nhiên mở miệng giúp khuyên bảo: “Rất nhanh.”
“Đúng thế.” Phùng Khanh Lam thở dài nói: “Thật ra chỉ là cô có mấy vấn đề hỏi cháu.”
Sợ Kiều Kiều từ chối lần hai, bà lại vội vàng bổ sung: “Là về Viễn Chu.”
Kiều Kiều: “...”
Tìm tới quán cà phê cao nhất, Chu Tiểu Á một mình chọn một vị trí ngồi xem tạp chí, Lạc Thế vẫn thân mật mà ngồi bên cạnh Phùng Khang Lam, một bộ dạng ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Kiều Kiều nhìn cô ta, ánh mắt lại dừng ở trên người Phùng Khang Lam.
Nói thực thì cô đối với người mẹ kế trước mặt này có cảm giác rất mơ hồ, tổng cộng cũng mới có tiếp xúc hai lầm như thế, còn không xác định được bà cuối cùng có cái tâm tư gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cũng không lên tiếng, chờ đối phương lên tiếng trước.
“Tuy rằng rất đường đột nhưng cô có chuyện liền nói thẳng.” Bàn tay Phùng Khang đặt lên trên bàn, đấu ngón tay có chút bất an mà nắm lấy mu bàn tay: “Cô muốn nhờ cháu giúp khuyên nhủ Viễn Chu, đi gặp ba nó một chút.”
Kiều Kiều trăm nghìn lần không nghĩ tới lời dạo đầu lại là như thế.
“Chuyện trong nhà không biết Viễn Chu đã nói cho cháu đến đâu rồi.”
Phùng Khanh Lam xem ra cực kỳ để ý tới cảm nhận của Lâm Viễn Chu, mỗi lời nói đều cực kỳ cẩn thận: “Gần đây thằng bé tra một vụ án mạng, hình như có liên quan với chuyện của mẹ thằng bé, trước đó hai người hai cha con không dễ dàng lắm mới gặp mặt một lần, kết quả lại cãi nhau một trận.
Bà nói không ít, Kiều Kiều nghe xong lại cực kỳ hốt hoảng, thật ra... những chuyện này cô hoàn toàn không cảm thấy có chút cảm kích nào.
Lâm Viễn Chu đã đi gặp người nhà bên kia lúc nào, lúc nào đã cãi nhau với cha mình, sau khi cãi nhau xong thì như thế nào, cô một chuyện cũng đều không rõ ràng.
“Bố thằng bé bị bệnh huyết áp cao, mấy hôm nay ở bệnh viện vừa mới được về nhà nhưng trong lòng đều nghĩ tới thằng bé.”
Phùng Khanh Lam nói xong nhìn về phía Kiều Kiều, ôm chút mong chờ: “Ngần ấy năm Viễn Chu đến một người bạn gái hẳn hoi cũng không có, có thể kết hôn với con thì nhất định con có vị trí trong lòng thằng bé. Dù sao hai cha con thì không thể làm kẻ thù cả đời được.”
Kiều Kiều cúi đầu nhìn cốc Cappuccino trước mặt, bên trên được vẽ lớp hoa văn thường thấy nhất, thật ra mỗi một người pha cà phê khi làm thì hiệu quả đều khác nhau nhưng trong mắt mọi người đều là tình yêu tầm thường.
Cô ngẩng đầu, có chút cố gắng hết sức mà nói hết lời hoàn chỉnh: “Vậy ạ, tuy cháu là vợ của anh ấy nhưng chuyện Lâm Viễn Chu không muốn làm cháu cũng sẽ không ép buộc anh ấy.”
Trong tích tắc Phùng Khanh Lam liền ngây người.
Ngay cả Lạc Khê vẫn luôn an tĩnh nhìn người đi đường ngoài cửa sổ nghe thế cũng chậm rãi quay đầu lại.
Kiều Kiều rất hiểu tâm tình của Phùng Khanh Lam, đứng ở dưới góc độ tuổi đó của bà ấy thì hy vọng sức khỏe chồng mình khỏe mạnh, gia đình hòa thuận, đây là đều nhân chi thường tình.
Nhưng Kiều Kiều nghĩ Lâm Viễn Chu không muốn tha thứ nhất định có lý do của anh.
Mà cô không muốn ép buộc anh, càng không muốn can thiệp vào chuyện này.
Cuối cùng dường như cuộc nói chuyện cũng không quá vui vẻ nhưng Phùng Khanh Lam vẫn rất có giáo dưỡng mà không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, còn rất quan tâm mà hỏi bọn họ chút vấn kề sau khi kết hôn, sau khi biết được hai người rất ân ái thì yên tâm mà gật đầu.
Lúc rời đi, Lạc Khê cố tình bước chậm hơn hai bước, có chút ngoài ý muốn mà nhìn Kiều Kiều: “Không nghĩ tới chị sẽ từ chối. Nhưng chị cảm thấy có quan hệ kém như thế với bác Lâm thì đối với Viễn Chu sẽ thực sự tốt hay sao?”
Kiều Kiều im lặng nhìn cô ta, Lạc Khê nhún vai: “Gần đây anh ấy vẫn còn nằm mơ thấy ác mộng đúng không? Chị có biết nguyên nhân là gì không?”
Kiều Kiều: “...”
****
“Bọn họ nói với cậu cái gì cũng đừng để lại trong lòng.” Trên đường về nhà, Chu Tiểu Á nhắc nhở Kiều Kiều: “Đặc biệt là cái vị em gái kia, không biết có cán tâm tư gì nữa.”
Kiều Kiều cảm thấy bản thân gần đây nhất định đã bị chuyện yêu đương ngập đầu cho nên mới khiến cho Chu Tiểu Á lại không thúc giục bản thảo, mỗi lần thấy cô chỉ nhọc lòng chuyện hôn nhân của cô.
“Không cần lo lắng cho tớ, tớ không để ý đâu.”
“Không sao thật chứ?”
Kiều Kiều thấy cô ấy hoài nghi, bật cười: “Tớ thừa nhận là trong lòng có chút không thoải mái nhưng sẽ không để ảnh hưởng tới chúng tớ.”
Chu Tiểu Á cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, nhìn không giống như đang nói dối, thở dài trong lòng: “Kết hôn ấy mà, vốn không chỉ là chuyện của hai người, bối cảnh gia đình, quan hệ đều rất quan trọng.”
Cho nên cô mới chịu đồng ý gặp mặt Phùng Khanh Lam, thật ra tâm tư cũng là vì muốn từ trong miệng đối phương mà hỏi thăm được ít nhiều về chuyện của Lâm Viễn Chu.
Kiều Kiều nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, bỗng nhiên thấy người bọn họ nói cùng với người sống cạnh mình thật không giống nhau. Còn cả việc Lạc Khê đề cập tới về nguyên nhân khiến anh mất ngủ.
Bỗng nhiên Chu Tiểu Á vỗ vào cô một cái, “Hai người tốt đẹp mới là quan trọng nhất!”
Lúc về đến nhà thì Lâm Viễn Chu vẫn còn chưa về, Kiều Kiều đặt đồ vật vừa mua vào trong phòng sau đó liền ngồi trên sô pha mà ngây người.
Mười đồng tiền đi tới đi lui trước mặt cô dường như muốn hấp dẫn sự chú ý của cô vậy, cái đuôi đảo qua đảo lại trên chân cô, hơi ngứa.
Kiều Kiều ngồi xổm xuống xoa bộ lông mềm mại của nó: “Có phải rất nhàm chán hay không?”
Mười đồng tiền cọ lòng bàn tay cô, giống như đang tìm sự an ủi, Kiều Kiều đi vào phòng tìm đồ chơi của nó tới.
Mười đồng tiền thực sự có hiểu rõ được tâm trạng của con người, Kiều Kiều cùng nó chơi một lát phát hiện tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, cô nhịn không ôm lấy Mười đồng tiền mà hôn một cái, “Hóa ra là mi dỗ chị mới đúng.”
Cô đến nhà bếp chuẩn bị bữa tối, Mười đồng tiền vẫn luôn đi theo sau cô. Gần đây Mười đồng tiền ở chung với cô là nhiều nhất cho nên cực kỳ dính cô.
Buổi tối lúc Lâm Viễn Chu về nhà cũng đã khuya, Kiều Kiều bị anh náo loạn làm tỉnh, mơ mơ màng màng mà “Ưm” một tiếng phối hợp với động tác của anh.
Bị anh làm một cách tàn nhẫn còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh làm cái gì thế…”
Vốn Lâm Viễn Chu cũng không thật sự muốn làm gì, tay chân nhẹ nhàng sợ đánh thức người đang ngủ nhưng cô cứ thế thơm thơm mềm mềm nằm trong ngực mình, lúc kéo vào trong ngực thì dáng người thon gầy nhưng chỗ có thịt thì vẫn nên có, trưởng thành rất tốt.
Đang tuổi khí huyết căng tràn, bị cô cọ cọ...
Lại nghe cô đang ngủ mà mềm mại vô lực kêu lên một tiếng như thế, động tác càng không có cách nào khắc chế. Cắn môi cô, anh nói ở bên tai cô: “Bắt nạt em.”
Vốn Kiều Kiều thuận theo, chuyện này cũng phá lệ mà nghe theo anh sắp xếp, ôm bả vai anh đủ loại thuận theo.
Một lần bắt nạt này khiến cả đêm nghỉ ngơi đều không tốt.
***
Cũng may hôm sau là chủ nhật, Kiều Kiều ngủ đến lúc tự tỉnh, vừa xem thời gian vậy mà đã gần 10 rưỡi, lập tức kinh ngạc, lại nhìn người nọ đã sớm rời giường. Lời đứng đắn cũng không nói được một câu, chuyện không đứng đắn lại không hề thiếu một chút nào.
Chuyện Phùng Khang Lam đương nhiên cũng không có cơ hội đề nói với anh.
Lúc đổ nước cho mười đồng tiền thì Lâm Viễn Chu gọi điện thoại tới, lúc nghe nghe được âm thanh của anh mặt cô lại có chút không hiểu sao mà đỏ lên.
Lâm Viễn Chu hỏi cô: “Rời giường rồi?”
“Ừm.”
“Đã ăn cơm chưa.”
“Còn chưa.”
Lâm Viễn Chu đang ở trong đội, lúc này mọi người trong văn phòng đều rất bận rộn, anh là rút chút thời gian gọi điện thoại cho cô nên nói ngắn gọn: “Buổi tối cùng em về chỗ mẹ ăn cơm nhé?”
Kiều Kiều im lặng một chút: “Thật sao?”
“Đúng thế.” Lâm Viễn Chu nghe ra lời nói đầy nghi ngờ của cô, trong lòng thoáng có chút tự trách, cẩn thận nghĩ đến, lần trước qua chỗ mẹ Kiều bên kia cũng đã là chuyện một tháng trước.
Đương nhiên Kiều Kiều rất vui vẻ, mẹ Kiều mỗi khi hỏi tới Lâm Viễn Chu cô đều trả lời anh đang bận công việc. Nhưng Lâm Viễn Chu vẫn mãi luôn không xuất hiện khiến mẹ Kiều không tránh khỏi phỏng đoán mức độ bận rộn của công việc này.
Trên đường đi về, cô còn cố ý đến siêu thị mua thêm chút nguyên liệu nấu ăn, Lúc về đến nhà vừa nói mẹ Kiều, mẹ Kiều quả nhiên sớm đã bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối.
Kiều Kiều đi vào nhà bếp giúp bà một chút. Một bên mẹ Kiều xử lý cá, một bên vui vẻ mà nói: “Tiểu Lâm đúng là không tồi, cái công việc kia của thằng bé bận rộn đúng là cũng không có cách nào, vì nhân dân phục vụ cả thôi, chúng ta cũng không nên oán giận gì.”
Nói xong, mẹ Kiều nâng cằm, có điều ám chỉ: “Nhà họ Lý tòa nhà đối diện, con gái lớn cũng gả cho cảnh sát, tháng trước ly hôn.”
Kiều Kiều im lặng nghe, lời này của mẹ Kiều nhìn qua thì chỉ hai câu đơn giản nhưng tâm tư sau lưng còn phải nghĩ lại. Chỉ sợ từ khi cô gả cho cảnh sát hình sự mẹ Kiều đã không ít lần chú ý tới mấy chuyện thế này.
Có lẽ ở thời điểm mà cô không biết đã sầu não rất nhiều.
Kiều Kiều đưa thức ăn đã cắt xong xuôi qua, đứng bên cạnh bà nói: “Lâm Viễn Chu cũng bận nhưng anh ấy rất cố gắng.”
Mẹ Kiều vừa nghe liền hiểu, gật đầu, biểu cảm trịnh trọng: “Vậy thì tốt.”
Kiều Kiều nhìn bóng lưng của mẹ Kiều, rõ ràng mới gặp tháng trước mà lúc này nhìn qua cứ cảm thấy lại cô đơn hơn không ít. Cô đi qua dựa vào vai của mẹ Kiều, nhất thời cảm tính nói: “Mẹ, nếu không thì tìm cho mẹ một người bạn già nhé?”
Kiều Kiều bị mẹ Kiều đuổi ra khỏi phòng bế.
Ngồi trong phòng khách, Kiều Kiều xem TV một lát, tâm tư lại hoàn toàn không đặt ở nội dung phim. Công việc của Lâm Viễn Chu thực sự không đoán biết được, ngộ ngỡ lát nữa lại lỡ hẹn...
Kiều Kiều muốn gọi cuộc điện thoại thúc giục anh một chút nhưng nghĩ tới tình chất công việc của anh đặc thì lại đành từ bỏ. Vì thế trước khi Lâm Viễn Chu tới, cô vẫn luôn thấp thỏm bất an không thể tập trung.
May mắn gần tới bảy giờ thì anh đúng giờ xuất hiện ở cửa nhà, thậm chí còn mang theo quà tới, trừ lẵng quả còn mua thêm một bó hoa hướng dương lớn,
Kiều Kiều thực sự thở phào một hơi.
***
Mẹ Kiều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, ba người ăn thực sự có chút nhiều nhưng Lâm Viễn Chu cực kỳ phối hợp nỗ lực tự mình hơn hơn nửa chỗ thức ăn.
Chờ tới lúc về, anh thực sự không nhịn được, nắm tay Kiều Kiều định tản bộ về nhà.
Đương nhiên Kiều Kiều không đồng ý, đối với cô mà nói, ở bên cạnh Lâm Viễn Chu mỗi lần đều là một cơ hội rất khó có được, nên làm gì cũng rất tốt. Chỉ cần hai người ở bên nhau là đã đủ rồi.
Bên đường có những đứa học sinh trẻ tuổi nô đùa đi qua, cũng có người trưởng thành mặt không cảm xúc lướt qua, có cặp tình nhân thân mật ôm nhau, cũng có những quán hàng rong nhỏ bán đồ nóng hổi vừa đọc sách vừa bán hàng.
Mọi người có trăm trạng thái, Kiều Kiều nhìn về phía người đàn ông, bỗng nhiên cảm thấy, có chút oan ức thì cũng là đáng giá.
Lúc này rất nhanh đã sắp bắt đầu mùa đông, buổi tối khá lạnh, vì thế anh nắm bàn tay nhỏ của cô cùng nhét vào trong túi áo khoác của mình.
Hai người mười ngón tay đan vào nhau, cô dùng móng tay cào cào vào lòng bàn tay anh, Lâm Viễn Chu nhíu mày nhìn cô.
“Thật ra anh không cần ăn nhiều như thế.”
“Không phải anh đã nói rồi hay sao, mẹ vợ rất quan trọng. Phải dụng tâm mà lấy lòng.” Lâm Viễn Chu vẫn là cái bộ dạng không chút gợn sóng nhưng khi nói chuyện lại vẫn như cũ không có cách nào thả lỏng ấn đường, lộ ra trạng thái thực sự không thoải mái cho lắm.
Kiều Kiều cực kỳ muốn cười nhưng cô nhìn xuống anh nào giống dụng tâm lấy lòng, quả thực là liều mạng mà lấy lòng thì có—
Kiều Kiều rút tay còn lại của mình ra, một cánh tay khác ôm lấy eo anh, bàn tay được anh ủ ấm vươn tài giúp anh xoa xoa dạ dày, “Đằng trước có tiệm thuốc.”
Lâm Viễn Chu nhìn bàn tay trắng trắng mềm mềm của cô đặt ở trên bụng mình, từng vòng từng vòng mà xoa xoa, thân thể lại sinh ra một loại cảm giác rất kỳ lạ, nghĩ một chút, tâm tư liền phát triển theo hướng không nên có.
Anh liền dừng tư thế này mà ôm vào trong ngực, cằm chống lên đỉnh đầu cô: “Thế vừa hay anh lại mua đồ khác nữa.”
Kiều Kiều nghi ngờ mà nhìn anh, trong nhà mấy thứ thuốc cần đều có, trong trí nhớ thì tù thuốc ngoài thuốc tiêu hóa hình như cũng không thiếu cái gì.
Buổi tối lúc về nhà, Kiều Kiều cuối cùng cũng biết người mày mua là cái gì, thế mà còn một lần mua rất nhiều hộp.... nhìn đủ loại bao cao su đóng hộp, ấn đường Kiều Kiều hung hăng mà nhảy lên.
“Cố ý mua hương vị em thích, thật sự không muốn thử sao?”
“Không.” Kiều Kiều lời lẽ nghiêm túc mà từ chối, người này gần đây hoàn toàn không hề biết thu liễm. Hơn nữa là mùi vị cô thích là cái quỷ gì? Về sau ăn dâu tây sẽ liên tưởng đến thì sao?
Còn không định khiến cho người ta ăn trái cây ngon miệng một chút.
Thấy phản ứng lớn của cô, anh nghiêm túc mà suy nghĩ: “Anh hiểu, em rất thích cảm giác tiếp xúc thân mật. Thế sau này không dùng nữa.”
Kiều Kiều: “...”
Lúc Lâm Viễn Chu nghiêm túc nói những lời này, thật sự khiến người ta nghi ngờ anh đang cùng cô thảo luận vấn đề học thuật nào đó. Kiều Kiều không định tiếp tục cùng anh thảo luận đề tài này, chuẩn bị về phòng vẽ tranh, ai ngờ anh lại đi tới trực tiếp bế ngang cô lên.
Kiều Kiều không tự chủ được mà trừng lớn mắt, nhịp tim vì sợ mà đột nhiên bay lên đến rơi cả hồn, cũng có thể là bởi vì… khuôn mặt quá mức nghiêm túc gần trong gang tấc của anh.
Anh hôn lên mặt cô một cái, đáy mắt nổi lên ý cười: “Lấy lòng mẹ vợ xong thì bây giờ là thời gian lấy lòng vợ.”
Kiều Kiều bị anh bỗng nhiên gọi hai tiếng “vợ” làm kinh sợ rồi, chưa lấy lại được tinh thần đã bị anh ôm vào trong phòng ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...