Ăn Vạ Bị Lật Xe

Ngọn đèn trên cao lờ mờ, Lý Chiêu Hương đeo kính vừa sửa cổ áo cho Tưởng Uân, vừa nũng nịu nói: "Mới khai giảng có mấy ngày, đã đánh nhau rồi! Cô giáo của con có nói gì không? Có bị phạt tiền không? Ngộ nhỡ con đánh người ta bị thương, chúng ta không có tiền đền, người ta kiện con đi tù thì biết làm sao."
 
Tưởng Uân đang làm bài tập dưới ánh đèn bàn, có một số bài toán khó, cậu đang vắt óc suy nghĩ nhưng Lý Chiêu Hương không cho phép cậu im lặng: "Nhìn cái áo mới này, mới mặc mấy ngày đã rách thế này, các bạn học sẽ nghĩ gì về con? Bà cho con đi học võ là để ngươi rèn luyện thân thể, không phải để con đánh nhau......"
 
Tưởng Uân cắt ngang lời bà, châm chọc nói: "Đó gọi là cho con đi học võ sao, đó là bà bán con cho võ quán."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lý Chiêu Hương sửng sốt nói: "Bà nội thất học, lúc đó bà không hiểu chuyện, sau này không phải bà mang con về rồi sao? Con vì chuyện nhỏ như vậy mà ôm hận bao nhiêu năm, nói như thể bà không cần con vậy, con nghĩ cho kỹ đi, là mẹ con không cần con, không phải bà không cần con, cái thân già khọm này còn phải nuôi con, không có con có phải bà có thể sống tốt hơn bao nhiêu rồi không.. ."
 
Tưởng Uân vứt bút đứng dậy đi ra cửa, cậu đá mấy cái ghế “ầm” một tiếng.
 
“Chó con này tính tình tùy tiện giống ai thế không biết?” Lý Chiêu Hương nhìn cánh cửa đóng sầm, lẩm bẩm rồi lại cúi đầu khâu lại áo đồng phục.
 
Tưởng Uân đi bộ không mục đích trong những con hẻm nhỏ của thôn Nguyên Gia, hy vọng làn gió đêm mát mẻ sẽ thổi bay sự tức giận trong lòng cậu.
 
Những năm tháng ở trường dạy võ là một cơn ác mộng, cậu đến đó lúc chưa đầy năm tuổi và khi trở về cậu mới chín tuổi, cho đến tận bây giờ, Tưởng Uân thỉnh thoảng vẫn giật mình tỉnh dậy giữa đêm khuya vì ác mộng tăm tối đó. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thật sự là gọi trời trời không thấu, bảo đất đất không hay, cậu không biết mình đã làm thế nào để vượt qua nó.
 
Sau khi đi dạo một lúc, Tưởng Uân dừng lại trước một khoảng đất trống nhỏ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bãi đất trống ban đầu là khu vực tập thể dục công cộng, nhưng sau đó được một số gia đình gần đó sử dụng làm bãi đậu xe, một số thiết bị tập thể dục lâu ngày hư hỏng nằm một góc, không ai quan tâm đến trong một khoảng thời gian dài.
 
Tưởng Uân 2 tay nắm thanh xà ngang, kéo người lên.
 
Cậu ngồi trên thanh xà ngang, đung đưa chân và nhìn về phía trước.
 
Trời sẩm tối, các hộ gia đình trong thôn Nguyên Gia đã len đèn, vài chiếc xe điện len lỏi chạy trong các ngõ nhỏ, từ các hộ gia đình truyền ra đủ loại thanh âm cuộc sống: tiếng TV, tiếng chơi mạt chược, nấu ăn, tiếng chó sủa , mắng con...
 
Loại náo nhiệt đó Tưởng Uân chưa từng trải qua.
 
Lý Chiêu Hương nói, nhà họ ở thôn Nguyên Gia.
 
Diêu Tuấn Hiên nói, 3 năm sau hắn phải rời khỏi đây đi học đại học.
 
“Nơi này” mà cậu ta nói là nơi nào? là nhà của Diêu Tuấn Hiên hay là Tiền Đường.
 
Tương Uân rất hiếm khi nghĩ về tương lai, hoàn cảnh hiện tại không cho phép cậu thực hiện kế hoạch nào dài hạn.
 
Cậu không biết hoàn cảnh nhà Diêu Tuấn Hiên thế nào.
 
Nghèo, hay là bệnh tật, hay là tai nạn, hay giống như cậu, tứ cố vô thân không nơi ăn chốn ở.

 
Sauk hi trưởng thành, bất luận là đi đến đâu, cũng đều không có gì để lưu luyến.
 
——
 
Tiêu Lương nghe lời Đặng Phương, bằng cách nào đó qua mắt được bố mẹ hắn ta, tóm lại họ không đến trường gây khó dễ cho Tưởng Uân.
 
Tưởng Uân tự biết mình đã đắc tội với lớp trưởng, nhưng cậu không sợ.
 
Từ nhỏ đến giờ cậu luôn bị cô lập và bắt nạt, thời gian dần trôi cậu học được cách phản kháng, đến giờ chuyện bị bắt nạt đối với cậu không còn là vấn đề nữa.
 
Tưởng Uân coi như là đương nhiên, dù sao cậu cũng chưa từng có loại gọi bằng hữu vui vẻ như vậy.
 
Cậu hoàn toàn bị gạt ra ngoài lề của lớp 6.
 
Thang Tử Uyên ở ghế trước không còn gọi cậu là "em trai" nữa.
 
Lưng ghế của Tiết Hiểu Dung cách bàn của cậu tận 20 cm;
 
Diêu Tuấn Hiên làm ngơ khi đi ngang qua cậu;
 
Các cô gái sẽ tránh xa cậu, nhìn thấy cậu từ xa họ liền chụm đầu lại chỉ chỏ.
 
Các nam sinh do Tiêu Lượng cầm đầu tỏ ra khinh miệt cậu, bọn chúng nhìn cậu như thể nhìn một đống rác.. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
...
 
Ngoại lệ duy nhất là Chương Linh, ngay cả Tưởng Uân cũng có chút ngạc nhiên.
 
Cô luôn chủ động nói chuyện với cậu, tần suất còn cao hơn trước.
 
Nhưng loại ngoại lệ này đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của đám nam sinh, Tưởng Uân tự động bảo vệ lòng tốt của Chương Linh, mỗi lời cô nói cậu đều mỉa mai lại.
 
Trong tuần học cuối cùng của tháng 9, các môn học lần lượt tiến hành kiểm tra.
 
Lần này bài kiểm tra không phải là kiến ​​thức cấp hai, Tưởng Uân đã cố gắng hết sức chiến đấu để xoay chuyển tình thế, nhưng kết quả là thủ khoa trường cấp 2 số 16 đã bị đánh bại trong Thế chiến thứ hai.
 
Ngữ văn quá tệ, toán còn tạm được, tiếng Anh suýt trượt vì không dành nhiều thời gian học, môn hóa tốt hơn mong đợi, môn vật lý... thôi đừng nhắc đến vật lý.
 
Chưa đến 1 tuần kể từ khi cậu được mời đến văn phòng lần trước, Tưởng Uân lại bị Đặng Phương gọi đi giáo huấn một lần nữa.
 
"Rút cuộc là trong giờ học em có nghe giảng không? Câu này, còn cả câu này nữa.Xem ra em đều không hiểu, em đang viết cái quái gì vậy?"
 

Đặng Phương giơ tờ giấy kiểm tra vật lý trong tay lên, mặt cô vốn đã dài, bây giờ còn dài nữa, gần như gầm lên: “Em không tham gia tự học buổi tối, thì về nhà em phải cố gắng làm bài tập, bài tập về nhà em đều làm đối phó chứ gì? Buổi tối em làm gì, tôi nói cho em biết, em không muốn học thì đừng đi học, đừng có kéo điểm trung bình của lớp đi xuống!"
 
Tưởng Uân cúi đầu ngoan ngoãn nghe, đây không phải là đánh nhau, bị giáo viên phê bình vì điểm kém cậu không có gì để nói.
 
"Có chỗ nào không hiểu thì phải hỏi, không muốn hỏi tôi thì có thể hỏi bạn bè cùng lớp, ngồI ngay cạnh em không phải lớp phó học tập sao, người ta còn là đại biểu vật lý. Em có bao giờ nghĩ cho người ta không, cô bé không cần mặt mũi hay sao?" Đặng Phương tức đến đầu tóc rối tung, nói một lèo.
 
Tưởng Uân chớp chớp mắt: "Liên quan gì đến cậu ấy?"
 
" Liên quan gì đến cậu ấy? Liên quan gì đến cậu ấy? Em có biết nhiệm vụ của lớp phó học tập là gì không?" Đặng Phương đập bàn thật mạnh, "Em cao thượng! Em tự lực cánh sinh được mọI thứ đúng không? Sao em không nghỉ ở nhà tự học luôn đi!”
 
Giáo viên dạy toán cầm một tách trà đi ngang qua họ, khi nhìn thấy Tưởng Uân, liền dừng lại tham gia vào đội quân giáo huấn: "Aiz, đứa trẻ này, tôi cũng đang muốn tìm nó để nói chuyện đây. Thái độ học tập thật không đoan chính, thi vào cấp 3 xong là có thể thả lỏng hay sao? Nó không tính thi vào đại học chắc? Từ lúc khai giảng đến giờ tôi chưa từng thấy nó đến hỏi bài tôi, cứ nghĩ nó học tốt lắm, ai ngờ kiểm tra thành ra thế này!”
 
Cô Mã dạy tiếng Anh cũng đi tới, Tưởng Uân ngẩng đầu nhìn cô, cô Mã lúc đầu muốn phát biểu đôi lời, sau khi bị cậu nhìn chằm chằm, cô liền xoay người bước về chỗ.
 
Đặng Phương uống vài hớp trà để dưỡng ẩm cổ họng, nghiêm túc nói: “Tưởng Uân, tôi biết gia cảnh của em có hơi đặc biệt, cho nên tôi cũng không yêu cầu quá cao đối với em, nhưng em nhìn Diêu Tuấn Hiên đi, người ta vẫn xếp thứ 3 đó, còn em thì sao?"
 
Tưởng Uân nhìn xuống ngón chân của mình.
 
Đặng Phương xua tay: "Được rồi, em về học trước đi, tự mình suy nghĩ cho kỹ, tôi rất muốn em tham gia lớp tự học buổi tối, đã nói với em rôi, em không cần trả tiền, trường học không quá cứng nhắc."
 
Tưởng Uân chỉ nghe câu đầu tiên, xoay người chuẩn bị rời đi.
 
Đặng Phương lại ngăn cản: "Gọi Chương Linh đến gặp tôi."
 
Tưởng Uân giật mình, đáp: "Vâng."
 
Chương Linh chạy lon ton đến văn phòng, tâm trạng của Đặng Phương đã trở lại bình thường, cô nói với Chương Linh về chuyện của Tưởng Uân, và hỏi: "Em thực sự không muốn đổi chỗ sao? Nếu em muốn, cô sẽ sắp xếp, chuyển Diêu Tuấn Hiên đến ngồi cạnh cậu ta."
 
Chương Linh lắc đầu: "Không cần, cô Đặng, Tưởng Uân không ảnh hưởng gì đến em cả."
 
Đặng Phương đau lòng: "Cho dù cậu ta không ảnh hưởng đến em, em có dám chắc em không bị ảnh hưởng bởi cậu ta không! Em học tốt như vậy ngồi bên cạnh cậu ta để làm gì chứ, có tác dụng gì đâu! Cô nghĩ có lẽ Diêu Tuấn Hiên với cậu ta sẽ có nhiều điểm chung và tiếng nói hơn, để Diêu Tuấn Hiên ngồi cạnh cậu ta, biết đâu lại đốc thúc được cạu ta học hành chăm chỉ hơn?" Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nghĩ đến tính khí không được tốt của Tưởng Uân, Chrương Linh thấp giọng nói: "Em cảm thấy không ổn lắm đâu."
 
“Được, vậy chúng ta quan sát cậu ta một chút, đến kỳ kiểm tra giữa kỳ chúng ta lại nói.”
 
Nói về Tưởng Uân xong, Đặng Phương nhớ ra mục đích chính cô gọi Chương Linh đến đây, "Chương Linh, tháng 10 trường có rất nhiều hoạt động cần người dẫn chương trình. Tất cả học sinh lớp 12 đều nghỉ ở đài phát thanh để tập trung ôn thi, đài phát thanh trường cần bồi dưỡng người từ lớp 10, mỗi lớp cử 1 bạn nam 1 bạn nữ đi tranh cử, cuối cùng sẽ tuyển ra sáu người, trong tương lai những học sinh này sẽ thay phiên nhau tổ chức các sự kiện khác nhau trong trường. Lớp mình bạn nam chọn Tiêu Lượng, bạn nữ thì chọn em, em đồng ý không?"
 
Chương Linh gật đầu: "Em đồng ý."
 
Đặng Phương: "Được, vậy cô sẽ nộp đơn. Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, sẽ có một cuộc phỏng vấn và chiến dịch bầu cử. Có lẽ sẽ là một thi cuộc ngâm thơ. Em tận dụng kỳ nghỉ, chuẩn bị cho tốt."

 
Chương Linh: "Được, cám ơn cô Đặng."
 
Lúc này chỉ còn hai ngày nữa là đến kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, kỳ thi hàng tháng vừa kết thúc, Chương Linh đang ăn trưa thì nhận được tin nhắn Q.Q của Kiều Gia Đồng, cậu ta vui vẻ nói rằng mình đã có thi xong, cuối cùng cũng có thời gian mời cô uống trà sữa.
 
Chương Linh ngồi trong nhà ăn đỏ mặt trả lời tin nhắn.
 
[Chương Linh ]: Học trưởng, em còn tưởng anh trốn nợ rồi cơ [ nghịch ngợm ]
 
[ Kiều Gia Đồng ]: Làm sao thế được, khi nào em có thời gian rảnh?
 
[Chương Linh]: Thứ sáu sau khi tan học, hôm sau là ngày nghỉ, nên thứ sáu không có lớp tự học buổi tối.
 
[Kiều Gia Đồng]: [OK] Được, lúc đó chúng ta hẹn nhau đi, anh biết một quán trà sữa rất ngon.
 
Chương Linh cất điện thoại di động , thấy ba người bạn đang nhìn cô với đôi mắt sáng ngời.
 
Tiết Hiểu Dung nói: "Mình cá là học trưởng Kiều!"
 
Cả Tôn Diệu Lam và Lý Tịnh đều cười khúc khích: "Tớ cũng đoán thế."
 
"Mấy cậu luyên thuyên gì đấy?" Chương Linh giả vờ nghe không hiểu, đột nhiên chuyển chủ đề, "Môn hóa học cậu thi thế nào? Tớ thi không tốt."
 
"Ài, đừng nhắc đến chuyện này nữa, tớ đau cả đầu rồi." Tôn Diệu Lam nói, "Quốc khánh được nghỉ năm ngày, chúng ta ra ngoài chơi đi?"
 
Lý Tịnh: "Đi đâu được? Mấy khu vui chơi chỗ nào cũng toàn là người."
 
Tiết Tiểu Dung đề nghị: "Đi xem phim đi? Sau đó cùng nhau ăn cơm."
 
Mấy nữ sinh đều cảm thấy đây là ý kiến ​​hay, bọn họ vất vả đi học một tháng, cuối cùng được nghỉ mấy ngày, ai cũng muốn thả lỏng.
 
Ăn xong quay về lớp học, Chương Linh thấy Tưởng Uân đang nằm bò ra bàn ngủ say.
 
Trưa nào cậu cũng nằm sấp ngủ một lúc, ngủ thật sự, có lúc tự nhiên tỉnh lại, có lúc ngủ say đến nỗi Chương Linh phải lấy bút chọc cho cậu tỉnh.
 
Cậu ấy có vẻ thiếu ngủ, sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt và mụn trứng cá còn nhiều hơn, trước khi vào lớp, cậu ấy phải vào nhà tắm rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh hẳn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chưng Linh có chút lo lắng và tò mò không biết cậu làm gì mỗi đêm.
 
Cô không còn cách nào khác là lấy ngón trỏ chọc vào lưng Tưởng Uân, phải mấy lần cậu mới tỉnh lại.
 
Tưởng Uân buồn ngủ ngẩng đầu lên, Chương Linh nói: "Thực xin lỗi, tôi muốn đi vào."
 
Cậu im lặng đứng dậy, Chương Linh ngồi vào chỗ ngồi hỏi: “Mỗi ngày cậu ngủ bao tiếng?”
 
Tưởng Uân chắc là vừa mới ngủ dậy, không ngờ lại không có cãi nhau, rất ngoan ngoãn đáp: "Bốn, năm tiếng gì đó."
 
“Ít như vậy sao?” Chương Linh vô cùng kinh ngạc, “Ngủ vậy làm sao đủ?”
 

“Đủ rồi.” Tưởng Uân nhìn đồng hồ treo trên tường, đứng dậy đi phòng tắm rửa mặt.
 
Tưởng Uân không ở đó, cô lấy sách bài tập của Tưởng Uân qua xem, bây giờ không cần lén lút nữa vì chả ai quan tâm.
 
Chương Linh nghĩ Tưởng Uân không hề không muốn học như mọi người nói, cậu ấy học hành rất nghiêm túc, chẳng qua cậu không có thói quen hỏi bài giáo viên, thói quen này rất không tốt.
 
Cô rất muốn nói chuyện vui vẻ với Tưởng Uân về tình hình học tập của cậu ấy.
 
Cậu ấy chắc chắn sẽ không theo kịp tiến độ nếu cứ học hành như thế này.
 
Bữa phụ buổi chiều nay lại là táo.
 
“Hả… thứ tư hàng tuần đều có táo sao?” Chương Linh nhìn chằm chằm táo một hồi, sau đó đưa cho Tưởng Uân, “Này, cho cậu ăn đấy.”
 
Tưởng Uân: "..."
 
Cậu không từ chối, đây đã là quả táo thứ ba mà Chương Linh đưa cho cậu, sau khi nhận lấy, cậu nhét vào cặp sách mà không nói lời cảm ơn.
 
Chương Linh cũng không để ý, cô phát hiện ra rằng từ "cảm ơn" và "xin lỗi" không tồn tại trong từ điển của tóc xoăn.
 
Những từ yêu thích của cậu là "đánh rắm" và "ông đây ".
 
Chương Linh vừa uống sữa vừa cắn bánh đậu đỏ, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tưởng Uân, cô cảm thấy đây là thời điểm rất tốt để nói chuyện với cậu: "Tưởng Uân, bài tập toán hôm qua cậu làm chưa?"
 
Tưởng Uân cảnh giác nhìn cô: "Sao vậy?"
 
“Thì tôi hỏi vậy thôi.” Chương Linh cười với cậu, “Làm rồi thì cho tôi xem một chút?”
 
Tưởng Uân nhướng mày: "Sao tôi phải cho cậu xem?"
 
Chương Linh vừa nhai vừa nói: "Tối hôm qua lúc thầy Phan lão giảng bài, cậu không tham gia, có mấy lỗi sai rất dễ gặp, để tôi giảng cho cậu."
 
Tưởng Uân sắc mặt lập tức thay đổi: "Cậu có ý gì? Tưởng làm lớp phó học tập là ngon à, ai cần cậu giảng bài!"
 
Những lời này âm lượng không nhỏ, Thang Tử Uyên, Tiết Hiểu Dung, Lý Tịnh và những học sinh khác ở bàn trước và bàn sau đều có thể nghe thấy, nhưng tất cả đều im lặng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chương Linh chớp chớp mắt, thấp giọng oán trách: "Sao cậu cứ phải giật đùng đùng lên thế?"
 
Tưởng Uân giật mình, hỏi: "Phương Đăng nói gì với cậu?"
 
“Hả?”Chương Linh hỏi ngược lại, “Nói cái gì?”
 
"Bảo cậu là lớp phó học tập, phải có nhiệm vụ giúp tôi học tập tiến bộ sao?" Tưởng Uân càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể là như vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng, "Quản cũng rộng thật, nhưng tôi nói cho cậu biết, tôi không cần! Sau này chuyện của tôi cậu bớt xen vào đi, nói cậu lấy lông gà làm mũi tên cũng không sai, còn thật sự xem trọng mình như vậy”
 
Chương Linh khuôn mặt đỏ bừng, vô cùng tức giận đến nỗi tay run lên.
 
Cô thề không bao giờ nói chuyện với Tưởng Uân nữa, con người này quá vô lý!
 
Ahhhhhhh, để kệ cụ cậu ta bị chuyển sang lớp chuyên cần đi, như vậy mọi người đều vui vẻ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận