Anh Sẽ Là Đôi Mắt

Enel vừa làm 1việc Junhyung chưa bao giờ ngờ tới, đó là thô lỗ.hôn.hắn!
Cậu đột ngột giật mạnh cổ áo sơ mi khiến đầu nam nhân bị kéo gầm xuống, bá đạo nuốt hết đống từ ngữ chửi rủa xua đuổi mình.
Nụ hôn khô rốc qua vài giây đã có thể "chuốc say gã si tình" nhưng gần như ngay lập tức, bờ môi lạnh ngắt biến mất và thay vào đó bằng...
Một cú đấm!
...
Yoseob ra tay rất nhanh, rất bình tĩnh và chuẩn xác, khuôn mặt điển trai đáng ghét kia phải méo xệch sang bên vì "món quà tặng kèm" này.
Cậu quét lưỡi liếm môi mình, thích thú nở nụ cười thoả mãn của kẻ chiếm thế thượng phong:
"Tôi - Enel Moratti này hễ có thù ắt phải trả, ân oán rạch ròi. Anh nợ tôi 1đấm, tôi tuyệt đối không đòi 2"
"..."
Không cần phải hỏi Junhyung chấn động như thế nào!
Xin thề với Chúa bằng cả tấm lòng chân thành nhất từ đứa con ngoan đạo của Người: Yong Junhyung ngông cuồng ngạo mạn, cao cao tại thượng luôn luôn chễm chệ ngồi trên đầu kẻ khác thị uy, thế nhưng lần đầu tiên trong 27năm có lẻ sống trên đời lại để bị đấm bởi một.thằng.nhóc được nhận định là "dưới cơ" mình cả vạn lần.
.
.

.
Hắn cứ thế sững sờ như kẻ mất trí nhìn chằm chằm Yoseob, quên cả lau đi vết máu vừa tứa ra chỗ khoé miệng. Yong Man Hyuk mà biết được chuyện này có khi phải bay từ Tây Ban Nha về, đánh cho thằng con quý tử đến thừa sống thiếu chết mới thôi. Từ năm 6tuổi bắt hắn học Không Thủ Đạo làm chi, Judo, Karate làm chi để bây giờ 1đấm cũng đỡ không được.
...
Đến khi nơ ron thần kinh có dấu hiệu hoạt động trở lại, Junhyung mới ngốc ngốc nghếch nghếch há miệng hỏi 1câu ngu xuẩn:
"Cậu... vừa làm gì?"
"..." hắn bị đấm đến ngu rồi sao? Mặc kệ, cậu không quan tâm.
"Đòi lại cú đấm đêm hôm trước, chúng ta từ giờ không ai nợ ai. Còn việc tôi dọn đến đây chả phải để tiện cho anh theo dõi, bảo vệ vợ chưa cưới bé nhỏ của anh à?"
"Tôi hỏi trước khi đấm! Cậu đã làm gì?"
"Mwo?"
"Nói đi!"
"Anh?!! Đồ... Đồ điên!" muốn cậu nhận mới hôn hắn sao? Mơ tưởng! Đồ biến thái!
Yoseob lừ mắt, phần cổ hơi đỏ lên. Lúc cậu xoay lưng sắp ra khỏi phòng chợt nghe tiếng vọng từ phía sau:
"Đừng để tôi thấy cậu bước vào đây lần nữa! Nơi này chỉ dành cho Seobie"
"Vậy tôi càng phải vào"
"..."
Câu nói cùng bóng người khuất nhanh sau cánh cửa.
.
.
.
Above the Eternal peace? Em không muốn yên nghỉ trên sự bi thương anh tạo ra. Trò chơi này em muốn chơi đến cùng.
***

Tình hình khá căng thẳng khi Yoseob trở về phòng, tắm rửa xong lại thấy Junhyung xuất hiện.
Cậu giũ mái tóc đỏ bết nước, cau mày khó chịu hỏi:
"Anh làm gì ở đây?"
"Tôi mới là người phải hỏi câu đó. Phòng tôi. Cậu không thích thì cút ra"
"..." đúng nhỉ? Phòng bên cạnh bây giờ đâu có ở được nữa.
"Tôi cũng chả cần tranh giành" cậu nhún vai, xách túi lên chuẩn bị chuyển phòng.
Mới bước được 3bước đột nhiên ba lô bị giật khỏi tay, Junhyung quẳng nó ra xa tít tắp. Chiếc ba lô đáng thương trượt dài 1đoạn rồi yên vị tại góc phòng. Hắn nạt:
"Xuống ăn cơm!"
***
Junhyung trong bữa ăn vẫn rất ít khi nói, ăn uống từ tốn, ở hắn toát lên vẻ sang trọng thượng lưu từ trong máu thịt.
Bà Choi đích thân bê lên món cá hấp, Yoseob theo quán tính hơi nhăn mặt khách sáo từ chối:
"A? Cháu... À... Hm... không thích cá lắm. Cám ơn bác"
"Huh? Đây là món tủ bà già này muốn đặc biệt làm để đãi khách quý. Lúc trước thiếu phu nhân cũng không ăn được cá nên không có cơ hội... Tiếc thật" bà cười đôn hậu ra ý bảo nữ hầu dọn xuống.
Cậu chột dạ cười: "Ra vậy, xin lỗi bác!"
Đầu bên kia bàn ăn, nam nhân thoáng dừng đũa, đôi mắt thâm thuý quét qua đĩa cá hấp.

Ghét cá? Thật chứ? Hay đến thói quen ăn uống cậu ta cũng đóng kịch cho giống Yoseob?
Lời nhắc nhở của Dongwoon lại vang lên bên tai: đừng tin Enel dù cậu có bất cứ hành động nào gợi về quá khứ của Yoseob...
***
Bữa tối kết thúc trong im lặng, Junhyung tắm táp thay đồ xong lại đến bệnh viện để coi sóc Goo Haneul. Yoseob cũng chẳng nhàn rỗi quan tâm, cậu có kế hoạch riêng của mình.
***
Trụ sở tập đoàn KIX.
Phòng chủ tịch vẫn còn sáng đèn vì sự xuất hiện đường đột của chàng trai.
Kim HyunUk vô cùng cao hứng bỏ qua thái độ ngạo mạn của Enel vì tin tốt lành cậu mang đến.
"Tôi đã tiếp cận thành công Yong Junhyung. Bước tiếp theo ông muốn làm gì?" cậu nghịch chiếc bật lửa trên bàn, không có vẻ gì là đang trưng cầu ý kiến.
"Tìm cách lấy lòng tin, đánh cắp vài thứ giấy tờ hồ sơ làm ăn của VRUS về cho ta"
"..."
Lão già đáng chết! 5năm rồi vẫn chơi có 1trò cũ rích. Luật chơi kì này cậu sẽ đổi hộ lão.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận