Ăn Vạ Bị Lật Xe

Trên sân bóng rổ bỗng nhiên ồn ào, nam sinh tụ tập hết lại một chỗ, kéo sự chú ý của các nữ sinh trên sân cầu lông.
 
  "Chuyện gì vậy?"
 
"Có ai bị thương à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Đánh nhau á?"
 
"Nam sinh lớp mình sao?"
 
...
 
Chương Linh là người có tinh thần tập thể, cô là người đầu tiên vứt vợt chạy sang, các nữ sinh khác cũng chạy theo sau.
 
Giáo viên thể dục chen vào đám đông lôi Tưởng Uân ra khỏi tay một nam sinh cao lớn, cậu ta bị cả nhóm đánh cho tơi tả, lúc này hai mắt cậu đỏ ngầu, điên cuồng cố gắng thoát ra khỏi đám đông. Lao đến Tiêu Lượng. Cậu hét lên: "Mày cũng chỉ có thể làm chút chuyện bẩn tính thế thôi? Thả em ra! Em phải đánh chết nó!"
 
Các cô gái đều hóa đá, từng người co rúm lại một bên, không dám động đậy.
 
Chương Linh thấy Tiêu Lượng cũng không khá hơn Tưởng Uân là mấy, mặt mũi tím bầm, đầu tóc rối bù, đang phàn nàn với giáo viên thể dục với vẻ mặt đau khổ: "Em chỉ vô tình giẫm phải cậu ta em đã xin lỗi rồi! Họ đều nghe thấy, các cậu nói đi, tôi đã xin lỗi cậu ta chưa?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy nam sinh xung quanh hùa vào, chứng minh rằng Tiêu Lương đã xin lỗi, thậm chí còn kểthêm chi tiết về chuyện đã xảy ra — chỉ là xích mích nhỏ khi chơi bóng rổ, giẫm lên chân là chuyện bình thường, nhưng Tưởng Uân lại không chịu nói lý, lao vào đánh người quá dã man!
 
Nghe bọn họ kể, Chương Linh đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, giáo viên thể dục kéo Tưởng Uân ra, lớn tiếng hỏi: "Chuyện có đúng như thế không?"
 
Tưởng Uân nặng nề thở hổn hển không nói gì, còn cười nhạo báng ở khóe miệng. Cậu biết mình nói gì cũng vô ích, một mình cậu không thể cãi lại được mấy cái miệng, hơn nữa càng không thể chứng minh được đám người kia cố ý dẫm lên chân cậu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Thầy hỏi em một chuyện!" Giáo viên thể dục vỗ vào sau đầu Tưởng Uân, tưởng rằng cậu đã nguôi giận, tức giận dở khóc dở cười, "Em bị làm sao vậy, thầy bảo em chơi bóng, không phải bảo em đến đây gây lộn, có học sinh nào như em không. Chút nữa theo tôi đến phòng giáo viên chủ nhiệm, lại nói, đây là trường học, không phải bang đảng xã hội đen!
 
Trước khi tan học, mấy nam sinh đi theo Tiêu Lương đến phòng y tế, không ai muốn đi cùng Tưởng Uân, cậu cũng không thèm đi, ngồi một mình trên bậc thềm cạnh sân bóng rổ mà hờn dỗi.
 
Chương Linh nhìn cậu cách đó không xa, Hứa Thanh Dị đi đến bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: "Lớp phó học tập, cậu thật đáng thương."
 
“Hả?” Chương Linh khó hiểu, quay đầu nhìn cô ta, “Tôi đáng thương chỗ nào?”
 
"Phải làm bạn cùng bàn với Tưởng Uân." Hứa Thanh Di tinh tế nhíu mày, "Cậu ta thật đáng sợ, cậu không nhìn thấy bộ dáng khi nãy của cậu ta sao? Giống hệt một con chó điên."
 
Chương Linh: "Bình thường cậu ấy không như vậy, trong lớp cậu ấy rất nghiêm túc."
 
Hứa Thanh Di bĩu môi: “Đã xấu còn lập dị, cậu làm bạn cùng bàn với cậu ta không thấy sợ sao?”
 
--Xấu lại còn lập dị.
 
Đây không phải là lần đầu tiên Chương Linh nghe thấy câu đánh giá này về Tưởng Uân từ miệng một cô gái.
 
Đúng là Tưởng Uân không đẹp trai, đôi lúc Chương Linh nhìn mấy cái mụn trên trán cậu cũng thấy khó chịu.

 
Cậu ta có vẻ dậy thì muộn so với các nam sinh khác, ria mép còn rất mềm giống như lông tơ, ngày nào cũng khoác lên mình dáng vẻ giống như tù nhân, còn có mùi mô hôi.
 
Nhưng Chương Linh không thấy cậu ta có gì là xấu.
 
Chỉ là tính khí cậu ta có chút khác biệt, không biết cách giao tiếp với mọi người. Đối với những điều mà Tiêu Lượng đã kể như ăn trộm hay gian lận, cô sẽ không tin nó khi chỉ mới nghe qua lờI kể của người khác.
 
Ngồi cùng bàn hơn mười ngày, phần lớn thời gian Tưởng Uân đều rất trầm mặc, nhưng cũng không làm gì xấu.
 
Ngoài việc đánh nhau và chửi rủa mà Chương Linh được chứng kiến tận mắt hai lần ra thì không còn gì khác nữa, nhưng hai lần này phải xem xét lại sự thật phía sau.
 
“Không ai trong chúng ta tận mắt nhìn thấy chuyện đã xảy ra, nên cậu đừng có tùy tiện đánh giá người khác như vậy.” Chương Linh nói với Hứa Thanh Dị, “Đều là bạn học cùng lớp, sau này cậu đừng có đánh giá người khác như thế, rất không có văn hóa."
 
Từ Thanh Di biến sắc, sau đó nặn ra một nụ cười thuần khiết ngọt ngào, lắc lắc cánh tay Chương Linh: "Cậu nghiêm túc như vậy làm gì? Mình chỉ nói giỡn vậy thôi, không biết cậu với Tưởng Uân lạI thân thiết như vậy"
 
Chương Linh: "..."
 
Cô không muốn nói chuyện với Hứa Thanh Dị nữa, kể từ khi Hứa Thanh Dị nhìn đều cô trong buổI bầu ban cán sự lớp, Chương Linh đã biết hai người họ không thể là bạn bè.
 
Cô gái xinh đẹp này coi cô như một kẻ thù tưởng tượng, Chương Linh rất khó hiểu.
 
Cô không chút lưu tình hất tay Hứa Thanh Di ra, đi về phía Tưởng Uân đứng trước mặt cậu.
 
Tưởng Uân nhìn thấy một đôi chân đi tất cotton màu trắng, đi giày thể thao màu tím, sau đó là một đôi chân thon dài lộ ra từ chiếc quần đùi thể thao màu xanh lam, đầu gối trái hơi khuỵu xuống, tạo thành một tư thế đứng rất đẹp mắt.
 
Là Chương Linh.
 
Cậu chớp mắt ngẩng đầu lên.
 
“Đi phòng y tế nào?” Cô gái tóc ngắn nghiêng đầu, ngữ khí bình tĩnh nói: “Cậu bị thương rồi, tôi cùng cậu đi xem một chút, để bác sĩ sát trùng cho cậu.”
 
Tưởng Uân mặt không đổi sắc nhìn cô, cắn răng nói ra hai chữ: "Không cần."
 
“Không đau sao?” Chương Linh chỉ vào má trái của cô, “Sưng hết cả lên rồi.”
 
Tưởng Uân: "Tôi nói, không cần."
 
Chương Linh nhún vai: "Được rồi, lát nữa tôi cùng cậu đến chỗ cô Đặng."
 
Tưởng Uân trợn to hai mắt: "Tôi không cần cậu đi cùng tôi!"
 
"Tôi là lớp phó, việc này nói khách quan thì có liên quan đến tôi và lớp trưởng." Chương Linh giải thích, "Tôi có quyền được biết chuyện gì đã xảy ra và tôi có nhận định của riêng mình, vừa rồi cậu không nói gì, tôi không tin cậu bỗng nhien tùy tiện đánh người."
 
Tưởng Uân tức giận bật cười, cậu cười cho đến khi khuôn mặt đau nhói, sau đó lắc đầu nói: "Từ nhỏ đến lớn tôi đánh nhau không biết bao nhiêu lần, chả cần lý do cũng đánh, tôi thích đánh thì đánh, cậu hiểu chưa?” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chương Linh hỏi: "Lúc nghỉ hè cậu true chọc tôi bên chân cầu vượt, có lý do gì không?"
 

Tưởng Uân sững sờ.
 
"Không có sao?" Chương Linh hỏi lại, "Sau đó, cậu đánh nhau với Kiều Gia Đồng, cậu ra tay trước, cũng không có lý do gì sao?"
 
"Kiều Gia Đồng..." Tưởng Uân suy nghĩ một chút, mới nhớ tới cái tên này là ai, "Ồ, đã biết tên hắn ta rồi, thêm Q.Q rồi sao?"
 
Chương Linh rất bình tĩnh: "Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
 
"Không có lý do ." Tưởng Uân thái độ giễu cợt, "Vô cớ mà thôi, tôi không thích hắn, cũng không thích cậu, muốn đánh hắn còn cần nhiều lý do như vậy sao?"
 
Tưởng Uân ngồi còn Chương Linh đang đứng, hai người đối mặt với nhau và cùng im lặng.
 
Chuông hết giờ tan học vang lên, Tiết Hiểu Dung mạnh dạn chạy đến bên cạnh Chương Linh kéo cánh tay của cô: “Đi thôi, tan học là xong rồi.”
 
Chương Linh hỏi Tưởng Uân: "Cậu thực sự không đến phòng y tế sao? Nếu cậu đi, tôi sẽ đi cùng cậu."
 
Tiết Hiểu Dung vô cùng kinh ngạc: "Chương Linh?"
 
Tưởng Uân cười lạnh: "Cậu cố chấp như vậy làm gì? Làm sao, nhìn trúng tối à?"
 
Tiết Hiểu Dung đầu đầy vạch đen, cô nghĩ thầm, bạn học này, bạn lấy đâu ra tự tin để nói điều này?
 
Chương Linh cũng không nói nên lời, mất hết sự kiên nhẫn, quay người đi về phía tòa giảng đường.
 
Giáo viên thể dục cách đó không xa gọi Tưởng Uân: "Đứng lên! Đừng giả bộ chết! Đi gặp giáo viên chủ nhiệm chịu phạt!"
 
Tưởng Uân chậm rãi đứng lên, sờ sờ bên má trái, vừa nóng vừa đau, trên người nhất định có vết bầm tím, vừa rồi trong trận ẩu đả đã bị đám khốn kiếp kia đá mấy phát, hiện tại toàn thân bắt đầu đau nhức.
 
"Đkm..." cậu làu bàu, "Thằng khốn, có giỏi thì đến solo một trận với ông."
 
Giáo viên thể dục đã vỗ vào lưng cậu một cái: "Còn muốn solo, sao, muốn đánh tay đôi với tôi một trận không?"
 
Tưởng Uân: "..."
 
——
 
Đặng Phương giận tím mặt, huyết áp tang vọt.
 
Mới một tiết học thể dục mà đã biến thành đánh nhau tập thể, còn đánh nhau ngay trong lớp khi mà giáo viên vẫn ở đó! Chuyện này mà lan ra ngoài thì cô không còn mặt mũi nào làm giáo viên chủ nhiệm nữa? Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đặng Phương chỉ vào Tiêu Lượng: "Lớp trưởng, nói cho tôi biết trước, chuyện gì đang xảy ra?"
 
Tiêu Lượng trao đổi ánh mắt với các chàng trai bên cạnh và giải thích vấn đề một cách lịch sự, cuối cùng, cậu ta nhắc lại: "Cô Đặng, em thực sự không cố ý giẫm lên Tưởng Uân, em đã xin lỗi rồi."
 
Đặng Phương hỏi một vài "người ngoài cuộc", tất cả họ đều nói giống nhau, cuối cùng, cô ấy nhìn Tưởng Uân. Cậu bé gầy gò có chiếc mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy. Cổ áo đồng phục học sinh của cậu đã bị rách nát, và đôi giày thể thao màu trắng trên chân bẩn thỉu.,nhìn giống như mấy người lang thang vô gia cư.

 
Cô hỏi: "Tưởng Uân, là như vậy sao?"
 
Tưởng Uân nhướng mi nhìn cô, ngữ khí thản nhiên nói: "Cô còn hỏi em làm gì? Không phải mấy người kia đều nói rồi sao, cô còn muốn nghe một đáp án khác?"
 
Đặng Phương đã gặp rất nhiều học sinh cá biệt, nhưng bọn chúng đều có một đặc điểm chung là sợ câu “ gọi cha mẹ lên gặp tôi”. Cô chưa từng gặp học sinh nào bất cần và vô lễ như Tưởng Uân.
 
"Em nói chuyện kiểu gì vậy?" Đặng Phương nín nhịn, "Cô muốn nghe sự thật, bọn họ nói lại lần thì cô cũng phải nghe em trình bày một lần. Em nói đi, chuyện là thế nào?"
 
“Thế em nói, cô tin hay không thì tùy”. Tưởng Uân kéo khóe miệng, "Bọn nó cố ý giẫm vào chân và va vào em nhiều lần "
 
“Mày nói bậy bạ!” Tiêu Lượng xen vào, “Đánh bóng rổ giẫm lên chân không phải là chuyện rất bình thường sao?”
 
"Em đi nghỉ ngơi trước đi." Đặng Phương vung tay ngăn Tiêu Lượng lại, sau đó hỏi Tưởng Uân, "Em nói bọn họ cố ý giẫm lên chân em, em lấy gì để chứng minh?"
 
“Không có.” Tưởng Uân hai tay chắp sau lưng, khom người đứng, “Không ai có thể chứng minh, em chỉ biết là bọn họ cố ý.”
 
"Mày nói bậy!"
 
"Nó nói bậy!"
 
"Mày đừng có vu khống!"
 
Mấy nam sinh nhao nhao, Đặng Phương hét lên, "Im lặng hết đi!"
 
Cô hỏi Tưởng Uân: "Em không thể mở miệng là bảo người khác cố ý, cho dù bọn họ có cố ý thì tại sao em lại làm vậy, cho cô một lý do?."
 
Tưởng Uân thấy buồn cười: "Tại sao? Sao cô không hỏi bọn nó đi, em cũng không biết tại sao."
 
Đặng Phương vỗ bàn: "Em có thái độ gì đấy? Có ai nói chuyện với giáo viên như em không? !"
 
"Thái độ của em có vấn đề gì?" Tưởng Uân không chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào cô, "Bọn nó lập nhóm bắt nạt em, em không được phép phản kháng sao? Cô đòi phải nghe sự thật. Em kể với cô sự thật thì cô lại không tin. Hôm nay chúng nó giẫm lên chân em, ngày mai chúng nó lấy dao ghè cô em cũng được sao?”
 
Tiêu Lượng sắc mặt tái nhợt: "Mày nói láo!"
 
Đặng Phương huyết áp tăng vọt: "Em.. em, cái con người này? Không được, tôi phải gọi điện thoại cho ba mẹ..."
 
“Cha mẹ?” Tưởng Uân cười giễu cợt, “Yên tâm, em không có cha mẹ.”
 
Đặng Phương: "..."
 
Cô yêu cầu Tưởng Uân xin lỗi Tiêu Lượng, Tưởng Uân khịt mũi, như thể đang nghe một trò đùa: "Hài hước, cô bảo nó xin lỗi em còn nghe được."
 
Tiêu Lượng đã nhẫn nhịn hồi lâu, lúc này cậu ta không thể chịu đựng được nữa, xông lên đẩy Tưởng Uân: "Mày có bệnh à?"
 
Tưởng Uân chặn lại cánh tay của hắn, dùng ngón trỏ chỉ vào hắn: "Mẹ kiếp, mày đừng có đụng vào tao."
 
Tiêu Lượng nhìn đôi mắt tràn đầy địch ý của cậu, rõ ràng có sự chênh lệch về chiều cao, nhưng lúc này đột nhiên Tiêu Lượng lại cảm thấy giật thót tim. Lúc đánh nhau hắn ta đã biết, mặc dù Tưởng Uân gầy nhưng rất khỏ, mỗi lần vung cú đấm đều rất mạnh, nếu không phải có nhiều người ngăn lại thì hắn ta đã bị Tưởng Uân đánh gục từ lâu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bọn nhóc làm loạn tại văn phòng, Đặng Phương đau đầu nên đứng dậy tách bọn chúng ra.
 
Cô cũng biết tính cách đa dạng của học sinh, hiểu tình hình hiện tại, không thể yêu cầu Tưởng Uân xin lỗi, lại càng không thể yêu cầu Tiêu Lượng xin lỗi, vì vậy cô chỉ có thể đưa ra biện pháp kỷ luật với đám nhóc này, cô yêu cầu mỗi người viết bản kiểm điểm 1000 chữ, viết xong mới được quay về lớp học.
 
Đặng Phương nghiêm túc kết luận: "Đây là lần đầu phạm lỗi, nếu lần sau còn đánh nhau thì không chỉ đơn giản là viết bản kiểm điểm đâu. Nghe rõ cả chưa? Tưởng Uân!"

 
Tưởng Uân ngáp một cái, buồn ngủ muốn chết, dài giọng nói: "Đã hiểu —— "
 
Mấy nam sinh lần lượt đi ra, Tiêu Lượng đi sau cùng, bị Đặng Phương ngăn lại, cô nhỏ giọng nói: “Em là lớp trưởng, rộng lượng chút đi, Tưởng Uân gia cảnh tương đối đặc biệt, phương diện giáo dục có chút vấn đề, Vì vậy, em không thể dùng lẽ thường đối xử với cậu ta. Bắt cậu ta xin lỗi, ngộ nhỡ cậu ta không vui, lại làm ra chuyện cực đoan gì, thì lúc đó không phải người chịu thiệt là em sao?"
 
Ban đầu Tiêu Lương có chút cắn rứt lương tâm, nhưng lúc này, hắn tự nhiên tuân theo tình hình. Đặng Phương cảm thấy đứa trẻ này thực sự rất hiểu chuyện, nghĩ đến Tưởng Uân, cô lại bắt đầu đau đầu, không biết nên giáo dục loại học sinh không cha không mẹ này như thế nào đây?
 
Nhóm nam sinh trở lại lớp học, tiết ngữ văn đã bắt đầu. Tưởng Uân ngồi xuống ghế, Chương Linh quay đầu nhìn cậu, cậu hững hờ mở sách ngữ văn ra.
 
Chương Linh đau đầu không kém Đặng Phương, cô chưa bao giờ tiếp xúc với một bạn nam như Tưởng Uân, cô luôn cảm thấy rằng cậu thiếu niên này rất khó giao tiếp, cô không đánh giá cao cách giao tiếp của cậu, đối xử tốt với cậu, cậu không nhận, khi cậu nói chuyện luôn sặc mùi thuốc súng, giao tiếp với mọi người luôn mang theo địch ý.
 
Chương Linh luôn cảm thấy, sực việc trong giờ thể dục hôm nay không chỉ đơn giản như vậy, bởi vì đối tượng xung đột là Tiêu Lượng.
 
Nếu không phải Tiêu Lượng tung ra những tin xấu đó, có lẽ mối quan hệ của Tưởng Uân với mọi người trong lớp đã không tệ như vậy..
 
Chương Linh lén nhìn Tưởng Uân, đúng lúc nhìn thấy vết thương trên má trái và vết sẹo bắt mắt sau gáy.
 
Cô nghĩ, rốt cuộc người này lớn lên trong môi trường như thế nào?
 
Sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, các học sinh đi đến nhà ăn, Tưởng uân vẫn một mình đơn độc. Chương Linh đi lấy cơm về đang tìm chỗ ngồi thì nhìn thấy cậu, cô mím môi suy nghĩ, định nói chuyện với cậu lần nữa, nhưng vừa đi được một bước, cô liền nhìn thấy một người khác đang ngồi đối diện Tưởng Uân..
 
Cô không tiến lên, Tôn Diệu Lam và Lý Tịnh đi tới gọi cô: "Chương Linh, Hiểu Dung tìm thấy bàn trống rồi, chúng ta qua đó đi."
 
“Ồ.” Chương Linh rẽ sang hướng khác đi theo 2 cô bạn.
 
Tưởng Uân ăn một miếng lớn, mà Diêu Tuấn Hiên ở phía đối diện sắc mặt âm trầm, do dự không nói. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Có lời gì mau nói.” Tưởng Uân cảm thấy cậu ta chướng mắt, “Cậu giả bộ cái gì?”
 
Yao Junxuan cuối cùng đã nói, "Cậu định cứ thế này mãi sao?"
 
“Cái gì?” Tưởng Uân ngẩng đầu nhìn cậu ta.
 
"Bởi vì đôi giày." Diêu Tuấn Hiên nói, "mấy người kia thấy nhãn hiệu giày của cậu, ban đầu họ cho rằng cậu đi hàng giả, nhưng sau khi nhận ra đó là hàng thật, bọn họ cố tình nhằm vào cậu, nói cậu chỉ là học sinh nghèo rách mồng tơi, đã phải đi nhận hỗ trợ học sinh hoàn cảnh khó khăn còn bày đặt đi giày hàng hiệu."
 
Tưởng Uân hai mắt mờ mịt, nuốt đồ ăn xuống, hỏi: "Cậu chưa từng đi lại giày cũ người khác cho sao?"
 
Diêu Tuấn Hiên: "..."
 
“Hôm nhập học, cái áo đỏ cậu mặc không phải được một ông già nào đó cho lại sao?”
 
Diêu Tuấn Hiên: "..."
 
Tưởng Uân cười lạnh nói: "Diêu Tuấn Hiên, não cậu bị úng nước sao? Tôi không trộm không cướp, bọn nó ngu xuẩn, cậu cũng định ngu xuẩn theo bọn nó sao?"
 
Diêu Tuấn Hiên nói: "Cậu không trộm cướp, nhưng điều đó không ngăn được việc bọn họ nghĩ cậu ăn trộm, cậu ăn mặc khiêm tốn một chút không được sao ?"
 
“Thần kinh.” Tưởng Uân không hiểu logic của hắn, “Thế nào gọi là khiêm tốn? Chẳng lẽ tôi phảI dán một cái áp phích sau lung tôi, nói rằng toàn thân tôi ngoại trừ đồng phục, còn lại đều là đồ đi nhặt hay sao? Nói rằng tôi là học sinh nghèo, gia đình hoàn cảnh, ăn không đủ no. Tôi phải làm thế đúng không?"
 
Diêu Tuấn Hiên lạnh lùng nhìn cậu: “Tôi mặc kệ cậu như thế nào, Tưởng Uân, tôi nói cho cậu biết, tôi chỉ muốn bình yên học xong ba năm cấp 3, sau đó thi đại học, tôi phải rời khỏi nơi này. Cậu điên cũng đừng kéo theo tôi, những người như chúng ta, cậu nên thành thật nghiêm túc học, đợi kết thúc 3 năm này, cậu muốn làm gì đám ngốc kia thì làm, nhưng không phải là bây giờ."
 
"Những người như chúng ta? Ha." Tưởng Uân nhét những miếng cơm cuối cùng vào miệng, đột ngột đứng dậy, "Cậu sợ bọn chúng, thì tránh xa tôi ra, Diêu Tuấn Hiên, tôi nói rồi, cậu sợ bọn chúng, nhưng tôi thì không."
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận