Bời vì chuyện này mà Kiều Kiều cảm thấy mình không nên quá chú ý tới công việc của Lâm Viễn Chu, hôn nhân không phải gông xiềng, hẳn nên trở thành người tốt hơn đối với đối phương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thế cô quyết định khiến công việc của mình càng thêm bận rộn, vừa hay cuốn truyện tranh thứ bảy của cô cũng đã đề ra việc xuất bản, Lão Đào chuẩn bị 5000 cuốn để cho cô ký tên. Lúc đi tới nhà xuất bản, Chu Tiểu Á còn bớt chút thời gian đến phòng họp mà cô ký tên sờ soạng một chút.
“Hai người tính ra vẫn luôn tách ra như thế sao?” Biết được chuyện gần đây Lâm Viễn Chu đều ở đội cảnh sát, Chu Tiểu Á có chút phê bình kín đáo: “Hai người vẫn còn đang tân hôn đó!”
Nào có đôi vợ chồng mới cưới nào không sống cùng nhau bao lâu liền tách ra, hơn nữa hai người cũng xem như kết hôn chớp nhoáng.
Vốn đã không có cơ sở tình cảm gì rồi...
Kiều Kiều cầm bút ký tên, từng nét bút mà ký tên mình lên trang giấy màu xanh nhạt, nhìn ngắm mà cảm thấy rất vừa ý, sau đó mới trả lời cô ấy: “Tớ với anh ấy cũng sẽ bớt chút thời gian để gặp nhau.”
“Nói như thế thì cũng khá tốt” Chu Tiểu Á vừa nghe nói sự tích huy hoàng vị kia nửa đêm hai giờ sáng bỗng liền xuất hiện: “Mọi chuyện cũng đã có kết quả, đội trưởng Lâm cũng coi như đang cố gắng, chẳng qua cứ như thế thì nhất định không ổn đâu.”
Kiều Kiều đương nhiên cũng biết thế, nhưng công việc của anh chính là như vậy, trước khi gả cho anh cô cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Chu Tiểu Á nói nửa ngày cuối cùng lại bỗng à lên một tiếng kỳ lạ, quả nhiên mở miệng chính là: “Bảo bối, thật ra tớ có bạn trai.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trách không được dạo này ít liên lạc với cô.
Đương nhiên Kiều Kiều thay cô ấy vui vẻ: “Người kia là ai?”
“Là vị ca sĩ cổ phong tớ cực kỳ thích kia.” Lúc Chu Tiểu Á nói đến chuyện này thần thái giống như sắp bay lên vậy: “Trước kia tớ từng nói sơ qua với cậu đó, Sơ Vân.”
Hóa ra là vị kia.
Lúc Chu Tiểu Á học đại học bắt đầu điên cuồng yêu thích một người, mấy năm thanh xuân đều có quan hệ với anh ta, vì anh ta mà xuất tiền ủng hộ những ca khúc mới trên mạng của anh ta. Ngay cả việc vào ngành văn hóa cũng là vì mong chờ có ngày có thể cách anh ta gần thêm một chút.
“Có tính là theo đuổi thần tượng thành công hay không?”
“Không biết có tính hay không nữa, nhưng thực sự rất hạnh phúc. Trước đó chúng tớ có đi chơi trốn thoát khỏi mật thất, anh ấy rất thông minh, giống hệt với tớ tưởng tượng!”
Kiều Kiều nhìn cô ấy rạng rỡ mà chia sẻ chuyện tình cảm mình trải qua với cô, trước sau đều mỉm cười.
Thiếu nữ yêu đương khiến cho quanh thân mình đều bắt đầu phát sáng.
Chu Tiểu Á nói được một nửa bỗng nhiên phát hiện bản thân có nói hơi nhiều, thè lưỡi: “Cậu làm việc trước đi, chúng ta chút nữa lại nói chuyện.”
Đến lúc cô ấy đi ra cửa ngay cả bóng dáng cũng rất nhẹ nhàng, Kiều Kiều cười lắc đầu tay cầm bút ký tên đặt trên trang giấy, vẫn ngây người mất vài giây. Trốn thoát khỏi mật thất... cũng không biết cô và Lâm Viễn Chu có cơ hội giống như những đôi tình nhân bình thường kia cùng đi chơi một lần hay không.
***
Bởi vì Chu Tiểu Á bắt đầu yêu đương nên cuộc sống ít nhiều vẫn là một màu như thế, bạn bè của Kiều Kiều vốn đã ít. Bình thường sau khi tan làm thi thoảng chạm mặt hàng xóm còn bị trêu ghẹo: “Kiều Kiều đã gả đi rồi mà vẫn như chưa gả đi vậy, còn có thể về nhà ở cùng mẹ thích thật đấy.”
Kiều Kiều nghe thế cười cười, đối phương là người hiền lành, từ trước tới nay luôn thẳng thắn, đương nhiên cô hiểu đối phương chỉ có ý trên mặt chữ mà thôi.
Đến tận tới gần trung thu, Lâm Viễn Chu cuối cùng cũng đón cô và Mười đồng tiền về nhà. Lúc anh tới nhà mẹ Kiều đón người, Kiều Kiều luôn có cảm giác như mình và Mười đồng tiền là bạn học nhỏ đang chờ đợi phụ huynh tới đón vậy...
Mẹ Kiều cực kỳ vui vẻ đưa hai người một chó đi xuống dưới lầu, còn dặn dò: “Trung thu cũng không cần trở lại đâu, mẹ cũng có chuyện của mình, hai đứa tự mình cùng nhau trải qua đi.”
Nói như thế nhưng thật ra Kiều Kiều biết mẹ cô muốn tạo cho hai người khoảng thời gian để ở cùng nhau.
Hai người ở riêng lâu như thế, đừng nói Chu Tiểu Á, trong lòng mẹ Kiều cũng sốt ruột.
Dọc theo đường về, Lâm Viễn Chu vẫn cái bộ dạng lái xe như trước kia, bình tĩnh nghiêm túc không nói nhiều lời. Nhoáng cái đã vài ngày không gặp, vậy mà lại sinh ra vài phần khẩn trương, lời nói ra cũng không được ổn, đến cả lời dạo đầu cũng không thể nghĩ được.
Lúc đi tới nhà Lâm Viễn Chu, Kiều Kiều ở trong phòng thu dọn hành lý, bỗng nhiên có chút chán nản, mỗi lần hai người tách ra rồi lại ở bên nhau như thế đúng là bất lợi với việc bồi dưỡng tình cảm. Mấy hôm trước ngọt ngào giống như biến thành bọt biển vậy.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cánh cửa bị gõ vang, cô nhìn thấy Lâm Viễn Chu đi tới.
Anh hỏi: “Có cần anh giúp không?”
“Không cần đâu.” Đều là quần áo tùy thân, Kiều Kiều cũng hơi xấu hổ để anh giúp đỡ.
Im lặng vài giây sau, cô ngẩng đầu, thấy anh đang đứng trước tủ quần áo không chịu đi, cô cho là anh còn có chuyện gì, đang muốn mở miệng hỏi một câu thì anh lại cúi xuống.
Bàn tay dày rộng khô ráo đặt ở trên gáy cô, cảm xúc nóng ẩm từ khóe môi lan tràn. Anh hôn cực kỳ dùng lực, lông mi cô run rẩy, thuận theo mà khẽ hé môi cho anh đi vào.
Không biết nụ hôn của người khác thế nào, nụ hôn của anh mang theo cỗ hơi thở trúc trắc lại bá đạo cực kỳ, khác hẳn anh so với ngày thường.
Mỗi lần Kiều Kiều bị anh hôn đều cảm thấy cả người nhũn ra, lần này cũng không ngoại lệ, cả người không tự chủ mà bỗng nhiên có xu hướng ngã vào tủ quần áo phía sau. Đằng sau treo quần áo lạnh mùa đông, cô đỏ mặt ngồi ở bên trong, trường hợp lần này có chút khó khăn.
Đáy mắt Lâm Viễn Chu có ý cười, anh vươn tay, Kiều Kiều vốn tưởng anh muốn kéo mình lên. Ai ngờ, anh nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong ngực, sau đó tiếp tục...
Tủ quần áo quá mức bí mật, rất thích hợp làm hết mọi thứ không thể kể đến, hơn nữa lần này anh càng quá mức, bàn tay cũng từ bên ngoài vạt so mà dò xét đi vào.
Cả buổi chiều không những hành lý không thu xếp được xong xuôi nhưng thế mà đến cả quần áo đã treo phẳng cũng bị kéo xuống dưới rối loạn.
Kiều Kiều thực sự rất muốn đấm Lâm Viễn Chu.
Buổi tối nghe nói sẽ về nhà cũ ăn cơm, ông nội Lâm biết anh được nghỉ liền lập tức gọi điện thoại tới.
Đúng là Lâm Viễn Chu có chút mệt mỏi nhưng anh vẫn đồng ý.
Nghe nói trong nhà còn có khách.
***
Đây là lần đầu tiên Kiều Kiều nhìn thấy vị Lạc tiểu thư, nghe Lâm Dật Sanh giới thiệu thì chính là bạn của cậu, nhưng khi còn nhỏ thì hai nhà chính là thế giao.
Lạc tiểu thư này tên thật là Lạc Khê, mới từ nước ngoài về, khuôn mặt xinh đẹp nhưng nói chuyện lại lộ ra tính cách trẻ con, sự tương phản một cách thần kỳ, Cô ta nhìn thấy Kiều Kiều dường như rất tò mò, đánh giá trên dưới cô một hồi lâu, lời nói ra cũng cực kỳ kỳ lạ: “Chị một chút cũng không giống so với tưởng tượng của tôi.”
Kiều Kiều lại rất kinh ngạc, cô ta vì sao lại phải tưởng tượng xem mình như thế nào?
Không biết nên trả lời ra sao, cũng may Lâm Viễn Chu ngồi bên cạnh cô đang chăm chú nhìn điện thoại cũng đồng thời thay cô giải vây: “Kiều Kiều lớn hơn em một tuổi, nói chuyện chú ý lễ phép một chút.”
Lạc Khê nghe thế không hé răng, hơi bĩu môi, có chút không vui.
Lâm Dật Sanh sửa lại đúng cho cô nàng: “Gọi giống như tớ, gọi chị dâu.”
“Tớ thấy nhìn qua tuổi tác chị ấy cũng rất nhỏ, gọi chị dâu sẽ khiến chị ấy già đi đó.” Lạc Khê nói xong còn cười ngọt ngào với Kiều Kiều: “Đúng không, Kiều Kiều?”
“Tôi như nào cũng được.” Kiều Kiều không am hiểu việc đáp lại một người xa lạ quá mức nhiệt tình như Lạc Khê, tay cô đặt trên đầu gối, theo bản năng ngón tay cái khẽ xoa xoa.
Lâm Viễn Chu đặt phản ứng của cô ở trong mắt, thu lại điện thoại, nắm tay kéo cô lên, “Còn chưa ăn cơm, chúng ta đi dạo một chút nhé?”
Tuy rằng đang dò hỏi ý kiến của cô nhưng một chút ý tứ dừng lại cũng không có.
Kiều Kiều bị anh ôm lấy eo kéo đi về phía sân.
Lạc Khê nhìn bóng dáng hai người, khuôn mặt ảm đạm cũng không hề che giấu, không biết là nói cho Lâm Dật Sanh nghe hay là đang lẩm bẩm: “Tớ còn tưởng là anh ấy sẽ mãi không hết hôn chứ.”
Lâm Dật Sanh tùy tiện lật tạp chí, nghe thế cười khẽ nói: “Có lẽ còn phải xem xem đối tượng là ai nữa.”
“Quen biết qua xem mắt” ở trong mắt Lạc khê thấy thì hoàn toàn là việc không có khả năng. “Cậu sẽ không định nói với tôi là anh ấy đã thích cô ta chứ?”
Lâm Dật Sanh bị chữ “tôi” trong lời nói của cô ta làm nhíu mày. “Chuyện này đều không có liên quan tới cậu, Lạc Khê, cậu cũng chỉ là bạn bè của anh ấy mà thôi.” Nói xong thì im lặng ngắn ngủi: “Nhớ rõ nguyên nhân mà cậu quay về.”
Lạc Khê: “...”
Sân của ông nội không tính là quá lớn nhưng bên trong đều được dụng tâm gieo trồng các loại cây, có rất nhiều chủng loại quý hiếm mà thậm chí Kiều Kiều còn chưa thấy bao giờ, tuy rằng cô đang xem nhưng tâm tư lại ở chỗ khác.
Lúc xem mắt cô cũng đã biết anh chưa từng yêu đương qua lần nào, bây giờ cô cũng không hề có chút hiểu lầm nào, chỉ là trực giác của phụ nữ từ trước tới nay đều nhạy bén.
“Cái người kia…” Kiều Kiều xoay người, lại thấy anh đang suy nghĩ chuyện gì đó, biểu cảm có bài phần nghiêm túc lạnh lùng, cô liền thức thời mà nuốt lời nói vào.
Sau đó khi Lâm Dật Sanh tới gọi bọn họ vào ăn cơm, Lâm Viễn Chu mới hoàn hồn, có lẽ cũng ý thức vừa rồi mặc kệ cô nên chủ động đi tới kéo tay cô: “Xin lỗi, vừa rồi anh đang suy nghĩ về vụ án.”
“Không sao đâu.” Thật ra Kiều Kiều đã có chút mệt mỏi.
***
Một bữa cơm này Kiều Kiều ăn tốn rất ít công sức, bời vì dường như cô không cần phải nói gì cả. Ông nội săn sóc cô vài câu xong liền hỏi tình hình của Lạc Khê ở nước ngoài.
Hai nhà Lạc Lâm đúng là thế giao, ông nội lâm đối xử với Lạc Khê cực kỳ thân thiết hoà ái. Kiều Kiều mơ hồ nghe hiểu được một chút chuyện, hóa ra mấy năm trước Lạc Khê vẫn luôn ở nước ngoài chữa bệnh, còn về nguyên nhân của căn bệnh, xuất phát từ lễ phép thì cô đương nhiên cũng không tiện hỏi thăm.
Lâm Viễn Chu thì từ trước tới nay đều ít nói, cũng thi thoảng gia nhập cuộc trò chuyện của bọn họ.
Nói bữa cơm này để đón gió tẩy trần cho Lạc Khê thì càng đúng hơn một chút. Lúc rời đi, ông nội Lâm cố ý kéo Kiều Kiều nói y như mẹ Kiều vậy: “Trung thu ông và Dật Sanh đến bên nhà bố chúng nó, hai vợ chồng son các con tự mình sắp xếp, tận hưởng thật tốt.”
Là phụ huynh thì tâm tư đều giống như nhau.
Kiều Kiều gật đầu, ông nội Lâm lại cười tủm tỉm mà bổ sung thêm một câu: “Tranh thủ để ông có thể sớm bế chắt một chút.”
Nghĩ đến chuyện hai người chia phòng ngủ, Kiều Kiều cực kỳ chột dạ, lúc trả lời “Được ạ” còn không hề có chút tự tin nào.
Đến tối lúc Kiều Kiều ôm điện thoại video call với Chu Tiểu Á. Cô ấy bây giờ mười câu thì có chín câu đều không rời khỏi Sơ Vân, cuối cùng thấy Kiều Kiều quá mức trầm mặc thử hỏi: “Có chuyện gì thế, có tâm sự à?”
“Chỉ là tớ cảm thấy, hình như tớ ... cũng không quá hiểu về Lâm Viễn Chu.”
Chu Tiểu Á nhìn vẻ mặt bối rối của cô, còn tưởng là sẽ nghe được chuyện lớn gì đó, nghe xong lời này liền cười: “Thế không phải rất bình thường sao, từ lúc hai người xem mắt đến bây giờ còn chưa tới năm tháng. Đừng nói đến kết hôn, tính ra đâu đấy đến 2 tháng cũng không tới.”
Đúng thế, hóa ra lại ngắn ngủi như thế.
Kiều Kiều thở dài.
Chu Tiểu Á nghi ngờ: “Anh ta làm chuyện gì khiến cậu khổ tâm sao?”
“Không có.” Anh vẫn luôn nỗ lực sắm vai một người chồng tốt, cũng làm cực kỳ tốt. Chỉ có cô..... không quá thích cái cảm giác bị bài trừ bên ngoài cuộc sống của anh, muốn hiểu anh thêm một chút mà thôi.
Kiều Kiều chần chờ mà nhắc tới Lạc Khê.
Chu Tiểu Á nghe xong, đắp nốt một nửa chiếc mặt nạ cho xong: “Chồng cậu đến tuổi đó rồi, thế không phai do không thích hợp hay sao, hơn nữa em gái kia không có chút cơ hội nào, anh ta thà đi xem mắt cũng không chọn cô ta, đáp án có thể đoán được mà.”
“...” Kiều Kiều cảm thấy Chu Tiểu Á hoàn toàn không hiểu điều mình muốn nói ở đâu.
Nhưng cô cũng từ bỏ, dù sao tiếp theo Lâm Viễn Chu có hai ngày nghỉ, bọn họ có thể có nhiều thời gian để tìm hiểu lẫn nhau.
***
Ngày hôm sau lúc hai người đi mua đồ cho Tết Trung Thu, Kiều Kiều liền hỏi Lâm Viễn Chu: “Anh thích loại vị bánh trung thu nào?”
Cô ngẩng đầu chờ mong mà nhìn Lâm Viễn Chu, dường như anh lại không chút tự hỏi đáp: “Anh không thích ăn bánh trung thu.”
“...” được rồi, cũng có rất nhiều người đàn ông đúng là không thích ăn bánh trung thu.
Kiều Kiều cũng không buông xuống, lúc mua trái cây lại hỏi anh: “Chọn loại nào?”
Lâm Viễn Chu đẩy xe mua sắm đứng đằng sau, đủ loại trái cây màu sắc rực rỡ, chủng loại rất nhiều, đến cả dưa hấu cũng phân ra đủ loại. Trong đầu anh cảm thấy rất phiền phức, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra hai chữ “Tùy” nhưng bỗng nhớ đến cái “Cầu sống sót” trong truyền thuyết ở trên mạng.
Cực kỳ bình tĩnh mà nói: “Chọn thứ em thích.”
Kiều Kiều: “...”
Dù sao cũng không hỏi được cái gì rồi.
Hai người đã hơn nửa tháng không ở nhà, đồ vật trong nhà có chút thiếu thốn, sau khi chọn mua xong vậy mà đầy cả hai xe mua sắm. Lúc về nhà Lâm Viễn Chu sắp xếp lại đồ đạc, xoay người nhìn Kiều Kiều đang ngồi xổm trên mặt đất đổ thức ăn chó cho Mười đồng tiền, sau khi xong xuôi liền ôm đầu gối nhìn Mười đồng tiền ăn.
Tóc cô rất dài, lúc này rất mượt mà rũ xuống trên bả vai của cô, lộ ra cánh tay trắng trắng nhỏ xinh. Không biết vì sao lại lại cảm thấy Kiều Kiều như thế rất dịu dàng, hình ảnh này cũng rất đẹp.
Anh đi qua cùng ngồi xuống với cô.
Kiều Kiều: “???”
Lâm Viễn Chu: “...”
Lúc đó anh muốn làm như thế thì liền làm, nhưng làm xong bỗng nhiên cảm thấy cái hình vi này dường như rất ngu ngốc…
Muốn che giấu mà rời mắt đi, hỏi cô: “Buổi tối chúng ta ăn gì?”
Kiều Kiều liền đưa ra tên vài món ăn, tối hôm qua cô đã làm xong chuẩn bị, thực đơn đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ hôm hay thể hiện trước mặt anh. Bỗng nhiên đôi mắt chuyển động, hỏi anh: “Anh thích ăn cái gì cũng có thể nói với em.”
Lâm Viễn Chu: “Anh không kén ăn, cái gì cũng được.”
Lần này không phải xuất phát từ mong cầu sống sót mà là lời nói thật, cái nghề của bọn họ có lúc đến ăn cơm cũng không được ăn đúng giờ thì nào có tâm trạng mà nghĩ tới chất lượng.
Kiều Kiều lại có chút chán nản, vốn tưởng hôm nay có thể hỏi ra được chút tin tức, kết quả ở cùng nhau nửa ngày cũng không hỏi được một cái gì.
Bỗng nhiên Lâm Viễn Chu cảm thấy cảm xúc của cô đi xuống, chần chừ hỏi: “Anh nói sai cái gì sao?”
“Không phải,” Kiều Kiều nhìn anh, vô cùng chân thành nói: “Chỉ là bỗng nhiên em cảm thấy cuộc sống thật gian nan.”
Lâm Viễn Chu: “???”
***
Buổi tối sau khi cơm nước xong, Lâm Viễn Chu chủ động đi rửa chén, Kiều Kiều liền về phòng vẽ tranh, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ cực kỳ sáng, trong lòng cô ít nhiều cũng có chút nuối tiếc.
Không biết các cặp vợ chồng khác lúc này đều đang làm cái gì.
Đây chính là thời điểm ánh trăng đẹp nhất trong năm đó.
Cô tùy tiện cầm bút lên mà vẽ vài nét lên giấy, kết quả phát hiện thế mà lại vẽ ra khuôn mặt của Lâm Viễn Chu, nhịn không được lấy bút chọc chọc đầu anh, “Anh chính là đầu gỗ, anh là gỗ mục!”
“Ai?”
Phía sau bỗng nhiên có tiếng động, Kiều Kiều bị hoảng sợ, xoay người nhìn thấy Lâm Viễn Chu thì càng sợ hãi không nhẹ: “Sao anh không gõ cửa!”
“Đã gõ rất lâu.” Lâm Viễn Chu rút bức tranh trong tay cô nhìn một chút, lông mày hơi nhăn lại.
Kiều Kiều nhỏ giọng cãi cọ: “... Em vẽ linh tinh thôi.”
Anh đặt bức tranh lại trong tay cô lần nữa, cũng không so đo hành vi trẻ con của cô mà nói: “Gỗ mục mời cô giáo Kiều đi hóng gió, cô giáo Kiều có đồng ý nể mặt hay không đây?”
Kiều Kiều mím môi nhìn anh, anh duỗi tay chỉ: “Anh trăng đêm nay rất sáng không đi ngắm thì thật đáng tiếc.”
Kiều Kiều đặt tay vào lòng bàn tay anh, “Thế cho ánh trăng chút mặt mũi vậy.”
Anh lái xe đưa cô tới nơi tốt nhất để ngắm trăng gần đây, đó là một công viên vùng ngoại ô, chỗ dừng xe các đỉnh núi một khoảng cách bắt buộc phải đi bộ lên. Hai người xuống xe đi bộ lên trên, từ đợt tuần trăng mật ở núi Yểu lần đó thì đây là lần đầu tiên hai người chính thức ra ngoài hẹn hò.
Xem như là hẹn hò đúng không?
Kiều Kiều không biết đáp án nhưng trong lòng lại có chút nhảy nhót vui sướng nho nhỏ.
Anh đi trong chốc lát, thấy bước chân cô có chút chậm chạp, chủ động kéo tay cô. Tay cô rất mềm, rất nhỏ, phảng phất như là định sẵn phải được anh nắm trong lòng bàn tay.
Lúc đi tới đỉnh núi kia, Kiều Kiều không khỏi trừng lớn đôi mắt, ánh mặt trăng giống như cách bọn họ chỉ trong gang tấc, giống như duỗi tay một cái có thể chạm tới.
Cô quay đầu nhìn anh, anh không nhìn mặt trăng, vừa hay cũng đang nhìn cô.
“Đẹp không?” Anh hỏi.
Kiều Kiều gật mạnh đầu, đẹp nào có ở ánh trăng, rõ ràng là do người cùng nhau ngắm trăng mà thôi.
Ngũ quan tuấn tú của anh dưới ánh trăng càng nổi bật, càng thêm đẹp trai, đám chìm trong ánh sáng dịu dàng của vầng trăng, nhìn thấy ánh mắt hướng về mình cũng dường như đều trở nên dịu dàng.
“Sao anh lại phát hiện chỗ này?” Kiều Kiều rất tò mò, dân cư xung quanh rất ít mà anh có thể tìm được chỗ này.
“Một lần đuổi bắt nghi phạm phát hiện ra.”
Kiều Kiều: “...”
Được rồi, bây giờ vẫn là không nên tiếp tục cái đề tài mới là tương đối thông minh.
Anh đi tới bên người cô, cũng ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm một lát, sau đó duỗi tay ôm cô, bên tai cô nói: “Bây giờ có phải nên làm chút gì đó hay không?”
Đôi mắt Kiều Kiều trắng đen không phân biệt được im lặng nhìn chằm chằm anh, dường như đang chờ mong nhưng lại giống như dụ hoặc không tiếng động.
Anh cắn môi cô: “Như là thế này?”
Kiều Kiều rũ mắt xuống, nụ hôn của anh cũng dừng từ trên lông mày của cô, chóp mũi rồi lại lần nữa trở lại răng môi.
Hết thảy mọi thứ đều rất tốt nếu lúc đó điện thoại của anh không vang lên.
Kiều Kiều đã sớm quen với việc điện thoại của anh trong bất kỳ thời điểm nào cũng có thể vang lên, do đó cô cũng không hề tức giận, ngược lại thấy anh nhíu mày dường như không quá muốn nhận cuộc điện thoại này.
Kiều Kiều nhìn anh, anh nói: “Chờ anh một chút.”
Cuộc điện thoại cũng không kéo dài được vài phút nhưng lúc anh quay trở lại liền nói: “Anh có chút việc phải làm, anh đưa em về trước.”
Kiều Kiều gật đầu, sau khi quay về anh còn dặn dò cô nghỉ ngơi sớm trước rồi liền rời đi. Kiều Kiều nhìn ánh đèn đuôi xe của anh biến mất, vẫn có chút tiếc nuối nhỏ.
Vốn dĩ đêm nay sẽ là một buổi hẹn hò rất tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...