Ăn Vạ Bị Lật Xe

Chương Linh và Tưởng Uân bắt đầu chiến tranh lạnh.
 
Thang Tử Uyên và Tiết Hiều Dung không dám quay lại nói chuyện với họ, họ chỉ dám quay sang Chương Linh khi giao bài tập và bài kiểm tra, vì sợ làm mất lòng Tưởng Uân.
 
Bạn học nam này không chỉ chửi bới mà còn biết đánh người!
 
Tưởng Uân biết mình chọc Chương Linh tức giận, nhưng tuyệt đối không xuống nước nói lời xin lỗi. Hơn nữa, ai cũng ghét cậu, vậy tại sao Chương Linh lại đối xử tốt với cậu?
 
Không phải là bởi vì Đặng Phương tìm cô sao! Bề ngoài cô ấy dịu dàng và mềm mỏng, nhưng có thể đó là vì bất đắc dĩ mà thôi.
 
Từ sáng đến tối ngày hôm sau, Chương Linh và Tưởng Uân không nói với nhau một lời nào, thậm chí còn luyện nói một mình trong lớp học tiếng Anh, may mà cô Mã không bắt bọn họ luyện đối thoại.
 
Buổi tối, khi chuông tan học vang lên, Tưởng Uân thu dọn cặp sách rời đi, Chương Linh nhìn chiếc ghế trống bên cạnh thở dài thất vọng.
 
Trong nhà ăn còn chưa tới giờ ăn tối, đại đa số học sinh đều ngừng viết, có người tán gẫu, có người đi toilet, đơn giản là thả lỏng, chuẩn bị buổi tối lại chiến đấu tiếp.
 
Hứa Thanh Di không biết từ đâu quay lại, hai mắt đỏ bừng, còn chưa đi tới chỗ ngồi đã kêu lên một tiếng "Ầu", sau khi ngồi xuống, cô liền gục xuống bàn khóc vô cùng thê lương.
 
Ngay lập tức, một nhóm bạn học vây quanh cô, có người hỏi han, có người an ủi, Tiêu Lượng đi đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống nói nhỏ với cô. Hứa Thanh Dị lúc này đã ngồi thẳng dậy, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt.
 
Mỹ nữ rơi lệ, ai cũng cảm thấy như là cô ấy đã phải chịu ấm ức rất lớn. Tiêu Lượng kiên nhẫn an ủi, cuối cùng Hứa Thanh Dị cũng chịu nói chuyện.
 
Chương Linh vẫn ngồi trên ghế làm bài, Hứa Thanh Dị tự có một nhóm bạn nữ thân thiết, nhóm đó bình thường không tiếp xúc gìvới Chương Linh. Bên cạnh đó, cô gái xinh đẹp lại chơi thân với nhiều bạn học nam nên Chương Linh không cần thiết phải quan tâm đến chuyện của cô ta.
 
Tuy nhiên, dần dần cô cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, Chương Linh ngẩng đầu nhìn vào giữa lớp, thấy rằng có rất nhiều người đang nhìn cô.
 
Lý Tịnh ở ghế sau dùng bút chọc vào lưng Chương Linh, tức giận hỏi: "Sao vậy?"
 
Chương Linh cũng tức giận trả lời: "Tớ không biết."
 
Lúc này, Tiêu Lượng nói với Chương Linh: "Lớp phó, cậu ra ngoài một chút, mình có chuyện cần nói với cậu."
 
Chương Linh theo cậu ta ra ngoài.
 
Hai người đứng trong hành lang, Tiêu Lượng kể cho Chương Linh nghe chuyện đã xảy ra.
 
"Hứa Thanh Dị muốn tham gia tranh cử và làm phát thanh viên cho đài truyền thanh của trường." Tiêu Lượng nói, "Cô ấy đã đến gặp cô Đặng để nộp đơn và muốn ứng cử với tư cách là đại diện cho các bạn nữ của lớp nhưng cô Đặng nói, cậu sẽ đại diện cho lớp đi tranh cử, cậu biết chuyện này không?" Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Tôi biết." Chương Linh nói, "Nhưng tôi không tự mình nộp đơn, mà là cô Đặng tự đưa ra quyết định."
 

Tiêu Lượng gãi đầu: "Vậy thì bây giờ có chút rắc rối. Hứa Thanh Dị nói cậu ấy là lớp phó văn thể, nhẽ ra đây là trách nhiệm của cậu ấy. Cô Đặng thậm chí còn không hỏi cậu ấy một câu. Cậu ấy cảm thấy mình bị xem nhẹ. Cậu nói xem, tôi nên làm gì?"
 
Chương Linh nghiêm túc: "Vậy tôi sẽ đi nói chuyện với cô Đặng để Hứa Thanh Dị đi tranh cử. Tôi không cần."
 
Tiêu Lượng quan sát khuôn mặt của cô, cặp kính tròn che mắt cô gái khiến cậu ta không thể đoán được Chương Linh đang nghĩ gì.
 
Tiêu Lương thăm dò hỏi: "Ngươi giận à?"
 
Chương Linh nhếch mép cười khẽ: "Tôi không tức giận, có gì phải tức giận? Cậu đi nói chuyện vớI Hứa Thanh Dị đi, tôi không tham gia nữa, để cậu ta tham gia, giờ tôi sẽ đi nói lại với cô Đặng ."
 
“Này, Chương Linh.” Thấy cô muốn đi đến văn phòng, Tiêu Lượng ngăn cô lại, “Thật ra, chúng ta nên so tài nội bộ trước đã.”
 
Chương Linh lắc đầu: "Không cần phiền phức như vậy, để cậu ta tham gia đi, tôi không muốn tham gia nữa.”
 
Cô đến văn phòng và nói với Đặng Phương về điều đó.
 
Đặng Phương đang rất đau đầu, sau khi nghe quyết định của Chương Linh, cô ấy hỏi: "Em bỏ cuộc à?"
 
Chương Linh gật đầu: "Vâng."
 
“Cô tiến cử em vì cô thấy lĩnh vực này em có năng lực và kinh nghiệm hơn.” Đặng Phương nhỏ giọng nói, để cho những giáo viên khác không nghe thấy, “Nhập học hơn một tháng, mặc dù cô cũng chưa được thấy dáng vẻ lúc làm MC của 2 em. Nhưng bằng mắt thường có thể thấy, tiếng phổ thông của em tốt hơn, tốc độ nói, cách phát âm, cảm xúc, mọi mặt đều tốt hơn, kinh nghiệm cũng nhiều hơn."
 
Chương Linh mỉm cười: "Nhưng cậu ấy đẹp hơn em."
 
Đặng Phương: "..."
 
Chương Linh rất kiên trì, Đặng Phương cũng không ép buộc cô nữa, cô ấy đồng ý để Hứa Thanh Di tham gia tranh cử, đồng thời nói với Hứa Thanh Di về việc này trong tiết buổi tự học buổi tối. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thật bất ngờ, Hứa Thanh Di không đồng ý.
 
Ngày hôm sau là thứ Sáu, ngày học cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.
 
Tưởng Uân vẫn giữ vẻ mặt lầm lỳ không chịu nói chuyện với Chương Linh. Chương Linh cảm thấy bất lực, cô đã trải nghiệm tính xấu của người bạn cùng bàn này từ lâu, nghĩ rằng may sắp nghỉ năm ngày, chắc cậu ta sẽ dần bình tĩnh lại thôi?
 
Điều mà Chương Linh mong chờ hơn cả là được gặp Kiều Gia Đồng sau giờ học. Học sinh khối 11 học tại tòa nhà B, nên bình thường hai người không thể gặp nhau, chỉ đôi khi chạm mặt tại nhà ăn hoặc nhắn tin qua QQ.
 
Một tháng nhập học, Chương Linh có rất nhiều chuyện để kể cho Kiều Gia Đồng.
 
Giờ ăn trưa, Tưởng Uân xếp cuối hàng, trước cậu là một nam sinh, một lúc sau nam sinh kia bị bạn gọi đi nên cậu thế chỗ cậu ta. Trước mặt cậu lúc này là 2 bạn nữ.
 

Nhưng hai cô gái trước mặt này không chú ý đến sự thay đổi người phía sau họ.
 
Ban đầu Tưởng Uân không chú ý đến cuộc trò chuyện của họ, cho đến khi cái tên "Chương Linh" lọt vào tai cậu, cậu bắt đầu nghe lén, lúc này mới nhận ra hai người này hình như là bạn cùng lớp mình.
 
Cô bạn cao hơn tên Triệu Tư Đình nói với cô bạn thấp hơn: "Chương Linh đúng là bạch liên hoa, quá giả tạo, cậu nói xem cậu ta có ý gì?"
 
Cô bạn lùn hơn tên là Thẩm Mạn lắc đầu nói: "Tôi không biết, lùi để tiến chăng? Dù sao, tôi cảm thấy hành động này của cậu ta quá quỷ quyệt. Thanh Di bị cậu ta xoay như con rối."
 
Tưởng Uân: "?"
 
“Buổi chiều họp lớp, có thể xem kịch hay.” Triệu Tư Đình nói: “Này, lần trước Tiêu Lượng và “đậu thần” (1) đánh nhau, cậu biết Chương Linh nói gì với Thanh Di không?”
 
  "Nói gì?"
 
"Chương Linh nói, Tưởng Uân không phải người xấu, không cho Thanh Di nói xấu Tưởng Uân, bảo Thanh Di làm vậy là kém văn hóa."
 
Thẩm Mạn cường điệu: "Không thể nào? Trời ạ!"
 
Tưởng Uân: "..."
 
Cậu còn không biết mình có biệt danh mới, hẳn là “đậu thần”.
 
Đợi đã, Chương Linh ra mặt thay cậu? Nói cậu không phải người xấu sao? Thật hay giả vậy ?
 
Triệu Tư Đình nói lại một lần nữa: "Thật! Cậu nói xem sao Chương Linh thụ nổi cái thẩm mỹ của đậu thần vậy, thị lực kém thế sao?"
 
Tưởng Uân trợn tròn mắt.
 
Thẩm Mạn cười khúc khích nói: "Có những loại con gái thế đấy. Tôi mới là người khó chịu nhất đây này. Lúc nào cũng bày ra bộ dạng thanh cao, giả tạo. Cậu xem có nam sinh nào mê nổi cậu ta, nhan sắc cũng không ra làm sao"
 
Triệu Tư Đình nói, "Nhưng chị Phương rất thích cậu ta."
 
“Thành tích tốt, còn giỏi giả tạo.” Thẩm Mạn hừ một tiếng, “Nghe nói cha Chương Linh cũng là giáo viên, có lẽ chị Phương cũng biết ông ta, nếu không sao lại chọn cậu ta mà không phải Thanh Di trong khi Thanh Di đẹp hơn cậu ta nhiều." Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Triệu Tư Đình tán thành: "Đúng vậy, đúng là bạch liên hoa ..."
 
Tưởng Uân nắm chặt nắm đấm, nếu như hai người này không phải là con gái thì giờ cậu sẽ không ngại ụp thùng canh dưa lên đầu hai người này.
 

Cậu hắng giọng, ngoác miệng: "Xong chưa? Hai người đánh rắm thành pháo hoa rồi nhỉ"
 
Hai cô gái đồng thời quay đầu lại, vừa nhìn thấy cậu liền sợ hãi nhảy dựng lên.
 
Sắc mặt Tưởng Uân lạnh lùng, thật ra cậu không biết họ đang nói về chuyện gì, chê cậu xấu cũng không sao, nam nhi không quan trọng xấu đẹp.
 
Nhưng cậu không chịu được việc bọn họ nói xấu Chương Linh.
 
Trở lại phòng học, Tưởng Uân vẫn không nói chuyện với Chương Linh vì bọn họ hãy còn chiến tranh lạnh.
 
Cậu lén nhìn Chương Linh qua khóe mắt và nghĩ đến từ mà cậu vừa nghe thấy – bạch liên hoa.
 
Đây là từ dùng để chửi xéo người khác sao? Sao thế nhỉ? Bạch liên hoa, Bông sen trắng thuần túy thanh khiết và xinh đẹp, rất phù hợp để tả Chương Linh.
 
Tiết học cuối cùng của buổi chiều là họp lớp, nếu không có chủ đề để thảo luận thì thường là tự học, tâm trạng của Chương Linh được giải tỏa, cô và Tiết Hiểu Dung đang vui vẻ thảo luận xem ngày quốc khánh sẽ đi trung tâm mua sắm nào , xem phim gì, ăn lẩu hay pizza.
 
Tưởng Uân nghe hai người thấp giọng trò chuyện, đột nhiên cắt ngang: "Yên lặng tí coi, muốn nói chuyện thì ra ngoài mà nói chuyện"
 
Chương Linh: "..."
 
Tiết Hiểu Dung rất nhát gan, cô ấy lập tức quay lại, ngực gần như chạm vào mép bàn, khoảng trống phía sau ghế gần như có thể cho phép Thang Tử Uyên trực tiếp ra vào.
 
Lúc này, Đặng Phương bước vào lớp và nói thông báo về việc tuyển Mn cho đài phát thanh trường.
 
Chương Linh rất ngạc nhiên khi nghe Đặng Phương nói sẽ bỏ phiếu bầu cho những ai ứng cử vị trí này, ai cũng có thể tự ứng chỉ, chỉ cần có khả năng học thuộc long là được..
 
Vì không có nhiều thời gian nên Tiêu Lượng không cần tranh cử, không có nam sinh nào đăng kí, Đặng Phương tuyên bố Tiêu Lượng sẽ tranh cử với tư cách là đại diện nam sinh của lớp 6, cả lớp không có ý kiến ​​phản đối. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau đó đến lượt bỏ phiếu chọn ra nữ sinh đại diện, Hứa Thanh Di là người đầu tiên lên sân khấu, trìu mến đọc thuộc lòng các tài liệu tiếng Trung.
 
Hôm qua cả lớp đều biết chuyện này, lúc Hứa Thanh Di đang đọc thuộc lòng, bọn họ lén nhìn Chương Linh.
 
Chỉ có Tưởng Uân là mơ hồ khẽ nhíu mày, không biết chuyện gì xảy ra.
 
Sau khi Hứa Thanh Di bước xuống, Đặng Phương khen ngợi cô ta nói: "Tốt, người tiếp theo, nhanh lên."
 
Ánh mắt của cô đã nhìn về phía Chương Linh.
 
Đặng Phương vốn tưởng rằng Chương Linh nhất định ẽ nể mặt cô mà lên sân khấu, nhưng Chương Linh lại ngồi im không nhúc nhích, thậm chí còn mở sách bài tập ra làm bài.
 
Tưởng Uân dùng cùi chỏ chọc chọc cô một cái: "Này, đến lượt cậu đấy."
 
Chương Linh phớt lờ cậu.
 
Đặng Phương bắt buộc gọi tên cô: "Chương Linh."
 

Chương Linh ngước nhìn cô và nói rõ ràng: "Cô Đặng, em không tham gia."
 
Tưởng Uân đột nhiên quay đầu nhìn cô, như không tin vào tai mình.
 
Hứa Thanh Di ngồi ở trên ghế cúi đầu, ngón tay đan vào dưới bàn, cắn chặt răng.
 
Trong phòng học yên lặng, Đặng Phương có chút không muốn xuống sân khấu, kiên nhẫn nói: "Chương Linh, đây làvấn đề vinh dự của lớp, em là người có lợi thế trong lĩnh vực này, sao lại không tham gia?"
 
Chương Linh nói: "Xin lỗi cô, em không muốn tham gia."
 
Tưởng Uân ngơ ngác nhìn cô.
 
Tóc cô đã dài ra một chút, tóc mái dài qua lông mày, theo quy định của trường học, cô vén tóc mái sang một bên, kẹp lại bằng chiếc kẹp tóc màu đen, để lộ ra vầng trán sạch sẽ, kiểu tóc trông rất lỗi thời.
 
Đôi mắt cô ẩn sau cặp kính, tròn và điềm tĩnh, không một chút cảm xúc.
 
Mọi người đều cảm thấy Chương Linh đang tức giận và chọn cách chống cự như vậy.
 
Lúc này Đặng Phương mới phát hiện ra Chương Linh không hề vô hại như cô nghĩ. Cô bé nhìn rất ngoan và hiểu chuyện, trong mắt thầy cô là một đứa trẻ ngoan không cần lo lắng, nhưng trong xương cốt lại là đứa trẻ rất bướng bỉnh, thậm chí còn không chừa cho giáo viên chút mặt mũi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cuộc bỏ phiếu cuối cùng đã kết thúc, chỉ có Tiêu Lượng và Hứa Thanh Di tham gia nên họ là những người duy nhất giành chiến thắng. Đặng Phương đề nghị họ về chuẩn bị thật tốt để giành chiến thắng về cho lớp.
 
“Trúng cử vào câu lạc bộ phát thanh cũng coi như là bổ sung thêm một quân bài cho bản thân” Đặng Phương không biết mình đang nói với ai, “Sau này vào đại học sẽ có nhiều hơn một cơ hộI tham gia vào hội sinh viên, rèn luyện kỹ năng xã hội, lãnh đạo, rất hữ ích khi bước chân vào xã hội."
 
Cuối buổi họp lớp, Đặng Phương dặn dò học sinh chú ý an toàn trong kỳ nghỉ lễ, sau đó tuyên bố tan học.
 
Đám học sinh bên dưới reo hò, chúng rất mong đợi kỳ nghỉ này.
 
Chương Linh thu dọn cặp sách, nghĩ đến Kiều Gia Đồng, cô lấy điện thoại di động ra khỏi lớp, khi cô sắp đến cầu thang, một giọng nói khàn khàn từ phía sau truyền đến: "Này, đợi đã."
 
Cậu không gọi tên cô, nhưng Chương Linh biết cậu đang gọi cô, bởi vì Tưởng Uân chỉ nói chuyện với một mình cô.
 
Chương Linh dừng lại quay lại nhìn cậu, Tưởng Uân đi đến trước mặt cô.
 
Xung quanh là các nhóm học sinh tràn ra khỏi lớp, một số từ lớp của mình và một số từ các lớp khác, mọi người trong lớp 6 đều tò mò nhìn họ, nhưng không ai dừng lại, từng người một bước nhanh xuống cầu thang.
 
Chương Linh hỏi: "Có chuyện gì sao?"
 
Tưởng Uân nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tại sao cậu không tham gia tuyển chọn MC?"
 
Chương Linh nghiêng đầu, gằn từng chữ nói: "Không phải chuyện của cậu, bớt lo chuyện bao đồng đi, ai cần cậu quan tâm."
 
Tưởng Uân: "..."
 
Chú thích
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận