Ánh trăng không đủ tiêu chuẩn

Đêm nay Kiều Kiều bị tiếng sấm làm bừng tỉnh, cô đã lâu không tỉnh lại lúc nửa đêm, cái chuyện được “ngủ ngon” này còn phải cảm ơn cái người nào đó có hành vi quấy rầy không biết tiết chế, mỗi lần có thể thuận lợi kết thúc thì cảm giác đều đã tới gần sáng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên khi cô mở mắt ra nhìn bỗng bị tia chớp chiếu sáng trần nhà mà hoảng hốt, theo bản năng mà duỗi tay qua ôm người bên cạnh.
 
Cô rất sợ sấm sét, cũng giống như rất nhiều cô gái khác.
 
Lúc còn nhỏ, mẹ Kiều có làm hộ lý ở bệnh viện một thời gian. Có một đêm trực ban hôm đó, lúc Kiều Kiều ngủ ở nhà một mình bị tiếng sấm đánh thức. Tiếng sau lại to hơn tiếng trước như là hận không thể cắt ngang chân trời, có khi một tiếng vang thật lớn giống như đang vang ngay bên cạnh tai.
 
Lúc đó Kiều Kiều chẳng qua mới sáu bảy tuổi, cho dù có dũng cảm cũng không thể nào khắc phục được lúc đang sợ hãi. Cô chạy tới bật đèn lên, nghĩ đến ít nhất ánh sáng có thể khiến cô dễ chịu hơn một chút.
 
Ai mà ngờ chẳng qua mới có vài giây bỗng nhiên tiếng chớp kịch liệt vang lên, sau đó “Phụt” một tiếng lâm vào trong bóng đêm.
 
Cô dùng sức ấn mở công tắc đèn nhưng mặc kệ ấn bao nhiêu lần thì đèn cũng không thể sáng lên lần nữa.
 
Nhà cũ công tắc đèn không tốt lắm, mạch điện cũng đã rất cũ, ngày xưa đến cả hộ gia đình cũng không nhiều lắm.
 
Đêm đó Kiều Kiều chui vào trong chăn, che lỗ tai lại, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng mấy tiếng sau có thể ngủ được thì giờ cũng không nhớ rõ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chỉ là từ đó cô càng sợ tiếng sét đánh hơn. Trước khi kết hôn, mỗi lần trời mưa cô đều chạy tới ngủ cùng mẹ Kiều.
 
Cánh tay với qua ôm lấy người bên cạnh, lúc này mới phát hiện ra người cùng giường sớm đã không còn ở đó, đến cả đệm cũng đã lạnh tanh. Đột nhiên cô ngồi dậy, nương theo ánh sáng chợt lóe lên phát hiện trên giường đúng là chỉ còn có một mình mình.
 
Lúc đi tới phòng khách mở đèn lên, lại tới thư phòng, ban công, thậm chí đến cả nhà tắm, nhà bếp, từng chỗ trong nhà chung cư đều tìm một lần. Kết quả phát hiện ra Lâm Viễn Chu không biết đã đi đâu.
 
Kiều Kiều hoàn toàn trợn tròn mắt, cô cầm điện thoại gọi điện cho anh thì phát hiện điện thoại đã tắt máy.
 
Đây là lần đầu tiên Kiều Kiều đối mặt với loại tình huống này, thậm chí cô còn không biết nên làm gì tiếp theo, nên bàn bạc với ai.
 
Ba giờ đêm, chồng cô bỗng nhiên không rõ tung tích.
 
Mười đồng tiền bị động tĩnh của cô đánh thức, từ trong ổ đi đến bên người cô nằm sấp xuống mơ màng mà ngủ, nhưng thi thoảng lại ngẩng đầu quan sát cô.
 
Kiều Kiều đối mặt với nó vài giây, lẩm bẩm: “Chủ nhân của mi mất tích rồi sao?”
 
Mười đồng tiền khốn đốn mà đối mặt với cô, Kiều Kiều suy nghĩ vài giây, ở điện thoại ra tìm kiếm tin tức liên quan, cuối cùng cô mơ hồ có một suy đoán anh hẳn là có nhiệm vụ lúc nửa đêm.
 
Chỉ là Kiều Kiều không biết vì sao anh lại không báo cho mình, sợ đánh thức cô thì có thể để lại một tờ giấy ghi chú.
 
Thời gian còn lại Kiều Kiều đã không còn cách nào chú ý tới thời tiết bên ngoài ra sao, cô chỉ nằm trên giường, dường như không nghĩ cái gì nhưng đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cảm xúc lại chuyển biến thành: Vào thời tiết thế này anh chấp hành nhiệm vụ có gặp nguy hiểm hay không?
 
Dày vò một trận cứ thế vượt qua một đêm, tận đến buổi sáng hôm sau lúc ra cửa đi làm, anh cuối cùng cũng đã trở lại.
 
***
 
Kiều Kiều đối mặt với anh ở trước cửa, quần áo trên người anh bẩn thỉu, bùn đất hỗn tạp linh tinh, đến ngũ quan dưới mái tóc ngắn còn lây nhiễm sự bén nhọn không kịp thu lại.
 
Lâm Viễn Chu nhìn thấy cô cũng có một chút ngạc nhiên, thoạt nhìn qua dường như tinh thần của cô thật sự không tốt lắm.
 

“Không thoải mái sao?” vốn Lâm Viễn Chu định duỗi tay sờ trán cô nhưng vì nhớ tới cả người mình còn chưa rửa sạch nên vì thế từ bỏ.
 
“Tối hôm qua bỗng nhiên có nhiệm vụ khẩn cấp.” Anh vẫn thông báo một câu.
 
Kiều Kiều đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, xác định anh hoàn toàn không có vấn đề gì, chậm rãi phun ra ngụm khí, nhưng ngực vẫn nghẹn muốn chết như cũ.
 
Cô chỉ nói: “Trên bàn có bữa sáng, hâm nóng lại rồi ăn.”
 
Lâm Viễn Chu không lên tiếng, lại nhìn theo cô thay giày đi ra cửa.
 
Cả một ngày đó tâm tình của cô thực sự rất xấu, cũng may tiết hôm nay của cô không nhiều lắm cho nên lúc rảnh rỗi liền nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngây người.
 
Tuy rằng cô có năng lực tự chữa khỏi rất mạnh nhưng trong lòng không khỏi cũng có chút oan ức, trong đoạn hôn nhân này, vất vả hơn nhiều so với cô nghĩ.
 
Giữa trưa cô nhận được wechat mà Lâm Viễn Chu gửi tới, anh nói buổi tối vẫn như cũ không thể về ăn cơm, bảo cô tự mình giải quyết.
 
Kiều Kiều nhìn vài giây, cuối cùng trả lời: “Được.”
 
Có lẽ biểu hiện của cô quá bình tĩnh, trái ngược hoàn toàn sự nhiệt tình ngày trước nên vài phút sau Lâm Viễn Chu lại gửi tới một tin nhắn: [Buổi sáng nhìn sắc mặt em không tốt lắm, có chỗ nào không thoải mái à?]
 
Kiều Kiều suy nghĩ xem mình nên trả lời anh thế nào. Có lẽ có thể uyển chuyển mà bày tỏ ý kiến cho anh, nhưng trong lúc suy tư bỗng nhiên một tin nhắn wechat đã gửi qua.
 
Lâm Viễn Chu nhắn: [Thời tiết đổi mùa dễ dàng bị cảm, uống nhiều nước ấm.]
 
Kiều Kiều: “...”
 
Sau khi tan tầm, Kiều Kiều bỗng nhiên thực sự không muốn trở về, cô dừng lại ở trước cổng trường rất lâu, cuối cùng phát hiện ra bản thân mình dường như cũng không có nơi nào khác để đi.
 
Gửi wechat cho Chu Tiểu Á hỏi cô có muốn cùng đi ăn lẩu hay không, Chu Tiểu Á trả lời sau vài giây: [Xin lỗi nha bảo bối, buổi tối tớ và Sơ Vân đã hẹn cùng nhau xem phim rồi.]
 
Kiều Kiều chỉ có thể về nhà.
 
Cơm nước xong vẫn cùng Mười đồng tiền dạo bước rất lâu, lúc trở về ngôi nhà vẫn lạnh tanh như cũ, nhất thời Kiều Kiều không có cảm xúc để vẽ tranh, sau khi tắm rửa liền ngủ rất sớm.
 
Lâm Viễn Chu vẫn như cũ về rất muộn, nhưng anh cũng cực kỳ mệt nên chỉ ôm Kiều Kiều vào ngực, ngửi mùi hương sữa tắm dễ người trên người cô liền ngủ mất.
 
Sáng hôm sau, hai người cũng ăn sáng giống như những ngày bình thường khác, Lâm Viễn Chu thấy Kiều Kiều vẫn luôn im lặng, cụp mắt im lặng mà ăn sáng, sau khi thu dọn xong mọi thứ nhưng ngày thường cô cũng rất ít nói cho nên cũng không nghĩ nhiều.
 
Chỉ là lúc anh nói muốn đưa cô đi làm thì lần đầu tiên anh bị từ chối.
 
Lâm Viễn Chu có chút kinh ngạc: “Làm sao thế?”
 
Kiều Kiều cúi đầu nói: “Thật ra em ngồi tàu điện ngầm cũng rất tiện.”
 
Lúc đó Lâm Viễn Chu thoáng có cảm giác rất kỳ lạ, nhưng anh cũng không có kinh nghiệm yêu đương, đương nhiên cũng không suy nghĩ sâu xa, mà anh sáng hôm nay còn phải về cục mở cuộc họp thời gian đúng là có chút gấp.
 
Anh liền gật đầu đồng ý: “Vậy em đi đường cần thận.”
 
“...”
 

***
 
Tận đến buổi chiều Lâm Viễn Chu mới mơ hồ nhận ra được có chút không đúng lắm, nguyên nhân là do lúc chiều Điền Thụ đuổi theo anh muốn lấy địa chỉ mới của Diệp Tầm Chi. Hai người đã lôi kéo rất nhiều năm, anh cũng cực kỳ phiền, trực tiếp nói với Điền Thụ: “Cậu ấy chuyển nhà chính là vì muốn trốn cô. Cô biết thì sau này cậu ấy sẽ còn dọn tiếp.”
 
Điền Thụ nghe lời này bỗng nhiên biểu cảm có chút suy sụp, tinh thần phấn chấn khí thế bồng bột nháy mắt mà héo xuống.
 
“Anh ấy tốt nhất là đừng hối hận.” Điền Thụ ném xuống một câu tàn nhẫn như thế liền bỏ đi, đập cánh cửa văn phòng của anh kêu vang.
 
Lâm Viễn Chu đè xuống lỗ tai bị làm cho đau, lần nữa vùi đầu vào công việc chỉ là…
 
Không biết vì sao, ánh mắt một khắc lúc nãy của Điền thụ, bỗng nhiên rất giống với ánh mắt của Kiều Kiều buổi sáng hôm qua cô nhìn anh trước khi rời khỏi nhà.
 
Trong đầu anh nhanh chóng lướt qua một lần chuyện vừa mới xảy ra, có một loại cảm giác mơ hồ, chẳng lẽ là... anh đã làm sai chuyện gì khiến Kiều Kiều buồn rồi sao?
 
Nhưng anh tự hỏi, gần đây biểu hiện cực kỳ tốt, đã cố gắng mà hoàn thành tốt những chuyện mà một người chồng nên làm.
 
Vẫn suy nghĩ mãi, anh đứng dậy đi tới cửa văn phòng, vẫy tay với Điền Thụ: “Qua đây.”
 
Điền Thụ còn đang khổ sở vì chuyện vừa rồi, vành mắt phiếm hồng, thấy anh bỗng nhiên lại gọi mình qua, chỉ nghĩ lương tâm của anh bỗng nhiên xuất hiện, cuối cùng cũng muốn nói cho cô địa chỉ của Diệp Tầm Chi, lập tức liền đứng dậy chạy tới.
 
Ai ngờ là gọi cô thực hiện chức trách của một người tư vấn tình cảm.
 
Vẻ mặt Điền Thụ kìm nén: “Vợ của anh vì sao tức giận mà anh cũng không biết rõ sao?”
 
Lâm Viễn Chu bày ra khuôn mặt vô cảm nhìn cô ấy, đáp án rất rõ ràng, anh thật sự không rõ lắm.
 
Điền Thụ có chút khó xử: “Không phải là gần đây anh bỏ mặc người ta, không thân thiết với cô ấy.”
 
Lâm Viễn Chu cực kỳ nghiêm túc mà nói với cô ấy: “Mỗi ngày đều có.”
 
Điền Thụ: “...” kiểu đúng lý hợp tình này thật ghê gớm nhỉ!
 
Cô ấy ôm cánh tay lại nói: “Vậy gần đây có mờ ám với cô gái nào hay không?” nói xong biểu cảm hung ác mà trào phúng “Giống như Diệp Tầm Chi vậy đưa em cùng cô gái khác đi ăn cơm, xem phim!!”
 
“...” Lâm Viễn Chu sửa lại đúng cho cô nàng “Diệp Tầm Chi là một người đàn ông độc thân, lúc đi xem mắt ăn cơm xem phim là chuyện rất bình thường.”
 
Sau đó lại trả lời cô ấy về chuyện của mình, “Trừ Kiều Kiều thì người khác phái mà tôi tiếp xúc nhiều nhất chỉ có chị Trương.”
 
Điền Thụ cảm thấy đáp án này có gì đó không đúng, nhưng không ý thức được anh đang bài trừ mình ra ngoài vòng người khác phái, gật đầu: “Vậy thì những chuyện lông gà vỏ tỏi như là mặc chiếc váy mới anh cũng không phát hiện, hay là bị bệnh mà anh lại bảo uống nước ấm gì đó.”
 
Lâm Viễn Chu phát hiện ra trọng điểm.
 
Điền Thụ nhìn thấy sắc mặt anh khẽ biến, hiểu rõ nói: “Khó trách vợ anh tức giận, cái uống nước ấm gì đó ở trên mạng đều bị chửi cho tơi bời.”
 
Chỉ là Lâm Viễn Chu vẫn cảm thấy có hơi không thể tưởng tượng được, bởi vì thuận miệng nói một câu uống nước ấm mà Kiều Kiều liền tức giận sao?
 
***

 
Buổi tối, Lâm Viễn Chu cố ý về nhà trước, mặc kề Kiều Kiều vì chuyện gì mà không vui thì anh vẫn có trách nhiệm phải cùng cô nói chuyện thật tốt.
 
Nhưng mà.
 
Anh phát hiện ở trong nhà không có người.
 
Nhắn tin cho Kiều Kiều thì qua một lúc lâu mới nhận được tin nhắn trả lời của cô, cô gửi tin nhắn giọng nói tới, âm thanh xung quanh còn có chút ồn ào: [Liên hoan với đồng nghiệp, muộn một chút mới về.]
 
Kiều Kiều là một người có vòng quan hệ khá hẹp, mấy cái loại liên hoan thế này cũng ít khi tham gia một lần, hầu như cô đều sẽ từ chối. Nhưng hôm nay là thứ sáu, hơn nữa gần đây thực sự quá buồn bực, nhu cầu cấp bách là cần phải phân tán lực chú ý qua chuyện khác.
 
Thật ra các đồng nghiệp mỗi ngày đều tụ tập bên nhau cũng không có chuyện gì hay mà nói, bắt đầu thì sẽ chửi vài câu chuyện công việc, sau đó đều là nói chuyện phiếm.
 
Kiều Kiều nghe bọn họ nói tới bộ điện ảnh gần đây nhất không hay, lại nói đến kỳ nghỉ đông muốn đi đâu du lịch, thi thoảng lại oán giận chồng mình không đủ săn sóc…
 
Cô im lặng lắng nghe, cảm thấy cái loại cuộc sống như này quá thực rất vui vẻ.
 
Giáo viên nữ bên cạnh cô hỏi: “Cô với chồng kết hôn không bao lâu, hẳn là còn đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt nhỉ?”
 
Kiều Kiều suy nghĩ một chút, cũng không biết nên trả lời như nào mới đúng, chỉ nói: “Anh ấy đối xử rất tốt với tôi.”
 
“Nhưng có lẽ là do cái nghề của bọn họ quá mức bận rộn, cho nên cực kỳ quý trọng thời gian bên nhau nhỉ.” Có một giáo viên nữ độc thân cảm thán, đáy mắt đầy sự hâm họp: “Tôi là người rất thích đồng phục thật sự đặc biệt thích cảnh sát, tương lai mơ ước gả cho cảnh sát hoặc quân nhân.”
 
Kiều Kiều nghe thế cười cười.
 
Sau khi liên hoan kết thúc còn không tính là quá muộn, chỉ là mấy hôm trước mưa một trận nên nhiệt độ ngoài trời lạnh hơn vài độ, vừa ra hỏi phòng mọi người đều cảm nhận được một trận khí lạnh.
 
Xung quanh có đồng nghiệp nam đã dắt đầu hỏi địa chỉ mọi người để tiện đường đưa mọi người về nhà.
 
Kiều Kiều suy nghĩ một chút, chuẩn bị tự mình gọi một chiếc xe trên phần mềm.
 
Chỉ là lúc cúi đầu mở app bỗng nhiên cảm giác được người bên cạnh đang đẩy đẩy cánh tay mình, lúc ngẩng đầu lại thấy Lâm Viễn Chu từ đối diện đường đang đi tới.
 
Bởi vì buổi sáng phải tham gia cuộc họp nên trên người anh vẫn còn mặc đồng phục, đi ở trong đám người cực kỳ dễ thấy được.
 
Vị giáo viên nữ thích đồng phục kia dùng sức kéo kéo cánh tay Kiều Kiều: “Thật xin lỗi để tôi khen một câu, chồng cô quả thật rất đẹp trai.”
 
Kiều Kiều im lặng suy nghĩ một chút, đẹp trai là rất đẹp trai, chỉ là có lúc thực sự khiến cho người khác tức giận.
 
Lâm Viễn Chu đi đến trước mặt bọn họ, gật đầu với mọi người: “Xin chào mọi người.”
 
“Xin chào.” Bởi vì một thân đồng phục này của anh khiến mọi người không tự chủ mà nghiêm túc hơn rất nhiều, đến giọng điệu nói chuyện cũng cực kỳ nghiêm chinh.
 
Lâm Viễn Chu nhìn về phía Kiều Kiều: “Kết thúc rồi sao?”
 
***
 
Một đường lúc quay về, hai người trong nhất thời không nói lời nào, trên xe phát ra một bài tiếng anh, khiến bầu không khí không đến mức quá im ắng.
 
Kiều Kiều suy nghĩ rồi hỏi anh: “Sao anh lại biết em ở đây?”
 
Cô cũng đâu có báo địa chỉ cho anh, cho nên bỗng nhiên anh xuất hiện khiến cô thực sự cảm thấy ngoài ý muốn.
 
Lâm Viễn Chu vẫn đang chuyên tâm lái xe: “Vòng bạn bè của em.”
 
Kiều Kiều nhớ tới trạng thái lúc bắt đầu liên hoan mình đã đăng, chỉ chụp một bàn thức ăn thôi mà không thể tin được người này chỉ dựa vào tin tức ít ỏi mà có thể phân tích được địa điểm của cô. Có điều nghĩ lại nghề nghiệp của anh thì thật ra cũng không phải quá kỳ lạ.
 

Kiều Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ, anh thật sự là một cảnh sát xứng chức.
 
Chờ tới khi đến dưới lầu của khu nhà, Kiều Kiều cầm túi định đi vào tòa nhà chung cư, Lâm Viễn Chu lại gọi cô lại, anh hơi nghiêng đầu: “Cốp xe có chút đồ, giúp anh lấy một chút.”
 
Kiều Kiều “À” một tiếng, chờ tới khi đi tới cốp xe vẫn bị đồ vật trước mắt làm cho kinh ngạc.
 
Một cốp xe đầy hoa hồng, ở trên đó là đèn ngôi sao điểm xuyến như ngọn lửa hồng, đập vào mặt là mùi hoa thấm vào ruột gan, nhìn ra anh đã tốn khá nhiều tâm tư.
 
Anh đi tới đứng bên cạnh, đôi tay vắt chéo sau lưng, thấp đầu nhìn cô: “Nghe nói con gái đều thích, em thích không?”
 
Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn anh.
 
Anh khẽ cười một cái: “Em không thích cái này sao?”
 
Bàn tay đặt ở sau lưng như làm ảo thuật mà đưa qua một thứ, một con gấu Winnie siêu to xuất hiện trước mặt Kiều Kiều, đôi mắt đen nhánh bốn mắt nhìn nhau đối mặt với cô.
 
Kiều Kiều cảm thấy lấy cái tính cách kia của Lâm Viễn Chu, có thể làm được một bước này thực sự rất khó khăn.
 
Nụ cười của cô cuối cũng không không giấu được, nhận lấy gấu bông trong tay anh, rũ mắt nhìn con gấu, rất xấu nhưng đáng yêu...
 
Lâm Viễn Chu sờ sờ đầu con gấu: “Sau này anh phạm phải sai lầm gì thì em cứ chà đạp nó.”
 
“Nghĩ đẹp đó.” Kiều Kiều cười nhạt: “Chà đạp anh,”
 
Lâm Viễn Chu gật đầu: “Cũng có thể.”
 
***
 
Sau khi về nhà, hai người một gấu gối ở trên sô pha mà Mười đồng tiền đang nằm bò trên mặt đất lộ ra ánh sáng hung dữ với con gấu.
 
Kiều Kiều quyết định nói chuyện trực tiếp: “Anh biết em tức giận?”
 
Lâm Viễn Chu gật đầu.
 
Ngược lại Kiều Kiều có chút ngượng ngùng, trước kia cảm thấy thực sự chuyện đó khiến cho cô buồn bực, bây giờ nghĩ lại bỗng nhiên cảm thấy đều không quan trọng nữa.
 
Không biết là có phải các cặp vợ chồng khác đều như thế này hay không.
 
Cô túm tai con gấu: “Tuy rằng anh rất bận nhưng em nghĩ, chúng ta vẫn cần phải hiểu rõ đối phương.”
 
Điểm này Lâm Viễn Chu vẫn rất đồng ý, trải qua chuyện này, anh phát hiện mình hiểu về Kiều Kiều còn chưa đủ. Ít nhất điểm mấu chốt của cô khiến anh cảm thấy không thể tưởng tượng được.
 
Kiều Kiều nói: “Em hy vọng anh…”
 
Lời còn chưa dứt thì trước đó đã hắt xì một cái, có lẽ vừa rồi đột nhiên từ trong quá ấm áp đi ra ngoài gió lạnh nên vẫn có chút bị nhiễm cảm lạnh,
 
Lâm Viễn Chu theo bản năng đã bật thốt ra hơn nửa câu: “Em có muốn một chút…”
 
Đôi mắt đen nhánh của Kiều Kiều nhìn thằng về phía anh, hai chữ “nước ấm” còn dư lại của Lâm Viễn Chu lập tức xoay chuyển, bình tĩnh mà phun ra một chữ “Thuốc”.
 
Kiều Kiều: “???”
 
Lâm Viễn Chu hỏi: “Có muốn uống chút thuốc trị cảm hay không?”
 
Anh cảm thấy một màn này của bản thân mình quả thực là cực kỳ cơ trí. Không thì không biết vợ mình lại sẽ tức giận đến bao giờ.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận