Anh Chiếu Lương Tiêu


Trong biển có một ngọn núi thần tiên, tên là Thương Ngô Sơn, tương truyền đế Thuấn được chôn cất ở nơi dương, đế Đan Chu được chôn cất ở nơi âm, có linh khí dư thừa không tầm thường, quả thật là động thiên phúc địa mà người cầu tiên vấn đạo rất cần.

Thương Ngô Sơn trải dài hàng ngàn dặm, có vô số ngọn núi lớn nhỏ, trong đó có bốn ngọn núi cao nhất, lần lượt là Bất Hiêu Phong của chưởng môn Tham Liễu, Hồ Kỳ Phong của Nhị sư tỷ Cam Hoa, Vũ Dương Phong của tam sư huynh Phong Hi, cuối cùng là Bắc Nghiêu Phong của tiểu sư muội Anh Chiêu.

Bốn vị phong chủ cũng là đồng môn, mỗi người một vẻ, nhưng cả bốn người đều bái sư dưới tòa Lam Quang tiên cô, là chưởng môn tiền nhiệm của Thương Ngô Sơn.

Năm năm trước, Lam Quang tiên cô độ kiếp thành tiên, sau đó vị trí chưởng môn do đại đệ tử Tham Liễu kế nhiệm.

Anh Chiêu là đệ tử thân truyền cuối cùng mà Lam Quang tiên cô thu nhận trước khi độ kiếp thành tiên, là một vị kiếm tu, hơn nữa còn trưởng thành thành vị đệ nhất kiếm tu lúc đương thời.


Một thanh thần kiếm Hình Thiên có thể giúp nàng quét ngang Tu chân giới, hơn nữa hai mươi năm trước nàng từng có một trận đấu với Ma Tôn Trảm Thương, cũng đã chém chết hắn trên Lang Gia đài, cho nên danh hiệu "Đệ nhất kiếm tu" này cũng có thể danh ngôn chính thuận treo cao lên.

Tuy rằng nàng cũng bị hao tổn thần hồn, ngủ mê mười năm mới tỉnh lại, nhưng mà tên Trảm Thương kia đã sớm thần hồn vĩnh diệt, mà Anh Chiêu nàng còn có thể ngồi ổn trên đỉnh Bắc Nghiêu Phong, hiểu thấu đáo diệu pháp tinh túy trong thiên địa.

Chỉ cần nàng tiếp tục cần cù chăm chỉ tu luyện, một ngày kia nàng cũng có thể giống như sư phụ của mình, độ kiếp thành tiên.

Như vậy cũng coi như là chiến thắng xinh đẹp.

Hai năm trước Anh Chiêu đã thu đệ tử đầu tiên, cũng là đệ tử thân truyền duy nhất, hơn nữa còn là bị áp bức không tình nguyện thu nhận.

Lại nói tiếp, chuyện này cũng chỉ có thể trách chính nàng, là do nàng quá mức xúc động mới khiến cho bản thân mình rước lấy một cái phiền toái lớn như vậy.

Thương Ngô Sơn cứ hai mươi năm một lần sẽ tổ chức kỳ thi tuyển chọn đệ tử, mở núi thu đồ đệ.

Anh Chiêu là chủ một đỉnh núi, nói như thế nào cũng nên trình diện trong hội tuyển.


Lúc nàng đi tới nghị sự đường ở Bất Hiêu Phong, bên ngoài đã tụ tập không ít người muốn tham gia luyện thí để cầu tiên, chỉ chờ thông qua thí nghiệm linh căn cuối cùng là có thể căn cứ vào linh căn cũng với tư chất của mọi người để phân chia vào nội môn, ngoại môn, hoặc là được thu làm đệ tử thân truyền.

Rõ ràng không phải là nàng thu đồ đệ, nhưng nàng lại là người tích cực nhất.

Người thứ hai đến nghị sự đường là sư tỷ Cam Hoa, vị phong chủ của Hồ Kỳ Phong này mặc một bộ váy dài thướt tha, màu đỏ rực như lửa cực kỳ hoa mỹ, dáng người yêu kiều theo gió bay tới.

Khuôn mặt kiều diễm, đuôi mắt hẹp dài, sóng mắt lưu chuyển, dáng vẻ yêu diễm không giống như là tu sĩ, ngược lại giống như là hồ ly tinh hút tinh phách của người hơn.

Cam Hoa là một vị phù tu Đại Năng, cực giỏi kiếm tiền, toàn bộ chi phía trên dưới của Thương Ngô Sơn đều do nàng ta chuẩn bị.

Vừa mới nhìn thấy Anh Chiêu, nàng ta đã cười hì hì tiến sát lại nói: "Sư muội, ta chuẩn bị cho muội hai bộ xiêm y cực xinh đẹp, muội có muốn nhìn xem không?"

Vẻ mặt Anh Chiêu trở nên phòng bị: "Sư tỷ nói trước cho ta biết cần bao nhiêu linh thạch đã."


"Sư muội thật đúng là thích nói đùa." Cam Hoa cười ngâm ngâm mà nghiêng người ỷ lên người nàng: "Ta để cho muội cái giá thân tình, năm ngàn."

"Năm ngàn?!" Anh Chiêu sợ đến mức xanh cả mặt, vội vàng xua tay nói: "Ta không cần."

"Muội đừng vội cự tuyệt, trước nhìn kỹ rồi hẵng nói cũng không muộn."

Nói xong Cam Hoa móc hai cái váy từ trong túi Càn Khôn ra, váy lụa thu nhỏ lại chỉ lớn bằng bàn tay đang từ từ xoay chuyển trong lòng bàn tay nàng ta, những hoa văn thêu bên trên váy tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, làm cho Anh Chiêu thấy rõ từng hình hoa văn phức tạp ở trên làn váy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận