Ánh trăng không đủ tiêu chuẩn

Không biết đêm đó Lâm Viễn Chu trở về lúc mấy giờ, Kiều Kiều đã đi ngủ từ rất sớm. Có điều, sáng hôm sau khi cô rời giường đã thấy anh đi chạy bộ đã về, trên người mặc một bộ trang phục vận động màu xám, cúi đầu xay cà phê.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe được tiếng động, anh chủ động hỏi: “Có muốn một ly không?”
 
“Có.”
 
Sau khi rửa mặt xong Kiều Kiều mới phát hiện trên bàn còn có bữa sáng lấy lòng của anh, mỗi món đều là món mới ra, mà chi nhánh gần nhất của quán này ít nhất cũng cách đây ba km.
 
Lúc anh chạy bộ cố ý vòng xa để mua về sao?
 
“Thay đổi khẩu vị cho em.” trên miệng anh vẫn tùy ý giống như đây chỉ là một chuyện hết sức bình thường, nhưng tim Kiều Kiều khó tránh khỏi có chút dao động.
 
Người đàn ông này chính là cứ như thế, chút cảm xúc lặp đi lặp lại trong tim cô lại rất dễ dàng bị hành động vô tình này của anh xóa bỏ.
 
Cô cũng không hề hề khách khí mà ăn, đồ ăn vào trong miệng mang theo cảm giác thỏa mãn, càng khiến cho tâm trạng của cô không tồi.
 
Dùng xong bữa sáng, Kiều Kiều thu dọn đơn giản bàn ăn, bỗng nhiên Lâm Viễn Chu đưa qua một chiếc thẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cái này em cầm lấy.”
 
Bởi vì vẫn luôn sống chung một cách không chính thức  cho nên hai người vẫn chưa từng thương lượng với nhau về chuyện kinh tế. Mấy lần trước ra ngoài hầu như đều do anh trả tiền, tiền nhà ở hay điện nước hầu như đều do anh bỏ, Kiều Kiều cảm thấy nếu mình cũng đã ở đây hẳn cũng nên cùng anh gánh vác một phần.
 
Vậy nên cô nói: “Không cần.”
 
Lâm Viễn Chu vẫn kiên trì: “Sau này anh sẽ cố gắng về nhà sớm, trong nhà sẽ có rất nhiều chuyện cần chi tiêu. Hơn nữa chúng ta là vợ chồng.”
 
Kiều Kiều cũng không biết mình vì câu “về nhà sớm” khiến cho vui vẻ hay là do hai chữ “vợ chồng” kia đánh trúng tâm tư, tóm lại cô cảm thấy hôm nay đúng là một ngày rất tốt, không thì vì sao từ sáng sớm đã có nhiều chuyện tốt như thế.
 
Sau khi tự hỏi, cô quyết định nhận lấy tấm thẻ này, chi phí sinh hoạt gia đình có thể cùng nhau gánh vác, cái đó để cô tự mình lên kế hoạch là được.
 
Chờ tới khi cô chuẩn bị cầm túi đi làm, Lâm Viễn Chu cũng đứng lên theo: “Anh đưa em tới trường.”
 
“???” Kiều Kiều thật sự muốn trở mình đi tra hoàng lịch một phen, hôm nay nhất định là mọi việc đều như mong đợi.
 
Cô nghi ngờ nhìn anh, đánh giá một hồi, lời nói ra còn có chút kìm nén: “Hôm nay anh không bận sao?”
 
Biểu cảm Lâm Viễn Chu hơi khựng lại, “Đây là chuyện một người chồng như anh nên làm.”
 
Lần đầu tiên nghe anh tự xưng hô hai chữ “chồng”, Kiều Kiều còn có chút hoảng hốt, vài giây sau mới gật đầu “Ừm” một cái.
 
Lúc cách trường học còn một đoạn, Kiều Kiều bảo Lâm Viễn Chu dừng xe. Lâm Viễn Chu cũng biết vào thời điểm này thì gần trường học đều cực kỳ đồng đúc, tất cả đều là phụ huynh đưa con cái đi học, cho dù đi tới cổng cũng không thể vào trong. Chỉ là thấy tư thế cầm túi liền ngay lập tức bước xuống xe của cô như là thật sự là coi anh tài xế mà sai bảo.
 
Anh giữ chặt tay cô, nhất thời nổi lên tâm tư trêu chọc cô: “Cứ thế một câu cảm ơn cũng không có, thế trả chút thù lao đi?”
 

Dù sao nơi này cũng không có ai, Kiều Kiều ôm cổ anh, hôn một tiếng vang dội trên môi anh.
 
Chờ đến khi cô lùi lại, Lâm Viễn Chu hiện ra bộ dạng khiếp sợ: “Anh chỉ muốn em ôm một cái mà thôi.”
 
Kiều Kiều: “...” cô không cẩn thận nhiệt tình quá mức rồi.
 
Anh vẫn ngữ khí không quá đứng đắn như cũ, lại duỗi tay ôm lấy gáy cô: “Để anh hôn lại.”
 
“...” Kiều Kiều cảm thấy người này gần đây hình như cực kỳ trầm mê với chuyện hôn cô.
 
***
 
Từ khi chính thức ở cùng nhau, thời gian hai người ở cùng nhau càng ngày càng nhiều lên. Tuy rằng Lâm Viễn Chu vẫn đến đêm muộn mới về như cũ nhưng ít ra hai người không chỉ dừng lại ở việc giao lưu qua wechat, mỗi ngày đều có thể có cơ hội gặp mặt trực tiếp một lần.
 
Thời gian tan làm của Kiều Kiều khá sớm, buổi tối theo lẽ thường sẽ hỏi Lâm Viễn Chu một chút xem có về nhà ăn cơm hay không, hơn nửa đều là đáp án “Không”. Kiều Kiều liên tự mình làm cho mình một bát mì đơn giản, lại đổ đầy thức ăn cho chó vào bát cho Mười đồng tiền, sau đó một người một chó vừa xem chương trình vừa giải quyết bữa tối.
 
Hôm nay cơm nước xong, cô theo thói quen dẫn chó đi dạo, ngẫu nhiên lại gặp được một “người quen”.
 
Nói là người quen thì cũng không hoàn toàn đúng, chuyện phát sinh vào hai mươi ngày trước. Mười đồng tiền nổi lên xung đột với đối phương, tuy rằng cuối cùng chó của hai bên cũng không bị thương nhưng bên chủ bên kia vẫn đề nghị đi tới bệnh viện thú cưng bên cạnh kiểm tra một chút.
 
Thường xuyên qua lại, cô liền thân quen hơn với người kia.
 
Đối phương là một thanh niên trẻ tuổi có diện mạo thanh tú, tính ra thì còn nhỏ hơn Kiều Kiều ba tuổi, đang học ở trường đại học gần đây.
 
Người thanh niên này rất có duyên với cô, hôm qua và hôm nay Kiều Kiều dắt chó đi dạo dường như đều đụng phải cậu ta.
 
“Thế cũng quá trùng hợp rồi.” thanh niên trẻ ngại ngùng, nghẹn lúc lâu mới nói được câu, “Nếu đã có duyên như thế thì chúng ta thêm wechat đi?”
 
“Wechat?” Kiều Kiều không có thói quen kết bạn wechat với người lạ, đang định tìm một cái cớ để từ chối cậu ta, lời còn chưa nói ra thì đã có người trả lời thay cô.
 
Lâm Viễn Chu trực tiếp đưa điện thoại tới trước mặt đối phương: “Thêm tôi cũng giống nhau.”
 
Kiều Kiều: “...”
 
“... Người này là?” nam thanh niên nhìn một người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện, bị khí thế của anh dọa tới, cảm thấy ánh mắt anh nhìn cậu cũng đủ mười phần công kích.
 
Kiều Kiều bị thao tác của Lâm Viễn Chu làm cho khiếp sợ, giới thiệu với đối phương, “Đây là chồng của tôi.”
 
Người thanh niên kia rất kinh ngạc: “Chị kết hôn rồi sao?”
 
Kiều Kiều: “... Đúng thế.” chẳng lẽ cậu ta không nhìn thấy chiếc nhẫn kết hôn của cô sao?
 
Biểu cảm người thanh niên mười phần xuất sắc, như là phải chịu đả kích, lại có chút xấu hổ, vội vàng chào hỏi với Lâm Viễn Chu rồi rời đi.
 
Lâm Viễn Chu thu lại điện thoại, đợi người đi xa mới hỏi Kiều Kiều: “Đó là ai thế?”
 

Kiều Kiều kể ra hết mọi chuyện, thấy sắc mặt anh có hơi khác thường, tưởng là anh lo lắng cho Mười đồng tiền, nghiêm túc mà giải thích: “Mười đồng tiền không hề bị thương nên em cũng không nói với anh.”
 
Lâm Viễn Chu nhìn Kiều Kiều, khóe môi hơi mím chặt, lúc này Kiều Kiều có một loại ảo giác hình như anh bị cô làm cho nghẹn lời.
 
***
 
Trên đường trở về, Lâm Viễn Chu cũng nói chuyện rất ít, Kiều Kiều chỉ nghĩ anh đang suy nghĩ chuyện vụ án, tự giác mà không tiếp tục quấy rầy anh.
 
Ai ngờ khi về đến nhà thì người này cũng cực kỳ trầm mặc, trong phòng khác im lặng, không có việc gì để làm, mà hình như đi ngủ thì lại có hơi sớm. Kiều Kiều do dự một chút cầm điều khiển từ xa: “Nếu không thì xem TV một chút đi.”
 
Cô nhớ rõ gần đây có một bộ phim trinh thám rất hót, ở trên mạng được thảo luận cực kỳ nhiều, cô cũng còn chưa xem nữa.
 
Lâm Viễn Chu không nói có hay không, không nêu ra ý kiến. Trên thực tế thì Kiều Kiều thậm chí còn không phân biệt được anh có đang xem hay không, bởi vì anh trước sau vẫn rất im lặng, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện tầm mắt anh luôn dùng trên màn hình nhưng cảm xúc không hề có một chút phập phồng nào.
 
Làm một người xem cùng, Kiều Kiều liền cực kỳ làm hết phận sự, thấy hung thủ đi tới biểu cảm hoảng sợ cũng xuất hiện cực kỳ có đủ tư cách.
 
Một bộ phim trinh thám nói về buôn bán ma túy, không khí khủng bố nhưng thật sự xây dựng cực kỳ cốt truyện hợp lý. Tập đầu tiên kết thúc mà Kiều Kiều đã bị dọa đến mức là không phát ra tiếng, sắc mặt tái nhợt, tim cũng đập nhanh vài nhịp, lại nhìn Lâm Viễn Chu, giống như là chỉ đang nhìn một cái video chơi đùa vậy, vân đạm phong khinh...
 
Kiều Kiều nghĩ, quả nhiên là cùng đồng chí cảnh sát xem phim trinh thám khủng bố chính là chuyện không có cảm giác thành tựu nhất trên đời.
 
Kiều Kiều nhìn biểu cảm của Lâm Viễn Chu: “Anh không cảm thấy dọa người sao?”
 
Lâm Viễn Chu chậm rãi quay đầu, vẻ mặt cực kỳ hoang mang, “Đâu có đáng sợ?”
 
Chỗ nào cũng cực kỳ đáng sợ đó! Kiều Kiều bày tỏ một biểu cảm cực kỳ khoa trương trên mặt mình: “Lúc hung thủ xuất hiện đó, thời điểm như thế liền cực kỳ đáng sợ!”
 
Lâm Viễn Chu thưởng thức biểu cảm của cô: “Đúng là rất thú vị.”
 
“...” Kiều Kiều rất muốn mắng chửi người, đây là đang nói biểu cảm của cô so với phần tử buôn bán ma túy còn đặc sắc hơn sao?!
 
“Sợ thì cũng đừng xem nữa, sau này em ở nhà một mình lúc đi thang máy sẽ suy nghĩ linh tinh đó.” Lâm Viễn Chu có ý tốt mà nhắc nhở: “Tuy rằng sự thật là mấy năm nay mấy chuyện quấy rối trong thang máy càng ngày càng nhiều.”
 
“...” cảm ơn ngài quá, cũng không có cảm giác được an ủi chút nào, ngược lại càng cảm thấy đáng sợ hơn!
 
Sau đó Lâm Viễn Chu lại nói, nếu sợ anh sẽ nhanh chóng quay về cùng cô.
 
Kiều Kiều nghĩ cái tỉ lệ nhanh chóng này chỉ sợ cực kỳ thấp,
 
***
 
Cách một ngày, Kiều Kiều tắm rửa xong liền phát hiện quên mang áo ngủ, lúc này trong nhà cũng chỉ có cô và Mười đồng tiền, cô dứt khoát bọc khăn tắm định trực tiếp đi về phòng.
 
Nhưng cô vừa đi tới phòng khách thì Lâm Viễn Chu liền mở cửa đi vào, hai người cách không khí mà đối mặt nhau, đều có chút kinh ngạc.

 
Giây phút đó Kiều Kiều còn đang nghĩ sau hôm nay anh lại về sớm vậy!!
 
Ở giữa căn nhà có một cô gái trắng trẻo sạch sẽ đang đứng, mái tóc ướt rũ trên mặt, thân hình nhỏ xinh được bao bởi chiếc khăn chắc chắn, bộ ngực no đủ, đường cong cực kỳ đẹp mắt.... Lâm Viễn Chu cũng không nghĩ tới vừa vào cửa liền sẽ nhìn thấy một màn như thế, đến việc quản lý biểu cảm cũng quên luôn.
 
Kiều Kiều cũng ngẩn người, sau đó nhanh như chớp mà chạy về phòng.
 
Tuy rằng hai người đã thân thiết nhiều lần nhưng vẫn luôn không phá đi đường phòng tuyến cuối cùng, trước kia là không có cơ hội, bây giờ ở cùng nhau, dường như bất kể thiên thời địa lợi nhân hòa thì đều có thể tùy thời mà phát sinh chuyện gì đó.
 
Kiều Kiều thở dốc, khăn tắm siết chặt khiến ngực cô hơi khó chịu, cô nhanh chóng tìm áo ngủ để thay, vừa định tìm quyển sách để đọc thì cửa đã bị gõ vang.
 
Tim cũng theo đó mà thắt chặt, cô mở cửa, thần sắc Lâm Viễn Chu như thường mà đứng ở bên ngoài.
 
“Anh mua lúc đi về.” anh đưa cho cô mấy món đồ là bánh kem dâu tây mà cô thích ăn kia.
 
Kiều Kiều “Ừm” một tiếng, ánh mắt chuyển động: “Muốn ăn cùng không?”
 
Lâm Viễn Chu cực kỳ trực tiếp mà từ chối: “Anh không thích ăn đồ ngọt, em ăn đi.”
 
Kiều Kiều: “...”
 
Tận đến khi bọc mình trong chăn một lần nữa, bánh kem cũng không muốn ăn, cảm thấy quanh người đều viết đầy hai chữ “mất mặt” rất to.
 
Qua một lúc lâu, cửa phòng lại lần nữa vang lên tiếng gõ cửa, Kiều Kiều thật sự không muốn đối mặt với anh nhưng âm thanh gõ cửa không dừng lại, cô chỉ đành nhận mệnh mà ra mở cửa.
 
Lâm Viễn Chu nhìn thấy chiếc đầu xù của cô kia, có mấy sợi bướng bỉnh mà dựng lên, duỗi tay vuốt xuống cho cô, sau đó nhắc nhở: “Ăn xong đồ ngọt nhớ đánh răng đó.”
 
“Biết rồi.”
 
Anh không đi mà ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô, tầm mắt Kiều Kiều di chuyển, nháy mắt cùng anh giằng co, dường như có tia lửa xuất hiện.
 
“Anh nghĩ…” anh đi về phía trước một bước, bàn tay nóng bỏng chống lên phía sau eo cô: “Chúng ta có nên thực hiện chút quyền lợi của vợ chồng hay không.”
 
Kiều Kiều: “...”
 
***
 
Trước đó Kiều Kiều còn đang tức giận buồn bực, bỗng nhiên bị một câu của anh không có tiền đồ mà nói lắp, “Anh, vừa rồi…”
 
Lời còn lại không nói ra, anh sớm đã luyện tập rất nhiều lần, dễ dàng liền hôn cô đến mơ hồ. Cả người không có chút lực chống cự nào mà bị anh một đường dẫn dắt lâm vào một không gian mềm mại.
 
Khi nút áo được cởi xuống, hơi thở của anh dừng ở trên ngực cô, lại chậm rãi di chuyển xuống.
 
Ban đầu vẫn có chút không được thuận lợi, hai người cũng chưa từng có kinh nghiệm gì, ở trong chăn lăn lộn một thân mồ hôi. Kiều Kiều còn có chút đau đớn, cũng may anh đủ kiềm chế, làm đủ các loại công phu, kiên nhẫn chờ cho cô thích ứng với mình.
 
Anh cũng có thời niên thiếu ngây ngô nhưng rất nhanh bằng bản năng nắm giữ dần dần nếm được lạc thú.
 
Kiều Kiều không hề biết hóa ra chuyện này có thể lâu như thế, cũng không biết.... anh có thể phát ra cái loại âm thanh kia.
 
...
 
Buổi tối hai người lần đầu chung giường, phía sau lưng Kiều Kiều chính là lồng ngực chắc chắn mà nóng bỏng của anh. Cô mơ màng bỗng nhớ đến một chuyện hỏi anh: “Hôm nay sao anh về sớm vậy?”
 

Anh không đáp lời, nhưng Kiều Kiều lại đoán được đáp án, cô dùng đầu ngón tay chọc cánh tay anh, cánh môi nhẹ nhàng phun ra một câu: “Người nào đó ghen rồi.”
 
Sợ cô mình một dắt chó đi dạo nên cố ý về sớm, cái người này…
 
Anh chỉ cẩn thận hôn lên vành tai nhỏ tinh xảo của cô, cánh tay đang ôm chặt eo cô không tự chủ mà hướng lên trên: “Em không thấy mệt đúng không?”
 
Kiều Kiều lập tức ngậm miệng lại.
 
Đêm đó, hình như anh có tỉnh lại một lần, Kiều Kiều mệt đến mức nhập nhèm mà mở mắt nhìn anh, thấy anh dường như gặp phải ác mộng, nhìn chằm chằm trần nhà mà thất thần, cái trán cũng có mồ hôi rõ ràng.
 
Cô lẩm bẩm trấn nói: “Ác mộng đều là giả...”
 
Anh thấp giọng lặp lại “Là giả.”
 
Anh không nói gì tiếp, chỉ vươn tay ôm cô vào trong ngực, cằm vùi vào trong mái tóc của cô.
 
Người trưởng thành quả nhiên vẫn phải dùng phương thức trưởng thành để câu thương, sau chuyện này, quan hệ của hai người dừng như kéo gần lại không ít.
 
Tuy rằng sau đó Lâm Viễn Chu có cơ hội liền sẽ lôi kéo cô làm chút chuyện không thể miêu tả nhưng như thế mới có cảm giác giống như tân hôn hơn.
 
***
 
Đến cuối tuần, Chu Tiểu Á hẹn Kiều Kiều đi dạo phố, đã hẹn trước chờ ở trung tâm thương mại, Kiều Kiều khoan thai tới muộn, Chu Tiểu Á thấy cô liền thấm tắc cảm thán, “Quả nhiên cả người đều tản ra mị lực của người phụ nữ.”
 
Kiều Kiều biết cô ấy cố tình có ý trêu chọc nên không để ý tới cô ấy. Cô đã sớm biết không thể cùng cô ấy nói mấy chuyện thế này.....
 
Cái radar hóng chuyện của Chu Tiểu Á hoạt động, tò mò mà chạm vào tay cô, “Nói xem, đội trưởng Lâm thế nào, có giống như truyền thuyết, phương diện nào đó cực kỳ kinh ngạc hay không.”
 
Tâm Kiều Kiều chết lặng mà nghĩ, đúng là kinh ngạc, quả thực khiến người ta sống đi chết lại nhiều lần.
 
Nhưng da mặt cô mỏng, nào có thể không biết xấu hổ mà thảo luận những chuyện này với Chu Tiểu Á, hỏi lại cô ấy: “Thế cậu với Sơ Vân thế nào rồi?”
 
Chu Tiểu Á kinh ngạc: “Cậu muốn biết Sơ Vân đương nhiên là…”
 
“Được rồi.” Kiều Kiều cắt ngang lời nói của cô ấy: “Tớ, tớ không muốn biết, nói đùa thôi.”
 
Chu Tiểu Á thấy tâm trạng của cô khôi phục lại, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, kéo tay cô nói: “Bất kể thế nào thì chuyện hai người có tiến triển chính là chuyện tốt, trước kia thật ra tớ rất lo lắng.”
 
Kiều Kiều cảm thấy có chút tội lỗi, Chu Tiểu Á liền nói: “Cảm thấy có lỗi với tớ thì hôm nay liền cùng tớ mua mua ăn ăn, ngoài ra không nghĩ đến cái gì nữa.”
 
Kiều Kiều gật đầu, thật ra cô cũng đã lâu không đi dạo phố, bình thường quá bận không rút được thời gian, có thời gian cũng không hẹn được người thích hợp. Với lại hai người phụ nữ mới tiện tay để đi dạo từng cửa hàng một.
 
Chỉ là không nghĩ tới sẽ ở trong trung tâm thương mại mà ngẫu nhiên gặp được Lạc Khê, đi cùng với cô ta chính là mẹ của Lâm Dật Sanh, Phùng Khang Lam.
 
Lúc Kiều Kiều nhìn thấy hai người họ thì cũng đã ngồi trong cửa hàng mặt đối mặt, muốn làm như không nhìn tới cũng không được.
 
Phùng Khanh Lam hình như rất vui vẻ, từ lần gặp gỡ trước khi kết hôn kia, bà cũng không quấy rầy cuộc sống của Kiều Kiều, lúc này gặp mặt coi như là duyên phận, kéo tay cô thân mật nói: “Đúng là rất trùng hợp, nếu đã gặp nhau thì chúng ta cùng đi uống trà đi?”
 
Kiều Kiều nhìn bà và Lạc Khê đi cùng nhau, theo bản năng muốn từ chối.
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận