Anh Chiếu Lương Tiêu


Không thể không nói, tay nghề của Cam Hoa vẫn cứ tốt như vậy, hai cái váy lụa kia giống như là sương khói, nhìn qua đã thấy cực kỳ tiên khí.

Từ trước đến nay tay nghề vẽ bùa của nàng ta vẫn luôn là tuyệt đỉnh, nhìn dáng người quyến rũ giống như là không thể đứng thẳng được, nhưng những loại phù chú quằn quèo giống như là gà bới ấy chỉ cần nhìn một lần là biết vẽ lại, mà tay nghề cắt giấy may áo càng không thể kinh thường được.


Xiêm y do phong chủ Hồ Kỳ Phong tự tay làm, ở Yêu Thương có thể bán được giá trên trời.


Tuy rằng ngày thường Anh Chiêu thích trang phục đơn giản lưu loát, nhưng nàng ngẫu nhiên cũng sẽ thích thu thập một ít bảo bối xinh đẹp, có cần hay không thì chưa nói đến, nhưng mà chuyện quan trọng là nàng có mấy thứ đó.


"Ngoại trừ nhìn có vẻ xinh đẹp một chút thì nó còn có công dụng gì khác không?" Anh Chiêu hỏi.


"Mặc vào là có thể đội một tầng da.

" Cam Hoa thấy thái độ của nàng có chút buông lỏng, vội vàng giải thích: "Ma Tôn Trảm Thương đã chết trong tay muội, Ma tộc nhất định sẽ hận muội tận xương, tuy rằng mấy kẻ đó cũng chỉ là hạng đạo chích, sư muội cũng không nhất định sẽ để ý tới, nhưng ra ngoài đi lại luôn có lúc cần phải ẩn nấp hành tung, có chuẩn bị trước cho khỏi họa cũng tốt mà.


"

Có đạo lý.


Anh Chiêu lập tức đào năm ngàn linh thạch ra, hai người sư tỷ muội nhanh nhẹ hoàn thành cuộc giao dịch này.


Một luồng ánh sáng tím hiện lên, phong chủ của Vũ Dương Phong Phong Hi xuất hiện bên trong trận pháp, lúc này Cam Hoa đang cẩn thận giải thích cho Anh Chiêu biết công dụng kỳ diệu của hai cái váy: "Lúc song tu cũng không cần phải lo lắng, chỉ cần không cởi tiết y ra thì người khác nhất định không thể nhìn thấu chân thân của muội được, chỉ là Truy Hồn Ấn kia của muội quá mức đặc thù, vẫn cần phải che dấu một chút.

"

Trong điện không có người, nàng ta nói chuyện cũng không e dè, nhưng mà Phong Hi lại lập tức thay đổi sắc mặt: "Cam Hoa sư tỷ, xin ăn nói cẩn thận.

"

"Sư đệ rõ ràng cũng không phải là tu Vô Tình đạo, sao cứ vẫn không thú vị như thế chứ?" Cam Hoa đảo mắt nhìn lướt qua hắn một cái, không để bụng lắm: "Ta vừa mới nói cái gì sai sao?"

Phong Hi quay mặt sang một bên, lạnh mặt không trả lời.


"À, ta đã biết rồi.

" Ngữ khí của Cam Hoa có chút ái muội, nhìn về phía hắn cười khẽ một tiếng: "Sư đệ à, là do đệ coi thường người khác, muốn tự nguyện phòng đơn bóng chiếc thì cũng thôi đi, sao bây giờ lại còn để ý đến chuyện triều vân mộ vũ của người khác vậy?"

Thật đúng là phí phạm một khuôn mặt xinh đẹp.


"Tỷ! " Phong Hi giống như là bị đè khó thở, bị nàng ta chèn ép như vậy, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng lên.



"Mấy người các ngươi gom lại với nhau thật đúng là không có giờ khắc nào ngừng cãi vã được!" Một trận ánh sáng lạnh lùng to lớn giống như cuộn sóng bỗng chốc tràn ra, chưởng môn Tham Liễu rốt cuộc cũng khoan thai đến muộn.

Trước kia lúc hắn còn làm đệ tử, lần nào cũng là canh đúng giờ xuýt xoát bị muộn mới ngự kiếm đi học, hiện giờ làm chưởng môn không còn được tự do như trước, nhưng chuyện canh giờ lên sân khấu để phô trương thì vẫn phải có.


Anh Chiêu vô tội bị bắn trúng, vội vàng phủi sạch quan hệ: "Không có liên quan đến ta nha, ta không có gây chuyện.

"

"Đúng vậy, muội là không dễ dàng gây chuyện, đã gây là phải gây chuyện lớn.

" Tham Liễu nhìn về phía ba người đang chụm lại thành một đống, các sư đệ sư muội không hề có tí tự giác của trưởng lão nào thật đúng là làm người đau đầu.


Hiện tại mọi người đã đến đông đủ, bốn người thu lại sắc mặt, ngồi trở lại vị trí trưởng lão của mình.


Cửa điện đang đóng chặt bị Tham Liễu dùng linh lực bàng bạc mở rộng ra, các đệ tử canh giữ bên ngoài lập tức dẫn theo một đám người muốn tham gia thí luyện nối đuôi nhau đi vào trong.


Bên trên cùng là bốn cái ghế trưởng lão, tiếp theo đó là hai hàng đệ tử thân truyền, các đệ tử mặc trang phục màu trắng tuyết đại diện cho thân phận thân truyền, bên ngoài khoác một lớp áo choàng giao sa trong suốt thêu đầy chân ngôn, lửa nước không thể phá hủy, thoạt nhìn vừa khí phái lại vừa xuất trần, đây đều là các nhân tài thiên phú hơn người.



Có thể thông qua những vòng thí luyện lúc trước rồi đi lên Bất Hiêu Phong này cũng chỉ có tổng cộng mười tám người.


Tham Liễu ngồi ở vị trí trung tâm, nhìn quét một vòng bên ngoài rồi nhìn về phía hai người Cam Hoa và Phong Hi bên cạnh: "Hai người các ngươi đã chọn được đệ tử vừa ý chưa?"

Trong mấy vòng thí luyện lúc trước, ngoại trừ Anh Chiêu thì những người còn lại đã thông qua Lung Linh kính để quan sát.


Lần thí luyện này có mấy người đúng là có tư chất thượng giai, Cam Hoa nhẹ giọng đọc ra vài cái tên, lúc nàng ta đọc đến "Hạ Lan Tiêu" Phong Hi theo ánh mắt nàng ta nhìn lại, tức khắc hơi nhíu mày lại.


Biểu hiện của Hạ Lan Tiêu ở giữa một chúng tham gia thí luyện đúng là cực kỳ xuất sắc, nhưng mà thứ càng làm cho người ta chú ý đến hơn cả lại là dung mạo của hắn, nếu như người có dung tư như vậy lại đi đến Hồ Kỳ Phong!

Phong Hi nhìn thoáng qua Cam Hoa, chậm rãi nói: "Ta thấy Hạ Lan Tiêu càng thích hợp với Vũ Dương Phong của ta hơn.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận