Ánh trăng không đủ tiêu chuẩn

Đợi dùng cơm xong, hai người cùng đưa Nông Tử Ngang về nhà. Hôm nay chị Trương cuối cùng cũng rảnh rỗi được nghỉ, vừa mới xuống xe nhóc con cũng không thèm quay đầu mà chạy mất.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Viễn Chu mới một câu “Nhóc con không có lương tâm” nhưng biểu cảm lại ôn hòa. Kiều Kiều cũng cảm thấy tâm trạng rất tốt, trừ việc…
 
Trước đó Lâm Viễn Chu nói muốn tính sổ, nhưng tới tận bây giờ cũng không hề có hành động gì, trong lòng Kiều Kiều vẫn lo sợ nhưng lại cảm thấy anh sẽ không từ bỏ như thế.
 
Chuyện liên quan đến lòng tự trọng của đàn ông này ấy mà...
 
Anh lái xe đưa cô về chỗ mẹ Kiều, lúc này mẹ Kiều đang nhảy quảng trường chưa về nhà, mở cửa chỉ có Mười đồng tiền nhiệt tình mà chào đón bọn họ.
 
Kiều Kiều cảm thấy hoàn cảnh như thế thật sự quá mức nguy hiểm, vì thế chủ động đề nghị: “Nếu không thì chúng ta đi ra ngoài một chút?”
 
Lâm Viễn Chu thay giày ngay lập tức đi vào bên trong, làm lơ tâm tư nhỏ của cô, nhắc nhở: “Chúng ta mới từ ngoài về.”
 
Kiều Kiều: “...”
 
Cô chỉ kẻ khởi xướng Mười đồng tiền, Mười đồng tiền phe phẩy cái đuôi lập tức chạy tới theo sau đuôi Lâm Viễn Chu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một chiếc chó không hề có cốt khí!
 
Kiều Kiều thấy Lâm Viễn Chu cũng không ngồi xuống sô pha mà đang nhìn ảnh chụp trên tường đối diện bàn ăn, tuy anh cũng đã tới đây vài lần nhưng cũng chưa từng nghiêm túc mà thăm quan. Cô đi qua đó giải thích cho anh: “Đó là lúc em còn nhỏ.”
 
“Đúng là rất đáng yêu.” Lâm Viễn Chu đánh giá đúng sự thật.
 
Đứa bé lúc đó không giống với bây giờ, nhỏ nhắn quá mức, thậm chí còn hơi đen, ánh mắt nhìn người khác cũng cất giấu vài phần rụt rè không dễ phát hiện. Anh cảm thấy rất mới lạ, đứa bé gái kia sau khi lớn lên lại là vợ của anh.
 
Kiều Kiều lại chỉ vào một tấm ảnh trong đó: “Tốt nghiệp đại học.”
 
Lâm Viễn Chu cúi người đánh giá, ánh mắt đầu tiên đó chính là mái tóc đen nhánh dài kia, dưới ánh mặt trời cực kỳ dịu dàng, ánh mắt cô gái nhỏ trong trẻo, mặc sĩ phục cực kỳ có bộ dạng ngoan ngoãn thanh xuân. Đó là cảm giác hoàn toàn khác nhau với thời đại học của anh. Lúc đó anh đang làm gì nhỉ? Hình như từ khi bắt đầu thực tập ở đội cảnh sát, tiếp xúc đều là những chuyện xấu xa khuất sau ánh nắng mặt trời.
 
So sánh với cô mà nói thì cô quá mức tốt đẹp.
 
“Không có gì khác bây giờ.” Anh nói.
 
“Đương nhiên, mới có mấy năm.” Cô đi làm cũng chưa được bao lâu mà.
 
Lâm Viễn Chu lại nghĩ theo một hướng khác, có một tấm ảnh đứng ở bàn triển lãm, bên trong có các loại nhân vật manga anime. Anh rất ít tiếp xúc với mấy cái này nên cũng không hiểu nhiều.
 
Sau đó là phòng của Kiều Kiều, đúng là phong cách của một cô gái nhỏ, khác hoàn toàn so với anh, bất kể một chi tiết đều mềm mại hơn.
 
Kiều Kiều đi theo phía sau anh, đôi mắt nhanh chóng nhìn thấy chiếc áo ngủ ren đặt trên lưng ghế, nhanh chóng bước nhanh vài bước mà cất nó đi. Cô xoay người nhìn anh, thấy trên mặt anh có gì đó khác thường, anh đang nhìn sách trên kệ của cô.
 

Thần sắc của cô dần rời rạc, ngồi ở mép giường ngây người một lát, lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Lâm Viễn Chu đang nhìn mình.
 
“...” Bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt.
 
Quả nhiên Lâm Viễn Chu buông sách trong tay xuống, chậm rãi nói: “Hay là chúng ta làm chuyện khác đi.”
 
Tai Kiều Kiều đùng một phát giống như bị cái gì đó hun nóng, mặt cũng nóng lên, ra vẻ không hiểu: “...Cái gì cơ?”
 
Anh đã đi tới, dưới tình huống cô không hề phòng bị mà đơn giản ấn cô xuống dưới giường, chiếc giường khẽ đong đưa như đang kháng nghị trọng lượng của hai người.
 
Anh thấp giọng nói ở bên tai cô: “Tính sổ.”
 
Kiều Kiều: “...”
 
***
 
Cô vốn không biết ăn nói, lúc này càng không phun ra được một từ hoàn chỉnh nào. Mái tóc dài xõa trên đệm giao nhau với ngón tay anh, anh còn nghịch ngợm mà vuốt vuốt vài sợi tóc ở đầu ngón tay.
 
“Có cần kiểm tra hay không?” Âm thanh anh nặng nề, mang theo hương vị nam tính trầm khán, cực kỳ mê hoặc người khác: “Người khác không biết được đáp án cũng không sao, em không biết thì anh rất để ý.”
 
Kiều Kiều nhỏ giọng kháng nghị: “... Không cần đâu.”
 
Anh buồn cười mà ngón tay một đường nhẹ vuốt ve má cô, tinh tế nhìn đôi mắt cô: “Không tò mò sao?”
 
Kiều Kiều lắc đầu, lời cũng không kịp phát ra khỏi miệng. Anh bóp chặt cằm cô, hơi giơ cao lên một chút, cắn lên môi cô. Sau đó, một nụ hôn mãnh liệt kéo tới.
 

 
Tận đến lúc điện thoại của anh vang kên Kiều Kiều mới lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm trần nhà vài giây, một lát lâu sau mới phản ứng lại bản thân đang ở đâu.
 
Bỗng nhiên có chuyện khiến anh cần phải trở về đội cảnh sát ngay lập tức, lúc anh đứng dậy, áo sơ mi còn hơi nhăn, lần nữa nhét vạt áo sơ mi vào trong quần, thấy cô còn đang ngây ngốc mà nhìn chằm chằm anh.
 
Cực kỳ thuận theo khiến cho người ta có cảm giác tội lỗi, tuy rằng chỉ đè cô xuống mà hôn môi thuận tiện nắm bàn tay mềm mại của cô để kiểm tra thành quả…
 
Nhưng vẫn cảm thấy giống như đang bắt nạt cô vậy.
 
Anh cúi người nói với cô: “Anh phải đi đây.”
 
Kiều Kiều: “Ừm.” một tiếng.
 
Đáy mắt anh nổi lên vài phần ý cười: “Biết đáp án chưa?”
 
Kiều Kiều giơ tay che mặt, gật đầu.

 
Anh sờ lỗ tai nhỏ đang phiếm hồng của Kiều Kiều, cuối cùng vẫn phải rời đi.
 
Kiều Kiều nghe thấy được âm thanh đóng cửa ở phòng khác, từ khe khở ngón tay mà mở mắt ra, cô và Lâm Viễn Chu đều là lần đầu tiên yêu đương, lần đầu tiên kết hôn nhưng người này... thật sự là không cần dạy cũng có thể tự thông. Vì sao kỹ thuật hôn môi một lần so với một lần khiến người ta muốn mất mạng thế.
 
Hơn nữa nơi nào đó không được của anh thật sự cũng quá … được rồi đi. Cái cảm xúc kia, cách vải dệt cũng thật sự kinh người, khiến cho cô cũng có chút hoài nghi.
 
Tuy rằng cô thực sự chưa từng nghi ngờ chút nào.
 
Kiều Kiều hòa hoãn tâm trạng, đến phòng khách rót nước, lúc uống nước thì đầu óc dần thanh tỉnh, bỗng nhiên nhớ tới lúc này Lâm Viễn Chu gọi điện thoại mơ hồ nghe được cụm từ “đuổi bắt”.
 
Động tác uống nước của cô khựng lại.
 
***
 
Lâm Viễn Chu trở lại đội, thật đúng là có nhiệm vụ bắt giữ đột xuất, trước đó phụ trách một vụ án mạng, người tình nghi có dấu hiệu trốn đi, nên phải triệu tập đội viên nhanh chóng đưa ra phương án, từng cái từng cái phân công nhiệm vụ xuống.
 
Tần Lượng rất hưng phấn, người mới vào đội năm nay ai cũng rất nhiệt tình. Sau khi lên xe hít sâu một hơi, dáng ngồi đều thẳng tắp hơn so với người khác.
 
Lâm Viễn Chu nhìn thấy trong mắt, chỉ nhắc nhở bọn họ chú ý an toàn.
 
Anh đã từng có tình cảm mãnh liệt thời thanh xuân, chỉ hy vọng cái phần nhiệt tình này của bọn họ có thể từng chút mà kiên trì tới cùng.
 
Địa điểm bắt giữ là một tiểu khu hẻo lánh, cánh sát theo dõi sau khi nói tình huống ra thì Tần Lượng dẫn người đi gõ cửa.
 
Lâm Viễn Chu vòng tới đằng sau tòa nhà, hung hăng mà hút nốt nửa điếu thuốc lá, ném đầu hút thuốc xuống, nhét dao vào phía sau eo, nhanh chóng bò lên tầng trệt bị bóng cây che khuất để ẩn nấp.
 
Trong phòng chỉ có kẻ bị tình nghi và một người phụ nữ. Người phụ nữ đang cãi nhau chuyện gì đó với hắn ta, nghe thấy tiếng đập cửa thì cả hai đều trở nên im lặng. Cuối cùng người phụ nữ đi mở cửa, kẻ bị tình nghi quả nhiên là từ ban công, dọc theo đường ống dẫn nước bò xuống lúc nhảy xuống đất còn hung hăng mà nhổ một ngụm nước bọt.
 
Lâm Viễn Chu nắm chuẩn thời cơ, nhẹ nhàng từng chút một nhảy xuống. Kẻ bị tình nghi ngây người hai giây, nhanh chân bỏ chạy.
 
Ngày thường Lâm Viễn Chu luôn rèn luyện sức khỏe, đương nhiên không tốn nhiều sức lực đã ấn người xuống đất.
 
Cứ thế mà nhẹ nhàng bắt giữ cũng có, thời khắc gian nan mà đánh cược với tính mạng cũng có, anh từng ngày ở trong cuộc sống như thế mà vượt qua. Tuỳ thời đợi mệnh, cũng tùy thời bán mạng.
 
Lúc trở về đội làm ghi chép, thẩm vấn, bận rộn xong thì trời cũng đã sáng. Anh duỗi người, Tần Lượng gõ cửa ngó đầu tiến vào, mang theo hai quầng thâm mắt mà hỏi anh: “Đội trưởng Lâm, Điều Thụ đi mua bữa sáng, anh muốn ăn cái gì?”
 
Lâm Viễn Chu không muốn ăn uống gì, chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, xua tay chỉ bảo không ăn. Tần Lượng “À” một tiếng liền đi ra ngoài.
 
Nhiệm vụ bắt giữ khẩn cấp cũng không khiến công việc của Lâm Viễn Chu kết thúc, trên đầu những vụ án giết người vẫn như cũ cần phải phá án.
 

Trong đó khó khăn nhất chính là vụ án giết người mà mấy hôm trước lấy từ chỗ Diệp Tầm Chi tới kia. Người bị hại là phụ nữ, có mạng lưới quan hệ đơn giản, người bên cạnh đều đã điều tra qua một lần, không có bất kỳ hiềm nghi nào, không trừ khả năng hung thủ tùy ý giết người.
 
Mà khó khăn nhất với phá án chính là cái loại vụ án tùy ý giết người này, không có bất kỳ động cơ đi kèm để mà điều tra.
 
Lúc mà Lâm Viễn Chu đang bận rộn bên này cũng không biết rằng Kiều Kiều đang lo lắng cho anh.
 
***
 
Đến tận tối hôm qua Kiều Kiều mới thực sự cảm nhận được tính nguy hiểm của công việc của Lâm Viễn Chu, trước kia đều từ trên TV mà biết được công việc của cảnh sát hình sự, cũng biết sẽ có nguy hiểm nhưng cũng không hề có cảm xúc mãnh liệt giống như tối qua. Một giây trước còn đang ôm cô, một giây tiếp theo nhận điện thoại liền phải rời đi ngay lập tức.
 
Nếu gặp được nguy hiểm thì đến một câu nói anh cũng không kịp để lại cho cô...
 
Kiều Kiều cầm điện thoại tìm kiếm một chút nhưng tin tức có liên quan, càng xem mày càng nhíu chặt.
 
Tiêu Tình bên đĩa thức ăn đi tới bên cạnh cô, nhìn vào màn hình điện thoại cô: “Bây giờ cậu mới bắt đầu để ý tới công việc của chồng cậu sao?”
 
Kiều Kiều thu lại điện thoại.
 
“Nói thật thì tôi rất bội phục cậu.” Tiêu Tình chỉ lo nói: “Cảnh tẩu thật sự có nhiều chuyện không hề dễ dàng gì, hơn nữa còn là gả cho cảnh sát hình sự.”
 
Kiều Kiều không nói gì, cúi đầu ăn đồ của mình.
 
Tiêu Tình tự nói chuyện cũng không cảm thấy thú vị nên bắt đầu nói chuyện phiếm với một giáo viên khác bên cạnh.
 
Kiều Kiều thi thoảng lại nhìn điện thoại, cô đã gửi cho Lâm Viễn Chu một tin nhắn wechat nhưng tận đến bây giờ vẫn chưa có trả lời, trước kia cũng có chuyện như thế này nên cô tự an ủi bản thân không cần suy nghĩ quá nhiều.
 
Buổi tối lúc dắt chó đi dạo cô cố ý mang theo Mười đồng tiền dạo một vòng tới gần đội cảnh sát, vẫn không có thu hoạch gì như cũ.
 
Kiều Kiều thậm chí còn gửi tin nhắn cho cả Lâm Dật Sanh: [Anh trai cậu có liên lạc với cậu không?]
 
Lâm Dật Sanh rất nhanh liền trả lời lại: [Anh ấy chưa bao giờ chủ động liên hệ với em.]
 
Kiều Kiều có chút khó chịu.
 
Lâm Dật Sanh: [Sao thế? Anh ấy trở lại đội sao? Anh ấy chính là như thế, có công việc một cái là cực kỳ chăm chú.]
 
Kiều Kiều biết anh vẫn luôn như thế. Trước kia xem mắt cô cũng đã biết được, chỉ là cho là sau khi kết hôn sẽ ít nhiều có sự thay đổi. Cô giải thích: [Chỉ là chị lo lắng cho anh ấy thôi.]
 
Lâm Dật Sanh: [Không cần lo lắng, nếu có chuyện gì chị là người nhà, đương nhiên đã sớm thông báo cho chị rồi.]
 
Kiều Kiều nhìn trời, cô cũng chưa được an ủi đâu đấy?
 
Buổi tối trước khi ngủ, cuối cùng Kiều Kiều cũng nhận được tin nhắn trả lời của Lâm Viễn Chu. Bình thường người tích chữ như vàng, đúng thật khó có lúc nhiều lời: [Dật Sanh gọi điện thoại cho anh nói em lo lắng cho anh, anh không có chuyện gì đâu.]
 
Kiều Kiều trả lời anh: [Còn phải bận rộn rất lâu nữa sao?]
 
Ngẫm lại nghĩ bản thân mình không nên nhắn như thế có chút cảm giác như đang oán hận, vì thế xóa chữ đi, lần nữa nhập: [Vậy anh tự chăm sóc tốt cho bản thân một chút.]
 
Qua một lúc lâu sau nah mới trả lời một chữ “Được.”
 

Kiều Kiều nhìn nhật ký nói chuyện ngắn ngủi, tâm trạng cực kỳ vi diệu, thật ra bọn họ một đường đi tới hiện tại anh đều không có bất kỳ thay đổi gì. Nhưng vì sao ngược lại cô càng trở nên lo được lo mất, dường như cảm tình chậm rãi tăng lên thì cô càng muốn nhiều hơn.
 
Cô cảm thấy bản thân không nên như thế, hẳn nên cố gắng điều chỉnh tâm thái, tỉnh táo lên một chút.
 
***
 
Nhưng đêm đó cô vẫn gặp ác mộng, có lẽ là xem quá nhiều tin tức trên mạng, ban ngày nghĩ gì đêm mơ thấy cái đó, cô mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà đen nhánh, cầm điện thoại ở đầu giường qua.
 
Hai giờ đêm.
 
Nghĩ tới anh chưa chắc đã nhìn thấy cho nên Kiều Kiều đã gửi cho Lâm Viễn Chu một tin nhắn wechat: [Em mơ thấy một cơn ác mộng, thật đáng sợ.]
 
Cô tắt điện thoại, sau đó nhắm mắt lại cố ép bản thân mình lần thứ hai đi vào giấc ngủ nhưng lăn qua lộn lại một trận lại hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.
 
Đang lúc cô thất thần thì điện thoại khẽ rì rì một tiếng, cô nhanh chóng lấy điện thoại qua xem, thế mà Lâm Viễn Chu trả lời lại.
 
Anh hỏi: [Mơ thấy anh sao?]
 
Kiều Kiều trong ánh sáng mỏng manh mà mím chặt môi: [Ừm, mơ thấy anh.]
 
Anh cũng không hỏi mơ thấy anh như thế nào, nhưng nếu là ác mộng thì nghĩ tới cũng không thể tốt đẹp được, vì thế anh chỉ nói với cô: [Đồ ngốc.]
 
Kiều Kiều cũng không tiếp tục quấy rầy anh, có lẽ lúc này anh đang bổ sung giấc ngủ, thế mà nhận được tin nhắn của cô vẫn kịp thời trả lời, cô thật ra có chút vui vẻ nho nhỏ.
 
Trở mình tiếp tục ngủ, nằm không được một lúc thì điện thoại bỗng nhiên lại rung lên, chỉ là lần này không phải wechat mà là điện thoại của anh. Kiều Kiều thật sự trợn tròn mắt, nhanh chóng bắt máy, sau đó âm thanh của anh qua ống nghe có chút nặng nề mà nói: “Anh đang ở cửa nhà em.”
 
Kiều Kiều cảm thấy anh nhất định là điên rồi.
 
Lúc mở cửa đi ra ngoài, anh quả nhiên đang đứng ngoài cửa cúi đầu nhìn điện thoại, Buổi đêm hơi lạnh lẽo, anh mặc một chiếc áo gió màu đen thuần, cằm vùi vào trong cổ áo, nghe được tiếng động liền nghiêng mặt nhìn đến, lúc nhìn thấy cô khẽ cười một cái.
 
Một khắc đó, trong đầu Kiều Kiều bỗng có một suy nghĩ cực kỳ buồn cười lóe qua, cô không nghĩ tới thời học sinh không từng oanh liệt mà yêu đương nhưng lại ở cái tuổi này nửa đêm hai giờ hẹn hò trước cửa với chồng mình.
 
Cái tình yêu đến trễ này của cô đúng là có chút khác biệt.
 
Anh đi tới nhìn cô, dường như trấn an mà sờ trán cô: “Mơ đều sẽ ngược lại, nhớ chưa?”
 
Kiều Kiều cười nói: “Cho nên anh cố ý chạy tới đây chỉ để nói với em câu này sao?”
 
Lâm Viễn Chu cũng cười, giống như tận đến lúc này mới có chút ngại ngùng: “Anh cũng cảm thấy hành vi bỗng dưng chạy tới đây rất giống như bệnh nhân tâm thần vậy, nhưng ban ngày anh không có nhiều thời gian.”
 
Nói xong rất nghiêm túc mà nhìn vào mắt cô: “Nhìn thấy không, anh rất tốt, không cần lo lắng cho anh. Yên tâm ngủ, yên tâm làm việc.”
 
Kiều Kiều nghĩ thầm, còn nói cô ngốc, anh cũng không thấy được thông minh hơn chỗ nào, vì để cho cô thấy anh không hề có việc này chẳng lẽ không biết gọi video hay sao?
 
Nhưng trong lòng cô vẫn vui vẻ ngọt ngào. Không phải tình yêu đều ngây ngô, ngốc nghếch nhưng lại… ấm áp thế sao.
 
Cô kiễng chân, túm lấy quần áo anh, chủ động hôn lên môi anh.
 
Có lẽ cùng một người như thế kết hôn không phải hoàn mỹ nhất, ngay lúc này việc anh làm cũng không liên quan tới tình yêu. Nhưng anh đang nỗ lực cố gắng có thể làm được tốt nhất, cô nghĩ, như thế cũng rất tốt.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận