Anh Chiếu Lương Tiêu


“Ưm…"  
 
Anh Chiêu phát ra âm thanh kinh ngạc nhưng lại bị hắn chặn lại trong họng, nàng giơ một tay ra chống vào vai hắn nhưng nàng lại không dùng sức gì mấy, bởi vì bản thân nàng cũng không biết mình có nên từ chối hay không.

Cuối cùng sự chống cự yếu ớt này của nàng đã bị sự nhạy bén của người đó phát hiện ra, bàn tay vốn đang ôm lấy cổ nàng bỗng như bị mất đi lý trí vậy, nó di chuyển xuống dưới lưng nàng và ôm lấy nàng, hắn quỳ trên mặt đất rồi dựng thẳng lưng lên nóng vội hôn lên môi nàng.
 
Thế là hai đôi môi vừa tách ra lại quấn lấy nhau lần nữa.

 
Trong hơi thở gấp gáp của chàng thiếu niên xen lẫn một sự phấn khích khó tả, hắn thở hổn hển, hơi thở nóng như bị lửa thiêu đốt trong thời gian dài, hắn điên cuồng cắn lấy môi của nàng hôn không ngừng, mỗi khi đôi môi hắn mở ra và khép lại đều phả ra mùi đào rất dễ chịu.

Lúc răng hắn cắn lấy môi dưới của nàng, dường như hắn muốn cắn mạnh hơn nữa nhưng hắn đã kiềm chế lại rồi giảm sức lại, chuyển thành hành động mút lấy đôi môi của nàng một cách nhẹ nhàng.
 
Cả người của hắn đều đang tỏ ra lúng túng không biết phải làm như thế nào, tay Anh Chiêu thì bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.
 
Nàng bị hắn quấn đến mức không còn cách nào khác đành phải nắm lại tay hắn như để an ủi hắn, khi ngón tay của nàng lướt qua vị trí giữa ngón trỏ và ngón cái thì nàng cảm thấy trên đó và trên ngón trỏ có một lớp da bị chai rất dày.

 
Vết chai rất dày?
 
Anh Chiêu sửng sốt một chút.
 
Nếu chỉ là xông hương thì mùi hương có vị đào cũng không phải là mùi hương đặc biệt gì cho lắm, nàng bị hôn đến mức không còn để ý đến chuyện đó nữa nhưng bàn tay của Nam linh sẽ không thể thô ráp ở hai vị trí này được, bàn tay này giống như thường xuyên phải cầm kiếm vậy.
 
Tất cả những điều kỳ lạ này đã không còn có thể khiến Anh Chiêu nhắm mắt làm ngơ nữa.
 

Cánh tay của nàng đặt giữa ngực của hai người cuối cùng cũng đã dùng sức, nàng cau mày lên rồi đẩy hắn ra.
 
Chàng thiếu niên có vẻ hơi sững sờ, hắn nhắm mắt lại, định tiến lại gần lần nữa nhưng chiếc mặt nạ hồ ly trên mặt lại bị nàng tháo ra.
 
Trong không gian u tối, đập vào mắt nàng đúng là khuôn mặt quen thuộc đó.
 
Hạ Lan Tiêu.
 
Nhưng tại sao lại là hắn? Tại sao hắn lại mặc trang phục giống Nam linh và đeo mặt nạ hồ ly?
 
Tại sao hắn lại dám đến một nơi như Nam linh quán này?! Hắn không sợ bị nàng phát hiện ra sẽ đánh gãy chân hắn sao?
 
Khoan đã, khoan đã!
 
Lúc nãy nàng và hắn hôn nhau thắm thiết đến mức đó rồi lại ngứa tay lột mặt nạ của hắn ra như vậy thì sau này làm sao có thể làm sư phụ của hắn nữa?
 
Hàng loạt suy nghĩ hiện lên, đầu óc sau khi uống rượu có chút chậm chạp của Anh Chiêu khiến nàng không biết phải lo lắng cái gì trước.
 
Ngọn nến yếu ớt lập lòe qua lại, chàng thiếu niên lộ ra một vẻ mặt khó xử, một câu “sư phụ” đã đến ngay bên miệng, lúc hắn muốn thốt ra câu nói đó thì một giây sau chiếc mặt nạ đã bị Anh Chiêu đập một cái "bốp" lên mặt hắn.


Nàng ra tay có hơi mạnh tay, khiến hắn đau nhói.
 
Hắn ngẩn người đưa tay lên xoa nhẹ đôi má của mình, lúc này lý trí của hắn cuối cùng cũng đã trở lại.
 
Hắn quá suồng sã rồi nên mới làm ra chuyện phản nghịch như vậy, chắc chắn sư phụ sẽ rất tức giận.
 
Nàng sẽ trừng phạt hắn chứ?
 
Sẽ...!Đuổi hắn đi không?
 
Hắn quỳ xuống trước một bước, đang định túm lấy vạt áo của Anh Chiêu thì chiếc mặt nạ vừa bịt kín mặt lại bị nàng vén lên lần nữa.

Lần này nàng nhẹ tay hơn rất nhiều, hắn chớp chớp mắt nhìn về phía nàng nhưng lại không nhìn thấy vẻ mặt tức giận như trong tưởng tượng của hắn, tuy nhiên vẻ mặt của nàng cũng không gọi là tốt cho lắm.
 
Anh Chiêu đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, khuôn mặt mà nàng đang mang trên người bây giờ không phải là khuôn mặt của sư phụ hắn mà là của một nữ nhân hoàn toàn xa lạ với hắn.

Vậy thì, ngay cả khi hai người có vô tình hôn và ôm nhau thì trong mắt hắn, người cùng hắn làm ra những chuyện này cũng không phải là "Anh Chiêu".
 
“Ngươi không phải là Nam linh vừa mới bước ra ngoài đó.” Nàng nhỏ tiếng nói: “Ngươi là ai?”
 

Đúng rồi, cứ giả vờ như không biết hắn là được, như vậy mới là cách tốt nhất.
 
Những chuyện muốn hỏi, tự khắc cũng sẽ không thể hỏi như bậc tiền bối được nữa.
 
Hạ Lan Tiêu nghiêng đầu một chút, gần như là ngay lập tức hắn đã hiểu được ý của nàng nhưng nhất thời lại không trả lời.
 
Chắc sư phụ cho rằng hắn cũng giống như những người khác, không nhìn thấy được bộ mặt thật của nàng nên định nhân cơ hội này mà giả dạng thành người khác.
 
Nhưng trong mắt hắn, rõ ràng là nàng vẫn giữ khuôn mặt cũ, không hề thay đổi gì cả.
 
Sự say mê của hắn đã chất đầy trong cổ họng, hắn chỉ đợi nàng lên tiếng hỏi một câu thì hắn sẽ có thể kể hết đầu đuôi câu chuyện, tình cảm mà hắn đã kìm nén bấy lâu nay đã nhiều đến mức không thể che giấu được nữa nhưng chỉ với một câu nói này của Anh Chiêu lại buộc hắn phải lui về vị trí của một đệ tử, làm hắn phải giả vờ như người trước mặt hắn đây chỉ là một nữ nhân xa lạ chứ không phải là sư phụ mà hắn hằng mong nhớ.
 
Hắn thầm nghĩ trong lòng như vậy cũng tốt, ít nhất thì sư phụ cũng không nỡ từ bỏ hắn, bởi vì một khi bị sư phụ vạch trần thì sẽ không còn đường để quay đầu lại nữa.
 
Sư phụ đúng là rất thông minh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận