Anh Chiếu Lương Tiêu


Tộc cũ ở Ký Châu, Hạ Lan thị danh môn nhất tộc, có thể nói là phú khả địch quốc.

Trong tộc này có nhân sĩ kỳ dị đông đảo, hoàng thân quốc thích, tu sĩ đại năng đều có cả, mà chuyện càng đáng quý hơn cả là tộc nhân này còn giữ lại truyền thống mẫu hệ thị tộc tốt đẹp.

Lấy huyets thống của mẫu thân làm tôn quý, con nối dõi toàn là nữ nhân.

Trong tộc, nữ nhân kế thừa gia nghiệp, còn nam tử thì đưa tới cầu tiên vấn đạo.

Mẫu thân của Hạ Lan Tiêu đúng là gia chủ đương nhiệm của Hạ Lan thị, bà ta từng gửi thư cho Cam Hoa, thỉnh cầu được bái nhập môn hạ Hồ Kỳ Phong, đương nhiên, đưa đến cùng với thư là túi Càn Khôn có vô số thiên tài địa bảo, kỳ linh dị vật, tác phong làm việc quả thật cực kỳ hợp phách với vị phong chủ Hồ Kỳ Phong này.

Cam Hoa đã thu lễ rồi, đương nhiên khoogn có đạo lý phun đồ trở về, ánh mắt nàng ta lập tức trở nên sáng quắc mà nhìn về phía Phong Hi: "Ngươi định đoạt người với ta sao?"

Thấy hai người có ý định xung đột đấu khẩu với nhau, Tham Liễu cười ha ha mà hào giảng nói: "Hắn thích hợp bái ai làm sư phụ hơn, thích hợp tu tập loại thuật pháp nào, thì phải đợi đến lúc trắc nghiệm xong linh căn của hắn rồi lại nói tiếp."

Anh Chiêu toàn bộ hành trình đều như đang đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, lúc này cũng rất phối hợp mà gật đầu: "Đúng thế, chưởng môn nói chí lý."


Bộ dáng chân chó lại không hề hay biết, làm cho Cam Hoa thổn thức một trận.

Từ khi tiểu sư muội bị hao tổn thân hồn, sau khi ngủ mười năm mới tỉnh lại, đã hoàn toàn không còn bộ dáng cơ linh như lúc trước, thậm chí còn có vẻ hơi ngớ ngẩn ngốc nghếch.

Mấy người kia cũng không còn tâm trạng cãi nhau nữa, thần sắc khác thường trầm mặc một phen, sao đó mới thả tâm tư lại trên những người tham gia thí luyện đang chờ được trắc nghiệm linh căn ở trong đại điện.

Anh Chiêu ngồi ngăn ngắn ở trên đại điện, hướng tầm mắt về giữa đám người, lại bất ngờ đối diện tầm mắt với Hạ Lan Tiêu kia.

Tinh thần của nàng đang đúng lúc thất thần, nhìn chằm chằm người ta nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, nhẹ nhàng dời ánh mắt sang chỗ khác.

Mặt trời đã cao đến nửa buổi, mười tám người tham gia thí luyện đã được trắc nghiệm xong hơn phân nửa, đến phiên Hạ Lan Tiêu tiến lên, bốn vị phong cùng đồng thời ngưng thần nín thở, khuôn mặt nghiêm túc.

Thiếu niên năm nay vừa mới đầy mười lăm tuổi, tuy còn nhỏ tuổi nhưng bộ dáng lại trầm ổn lạ thường, đúng ở trong đại điện giống như là lan chi ngọc thụ.

Hắn đặt tay lên Trắc Linh châu, chậm rãi dẫn khí nhập thẻ, chỉ thấy viên Trắc Linh châu trong suốt kia đột nhiên sinh ra từng đợt từng đợt ánh sáng màu vàng nhè nhẹ, chậm rãi lưu chuyện bên trong làm cho viên hạt châu biến sắc, cuối cùng biến thành màu vàng ròng.

Chỉ có một thuộc tính linh căn, là kim linh căn thuần khiết, giống như là Anh Chiêu.

Anh Chiêu chớp chớp mắt, bất ngờ cảm nhận được một trận vui mừng.

Nếu như nàng cũng định thu đồ đệ, thì để Hạ Lan Tiêu làm kiếm tu đúng là cực kỳ thích hợp, đáng tiếc nàng cũng không định thu đệ tử thân truyền, hơn nữa mới vừa rồi Cam Hoa sư tỷ và Phong Hi sư huynh hình như đều đang muốn nhắm vào hắn...

Thôi, nếu như sau này hấn muốn tu tập kiếm thuật, thì ngày sau lúc giảng dạy kiếm thuật nàng lại chỉ dạy cho hắn nhiều hơn chút là được.

Nàng lại liếc mắt nhìn hắn một cái, mà hắn cũng giống như có thẻ cảm ứng được, ngẩng đầu lên thẳng tắp nhìn về phía nàng.

Anh Chiêu chỉ coi như là hắn muốn bái nhập vào môn hạ của nàng, đang chuẩn bị nhìn hắn lộ ra một nụ cười hiền lành, nhưng khóe miệng còn chưa kịp cong lên lại nháy mắt trở nên cứng đờ --- Trên viên Trắc Linh căn đã hoàn toàn biến thành một viên vàng ròng hình cầu kia, lại có một tia ma khí của Ma Tôn Trảm Thương quẩn quanh!


Anh Chiêu đột nhiên chấn động, thân pháp cực nhanh mà đạp không bay lên, chớp mắt đã rơi xuống trước người Hạ Lan Tiêu.

Chỉ trong khoảnh khắc, một thanh trường kiếm phát ra kim quang lộng lẫy ngưng tụ trong lòng bàn tay nàng, tới lúc ngưng thành thật thể, trên thân kiếm có ngọn lửa lập lờ, kiếm khí bàng bạc ập ra làm cho những người xung quanh liên tục lui về phía sau.

Có người hiểu chuyện thất thanh hô lên: "Hình Thiên! Đó là Hình Thiên"

"Vì sao Anh Chiêu tiên tử lại đột nhiên làm khó dễ như thế?"

"Để ý chuyện này làm gì, lần này có thể tận mắt nhìn thấy Hình Thiên ra khỏi vỏ, cũng coi như là chuyến đi này không uổng!"

Kiếm khí của Hình Thiên kiếm qua mức bá đạo, mà người đứng gần Anh Chiêu nhất là Hạ Lan Tiêu cũng chịu áp lực lớn nhất.

Ngực hắn bị chấn động thật mạnh, lập tức bị áp ra máu tươi, một vệt mát chảy ra khởi khóe miệng hắn.

Trên mặt hắn đầy kinh ngạc lui về sau một bước, ý đồ nỗ lực chống đỡ thân thể, nhưng vẫn không thể nào đứng vững được, đầu gối hắn trở nên mềm nhũn, quỳ một gối ở trước mặt nàng.

Hắn ngước đôi con ngươi đen nhánh lên nhìn thẳng vào nàng, không có chút khủng hoảng kinh sợ nào, chỉ có khó hiểu.

Giống như là không hiểu vì sao một giây trước nàng còn vẻ mặt ôn hòa nhìn hắn, một giây sau đã đằng đằng sát khí như vậy.


Anh Chiêu không để ý đến ánh mắt của hắn, lưu loát duỗi tay ra nắm lấy chuôi kiếm đang nổi giữa không trung, linh lực tùy ý len lỏi trong lòng bàn tay.

Một trận kim quang hiện lên, Hạ Lan Tiêu giơ tay lau vết màu ở khóe miệng, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Tư thế rút kiếm của Anh Chiêu rất dứt khoát, không hề bởi vì lúc trước hai người có đối diện với nhau mà nương tay, nhưng mà, trong khoảnh khắc Hạ Lan Tiêu nhắm mắt lại, thân hình nàng lại hơi cứng đờ lại, bàn tay rút kiếm cũng dừng lại.

Sao lại như thế này?!

Nàng cau mày ngẩng đầu nhìn thoáng qua pháp khí của bản thân, đột nhiên đồng tử trong mắt rung động ---

Chết dở!

Hình Thiên! Không chịu ra khỏi vỏ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận