"Ta là đệ tử dưới trướng của Anh Chiêu núi Thương Ngô." Hắn chăm chú nhìn nàng, chậm rãi nói ra họ tên của mình: "Hạ Lan Tiêu."
Khi Anh Chiêu nghe thấy tên mình, ánh mắt của nàng hơi run lên nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại được bình tĩnh, nàng hỏi: "Tại sao ngươi lại giả làm Nam linh?"
"Ta đến Dương Châu để tìm sư phụ của ta, đang đi dạo chợ đêm cùng đồng môn thì thật không may lại gặp phải một con yêu quái rất lợi hại, ta không ngừng đuổi theo nó đến đây rồi tưởng rằng con yêu quái đó đã giấu đi tung tích của mình mà trốn ở đây, trong lúc ta đi kiểm tra từng căn phòng một thì tình cờ bị cô nương...!giữ lại.”
Những lời hắn nói đều là sự thật, ngoại trừ việc hắn không hề đi kiểm tra từng phòng một.
Địa hình trong Nam linh quán này cũng không gọi là phức tạp, căn phòng mà Anh Chiêu đang ở chỉ cần nhìn liếc qua là có thể xác định được có yêu quái hay không.
Hắn đã đợi ở ngoài cửa rất lâu mới nhìn thấy Nam linh đó bưng bình rượu đi ra.
Những lời này đối với Anh Chiêu cũng không có gì gọi là sai, sau khi nàng cẩn thận hồi tưởng lại tình huống vừa rồi, nàng mới phát hiện ra đúng là mình là người đã giữ hắn lại.
Hắn vừa đi tới, nàng đã ngay lập tức bóp lấy cằm hắn rồi lại cho lá vàng, quả thật là...!Hổ thẹn.
Nàng ngồi trên ghế mềm, chống cằm nhìn về phía hắn, ánh mắt của hắn bây giờ nhìn nàng khác hẳn mọi khi.
Đây là ánh mắt đầy ướt át và lấp lánh cùng với một chút nóng bỏng, như thể đang háo hức chờ đợi nàng nói thêm điều gì đó.
Thì ra hắn thích loại cô nương đáng yêu với khuôn mặt và đôi mắt tròn như vậy sao?
Rõ ràng là cả hai đều không quen biết nhau, vậy mà nàng bảo hắn ở lại thì hắn ở lại ngay lập tức, thậm chí đến việc đi tìm sư phụ cũng quên mất.
Tuy nhiên, Hạ Lan Tiêu nói rằng hắn đang truy đuổi yêu quái thì chắc chắn đó là sự thật, chỉ là bây giờ nàng không tiện tỏa ra thần thức để kiểm tra, tránh việc linh khí của nàng lộ ra ngoài rồi bị hắn nhìn ra sơ hở.
Nếu chỉ dùng mũi để ngửi thì xung quanh trong vòng mấy dặm cũng không có gì khác lạ.
Trong thời đại này, mối quan hệ giữa các tu sĩ và Yêu Tộc không giống như mối quan hệ như lửa với nước với Ma tộc.
Dù sao thì, Ma vật được sinh ra từ việc nuốt chửng những điều ác của trời đất, chúng xảo quyệt, dối trá, đam mê giết chóc, tham lam, đầy thù hận, là thứ thuộc về địa ngục, chúng đã làm ra rất nhiều hành động ác độc mà không hề biết đến con đường chính đạo.
Còn hầu hết các yêu quái cũng giống như các tu sĩ vậy, siêng năng tu hành mỗi ngày chỉ để đắc đạo thành tiên.
Cả hai đều đi ngược ý trời và chiếm đoạt phúc khí của trời đất nên không thể nói ai cao quý hơn ai.
Chỉ cần các yêu quái không làm chuyện hại người thì khi tu sĩ bắt gặp cũng đều sẽ mặc kệ, để chúng đường ai nấy đi.
Chẳng lẽ, các đệ tử của núi Thương Ngô vừa hay lại gặp phải một con yêu quái đã làm nhiều việc ác sao?
Nếu như nói vậy, việc mất dấu cũng là một chuyện tốt, với tu vi hiện tại của bọn họ, nếu như gặp phải yêu quái lợi hại, e rằng bọn họ còn không đủ để nhét kẽ răng cho yêu quái.
Nhìn thấy nàng cứ im lặng không lên tiếng, Hạ Lan Tiêu ngập ngừng hỏi thăm: "Xin hỏi tên cô nương."
“À.” Anh Chiêu định thần lại, nhất thời nàng cũng không biết phải mạo danh ai, dường như là mạo danh ai cũng đều không ổn, thế là nàng đành nói: “Chuyện này ngươi không cần quan tâm.”
"Ồ..." Hạ Lan Tiêu gật đầu, vừa hay là hắn cũng không muốn gọi nàng bằng cái tên do nàng tùy tiện đặt ra.
Bên ngoài trời đã tạnh mưa, ánh sáng phát ra từ những chiếc đèn lồng màu vàng cam ngoài cửa sổ đang chiếu lên trên giấy dán cửa sổ, làm phản chiếu ra hình bóng của hai ba nhánh trúc, bầu không khí đột nhiên chìm vào sự yên tĩnh đến kỳ lạ.
Hai người họ không thể tiếp tục bình thản mà tiến lại gần nhưng cũng không muốn chỉ vì vậy mà rời xa nhau, hai người với bốn con mắt cùng nhìn nhau trong căn phòng tối đen, không có ai chịu nhúc nhích cả.
Chỉ có hơi thở hỗn loạn của hai người họ đang lần lượt phả ra một cách nhẹ nhàng.
Vẫn là Anh Chiêu lên tiếng hỏi hắn trước: "Nam linh kia của ta bị ngươi đưa đi đâu rồi vậy? Chiếc mặt nạ này là ngươi cướp được từ hắn đúng không?"
"..." Hạ Lan Tiêu không thích nàng gọi người khác theo kiểu thân mật như vậy, hắn giữ trong mình dòng suy nghĩ ghen tuông này nên khiến cho hắn một hồi lâu sau cũng không nói được nên lời, tuy nhiên, cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn thú nhận: "Hắn đang ngồi dựa vào hành lang, bị ta niệm chú Hôn Thụy và phép Chương Nhãn.
"
Hắn dừng một chút: "Sau khi ta đi ra ngoài sẽ làm cho hắn tỉnh dậy ngay."
Hạ Lan Tiêu suy nghĩ vậy cũng khá là chu đáo, như việc hắn phải tìm từng căn phòng như vậy cũng không sợ bắt gặp phải thứ không nên bắt gặp.
“Vậy ngươi phải ra ngoài sao?” Nàng lại hỏi, nhìn thấy hắn cau mày lại, đột nhiên nàng lại nói thêm một câu có chút vui vẻ: “Giúp ta mang hắn vào đây lại.”
"Không." Nhưng câu nói nàng nhận lại được lại là một lời từ chối không hề do dự của hắn: "Không, không được cho hắn vào đây."
Hắn nói liên tiếp mấy câu, không biết sự dũng cảm của hắn từ đâu mà ra, không ngờ hắn lại giơ cả hai tay ra nắm lấy đôi tay của nàng đang đặt trên đầu gối: "Ta ở đây là được rồi, cô nương muốn làm gì, ta cũng có thể làm được."
Hành động tự đề cử bản thân mình trong chuyện chăn gối của chàng thiếu niên có thể gọi là rất nóng vội, Anh Chiêu nhìn vào đôi mắt đang ở gần ngay trước mặt mình, đó là một khuôn mặt sắp lột bỏ đi sự ngây ngô rồi trở thành một người lớn, nàng nhìn khuôn mặt hắn tuấn tú đến mức nó đã đi vào trong lòng của nàng.
Nàng có chút si mê mà quên mất đi thân phận của mình, chậm rãi nắm lại tay hắn, thế là hai bàn tay đan vào nhau tạo thành một tổ ấm, trong tổ ấm đó đang cất giấu tất cả sự tồi tệ và vô liêm sỉ của nàng.
Nhưng tất cả những điều này lẽ ra đều là lỗi của hắn, Hạ Lan Tiêu.
Vừa nhìn thấy một cô gái trong mơ như vậy thì đã bị dụ dỗ đến mức không thể rời đi nữa, làm cho nàng không thể yên ổn làm một sư phụ mà phải cùng hắn làm ra những điều hổ thẹn, không màng đến lễ nghĩa như vậy.
“Ngươi có biết làm không?” Anh Chiêu nghe thấy chính mình đang hỏi hắn câu này.
Thì nàng đã biết mình mất kiểm soát rồi nhưng không ngờ nàng lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Cũng chẳng hề hấn gì nữa, dù gì thì chỉ có mây và trăng biết chuyện này thôi.
Hạ Lan Tiêu phản ứng rất nhanh, hắn tiến đến gần nàng, vội vàng đưa đôi môi đến bên miệng nàng, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, hắn vừa cắn lấy môi nàng vừa nhẹ nhàng nói: “Ta có thể học, ta học gì cũng rất nhanh.”
Sư phụ biết đấy, đệ tử học gì cũng rất nhanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...