Anh Sẽ Là Đôi Mắt

Chỉ là lướt nhìn cho khuây khoả nỗi nhớ, Yoseob không muốn nhìn kĩ càng không dám nán lại lâu hơn. Khẽ vuốt lên 1bông cỏ lau, cảm nhận sự mượt mà dễ chịu nơi lòng bàn tay, đôi mày phiền nhiễu nhíu nhẹ, cậu bất đắc dĩ than thở:
"Đến mày cũng nhận ra tao, Lô Vĩ..."
.
.
.
Chàng trai quay người ra khỏi phòng, đống bút chì màu lăn lóc dưới sàn hoàn toàn bị lướt qua không hay biết.
***
Vòng ngược lại, lần này là cố tình, Yoseob tự ý vào phòng Junhyung - nơi đã từng cất giữ hơi ấm của cậu.
...
Cửa mở. Đèn sáng...
Chàng trai ngây người.
Nếu như mọi ngóc ngách trong biệt thự đều không thay đổi thì có lẽ đây là nơi duy nhất HOÀN.TOÀN.THAY.ĐỔI!
.

.
.
Lần cuối ở đây cậu nhớ trên tường lác đác có treo hình Goo Jinhyeon và mình. Nhưng hiện tại...
Trống lổng? Không bàn ghế giường tủ, không cửa, không lối thông.
Junhyung đã xây bít tất cả. Căn phòng giờ chỉ như 1 chiếc hộp vô tri và kí ức bị giam cầm giữa 4 vách tường lạnh.
"Rèm nhung?" bức tường đối diện sao phải phủ rèm nhung?
Theo quán tính nhìn hộp công tắc cạnh cửa, cậu nhấn đại chiếc màu đỏ trông khác biệt nhất.
Tiếng ri ri phát ra đều đặn. Hệ thống rèm tự động vén lên.
.
.
.
"..." hai mắt chàng trai ngây ra, trong vài mươi giây tròng mắt không hề động.
Trên tường vẽ 1bức tranh khổng lồ.
"Above... the... Eternal Peace" cậu bật thốt từng chữ rời rạc.
Levitan - hoạ sĩ vẽ trời đẹp nhất, Yoseob yêu "Mùa xuân ở Italia", yêu Venice trong "Canal in Venice", yêu mùa thu trong "Autumn day. Sokolniki" và yêu bông tử đinh hương trắng từ "White Lilac"... nhhưng lại đồng cảm sâu sắc với tranh Levitan bởi vì đối với cậu, ông là hoạ sĩ "buồn nhất thế kỉ".
Những mái nhà tranh, những cánh rừng, những con đường mòn in đầy dấu giầy đan giữa đồng lúa mì xơ xác hay ánh trăng chiếu trên những hàng rào thôn dã... trong tranh của ông sao mà buồn bã. Đôi khi cậu tự hỏi "ông có pha nước mắt vào những gam màu? Để khi lên nền vải sẽ gợi cho người ta nỗi đau từ những hồi ức xưa cũ"
Trên sự yên tĩnh vĩnh hằng - đó là tên của bức tranh.
Thiên nhiên hùng vĩ được nhìn từ một nhà nguyện nhỏ bé nằm bên bờ sông nước Nga.
Bờ sông rất nhỏ, mái tranh già run run và hàng bạch dương oằn mình uốn lượn trong cái xào xạc của gió. Bờ bãi phủ màu rêu xanh rất buồn, lại có cái thê lương của những nấm mộ đơn bạc cắm đầy cọc thánh giá. Xiêu vẹo, ngả nghiêng 1vài chiếc cọc gỉ, bờ đất nhấp nhô từng ụm.
Phía trước là dòng sông cô tịch chảy qua, từng đợt sóng gợn theo gió. Mặt sông mênh mông trải dài lặng lẽ, xa xa 1dải núi đen mờ ảo phân ra bầu trời mặt nước.
Hình như không có nắng, đám mây trắng buồn bã lững lờ trôi. Nền trời được chấm phá bằng gam màu mỡ mang ánh cam vàng nhờ nhợ rất nhạt.

Bầu trời tiếp dòng sông, trải dài như không có đích đến. Ranh giới thực ảo thật mong manh. Bức tranh buồn ảm đạm bởi gam màu lạnh và trung tính, Levitan thổi hồn vào tranh 1cách đầy ám ảnh.
Yoseob tưởng như mình đang ngồi trong căn nhà nguyện nhỏ xíu kia, bên tai văng vẳng bài thánh ca buồn và tiếng chuông nguyện hồn ngân trong gió.
Nguyện hồn ai, hồn ai...
"Trên sự yên tĩnh vĩnh hằng ư? Yên tĩnh vĩnh hằng... An nghỉ..."
.
.
.
"AI CHO CẬU VÀO ĐÂY?" tiếng nam nhân doạ lớn khiến cậu giật mình rớt khỏi dòng suy tư.
Junhyung đi vào, mặt hầm hầm tức giận. Yoseob lại chẳng hề sợ hãi.
"Anh cũng yêu hội hoạ?" cậu hỏi.
"..." đến lượt hắn ngây người.
"Tôi tưởng người như anh phải thích trường phái trừu tượng dùng màu lập thể như Picasso"
"..."
"Sao không phải "Mùa thu vàng" hay "Ngày xuân" mà lại là Above the eternal peace?"
Junhyung nhìn bức tranh, từ từ trở nên thất thần, môi hắn khẽ mấp máy:

"Tôi muốn em ấy được yên nghỉ"
"Theo cách tang thương như thế này?"
"Không phải"
"Anh muốn quên lãng 1người đã chết, tựa vào thứ tình cảm rẻ tiền khác để quên vợ mình, xuê xoa nỗi cô đơn? Khá tồi chứ nhỉ?"
"Cậu chả phải người trong cuộc nên không thể hiểu. Đừng phán xét người khác hay tỏ vẻ mình lõi đời" hắn nghiêm mặt.
Yoseob cười nhạt, đảo mắt nhìn Junhyung rất nhanh rồi chuyên chú lại vào bức tranh:
"Có mấy người trong cuộc? Thế giới có bao nhiêu người hiểu anh? Cái chính là biết làm thế nào chinh phục số đông người không hiểu"
"Tôi yêu Yoseob, tôi muốn em ấy yên nghỉ là sai sao?"
"Không phải theo cách này" cậu siết tay. Trong lòng liên tục gào thét "sao anh không trừng trị bọn chúng khi bản thân thừa sức làm việc đó".
Junhyung im lặng, hắn không muốn nói mình là vì con trai.
"Mặc xác tôi. Ai cho phép cậu dọn đến đây? Cút ng... Hm..."
Hôn?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận