Anh Chiếu Lương Tiêu


Anh Chiêu cảm thấy dường như mình cực kỳ thành thạo loại chuyện này.

Nàng không chỉ từng mơ thấy mộng xuân thôi đâu mà còn thực hành với người nào đó không biết bao nhiêu lần, cực kỳ chân thật.
 
Muôn vàn yêu thương, những cái mơn trớn ủi an nhau đều chỉ với một mình hắn.
 
Dáng vẻ của người đó bị phủ bụi trong phần ký ức đã mất của nàng, trùng hợp thay, lúc này dáng vẻ của người ấy lại cực kỳ giống chàng thiếu niên đang cọ xát đôi môi nàng.

 
Là do nàng đã say quá đà nên mới xuất hiện ảo giác này ư?
 
Nàng vô thức vươn tay ôm lấy cổ hắn, sau đó hé môi nghênh đón nụ hôn của hắn.
 
Mùi hương trên người Hạ Lan Tiêu rất thơm nhưng hắn quá ngốc, hôn biết bao lâu rồi mà vẫn không chịu vươn lưỡi ra, cơ thể cứ căng cứng, cả cơ bánh trên cánh tay cũng thế.

Thế mà hắn nói mình học gì cũng nhanh hết, đến cả lấy hơi cũng học không xong, chỉ biết mấp mở bờ môi mút lấy môi mình.
 

Anh Chiêu yên lặng thở dài một hơi, sau đó cho lưỡi thăm dò vào trong miệng hắn, khẽ đụng chạm vào chiếc lưỡi của hắn: “Làm như thế này, biết chưa?”
 
Hạ Lan Tiêu giật mình, lập tức hiểu ý của nàng, thế là hắn bèn quấn lấy chiếc lưỡi nàng và bắt đầu mút nó.

Ban đầu hắn chỉ dám lướt nhẹ qua, thế nhưng nếm thử mới thấm mùi ngon ngọt, sau đó hắn bèn nuốt hết nước bọt thơm ngát của nàng, đầu càng lúc càng áp sát, cho đến khi đè nàng xuống giường, hai tay vòng ra sau lưng đỡ lấy eo nàng, đôi chân chống hai bên hông nàng tạo thành tư thế bao vây nàng lại.
 
Lưỡi thăm dò ngày càng sâu, chui sâu vào trong vách miệng của nàng, vừa tùy ý vừa dịu dàng quấn lấy, ước gì có thể nuốt nàng vào bụng ngay lúc này.

Quả thật Anh Chiêu đã mơ màng chìm vào nụ hôn sâu nồng nhiệt của hắn, nàng há to miệng để mặt hắn trằn trọc quấn quít chiếc lưỡi của mình.
 
Nước bọt tràn ra khỏi khóe miệng nàng, sói con đói khát lâu ngày bèn liếm sạch nó, sau đó nâng mắt lên nhìn nàng bằng bộ mặt đáng thương.

Cách thức hôn lung tung này chẳng những khiến cơ thể nàng mềm nhũn mà miệng nhỏ bên dưới còn chảy ra rất nhiều mật ngọt, gần như thấm ướt cả quần lót, đôi chân dán sát vào nhau đồng loạt run rẩy.
 

Cơ thể của hắn không chạm vào người nàng, hắn nâng eo cách người nàng một khoảng, cố gắng che giấu dục vọng của mình.

Có điều hắn run rẩy không ngừng, đôi mắt mờ mịt mông lung nhìn chằm chằm nàng, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn.
 
“Ta…” Hắn kéo ra một khoảng cách, sau đó nhắm mắt tì trán mình vào trán nàng, bất lực hổn hển: “Xin lỗi, ta, ta hơi khó chịu.”
 
Làm sao bây giờ? Hắn muốn ôm sư phụ chặt hơn nữa, muốn siết chặt để nàng không thể động đậy, dù mở mắt cũng chỉ nhìn thấy một mình hắn.

Hắn muốn hôn khắp cơ thể của sư phụ, muốn ăn cái miệng còn lại của nàng… Hắn muốn ân ái với nàng bằng nhiều tư thế khác nhau giống như trong giấc mơ.

Trong mơ tiểu huyệt của nàng còn đói khát hơn bây giờ rất nhiều, nó không ngừng mút lấy gậy thịt của hắn, sau đó còn khóc lóc bảo hắn đừng đi ra ngoài.
 
Hắn muốn rất nhiều thứ nhưng những thứ đó cần có sự đồng ý của sư phụ mới được.
 
Anh Chiêu cũng khó chịu không kém, không nhịn được giơ hai chân lên kề sát bên người anh.


Quả nhiên ngay sau đó nàng cảm thấy như có vật cứng gồ đâm vào phần bụng, lúc bốn chân quấn lấy nhau, bỗng một tiếng rên rỉ nghẹn ngào vang lên bên tai nàng, sau đó thiếu niên bất giác cọ sát vào người nàng vài lần.
 
“Ưm…” Anh Chiêu chỉ vừa thở gấp một tiếng thì đã bị anh hôn, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau đầy ướt át và gợi tình.
 
Tóc tai tán loạn xõa bung trên giường, hai cơ thể quấn chặt lấy nhau không một kẽ hở.
 
Tiếng y phục ma sát sột soạt, tiếng lưỡi quấn quýt như như tiếng củi khô được ném vào lò, thổi bùng lên ngọn lửa không thể dập tắt.
 
Eo của thiếu niên khẽ run, gậy thịt cương cứng to gan đâm lung tung vào cơ thể Anh Chiêu.

Một cảm giác thoải mái khó tả lan ra từ bụng dưới, hắn áy náy hôn vào vành tai của nàng rồi thủ thỉ: “Như vậy… Được không?”
 
Sau khi hỏi xong, hắn rất sợ nghe lời từ chối của nàng nên nhẹ nhàng che mặt Anh Chiêu lại, sau đó chuẩn xác chặn miệng của nàng.

Có điều lúc này ánh mắt của hắn lại cực kỳ trong sáng và thanh tịnh, đã làm chuyện xấu còn ra vẻ đứng đắn.
 
Anh Chiêu không biết đệ tử của mình còn một phương diện thế này, nàng vốn định đẩy hắn ra để hít thở vài hơn nhưng ngón tay vừa chạm vào mắt hắn thì đã bị hắn ngậm lấy.

Thế là từng ngón tay đều bị hắn mút vào miệng, hết mút rồi liếm.
 
Một bàn tay khác của nàng cũng bị hắn tóm lấy, xúc cảm ở cổ tay khiến hắn phải nhíu mày.


Hạ Lan Tiêu giơ cổ tay trái của Anh Chiêu ra trước mặt, nhìn thấy băng vải quấn chặt quanh cổ tay bèn hỏi: “Chỗ này của nàng bị thương ư?”
 
Anh Chiêu đặc biệt quấn băng vải lên đó vì che giấu Truy Hồn ấn, nàng thoáng nhìn sang đó rồi hờ hững trả lời: “Không phải, sư phụ của ngươi…”
 
Anh Chiêu phát hiện suýt nữa mình đã tiết lộ chuyện bí mật với người ngoài thì bèn dừng lại, thấy sắc mặt hắn vẫn chưa thay đổi mới nói tiếp: “Ngươi đang quan tâm ta ư? Quân tâm một nữ nhân xa lạ không được tốt lắm.”
 
“Thật không?” Hắn nhíu mày, cố chấp muốn biết đáp án: “Vậy rốt cuộc nàng có bị thương hay không?”
 
Dù sao hôm nay sư phụ cũng đã đánh một trận với người ta.

Khi họ đến nơi, đám người còn chưa rời đi đã miêu tả lại cảnh tượng cực kỳ nguy hiểm, ở phía xa có một vài chiếc thuyền nhỏ bị lật úp.
 
Anh Chiêu không ngờ trong lòng hắn quanh co lòng vòng đến cỡ này nhưng nàng cũng không quan tâm.

Nàng bỗng nổi hứng đùa dai, vươn tay chạm vào vành tai đỏ bừng, sau đó hắn áp sát vào tay rồi thở dốc nói: “Chẳng phải ngươi kiểm tra thử thì sẽ biết có bị thương hay không rồi sao?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận